Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Transient Học Sinh Bí Ẩn - Tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tokyo Afterschool Summoners

Chương 1: Transient Học Sinh Bí Ẩn

Nhân vật:

1. Daichi: Là một cậu trai trẻ 16 tuổi vô tình nhận được hộp quà bí ẩn. Sau khi bắt đầu thì một luồng sáng xuất hiện trong phòng cậu và rồi ... cậu biến mất... Khi tỉnh lại thì cậu không nhớ bất cứ thứ gì và trước mặt là một nơi hoàn toàn xa lạ...

2. Ryota Yakushimaru: Người lạ mặt mà Daichi gặp đầu tiên sau khi đến thế giới khác. Dễ tính và tham ăn.

3. Salomon: Người hướng dẫn, có ngoại hình giống một tinh linh nhưng có cái đầu giống con dê.

4. Oni: Transient lang thang tại công viên Shinjuku.

5. Kengo Takabushi: Bạn học với Shiro và Ryota. Học yếu và chỉ biết nói chuyện bằng nắm đấm.

6. Shiro Motoori: Bạn học với Kengo và Ryota. Là lớp trưởng khá nghiêm khắc và nghiêm túc.

7. Thầy Jinn: Thầy giáo dạy thể dục tại học viện Shinjuku.

8. Thầy Triton: Thầy giáo dạy thể dục tại học viện Shinjuku.

9. Thầy Mononobe: Thầy giáo tại học viện Shijuku, người giám sát cho Daichi.

10. Người đàn ông với mái tóc đỏ: ????? (Hội Ikekuburo).

11. Quản gia sư tử: Thuộc hạ của Người đàn ông với mái tóc đỏ (Hội Ikekuburo).


Tập 1: Kẻ Được Triệu Hồi

Vào một buổi chiều sau khi tan học, tôi vừa về tới nhà sau một buổi chiều nóng bức và nghe tiếng của mẹ:

-Mẹ: Con về rồi à Daichi? Hôm nay mẹ mới nhận được một hộp đồ gì đó gửi đến con đấy, nhưng mà lại không thấy người gửi, thật là lạ. Mẹ để trên phòng con đấy! (Mẹ tôi nói to với giọng thắc mắc)

-Daichi: Dạ vâng, con thấy rồi thưa mẹ!

Hừm...người gửi thì không đề tên, hộp đồ thì lại ghi rằng là một trò chơi. Tôi vừa nghi ngờ vừa mở hộp đồ ra. Hộp đồ bên ngoài là thùng giấy và bên trong là một hộp quà khá nhỏ được gói cẩn thận với giấy bọc màu đen tím. Cứ như là cảnh báo một thứ xấu đừng mở ra vậy. Tuy nhiên, hàng đang trên tay tôi thì ngại gì mà không mở chứ. Tôi từ từ mở gói giấy ra và thấy đây là một đĩa trò chơi máy tính với tiêu đề Tokyo Afterschool Summoners.

-Daichi: Summoners ư? Là trò chơi triệu hồi sao? Tên thật lạ, mình chưa nghe qua bao giờ. Chẳng lẽ đây là trò chơi mới phát hành đang trong giai đoạn thử nghiệm và chỉ bí mật chọn ra người gửi ngẫu nhiên sao? Mình cũng hay nghe về cách làm này của những nhà làm trò chơi điện tử nổi tiếng khắp thế giới.

Vậy là tôi từ từ mở ra và bỏ vào máy tính cho chạy thử. Vừa mở lên trước mắt tôi là khung tải chọn nhân vật của năm nhân vật. Ra là trò chơi nhập vai ư? Nhân vật nam đầu tiên có ngoại hình khá cân bằng và khuôn mặt dễ nhìn. Nhân vật nam thứ hai có thân hình khá nhỏ bé, có vẻ điểm nhanh nhạy sẽ cao nhỉ. Còn nhân vật thứ ba là một cô gái thanh mảnh cầm thanh kiếm rất tự tin cùng mái tóc dài. Nhân vật thứ tư thì đô con, vạm vỡ, có lẽ là vai trò trợ thủ và chống chịu. Và nhân vật cuối cùng thì có ngoại hình mũm mỉm, có lẽ là mập một tí và hơi thấp cùng tư thế vác kiếm lên vai khá ngầu. Mình nên chọn ai đây nhỉ? Mình nghĩ là nên chọn nhân vật trái ngược với ngoại hình thật của mình thì sẽ thú vị hơn nên mình chọn nhân vật cuối vậy...

[Nhân vật bạn muốn chọn là: ...]

[...Profile 5]

[Nhập tên của mình: ...]

-Daichi: Tên à? Có nên nhập tên thật không nhỉ? Mình chưa chơi game nhập vai bao giờ cả. Thôi kệ đi, sao chả được.

[...Daichi]

[Nhập ngày tháng năm sinh:...]

[...26-10-2000]

[Nhập giới tính:...]

-Daichi: Nhập cả giới tính nữa sao? Giới tính có thành vấn đề gì trong trò chơi này không nhỉ?

