Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Thành phần nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ngư Nguy
Editor: Kem

Trên bục, giáo sư quốc văn đang nghiêm túc giảng bài, nhưng trạng thái của Kaneki Ken trông có vẻ không quá tốt.

Mấy ngày qua cậu liên tục bị bóng đè, cuộc sống càng bình yên, cảm xúc tích tụ trong lòng cậu càng nhiều.

Không thể không thừa nhận, quá khứ của cậu là một cơn ác mộng đầy bi kịch, quá ít điều hạnh phúc hay tốt đẹp, dù vô cùng may mắn được trọng sinh trở lại, cậu vẫn sợ rằng hạnh phúc mình đang có như cát trong lòng bàn tay, không biết khi nào chảy ra. Nhất sờ sau khi cậu quên ăn sáng thì cảm xúc này ngày càng mãnh liệt.

Đói quá......

Cậu lại quên mua đồ ăn cho mình rồi.

Kaneki rũ mắt nhìn vào sách, lấy tay đè lên cái bụng đang réo ầm ĩ. Ghoul không cần ăn đồ ăn của con người, sinh hoạt trong tình cảnh đó một thời gian dài khiến nhu cầu ăn uống của cậu cũng nhạt dần đi, không cẩn thận quên luôn ăn sáng.

Chỉ là, hôm nay có nên ăn sáng không?

Giữa giờ nhận được một bảng kiểm tra sức khỏe và một cái thẻ kiểm tra sức khỏe, Kaneki mới nhớ ra hôm qua lớp có thông báo rằng tân sinh phải thực hiện kiểm tra sức khỏe theo quy định.

Kiểm tra sức khoẻ yêu cầu tân sinh toàn trường đều phải tham gia, vậy nên sau khi gian nan xếp hàng kiểm tra, Kaneki Ken trông thấy Nagachika Hideyoshi cười đùa thoải mái trong đám đông. Hideyoshi đang đứng chỗ đám bạn cùng lớp ở khoa quốc tế vừa nhìn thấy cậu liền bon chen lại đây.

"Kaneki!"

Kaneki cong cong khoé môi, hơi hâm mộ bạn thân lúc nào cũng tràn ngập sức sống.

"Tui nhớ rõ cậu hay bị tụt huyết áp, chắc giờ đói hoa cả mắt rồi ha?" Hideyoshi vừa đến liền vỗ lên vai cậu, thuận tay đặt lên một hộp sữa mới mua. Kaneki không hề do dự cắm ống hút, bộ dáng đói đến bụng dán vào lưng của cậu chọc cười Hideyoshi, cậu ta giơ lên bảng kiểm tra sức khỏe của mình, các chỉ tiêu đạt ưu tú bên trên khác hoàn toàn với của Kaneki.

"Cậu xem xem, chỉ cần rèn luyện như tui thôi là cũng OK rồi, đừng có ở lì trong nhà đọc sách như thế."

Vô cùng sung sướng mà khoe khoang, Hideyoshi còn chưa thỏa mãn liếc nhìn thân thể mảnh khảnh của Kaneki, lắc đầu: "Cố mà ăn nhiều thêm đi."

Kaneki yên lặng ngậm ống hút, mắt lơ đãng nhìn qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hideyoshi, một dòng chữ đọng lại trong mắt.

Red Child Cell.

Còn gọi là chỉ số tế bào Rc, chỉ số của Nagachika Hideyoshi là 329.

Có thể là do cậu nhìn lâu quá, Hideyoshi biết ngay cậu đang xem cái gì, "Cậu xem cái này làm gì, chỉ số của mọi người gần như không khác mấy." Ngón tay linh hoạt lấy đi bảng kiểm tra sức khỏe của Kaneki, Hideyoshi cẩn thận nhìn kỹ, xác định cơ thể bạn thân của mình không có vấn đề gì mới phàn nàn: "Chỉ số qua 400, cao hơn trước rồi đấy."

Chỉ số lúc trước là bao nhiêu, Kaneki không còn nhớ rõ, vậy nên khi Hideyoshi vô tình nhắc đến, cậu chỉ có thể cười trừ.

Chỉ số của một người bình thường nằm trong khoảng 200-500, 400 đúng là hơi cao.

Nhưng——

Tại sao sau khi trọng sinh thì chỉ số lại tăng lên?

Trên đường về lại lớp, Kaneki mải suy nên vô tình đụng phải Satsugawa Nyoko đang vội đi thu bảng báo cáo, nhưng càng đau đớn hơn là Nyoko chỉ có lui về sau nửa bước thì đứng vững lại nhưng Kaneki lại ngã ngồi đất, mắt cá chân hơi sưng. Giấy và thẻ rơi đầy trên đất, Kaneki đỏ mặt, không cần nói gì cũng thấy mất mặt rồi.

Không còn cách nào khác, cơ thể hiện tại này rất yếu ớt.

