Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Cảnh sát Trương đến rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh

Đường Hạnh Phúc đúng như tên gọi, đây là một con đường tràn ngập hơi thở khói lửa.

Hai bên đường được trải nhựa, không khí vẫn còn vương vấn mùi thơm hấp dẫn của bữa sáng.

Khương Ninh giơ tay sờ bụng, bước vào quán ăn sáng gần đó.

"Ông chủ, cho tôi một tô mì hấp."

Khương Ninh gọi đồ ăn xong, cô tìm một chỗ ngồi xuống.

Trong lúc đợi thức ăn, Khương Ninh nói chuyện với hệ thống trong đầu:

"Những tội phạm này nhất định phải để tôi bắt à? Tôi có thể cung cấp manh mối cho cảnh sát không?"

Có rất nhiều tội phạm trên trang nhiệm vụ của hệ thống.

Nếu những thông tin này được cung cấp cho cảnh sát thì sẽ tốt hơn việc cô bắt từng người một.

"Không được đâu ký chủ."

"Ký chủ không thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cũng như các nhiệm vụ mà hệ thống cung cấp."

"Mọi nhiệm vụ phải do cô thực hiện."

"Mọi thứ trên thế giới này đều có trật tự. Ký chủ không cần cảm thấy quá chậm và lãng phí thời gian khi cô tự làm một mình. Trên thực tế, nếu không có ký chủ làm những việc này thì những tên tội phạm đó sẽ trốn cả một đời mà không bị phát hiện, hoặc rất lâu sau đó mới bị cảnh sát tóm được."

"Ký chủ đang làm những điều rất tuyệt vời."

Hệ thống nói chuyện thế mà còn xen lẫn tiếng địa phương.

Bữa sáng được phục vụ mang lên, Khương Ninh đói bụng lấy đũa dùng một lần ra rồi đắm chìm vào bữa ăn.

Ăn được một nửa, điện thoại trong túi cô rung lên.

Khương Ninh bắt máy, phát hiện đó là viên cảnh sát trẻ mà hôm qua yêu cầu cô để lại số điện thoại.

"Xin chào cô Khương, tôi là cảnh sát hôm qua đã yêu cầu cô để lại số điện thoại, tôi tên Trương Lãng."

"Xin chào, xin hỏi có chuyện gì sao?" Khương Ninh cầm điện thoại, dừng việc ăn sáng.

"Đừng căng thẳng, không có chuyện gì to tát, chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi cô." Giọng nói của Trương Lãng vô cùng trẻ trung: "Hôm nay cô đã lướt xem mengbo hay douyin chưa?"

Tay cầm điện thoại của Khương Ninh khẽ siết chặt: "Vẫn chưa..."

Không phải chứ.

Lẽ nào sau một đêm, anti-fan vẫn còn mắng cô?

Ngay cả Cục Công an cũng biết?

Đang lúc Khương Ninh suy nghĩ lộn xộn trong đầu, tiếng nói lớn của Trương Lãng phát ra từ đầu dây bên kia: "Tôi biết ngay là cô chưa xem. Chuyện là thế này, đoạn video hôm qua cô cứu người ở trung tâm thương mại Thiên Tân đã được người qua đường quay lại rồi đăng lên mạng."

"Rất nhiều cư dân mạng đã xem được video này và biết được bệnh tình của cô."

"Bạn bè trên mạng rất quan tâm đến cô, nhưng khoảng cách video mà người đi đường quay quá xa và mờ nên họ không đoán được danh tính của cô, nên họ đã tìm đến chúng tôi để được giúp đỡ."

"Nhiều người muốn quyên góp và hy vọng cô tiếp tục điều trị, sớm ngày hồi phục."

"Tài khoản đơn vị của chúng tôi hôm qua bị mọi người tag đến mức muốn nổ tung. Sáng nay chúng tôi đã tự họp và ra quyết định, nếu cô có nhu cầu thì chúng tôi sẽ đứng ra chủ trì và công bố thông tin quyên góp cho cô."

Nói đến đây, Trương Lãng ngập ngừng, quan tâm hỏi: "Bệnh của cô có nghiêm trọng không?"

Thành thật mà nói, đối với hành động dũng cảm của Khương Ninh, ngay cả anh cũng khâm phục từ tận đáy lòng.

Đối với một cô gái chính nghĩa như thế, anh chỉ hy vọng việc cô bị bệnh ung thư là lời nói lừa gạt để tên tội phạm lơi là cảnh giác.

Tuy nhiên, hôm qua Trương Lãng đã tiếp xúc gần với Khương Ninh, thân hình gầy gò và mùi thuốc khử trùng khắp người cô rõ ràng là bị nhiễm sau khi nằm viện một thời gian dài.

Khương Ninh không ngờ tiếp theo lại có chuyện như này.

Căn bệnh của cô được bác sĩ đưa ra tối hậu thư và không thể chữa khỏi bằng tiền.

Chưa kể, đã có hệ thống giúp cô kéo dài mạng sống rồi.

Khương Ninh từ chối: "Cảm ơn cảnh sát Trương, cảm ơn tất cả mọi người trên mạng. Tôi không cần quyên góp, tấm lòng của mọi người nên dành cho những ai cần nó hơn. Trên mạng tôi sẽ không trả lời lại, mong các anh sẽ phản hồi và thay tôi cảm ơn nhé!"

Trương Lãng sửng sốt, dường như không nghĩ Khương Ninh sẽ cự tuyệt nhanh chóng như vậy.

Anh đang định hỏi thì Khương Ninh đột nhiên hỏi: "Cảnh sát Trương, bây giờ anh có rảnh không?"

Trương Lãng: "?"

Trương Lãng: "Tôi rảnh."

"Thế tốt. Bây giờ các anh nhanh chóng đến đường Hạnh Phúc đi."

Giọng điệu Khương Ninh có chút hưng phấn: "Cảnh sát Trương, có việc cho các anh làm rồi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top