[...Nam]

Màn hình đột nhiên tối lại rồi bất chợt hiện lên bản thông báo ngắn:

[Bạn đã sẵn sàng được triệu hồi chưa? Có hay Không]

-Daichi: Hừm...chưa bao giờ thấy trò chơi nào hỏi câu đơn giản vậy...

[...Có]

Màn hình lại bỗng nhiên tối lại, rồi bùng sáng lên trước mắt tôi. Sau đó trước cửa sổ phòng mình đột nhiên một luồng sáng vô cùng chói che hết tất cả. Tôi vội lướt đầu ra nhìn thì cột sáng đó xuất hiện từ trên trời. Trong phút chốc, cơ thể tôi bỗng nhiên bắt đầu nổi lên từ từ. Tôi hét lớn.

-Daichi: Cái gì thế này? Chuyện này là sao? Không lẽ mình bị triệu hồi thật ư? Mẹ..... Mẹ ơi, cứu con.........!

Trong tiếng thét thất thanh, tôi bị kéo lên trời và rồi sau đó... không biết gì nữa cả... tôi mất đi nhận thức của mình. Trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra một khung cảnh của một vùng đất mà nó có tận hai mươi ba cột sáng kết nối với bầu trời. Rồi tôi vô thức cảm nhận được một âm thanh:

[Kết nối hoàn tất. Thủ tục triệu hồi đã thành công...! Nhân vật bạn chọn là profile 5. Bạn là một Triệu Hồi Sư]

...

...

Tôi lại nghe được âm thanh từ trong đầu:

[Liệu cậu đã bao giờ có những người bạn thật sự chưa?]

Câu hỏi đó khiến tôi nghĩ thật lâu và bắt đầu ngẫm nghĩ về sự thật. Tôi đã sống được mười sáu năm và trải qua biết bao nhiêu năm học cùng với quen biết rất nhiều người. Tôi cũng chơi thân với rất nhiều bạn trên lớp. Nhưng, liệu có thật sự là vậy không? Hay là do tôi tự nghĩ rằng mối quan hệ của tất cả nó khá bình thường nên tôi chả có một người bạn nào thân thiết cả. Ai cũng đối xử với tôi như nhau và tôi đối xử với họ cũng như nhau? Có lẽ câu hỏi này đã đánh sâu vào trái tim tôi rằng tôi thật sự chưa có một người bạn nào quan trọng cả? Ừm, cũng là vì sống trong cuộc sống hòa bình mà tôi có. Mọi thứ khá là bình thường thay vì phải tìm một người bạn nào đó để trân trọng, thì chúng ta thường phát triển mạng lưới mối quan hệ và quan tâm nhiều hơn đến số lượng hơn là chất lượng, ai cũng vậy.

[Tôi chưa]

Tôi dần mất đi ý thức lần nữa. Thế giới cũ của tôi dần phai nhạt đi trong kí ức, tôi dần quên đi tất cả, bạn bè, người thân, rồi cả cha mẹ... Tôi thậm chí không thể nhớ được tôi có thể làm gì, kinh nghiệm, hay cả là người mà tôi cho là tôi có thể yêu nhất nữa. Sau đó, một giọng nói vang lên, tôi không biết là giọng nói đó từ đâu và của ai. Chỉ biết nó đang gọi tôi liên tục và rồi tôi dần mở mắt...Vừa mở mắt, tôi vừa nghe được giọng nói mà tôi thường nghe suốt lúc tôi mất ý thức:

[Được rồi, nếu câu trả lời đã rõ, hãy đi và cảm nhận thế giới mới này. Chuyến hành trình của cuộc sống riêng cậu đã bắt đầu, là cuộc sống của chính cậu và cậu có thể tìm ra những người cậu thật sự thương và tin tưởng, chứ không phải của ai khác. Chúc may mắn!]

Tôi tự liệu giọng nói này có phải là của người triệu hồi mình đến đây không?...

Vào hôm ấy, tại Tokyo, một cột sáng nối trực tiếp từ bầu trời xuống mặt đất. Khi luồng sáng dần phai đi. Tôi mở mắt dưới bầu trời đêm và đứng giữa một con phố nhỏ có những ánh đèn và cây cối khắp nơi và tất nhiên là tôi không hề biết đây là đâu. Dù có những ánh đèn khắp nơi nhưng trời khá tối và những ánh đèn đó cùng diện mạo xung quanh...khiến tôi liên tưởng đến một nơi gọi là công viên trong trí nhớ phai nhạt không rõ ràng của mình. Xa xa, tôi có thể trông thấy đài phun nước và cả những tòa nhà vô cùng cao ở đằng xa kia nữa. Vậy đây là công viên giữa một thành phố sao? Tôi không hiểu được là tại sao mình lại đứng đây và đang làm gì, mọi thứ khá mơ hồ. Đột nhiên tôi nhận ra trên tay tôi vẫn đang nắm chặt một vật mà tôi hoàn toàn nhớ rõ nó là gì: một chiếc điện thoại. Là chiếc điện thoại của tôi. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và thở đều, bắt đầu gậm nhấm trí nhớ của mình nhưng hiển nhiên, tôi chẳng nhớ được bất cứ điều gì ngoại trừ tên của chính mình cả, Daichi. Lướt nhìn xung quanh, tôi thấy bảng hiệu của nơi này: Công Viên Shinjuku, Tokyo. Rồi bỗng tiếng điện thoại vang lên cùng giọng nói lạ phát ra cùng:

-Quái vật chưa biết tên: He he he! Cuối cùng cậu cũng đã chú ý đến tôi rồi sao?