Lớp trưởng trừng mắt nhìn cậu, cuối cùng dở khóc dở cười vươn tay, thân thiện hỏi: "Kaneki-san, cần tôi đỡ ông đến phòng y tế không?"

Những người cùng lớp rất dễ kết thân với nhau, hơn thế, Satsugawa Nyoko là một cô gái vô cùng hoạt bát và rất giỏi giao tiếp, gia cảnh và tính cách của cô cũng không tệ và cũng yêu thích đọc sách như Kaneki. Dù Kaneki bình thường là một người không thích nói chuyện, nhưng một khi nói đến đọc sách, không, hẳn phải là đọc tiểu thuyết, thì cậu cứ như nhấn công tắc, mắt tỏa sáng cùng cô gái trước mặt trở thành bạn đọc sách cùng nhau.

Theo nhận xét của Nyoko thì cậu là một con mọt sách đúng chuẩn.

Giọng Kaneki đầy nghiêm túc: "Sách là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tui, không có nó, thế giới tinh thần của tui BIU~ phát khô héo liền."

Satsugawa Nyoko: "......"

Cậu đúng là một fan cuồng tiểu thuyết mà, còn là tiểu thuyết khủng bố nữa!

Thu dọn lại hết giấy kiểm tra và thẻ kiểm tra của mọi người, Nyoko lấy di động ra ném cho cậu, nhướn mày: "Số điện thoại." Kaneki thẹn thùng nhập số di động của mình, để đáp lại, cậu cũng nhập số điện thoại của cô nàng, lúc này, trong danh bạ của cậu có thêm một người bạn mới.

Nyoko hừ cười, trước khi tạm biệt thoải mái phàn nàn: "Cảm ơn tôi đi, cái tên có bệnh chướng ngại giao tiếp nhà ông."

Kaneki không hề để ý: "Satsugawa-san, mong được giúp đỡ."

Cửa phòng y tế đóng lại, nụ cười trên mặt Satsugawa Nyoko nhạt đi, cô không rời đi ngay mà cầm di động, chăm chú nhìn một món đồ trang trí nhỏ xinh trên di động. Cái hộp vuông màu đen ấy trông có vẻ rất sành điệu, nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra trong đó có một mặt là màn hình điện tử.

Mở khoá ra, trên màn hình chỉ lớn bằng cái móng tay ấy hiện lên hai con số: 402, 280.

Số trước là chỉ số của Kaneki Ken, số sau là của chính cô.

Trong mắt Nyoko xuất hiện vẻ ôn hoà, ai cũng muốn sống, huống chi là những người thừa kế mang theo kỳ vọng của gia đình như bọn họ. Các gia tộc lớn đều sẽ có nguồn tin riêng về mặt tối của Nhật Bản, và để đề phòng việc bên cạnh sẽ xuất hiện Ghoul nguy hiểm, thiết bị kiểm tra Rc di động đã được phát minh.

Báo cáo kiểm tra sức khoẻ có thể làm giả, cái này lại không.

Đi qua một góc hẻo lánh ít người chú ý, Satsugawa Nyoko gọi điện cho người nhà, giọng nói bình tĩnh không khác gì đọc báo cáo kinh tế: "Ba ba, đã kiểm tra hết cả lớp rồi, cái thiết bị đo Rc này đúng là rất tốt, chỉ số không khác mấy trong giấy kiểm tra cả."

Có tiếng bước chân vang lên trên hành lang vắng người từ xa vọng lại, cô tắt máy, trở thành Nyoko vui vẻ hoà đồng trước mặt mọi người.

Vừa ngẩng đầu, khoé mắt cô nháy liên tục.

Một tên với gu thời trang đủ sức khiêu chiến thẩm mĩ của bất cứ ai đang đi tới.

Người đang đi đến mặc một bộ vest cao cấp được đặt làm riêng màu đỏ tươi, đôi chân thon dài, bước đi từ tốn, cả người toát lên vẻ sang trọng, như thể mỗi một sợi tóc đều đang tỏa sáng lấp lánh.

Trong số những người Satsugawa Nyoko quen biết, chỉ có hắn mới có thể mặc phối hợp giữa màu hường phấn cùng với màu tím gay lọ với nhau.

Kể từ khi tên này về nước, người thừa kế của tập đoàn Atobe đã không còn mặc vest đỏ lần nào nữa. Hai người này nếu xuất hiện cùng một lúc ở nơi công cộng chẳng khác gì đèn flash công suất lớn cả, biến tất cả những người xung quanh thành phông nền. Nhưng quái dị nhất chính là...... Tsukiyama Shuu lại có thể hợp với cái màu đỏ chói mù đôi mắt ấy.

Không làm MB (Money Boy) đúng là lãng phí!

"Tsukiyama-senpai."

