Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2 Song xà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành công ổn định tinh thần sau tất cả những chuyện hi hữu vừa xảy ra, em quyết định đi ngủ. Khi ngủ ta không có ý thức, suy ra mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, phải, chắc chắn là thế, em tin tưởng là thế. Đôi mắt dần khép lại, em chìm vào giấc ngủ...


Mặt Trời ló dạng, tỏa ánh dương chiếu khắp những nẻo đường, dát vàng lên mặt sông trong vắt. Tâm trạng ai nấy đều vui vẻ, sẵn sàng cho một ngày mới đầy năng suất, nhưng tất nhiên là trong đó không có em - người hiện tại đang thực sự khủng hoảng với sự thật trêu ngươi này. Dù cực kỳ hoang mang nhưng em cố trấn tĩnh lại, tự thuyết phụ bản thân chấp nhận sự thật này. Trốn tránh chẳng phải cách tuyệt nhất để đối mặt với nó, mà cũng không phải cách em hay làm, em quyết định bỏ mấy thứ hơi kỳ lạ (hay nói đúng ra là cực kỳ bất bình thường với một con người bình thường như em) ra sau đầu. Rồi, xuyên không thì xuyên không, nhưng xuyên vào chỗ nào bình thường chút không được à? Nhìn cái cửa sổ kìa, nó to đùng, trang trí tráng lệ như quý tộc thế kỷ XIX. Còn cái giường em đang nằm nữa, nó hoành tráng không kém cạnh, nhìn khác gì cái lâu đài không? Mà xây hết đám này thôi chắc là tốn cả tỉ rồi ấy. Em ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng thôi, chắc thân chủ là người nhiều tiền có sở thích xây nhà theo kiến trúc Châu Âu cũ.


Mở cái cửa sổ - theo lời em nói là to như cái cổng trời - và khẽ ngó ra ngoài, em mới tá hỏa. Dòng người đông đúc di chuyển trên đường. Nhưng điều làm em hoảng hồn là họ đều ăn mặc theo phong cách Châu Âu cũ thế kỷ XIX, giống như kiến trúc trong phòng em. Còn hỏi làm sao em lại biết á, có thằng bạn thân làm thiết kế thì sao không biết cho được? Tinh thần còn chưa kịp ổn định, thì có tiếng nói nhẹ ngoài cửa gọi vọng vào phòng em, dựa theo âm điệu và thái độ thì em nghĩ là một cô hầu nữ trong gia đình này:


- Cậu chủ, xin cậu mau dậy, ông chủ và cô chủ đang đợi cậu ạ.

- À ừ, tôi xuống ngay đây.

Em hơi giật mình vì giọng nói nhưng vẫn trả lời cho có lệ, cho cô hầu lui xuống. Nghe tiếng bước chân nhỏ dần ở đằng xa, em thở phào ngồi phịch xuống chiếc giường lớn. Dù vừa nói sẽ xuống ngay nhưng bản thân em lại nằm vật xuống giường, tay nghịch nghịch tấm chăn, vò nhẹ nó. Em đảo mắt xung quanh, dừng lại trên chiếc bàn phía đối diện - nơi có một chiếc hộp nhỏ thu hút sự chú ý của em. Em bước đến. Chiếc hộp khoác một màu đỏ sang trọng, bên ngoài được bọc bằng vải nhung. Em không chắc nó có ý nghĩa gì nhưng vì tò mò vẫn cẩn thận mở ra. Bên trong cũng bọc bằng vải nhung, chứa một sợi dây chuyền được chạm khắc tinh xảo, hoa văn hai con rắn uốn lượn đan vào nhau, miệng mỗi con ngậm một viên Ruby tinh tế. Hai viên đá quý lóe lên ánh sáng, toàn bộ thu vào tầm mắt em, một loạt ký ức vỡ vụn tràn về trong đầu em, như những đợt sóng đánh liên tục vào tâm trí em, đau đớn:

- Ngươi nên nhớ rõ một điều ta KHÔNG bao giờ yêu ngươi!


- Đừng đụng vào em ấy, không thì đừng trách ta ác độc.


- Đừng nghĩ ngài là hoàng tử mà hống hách lên mặt dạy đời, gia tộc Shiba chúng tôi quyền thế không kém gì địa vị của ngài đâu.

- Ngươi đừng hòng cướp người của ta con chó khốn nạn, sẽ không ai tin thứ bẩn thỉu như ngươi đâu Shiba Hakkai, thứ bẩn thỉu như ngươi phải chết!

- Ngươi làm hại em ấy phải không, mau trả lời ta?!!

- Loại người như ngươi đừng hòng thoát khỏi đây, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!!

-...