Tôi giật mình nhìn láo liếc xung quanh tìm kiếm giọng kì lạ đó.

-Quái vật chưa biết tên: Thôi nào không có gì phải sợ! Cậu nghĩ một giọng nói dễ thương thế có thể làm hại cậu sao? Được rồi, hãy nhìn vào điện thoại của mình đi nào. Chương Trình App đã chạy rồi đấy!

Giọng nói nhiệt tình tiếp tục vang lên khiến tôi một chút lo lắng. Tuy nhiên linh cảm bảo tôi rằng chuyện này không lành. Nhưng quan trọng hơn hết, tôi hiểu rằng tôi cần thêm thông tin và cần một ai đó để tìm hiểu chuyện này. Tôi liền xuống điện thoại mình đang cầm trên tay và đột nhiên một hình ảnh tựa như hình ba chiều xuất hiện. Một biểu tượng gồm 2 hình tam giác nằm chồng lên nhau xoay vòng và rồi một quái thú xuất hiện. Nó là một quái vật khá nhỏ như tinh linh và có khuôn mặt trông giống loài dê cùng với tay phải đang cầm cây trường và quyển sách thì bên tay trái. Nó bất ngờ nói tiếp:

-Quái vật chưa biết tên: Aha! Ôi giời, thật là thoải mái khi được ra ngoài như thế này. Cậu chủ, liệu tôi có thể giúp gì được cho cậu chủ trẻ! Có vẻ cậu đang lo lắng. Mong ước của cậu là mệnh lệnh đối với tôi.

Tôi ngạc nhiên tỏ vẻ khá sợ hãi và suýt đánh rơi điện thoại của mình.

-Daichi: Oa! Ngươi... Ngươi là giống gì vậy?

-Quái vật chưa biết tên: Hể! Gọi tôi là giống trông không sang lắm đâu thưa cậu. Tôi là ai á? Câu hỏi thật lạnh lùng làm sao? Sao cậu cứ nhìn tôi hoài vậy? A, hẳn là cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra chứ gì!

Tôi gật đầu liên hồi.

-Quái vật chưa biết tên: Cậu chủ đừng lo, tôi hiểu là có khá nhiều chuyện điên rồ đang xảy ra nhưng hãy yên tâm để tôi giải thích. Tôi là một quản gia cấp ba nên tôi hiểu tôi cần làm gì để giúp cậu.

Con quái vật nhỏ bé đó chuẩn bị tư thế và chỉnh giọng...

-Quái vật chưa biết tên: À... ừm... E hèm! Hãy để tôi tự giới thiệu, tôi là người hầu cận của cậu và là người hướng dẫn trong trò chơi của cậu, Salomon! Hãy cứ gọi tôi là Lil' Salomon dễ thương hay bất cứ thứ gì cậu muốn.

-Daichi: Được rồi, vậy thì, Salomon gì đó!

-Salomon: Hãy gọi là Lil' Salomon, nó trông dễ thương hơn! Hehe!

-Daichi: Được rồi, thế nãy giờ ngươi cứ gọi ta là cậu chủ và trò chơi gì đây hả?

-Salomon: Không cần phải tỏ vẻ ngạc nhiên thế đâu cậu chủ! Khi tôi gọi cậu chủ là chủ, nó có nghĩa ngài là chủ nhân của tôi. Cậu được triệu hồi đến đây thông qua Chương Trình App, hẳn là có người đã triệu hồi cậu đến đây.

-Daichi: Triệu hồi sao? Kí ức ta khá mơ hồ về việc được triệu hồi.

-Salomon: Chờ đã, cái gì! Tôi chẳng thấy ai là người triệu hồi xung quanh đây cả. Tôi tự hỏi là họ có bỏ đi đâu rồi không. Thôi bỏ qua đi, thế cậu chủ có hiểu "Triệu hồi" có nghĩa là gì không ạ?

-Daichi: Là những điều thần thoại trong truyện cổ tích sao?

-Salomon: Ping pong! Đúng là như vậy, có vẻ như cậu biết về điều này cậu chủ! Tôi rất thích truyện tranh và hoạt hình, chúng là những tinh túy của văn hóa loài người thưa cậu. Thứ lỗi cho tôi, quay lại vấn đề chính nào. Thế giới khác, vùng đất khác, không gian khác... chúng có thể giống nhau nhưng mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Thế giới song song được tạo ra từ những điều vô hạn có thể thực thi từ thế giới bản thể. Ví dụ như là tại một thế giới nào đó, cậu chủ là một loài khác chứ không phải là loài người. Tuy nhiên, dù cho vậy, cậu sẽ không bao giờ cảm nhận được những bản thể khác của cậu tại thế giới khác. Dù cho sự hiện diện của các cậu là như nhau nhưng hoàn toàn là những thế giới khác nhau. Nhưng, thông qua một cách đặc biệt gọi là sức mạnh của sự Triệu Hồi, cậu có thể kết nối với bản thể tại thế giới đó. Sự Triệu Hồi kết nối các thế giới với nhau thông qua những cánh cổng, nó xác nhận những bản thể của nhau rồi liên kết linh hồn của chúng lại và người thực hiện điều đó được gọi là Triệu Hồi Sư...Và tất nhiên, cậu chủ là một Triệu Hồi Sư.

