Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

------- Thành công khắc chế chính mình đừng ăn thịt, bạn có thể xuất gia được rồi ------ ( Câu này là nói cho chúng ta nghe đấy).

Mới vào bộ phận thiết kế được vài tháng mà Tống Hiểu đã lập được thành tích, tiến bộ rất nhanh. Ở cuộc họp thường kỳ cuối tháng quả nhiên đã thành công thông qua ở lại bộ phận thiết kế, còn được nhận thêm tiền thưởng của nhân viên ưu tú. Trong phòng họp, Tống Hiểu được mọi người đồng loạt vỗ tay tán dương, kích động đến mức mặt đỏ lên mang theo chút thẹn thùng. Thân là giám đốc bộ phận, tôi không thể không trưng ra bộ mặt vui vẻ cùng ngài Tổng đi trao giấy khen cho cậu ta. Tống Hiểu đưa lưng về phía mọi người, đôi mắt cong lên lộ ra nụ cười. Trên gương mặt trẻ trung ấy không có lấy một chút nếp nhăn, đẹp đến mức làm người ta sinh ra chán ghét.

Tôi cố đè nén sự khó chịu trong lòng xuống, trên mặt vẫn ráng duy trì nụ cười giả tạo. Sau khi quay về văn phòng thì nhanh chóng ngồi xuống sô pha uống chút nước để ổn định lại tâm trạng. Không biết là ai đúng lúc muốn tìm chết gọi đến, cơn tức giận trong tôi vừa vẹn có chỗ phát tiết, tôi tìm điện thoại ấn nút nghe giọng mang theo phẫn nộ: "Ai!"

Đối phương trầm mặc thật lâu mới hạ giọng nói: “Cục thuế kiểm toán!”

Tôi trợn trắng mắt: “Tưởng Lỗi, cậu bị bệnh tâm thần à, vẫn còn chưa khỏi phải không?”

Tưởng Lỗi ở đầu bên kia điện thoại cười ha ha, nói: “Làm sao mà lại tức giận rồi?”

Tôi không muốn nhiều lời, đổi hướng hỏi: "Chuyện đó không cần nói tới, cậu gọi có chuyện gì?"

“Không có việc gì thì không thể tìm anh vun đắp tình cảm à?” Tưởng Lỗi vẫn không hề che dấu cái bản tính ngứa đòn này của mình mà nói.

Mắt tôi lại tiếp tục trợn trắng: "Con mẹ nó, cậu mà nói những lời vô nghĩa này với tôi nữa. Tôi đem số điện thoại cậu cho vào danh sách đen."

"Anh không muốn biết tôi điều tra ra được gì sao, vậy được thôi cứ việc bỏ rơi tôi đi." Tưởng Lỗi không vì bị uy hiếp mà bớt làm trò.

Tôi thẳng lưng, hỏi lại: " Cậu tra ra được cái gì rồi?"

"Từ quý một năm nay đến bây giờ, công ty các anh với công ty tài chính kia có tổng cộng với nhau ba hợp đồng, trên thực tế đều là giao dịch hợp pháp. Nhưng tôi điều tra ra được, nếu nói công ty đó cùng công ty anh giao dịch bất chính chi bằng nói công ty đó vốn là do bên anh tự thành lập. Tôi đoán, công ty này hoặc là Trình Viễn Phong dùng nó giao dịch rửa tiền hoặc là có hoạt động phi pháp. Bất kể hai suy đoán này là đúng hay sai, vị kia nhà anh khẳng định không làm việc gì tốt."

Lòng tôi chùng xuống, mà ở bên kia Tưởng Lỗi cũng không cho tôi thời gian suy nghĩ, nói tiếp: "Mặt khác, tôi còn tra ra được người đại diện của công ty kia là một người trẻ tuổi đến từ thành phố X, tên Triệu Minh. Trình Viễn Phong bỏ ra số tiền lớn như vậy chắc cũng cùng người kia có quan hệ gì đó, cho nên tôi đi tra thêm thân thế của Triệu Minh, Anh đoán xem kết quả thế nào?

Tôi không trả lời.

Tưởng Lỗi cũng không cần tôi trả lời, nói tiếp: "Triệu Minh 5 năm trước ra ngoài làm việc, trong năm đầu tiên còn cùng người nhà gọi điện qua lại, sau đó tựa như bốc hơi biến mất khỏi thế giới không còn liên lạc được nữa. Tần Vận, bốn năm trước anh và Trình Viễn Phong như thế nào?"

Tôi nhắm mắt lại, bốn năm trước là sau khi ba tôi qua đời không lâu. Trình Viễn Phong vừa thành lập công ty, mọi thứ còn chưa ổn định, cứ cách ba bốn ngày lại có một bữa tiệc. Tôi giúp anh ta đỡ rượu đến xuất huyết dạ dày, thành công đổi lại được đơn hàng lớn cho công ty.

Bốn năm trước, tôi chỉ dám nhớ đến như vậy mà thôi.

Vậy nên tôi dựa trên thực tế lúc đó trả lời: “Tôi cùng Trình Viễn Phong sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm rất tốt.”

“À, nói như vậy là……” Tưởng Lỗi dừng một chút, nói, “Anh ta không có quan hệ gì với người đó, đơn giản chỉ là mượn danh tính một người mất tích, hai năm trước thành lập ra công ty này."