Những kí ức vỡ vụn không thể hiểu nỗi ấy làm đầu em ong ong, em khó khăn tiếp nhận nó, nhưng không thể. Em sợ lắm, từng mạch máu như đang sôi sục trong nỗi sợ ấy, trái tim đập thình thịch liên hồi. Em sợ những câu nói cay đắng ấy, sợ những lời gièm pha đầy cay nghiệt của người đời, sợ sự khinh bỉ ẩn khuất trong từng câu nói. Xen lẫn trong đó có vài câu phản bác đầy tức giận, em đoán đó là chị em Yuzuha. Em càng hoảng sợ, em sợ trở thành gánh nặng của Yuzuha, sợ vì em mà chị phải chịu oan ức. Bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn, từ hoang mang tới sợ hãi, từ cố gắng thích nghi tới buông bỏ làm em ngất đi. Trước khi bất tỉnh hoàn toàn em lờ mờ thấy bóng dáng người chị của em. Cô thảng thốt hét lên:

- Người đâu mau gọi y sĩ, ngươi mau chuẩn bị nước nóng nhanh lên!!

Yuzuha đã đoán đúng. Bệnh cũ của em trai cô lại tái phát, theo cô đoán, không, chắc chắn là do bọn khốn kia, bọn chúng chả tốt lành gì, sao em cô lại yêu bọn khốn đó như thế. Bao lần em cô lặng lẽ rơi lệ, bao lần em cô im lặng giúp đỡ bọn khốn đó trong âm thầm, hà cớ gì bọn chúng hại em như vậy. Chúng phản bội niềm tin và tình yêu của em, em có làm gì nên tội? Mọi thứ, tất cả mọi thứ cũng tại ả ta mà ra cả. Con ả khốn đó, ả ta đã lừa gạt bọn chúng. Cô biết, và cũng sẽ không bao giờ chấp nhận việc ả làm, dù là vì tình yêu, quyền lực hay tham vọng đi chăng nữa. Anh trai cô - Taiju - cũng chẳng ưa gì ả, anh ấy cũng lo cho đứa em trai nhỏ của mình lắm, cũng xót xa cho tình yêu không được đáp lại của em lắm, chỉ là do anh không thể hiện ra mà thôi. Một lúc sau, y sĩ đã đến, cô vội vàng hối thúc ông:


- Mau khám cho em ấy đi, mau lên!!

- Ngươi không chữa được coi chừng cái đầu mình đấy,còn không mau lên! - Taiju ra lệnh, giọng lạnh băng, nhưng ai tinh ý thì đều thấy một tia lo lắng rõ ràng xẹt qua trong giọng nói của anh.

Y sĩ khúm núm thì thầm "dạ vâng, thưa ngài" rồi ngay lập tức tiến hành bắt mạch cho em. Ông ta hoảng loạn thấy rõ, nhanh chống dùng thần lực để ổn định mạch máu vì máu chảy quá loạn, không theo đúng dòng chảy của cơ thể gây thiếu oxi cho não, nếu để lâu có thể mất mạng như chơi. 5 phút căng thẳng trôi qua, ông ta thở phào nhẹ nhõm. Ông mặt mày rạng rỡ nói:

- Cậu chủ đã qua cơn nguy kịch thưa ngài. Hơn thế nữa, có vẻ như cậu đã tự kích hoạt được thần lực, không những thế mà còn kích hoạt được ma lực nữa ạ!

- Tốt, ngươi làm tốt lắm,người đâu mau đem một ngàn đồng vàng cho y sĩ nhanh! - Anh và cô bất ngờ chuyển sang vui vẻ, ra lệnh cho người hầu bên cạnh lấy tiền cho vị kia. Y sĩ nhận tiền sao đó liền rời đi ngay lập tức. Anh và cô vui mừng cũng đúng thôi, tỉ lệ có cả thần lực và ma lực là 1/10000 người - trong đó có anh và cô - nhưng đó không phải cốt lõi của vấn đề. Một người có thể tự kích hoạt cả hai lại càng hiếm, khi kích hoạt cần Nguyệt Lệ mới có thể thành công được. Điều đó chứng minh em sẽ mạnh hơn, mạnh hơn rất nhiều, họ không cần sợ ai làm hại em nữa, giờ chính em có thể bảo vệ bản thân và mọi người rồi. Tin tức nhanh chóng lan ra khắp đế quốc, lọt vào tai bọn họ, tất cả đều rất bất ngờ, họ không nghĩ kẻ yếu đuối như em mà lại làm được đều như thế, con ả kia tức giận dùng móng tay sắc lẻm bấu vào da thịt đến rướm máu. Lúc đầu bọn họ và ả không tin nhưng khi nghe chính miệng vị y sĩ đó nói liền biết đây là sự thật. Tốc độ truyền tin nhanh như gió, chẳng bao lâu đã trở thành đề tài được bàn tán khắp đế quốc, người người nhà nhà đều nói về em. Còn về phần em, sau khi ngất đi chỉ thấy xung quanh là khoảng không tối tăm vô định, ai đó ngồi ngục đầu bên trong bóng tối sâu thẳm.


___________________ hết.

Truyện này mình hợp tác với bạn Hosocasau, mình lên ý tưởng

Mình lên ý tưởng bạn ấy hoàn chỉnh :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top