Đầu tôi lại mang máng cảm giác và âm thanh của chữ Triệu Hồi Sư...

-Daichi: Ta ư? Là Triệu Hồi Sư?

-Salomon: Đúng vậy thưa cậu chủ! Nó thú vị chứ? Cậu có muốn được trở thành nhân vật chính trong một cuộc hành trình mới vĩ đại chứ? Cậu không tin ư? Nhưng điều chứng minh cho điều đó đang nằm trong điện thoại của cậu đấy. Hãy nhìn vào màn hình đi. Cậu chủ đã tải xuống App và đăng kí với người dùng là nhân vật Triều Hồi Sư đúng chứ? App là chương trình có thể giúp kết nối các triệu hồi sư với nhau. Thông thường, một người cần có tài năng và nhiều sự thiên bẩm khác để có thể trở thành một Triệu Hồi Sư nhưng với App, những điều đó không thành vấn đề. Tôi chắc chắn rằng người triệu hồi cậu đến với vai trò là hầu cận của họ. Những điều tôi giải cậu chủ hiểu chứ.

-Daichi: Ai đó gọi ta tới đây ư? Thật là ích kỷ!

-Salomon: Làm ơn đừng làm mặt vậy, cậu chủ! Cậu đang vui? Hay buồn? Tôi thấy dường như là cả hai thì phải. Sao cũng được, nhưng là một Triệu Hồi Sư, cậu hẳn sẽ có sẵn một sức mạnh siêu phàm trong người.

...

-Daichi: Sao thế, sao lại im lặng bất chợt vậy Salomon?

-Salomon: Suỵt! Tôi cảm thấy có một sự triệu hồi bất thường quanh đây thưa cậu. Có một cái gì đó đang tiến đến! Làm ơn hãy bảo vệ tôi, cậu chủ?

Bỗng tôi và Salomon nghe lên tiếng gào thét từ xa đang tiến lại gần bọn tôi.

-Giọng nói lạ hét toáng lên: Hãy tránh xa ra, biến đi! Ôi, mình đã làm gì để bị thế này kìa chứ! Oái!

Một cậu trai trẻ mặc đồ khá giống đồng phục học sinh chạy tới tông vào tôi.

-Giọng nói lạ: Ôi! Mình đã đụng vào cái gì thế này? A.. xin lỗi! Tôi không biết cậu là ai, cậu có sao không?

-Oni: Con người! Con người! Trông thật là ngon!

-Giọng nói lạ: Ặc! Giờ có thứ quan trọng hơn để lo! Hãy nhanh chóng ra khỏi đây!

Tôi nhìn thấy một con quỷ màu đỏ chạy tới với mảnh vải trên người. Thân hình to lớn cùng tay phải là một cái chùy gai. Tôi bỗng xanh mặt và lắp bắp.

-Daichi: Quái... quái... quái vật!

-Giọng nói lạ: Hướng này! Chúng ta sẽ ổn nếu thoát ra khỏi đây!

Cậu trai trẻ mập mạp kéo tay tôi chạy thật nhanh.

-Giọng nói lạ: Ôi không! Đường nay đang thi công ư? Hôm qua đâu có vậy đâu! (Cậu ta nói với giọng hoảng hốt) Được rồi, hãy thử hướng này, theo tớ! A!

-Oni: He he he! Ăn nào... Ăn nào! Thật là tươi và ngon mà!

-Giọng nói lạ: Híc! Không còn hướng nào để chạy nữa. Mình chỉ muốn đi đường tắt để đến trạm thôi mà... Tại sao mình lại không may mắn vướng vào Transient này chứ, híc! (Cậu vừa nói vừa sắp khóc) Mình biết là mình nên nghe lời lớp trưởng rằng không nên đi vào khu vực cánh cổng mà!

-Oni: Grahhhhh!

-Giọng nói lạ: Hãy lùi lại phía sau đi! Nếu cậu không phải là một Transient, cậu không thể chống lại đâu!

-Oni: Grahhhhh!

-Giọng nói lạ: Ôi không! Nó đang tiến tới chúng ta kìa! Nếu mình biết chuyện này xảy ra, mình sẽ ăn hết bánh kẹo mình giấu dưới giường rồi, híc!

Cả hai chúng tôi bị kẹt vào đường cùng, cậu bạn đó quá sợ và ngồi bệt xuống đất.

-Daichi: Được rồi! Bình tĩnh đi, tôi sẽ lo nó!

-Giọng nói lạ: Hả?

-Oni: Hửm, ngươi muốn bị ăn trước à! Geh geh geh! Grahhhhhh!