Tuy rằng trong lòng không ngừng phàn nàn chê bai, Satsugawa Nyoko vẫn phải ngoan ngoãn khom lưng chào đại thiếu gia của gia tộc Tsukiyama.

Tsukiyama Shuu là một kẻ đứng trên đỉnh xã hội, vừa có được gia cảnh ít người với tới, vừa có được một ngoại hình xuất sắc. Hắn nhìn logo trước ngực cô, là sinh viên năm nhất, nụ cười càng rực rỡ, "Bonjour mademoiselle. ( tiếng Pháp: Xin chào, tiểu thư. )"

Nyoko chửi thầm cái thói quen dùng ngôn ngữ đa quốc gia của người đối diện, lại vừa cảm thấy may mắn rằng dạo này cô đang học thêm tiếng Pháp, lỡ nghe không hiểu thì xấu hổ chết mất.

Cô ngượng ngùng đánh trả lại bằng tiếng Pháp: "Đàn anh hôm nay tới là để kiểm tra sức khỏe à?"

Tsukiyama Shuu cười nhạt, nhanh chóng đổi sang tiếng Ý trả lời: "Những chuyện cỏn con như kiểm tra sức khỏe còn cần anh đến trường làm hả?" Vừa nói, hắn vừa dựng tệp tài liệu trên tay lên, ba chữ 'Lễ hội trường' khiến Nyoko mắt sáng rực, ngầm hiểu rằng lễ hội trường đặc sắc của đại học Tokyo sắp đến.

Ngón tay hắn chậm rãi hất sợi tóc vương trên thái dương, thấy đã thành công khiến Nyoko hứng thú liền trở mặt tạm biệt.

"Ade ( tiếng Đức: Tạm biệt )."

Nhìn theo bóng đàn anh tự mang Camera360 này biến mất, Satsugawa Nyoko cứng đờ cả người.

Shit, câu cuối là cái quỷ gì!

Tsukiyama Shuu nín thở khi đi ngang qua phòng y tế ơn lầu hai, nhanh chóng bước qua, không hề muốn ngửi mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong phòng chút nào. Tsukiyama Shuu bước đi như bay nhanh chóng rời khỏi lầu hai, mà Kaneki Ken đang ngủ ở phòng y tế đột nhiên kéo ra màn che, trên mặt toàn là bất ngờ.

Tsukiyama Shuu?

Sao có thể, hắn không phải hoạt động ở Quận 20 và Quận 7 à?

Kaneki đột nhiên cảm thấy đầu đau dữ dội, không khỏi muốn chuyển trường, nhưng đại học Kamii có Nishio Nishiki, Tsukiyama Shuu ơn đại học Tokyo, không chừng là những trường khác cũng có những Ghoul xa lạ không quen biết đang dấu mình, mà điều không biết bao giờ cũng đáng sợ hơn những điều đã biết.

Cho dù...... học cùng trường với một tên biến thái thích ăn uống như Tsukiyama Shuu không hề an toàn chút nào.

Kaneki rối rắm trở lại giường bệnh, những sợi tóc đen ngắn ngủi vương trên gối đầu trắng tinh, đôi mắt nhìn vô định, bỗng nhớ lại câu nói quen thuộc của Tsukiyama Shuu trước kia: "Thứ có thể bảo vệ em, không phải khiên cũng không phải áo giáp mà là đoản kiến dưới gối đầu."

Tsukiyama Shuu là đoản kiếm của Kaneki Ken.

Đời trước, hắn vẫn luôn thực hiện lời nói này, Kaneki không có cho hắn cơ hội phản bội chính mình, nhưng là đời này......

Cậu đưa tay ra trước mặt ngắm nhìn, một bàn tay gầy gò ốm yếu với làn da tái nhợt, cảm thấy có chút không nói nên lời.

"Chút thịt thế này chắc không đủ nhét kẽ răng đâu."

Ấp ủ lo lắng về sự an toàn của bản thân, sau khi nghe được tin Tsukiyama Shuu là đàn anh năm tư khoa khoa học - con người hệ phúc lợi xã hội, cậu quyết chí không bao giờ đến chỗ đó. Không nói đến cái khoa vô nghĩa đó, không có Ghoul nào là kẻ thân thiện dễ gần cả, Tsukiyama Shuu chính là loại người có thể bắt cóc con gái uy hiếp người khác.

Ha hả, đạo đức?

Ghoul không có thứ đó.

Quyết đoán lưu lại đường dây nóng của CCG, Kaneki thở dài nhẹ nhõm, đã đến lúc tìm cái chỗ nào đấy an toàn một chút rồi, không biết chỗ cậu nhắm đến giá cả thế nào, dù gì thì chỗ có Arima Kishou chính là đất cấm với Ghoul.

.
.
.
.
.
.
.

P/s: mình đang tìm một Beta, ai muốn xin nhắn tin cho mình. Không có lương nhưng được đọc trước tất cả các chương mình đã dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top