Tôi ngẩn ra, sau đó tỉnh ngộ. Đây là hắn đang bát nháo, lấy chuyện công tra chuyện tư. Tôi khẽ cắn môi, lòng trùng xuống: "Nói chuyện chính đi."

"Dù sao thì, người đại diện pháp nhân cho công ty này của Trình Viễn Phong sớm đã biến mất, hơn nữa công ty tài chính này cũng không phải im hơi kín tiếng, vừa động bút đã chi ra một số tiền lớn. Tên đó chắc cũng chẳng có mưu tính gì trên người anh đâu, tôi khuyên anh không cần lo lắng làm gì, Anh đã trắng tay như vậy anh ta có thể lợi dụng được gì từ anh. Chẳng qua, nếu hắn đã tự mình châm lửa, anh chỉ cần lựa lúc thích hợp thêm vào đó vài khúc củi khô, cũng coi như đáp lại sự đau khổ hắn cho anh."

Tôi không khỏi cười nói: "Nói thì nghe nhẹ nhàng lắm, tôi cũng không biết mình có thể sống được đến ngày đó hay không."

Bên kia cũng cười theo, trong âm thanh mang theo một chút quan tâm: "Nói đến chuyện này, anh gần đây cảm thấy trong người thế nào?"

"Tôi gần đây luôn uống thuốc đầy đủ." Nghe thấy tiếng chặc lưỡi đầy nghi ngờ ở bên kia, tôi nói tiếp: "Hôm qua tôi có đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tế bào ung thư đang lan ra rất nhanh đề nghị tôi tiếp nhận xạ trị"

"Vậy anh trả lời thế nào?" Bên kia có vẻ vội vàng.

"Tôi nói muốn suy nghĩ thêm." Im lặng một chút lại bổ sung thêm: "Nghe nói trị bệnh bằng hoá chất sẽ bị rụng hết tóc. Huống hồ đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, nếu bây giờ trị liệu không có tác dụng thì phải làm sao? Hơn nữa tôi...... "

“Tần Vận.” Tưởng Lỗi chặn lời tôi lại, “Sống quan trọng hơn những thứ khác rất nhiều.”

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Tôi biết, cho nên tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”

"Nghĩ ra được kết quả thì báo cho tôi biết."

Cậu ấy luôn như vậy, không bao giờ đem suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác, tôn trọng mỗi lựa chọn của tôi cho dù là đúng hay sai.

Tôi cười một chút, nói: "Cảm ơn đại sư."

"Không cần cảm ơn, tiện đây nhắc nhở anh một chút. Đàn em tôi phái đi điều tra Trình Viễn Phong không cẩn thận lộ sơ hở đã bị hắn phát hiện. Tuy rằng không lưu lại dấu vết gì chứng minh là chúng ta làm nhưng để không xảy ra sai xót vẫn nên nhắc nhở anh cẩn thận một chút. Còn nữa vì xả giận giúp anh tôi đã tống cổ hai tên tay mơ đó đi nơi khác rồi. Nên là anh cũng đừng tức giận, tình trạng hiện tại của anh tốt nhất không nên kích động." Hắn nói đầy vẻ chính nghĩa.

Tôi hận đến ghiến răng, tức giận quát: “Tưởng Lỗi……”

Bên kia đã kịp đem điện thoại tắt đi.

Theo như lời Tưởng Lỗi nói, người hắn phái đi không lưu lại sơ hở tôi cũng không cần phải lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm. Trình Viễn Phong không biết Tôi và Tưởng Lỗi quen biết nhau mà Tưởng Lỗi cũng không để lại bằng chứng. Chỉ là cả ngày nghĩ đến chuyện này tâm trạng tôi có chút không yên, tự hỏi Trình Viễn Phong rốt cuộc là đang muốn làm gì.

Công ty hiện tại đã đi vào quỹ đạo, lợi nhuận mỗi quý đều rất cao, tôi thật sự không nghĩ ra hắn cần gì mà phải đi kêu gọi góp vốn cũng không hiểu vì sao hắn thành lập thêm một công ty khác. Càng nghĩ lại càng mơ hồ, tôi biết mình không có bản lĩnh gì trong việc kinh doanh, có đưa tận mắt cho tôi xem tôi cũng không hiểu. Tôi tự nói với bản thân chuyện này không liên quan gì đến mình.

Bản thân là người sắp chết, còn đi quản chuyện của người khác làm gì?

Tư tưởng đã thông suốt nên lúc về đến nhà cảm xúc cũng ổn định hơn, tôi còn vui vẻ pha thêm cho mình một ly yến mạch dự định dùng xong sẽ đi uống thuốc. Trình Viễn Phong trách tôi gần đây ăn uống không đàng hoàng, người đã gầy mà còn không chịu ăn cơm. Nhưng biết làm sao được, hiện tại dạ dày của tôi không thể tiếp nhận đồ ăn quá cứng tôi cũng chỉ còn cách ăn cháo qua ngày. Sau khi xử lý xong ly yến mạch, tôi cầm gói thuốc mới lấy ra từ góc tủ đưa ly nước lên chầm chậm nuốt xuống. Đang định uống thêm một ly nước nữa thì cửa phòng đã mở ra, là Trình Viễn Phong về.

Tay tôi vẫn không dừng lại tiếp tục đổ thêm nước vào ly, vừa đưa lên đến miệng chưa kịp uống thì anh ta đã đi đến bên cạnh.

"Em điều tra anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top