-Daichi: Tôi có ý kiến này, nếu một trong hai chúng ta tách ra, có khả năng sẽ thoát được hắn!

-Giọng nói lạ: Híc! Ư... Ừ!

Tôi kéo cậu bạn đứng dậy rồi cả hai chia nhau 2 phía để chạy.

-Oni: Grahhhhhhhhhhhh!

-Daichi: Được rồi! Nó đang tiến tới tớ! Cậu chạy đi!

Bỗng nhiên ấn triệu hồi trước mắt tôi!

-Salomon: Có vẻ như chúng ta đang trong thế khó hả thưa cậu? Tại sao tôi vẫn bình tĩnh ư? Đừng lo lắng cậu chủ!

Tôi nhìn thấy tên Oni đang dừng lại.

-Salomon: À, tôi chỉ là kích hoạt một thủ thuật gì đó để ngưng thời gian lại trong thời gian ngắn á mà? Thấy sao? Tôi thật tuyệt vời phải không nào! Dù tôi trông mới vào nghề nhưng tôi là quỷ đấy! Không phải dễ xơi đâu! Tuy nhiên, cậu chủ cũng không di chuyển được đâu! Bây giờ, hãy bình tĩnh và lắng nghe những điều tôi sắp nói. Được rồi cậu chủ, bây giờ là lúc để phản công! Trước hết hãy quan sát sơ kẻ địch.

Tôi nhìn kĩ là tên Oni với làn da màu đỏ với cặp sừng trên đầu và ánh mắt vàng sôi sục như sắp ăn tươi nuốt sống chúng tôi!

-Daichi: Hắn trông thật là ngon và thơm! Nếu như ngươi hiểu ý ta...

-Salomon: Ahaha! Cậu chủ mới để ý sao! Ý tôi là tên Oni đó chỉ với chiếc khố quấn quanh, thật bắt mắt! Hả! Đừng nói với tôi giới tính của cậu là...!

-Daichi: Hể? Giới tính sao? Ta chẳng nhớ ta là ai nữa mà!

-Salomon: Haha! Tôi tự hỏi dưới chiếc khố kia là gì! Để tôi tới xem nào! Ối trời ơi! Thôi, làm ơn hãy tập trung vào chuyện trước mắt nào cậu chủ! Hãy nhìn cơ thể cùng cơ bắp ấy, tên Oni đó hẳn rất mạnh. Ôi đôi chân tôi đang run đây này! Nhưng đừng lo thưa cậu, cậu có cách để phản công đấy!

-Daichi: Đừng nói là đã đến lúc để ta giải phóng sức mạnh thật sự sao?

-Salomon: Cái gì, cậu có sức mạnh bí ẩn sao? Khoan... cậu thực sự không có đúng chứ! Đây là chuyện sống chết đấy thưa cậu! Làm ơn hãy tập trung. Cậu chủ, cậu được triệu hồi để phục vụ cho một ai đó và khi mà cậu cũng sử dụng được App, cậu cũng có sức mạnh của Triệu Hồi Sư. Cậu cũng có thể triệu hồi một thứ gì đó hoặc ai đó để phục vụ câu. Nói cách khác, cậu vừa là Triệu Hồi Sư vừa là kẻ phục vụ Triệu Hồi Sư!

-Daichi: Nhưng ta không biết phải triệu hồi cái gì hay ai cả!

-Salomon: Để đó cho tôi! Tôi có bằng cấp ba của lớp Triệu Hồi Sư đấy! Tôi biết là sẽ có chuyện như vầy nên đã cài đặt chế độ Triệu Hồi Tự Động cho cậu rồi. Rồi nó sẽ trở thành một vật kết nối với linh hồn cậu chủ. Hãy triệu hồi nó và nhận lấy sự trợ giúp! Được rồi, cậu thấy tôi tuyệt chứ! Giờ hãy cùng triệu hồi nào ...

-Oni: Grahh!

-Salomon: Hả?

-Oni: Grahhhh!

-Salomon: Không ai có thể di chuyển trong lúc này hết! Điều này là sao? Tôi đã làm đúng mọi thứ như trong sách mà! Ối! Dường như tôi thực hiện sai sót một chút rồi!

-Oni: Grahhhhhh!

-Salomon: Hể? Cậu chủ, cứu tôi!

-Daichi: Đừng bám ta nữa và bắt đầu triệu hồi thôi!

-Oni: Grahhhh!

-Giọng nói lạ: Đằng này, ngươi, tên Transient lạ mặt kia!

-Oni: Ngươi trông... ngon đấy... nhưng tên mập đằng kia... trông ngon hơn!

Nói xong con quái vật bỏ lơ tôi và quay đầu về hướng cậu bạn đó.

-Giọng nói lạ: Mình đoán là nó sắp chạy tới mình! Mình hứa nếu mình thoát khỏi chuyện này, mình sẽ kiêng ăn.

-Oni: Thịt, ruột, mông, nhìn thật là ngon... Ăn, bây giờ!

-Giọng nói lạ: Ahhhh!

Cậu ta hoảng loạn chạy đi khi tên Oni quay về hướng cậu ta và bắt đầu rượt đuổi.

-Salomon: Ngay bây giờ! Đây là cơ hội, chúng ta nên trốn khỏi đây khi nó bị đánh lạc hướng thưa cậu!

-Daichi: Chúng ta không định giúp cậu bạn kia sao?

-Salomon: Cậu có thể bảo toàn tính mạng nếu cậu chạy bây giờ trong khi tên Oni kia sẽ ăn thịt tên đó! Nhanh lên nào! Tôi sẽ dạy cậu triệu hồi sau!

-Daichi: Nhưng... Nhưng cậu ta đã làm vậy vì chúng ta mà...

-Salomon: Nhưng mà... Tôi không thể để cậu gặp nguy hiểm được cậu chủ à! Hơn nữa, cậu ta chỉ là người lạ chúng ta mới vừa gặp thôi mà! Không có lý do gì để cậu mạo hiểm cả! Nhưng nếu cậu vẫn cương quyết như vậy, cậu hẳn là quá tốt hoặc cậu chủ có ý định lợi dụng cậu ta để làm gì đó, phải không?

Tôi ngập ngừng suy nghĩ và nói, những lời nói trong lúc mất ý thức bỗng nhiên hiện lại "cậu có thể tìm ra những người cậu thật sự thương và tin tưởng".

-Salomon: Cậu chủ...?

-Daichi: Nhưng Salomon à, ta cũng chỉ mới vừa gặp ngươi mà... phải không?

-Salomon: Tôi... tôi không thể tin là cậu nói vậy, cậu chủ! Cậu đang tổn thương tôi đó!

-Giọng nói lạ: Ahhhhhhh!(la thất thanh)

-Salomon: Dường như có điều xấu xảy ra với cậu ta rồi! Nhanh lên cậu chủ! Chúng ta cần phải tranh thủ ra khỏi đây trước khi tên Oni đó quay lại.

Tôi mặc kệ lời nói của Salomon. Tôi chạy thật nhanh về phía tiếng thét.

-Salomon: Cậu chủ! Cậu chủ! Khoan...chờ tôi với, làm ơn dừng lại!

-Giọng nói lạ: Ahh! Híc híc! (Cậu ta khóc thút thít và ngồi bệt trước mặt tên Oni)

-Oni: Ngươi là của ta...là của ta...hehe!

-Giọng nói lạ: Ôi, đống kẹo mình vừa mua, mình sẽ không thể ăn hết chúng rồi, híc!

-Oni: Grahhhhhhhh?

Daichi: Hướng này, nhanh lên!

Tôi đột ngột chạy vượt qua tên Oni từ đằng sau rồi kéo cậu ta nhanh hết mức có thể chạy đi.

-Giọng nói lạ: Cậu đã cứu tớ! Nhưng chúng ta nên làm gì bây giờ?

-Daichi: Sao cậu nặng quá và chậm vậy! Mệt... mệt quá!

-Giọng nói lạ: À... thực ra tớ mới lên kí gần đây... Tên Transient kia cũng đã nói gì đó về bụng tớ... và... Khoan, tớ đang nói gì vậy! Ngoại hình của tớ liên quan gì đến chuyện này!

-Daichi: Cậu tự khai đấy chứ...Thế sao cậu lại quay lại cứu tôi vậy? Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà!

-Giọng nói lạ: Ừm... tớ đã rất sợ đấy. Tớ gần như cảm thấy là mình sắp bị ăn tới nơi. Nhưng nếu như tớ chỉ biết chạy trốn, tớ sẽ không thể đối mặt với bản thân mình sau này mất! Tớ sẽ ân hận vì bỏ rơi cậu cả đời này và cũng như sẽ không bao giờ cảm thấy ngon khi ăn nữa...Không phải đó cũng là lý do cậu quay lại cứu tớ sao?

Tôi chợt nhớ lại lời nhắn trong lúc mất ý thức lần nữa, "cậu có thể tìm ra những người cậu thật sự thương và tin tưởng".

-Daichi: Tớ...

-Oni: Grahhhhh!

-Giọng nói lạ: Ôi không, nó đuổi đến rồi!

-Oni: Grahhhh!

-Giọng nói lạ: Ahhh!

-Daichi: Ahh!

Tên Oni đánh văng chúng tôi ra một quãng khá xa. Tôi cảm nhận được cơn đau thật sự. Nó rất đau. Sao Salomon lại bảo là trò chơi chứ? Cú chấn động khiến tôi khó thở một lúc. Tên Oni nhìn quá hướng cậu bạn mập kia.

-Oni: Phải ăn... tên người mập này... Không thoát được đâu!

Tên Oni đó vừa lẩm nhẩm vừa nâng cậu ta lên cao. Hắn tự nhìn lên trời vừa tự tin cho rằng mình đã thắng.

-Giọng nói lạ: Híc híc!

Cậu ta chỉ là người lạ, không phải bạn bè, người thân thậm chí tôi còn không biết cả tên nữa. Tôi đã có thể bỏ cậu ta lại và chạy. Không có lý do gì để mạo hiểm vì một người mình không quen biết cả. Chết tiệt! Chỉ vì giọng nói và lời nhắc kì lạ gì đó trong đầu trong khi mình chả nhớ được bất cứ thừ gì cả.

-Giọng nói lạ: Ahhhhh!

Nhưng khi tôi đã nghe tiếng cậu ta. Tôi nhìn vào mắt cậu ấy... dường như tôi và cậu ta đang nói chuyện... nhưng cách mà tôi hiểu những điều được nhắc nhở vậy... Và bây giờ, tôi chẳng thể bỏ rơi cậu ta. Có lẽ cậu ta đã trở thành một phần ở thế giới mới của tôi ngay khi tôi tỉnh dậy rồi!

-Daichi: Dừng lại!

-Oni: Gruh! Grahhhhhhhhhhhh!

Âm thanh của ấn triệu hồi lại xuất hiện bên cạnh tôi.

-Salomon: Ôi cậu chủ! Cậu thật dễ dàng động lòng. Còn hơn cả trẻ con nữa! Nếu không phải là vì tôi, cậu có thể đã chết rồi đấy cậu biết không...

-Daichi: Salomon, ngươi quay lại vì ta sao?

-Salomon: Tôi vẫn ở bên cậu suốt đấy thôi nhưng không vật thể nào có thể thấy được tôi ngoài cậu. Được rồi cậu chủ, tôi tôn trọng quyết định của cậu và sẽ không để cậu chết vô nghĩa như vậy... Tôi tự hỏi là chuyện này có thể tốt lên không nhưng hãy cùng đánh bại tên Oni kia nào.

-Oni: Gruhhhhhhhh!

-Salomon: Không còn thời gian nữa! Hãy làm ngay bây giờ hoặc là chết! Bắt đầu triệu hồi thôi! Hãy lặp lại theo tôi! Cùng với âm thanh mà App có thể nhận diện được, App sẽ làm những điều còn lại.

Bất ngờ, một ấn triệu hồi nữa xuất hiện ngay trước mặt tôi.

-Salomon: E hèm...⸢Role of the Wanderer⸥ Với vai trò là Kẻ Du Hành! ⸢Rule of Rending⸥ Luật của sự Phá Vỡ! Hãy lặp lại đi cậu chủ!
-Daichi: Hỡi ấn triệu hồi! Với vai trò là ⸢Kẻ Du Hành⸥! Cùng với ⸢Luật của sự Phá Vỡ⸥!

-Salomon: Đây rồi! Thuật triệu hồi! Dù là kẻ không thuộc thế giới này và không có sức mạnh để tồn tại trên thế giới này... Lừa dối thể giới này, nấp đằng sau bóng tối, và cùng với cái tên giả tạo, hãy xuất hiện ngay bây giờ. Biểu trưng của đuôi Đại Xà Serpent! Phục vụ cho ⸢Kẻ Du Hành⸥ và thực thi ⸢Luật của sự Phá Vỡ⸥, hãy xuất hiện và càn quét mọi thứ với quyền hạn được ban! Hãy khắc ghi tên của ta và tiến lên! ⸢Boundless Tail⸥! Làm đi chủ nhân!

-Daichi: Hãy khắc ghi tên của ta và tiến lên! ⸢Boundless Tail⸥!

-Giọng nói lạ: Hử?

-Oni: Cái gì!

Một luồng sáng từ ấn triệu hồi và một thanh kiếm xuất hiện trước mắt tôi.

-Daichi: Một thanh kiếm?

-Oni: Cái gì? Sức mạnh này... triệu hồi! Không thể nào! Ngươi là Triệu Hồi Sư sao?

-Giọng nói lạ: Cái gì?

-Oni: Ta... vẫn luôn... tìm kiếm người! Vẫn luôn... từ khi... đến thế giới này! Người giải phong ấn ta từ đền Kumano! Ta thách đấu... Người một trận chiến! Nếu ta thắng... ta ăn người! Nếu người thắng...

-Giọng nói lạ: Thực ra cậu là ai vậy?

-Salomon: Giờ là lúc thú vị đến rồi cậu chủ! Những kẻ khác đang bị sức mạnh vô hạn của cậu thu hút nhưng tôi tin là cậu làm được! Chúc may mắn! Đừng chết nhé! Bây giờ là lúc! Hãy hạ nó cậu chủ!

-Daichi: Với vai trò ⸢Kẻ Du Hành⸥! Cùng với ⸢Luật của sự Phá Vỡ⸥! Tiến lên ⸢Boundless Tail⸥!

Tôi vung kiếm lên và chém tan nát cái chùy của tên Oni đó. Sau đó tôi liền đâm nó một nhát chí mạng vào ngực hắn ta.

-Oni: Arghhhhh! Sức mạnh này... người hẳn là Triệu Hồi Sư thật sự!

-Salomon: Một chiến thắng tuyệt đẹp! Chúng ta có thể xả hơi được rồi cậu chủ! Có vẻ như tên Oni đã dùng hết năng lượng chiến đấu với cậu. Sự liên kết của hắn với thể giới này đang không ổn định. Nếu tên Oni này không có chủ nhân, nó sẽ tan biến vĩnh viễn.

-Oni: Ta chỉ muốn... được phục vụ... cho một người chủ... dù là với sự lương thiện đi nữa... Nhưng giờ... ta phải chết... tại một vùng đất... mà ta không hề biết.

Tôi bước lại gần tên Oni đang nằm tựa vào gốc cây.

-Daichi: Vậy ta sẽ là chủ nhân của ngươi, được chứ?

-Oni: ...Ư... được thôi... tôi sẽ nhận người làm chủ nhân... Hãy triệu hồi tôi bất cứ khi nào ngài cần... chủ nhân trẻ ạ... Cuối cùng thì tôi cũng được trở về thế giới của mình... Cám ơn... chủ nhân.

Ấn triệu hồi bỗng xuất hiện trên đầu của Oni rồi hắn biến mất vào trong đó.

-Giọng nói lạ: Có phải tên Transient kia vừa mới biến mất không?

-Salomon: Hả? Cậu đã lập giao ước với nó ư? Sao dễ dàng thế? Thông thường sự kết nối với thế giới gốc có thể yếu đi nhưng không bao giờ biến mất hoàn toàn. Tôi tự hỏi là sao sự kết nói với thế giới của Oni có thể bị cắt đứt dễ dàng như vậy. Hmm...? À, làm tốt lắm cậu chủ! Cậu vất vả rồi... và cả sự liên kết mới nữa! Một Triệu Hồi Sư cần có sức mạnh vượt trội, nếu không kẻ hầu cận sẽ không nghe lời. Tên Oni đó đã lập giao ước với cậu và nó đã thành công, giờ cậu có thể triệu hồi Oni như là một kẻ hầu để phục vụ như Boundless Tail vậy! Có chuyện gì sao? Cậu trông không được vui?

-Daichi: Thế còn cây kiếm này?

-Salomon: Ừm...tôi không biết!

-Daichi: Không biết ư?

-Salomon: Ối đừng giận cậu chủ! Đừng cứ đâm vào cằm tôi như thế! Tôi từng được nghe rằng có tồn tại những thứ vũ khí được gọi là Linh Khí ⸢Sacred Artifact⸥. Chúng là những trang bị thần thánh được ếm sức mạnh của thần. Đó là những điều cậu muốn biết phải không? Chúng thường được dùng cho người có luật của họ tương thích với khả năng của chúng. Tuy nhiên không phải ai cũng dùng được Linh Khí. Chỉ những người thật sự thành thục và tương thích với vai trò của mình mới dùng được thôi. Tôi tin rằng thanh kiếm đó chính là Linh Khí của riêng cậu tương thích với cả Vai Trò và cả số mệnh của cậu. Đó là lý do cậu có thể triệu hồi nó. Có thể là như vậy đấy! Trong sách của kẻ hầu cận năm nhất chỉ đề cập đến thế thôi! Tôi chỉ ở đây để hướng dẫn cậu triệu hồi và tôi hoàn toàn không biết về những gì ngoài hơn cả. Dừng lại đi! Đừng liếc tôi với ánh nhìn đó, tôi sẽ bị đóng băng mất! Thôi được rồi, tôi xin phép!

-Daichi: Khoan đã!

-Salomon: Ặc! Còn gì tôi có thể giúp cậu nữa!

-Daichi: Gặp lại ngươi sau!

-Salomon: Cám ơn cậu chủ! Hehe! Cậu thật là tốt bụng, đúng là cậu chủ của tôi! Cậu đã làm rất tuyệt! Triệu hồi tôi nếu cần bất cứ thứ gì nhé! Được rồi, chào cậu!

Mọi chuyện kết thúc, tôi thở phào ngồi bệt xuống đất và nhìn lên trời. Tôi tự nghĩ rằng điều này thật phấn khích. Tôi thật sự đã đánh bại nó rồi! Tôi nắm chặt tay mình và hướng lên trời. Bỗng cậu bạn kia chạy tới và ngạc nhiên:

-Giọng nói lạ: Woa! Nó... thật... tuyệt! Đó là gì vậy! Một thanh kiếm? Làm thế nào cậu có được vậy? Cậu thực sự đã đánh bại tên Oni đó! Thật tuyệt vời! (Cậu ta vừa nói vừa nắm tay tôi giục lên giục xuống với cặp mắt ngưỡng mộ)

-Daichi: Cậu... có sao không vậy, tớ đã lo lắm đấy!

-Giọng nói lạ: Ehehe, tớ không sao, cám ơn cậu đã cứu tớ! Ah! Cảm ơn đã cứu cái mông của tớ nhé hehe! Tớ là Ryota, Ryota Yakushimaru! Tớ là một học sinh tại Họ Viện Shinjuku, nằm ngay giữa công viên Shinjuku và ga Shinjuku. Tên cậu là gì?

-Daichi: Tên tớ là Daichi! Tớ chỉ nhớ được vậy thôi!

-Giọng nói lạ: Vậy cậu là Daichi! Tên lạ đấy! Hãy đến nơi nào đó an toàn hơn đi nào. Chỗ này vẫn còn nguy hiểm đấy! Được rồi, theo tớ nào!

Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, cả hai chúng tôi đứng dậy và men theo lối đèn đường của công viên Shinjuku...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top