Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: RESET

Matsumoto bước vào nhìn hai đứa trẻ nhìn nhau một cách chằm chằm. Crystal thì rất ôn hòa nói lời chào với Chrysant, còn bản thân Chrysant thì đang đứng bất động khuôn mặt như không ngờ đến chuyện này.

Bà đi đến đặt tay lên vai Crystal rồi lại hướng mắt về Chrysant “ Sao thế, hai đứa biết nhau à?”.

Crystal cầm hộp đàn violon quay đầu nhìn mẹ mình mím môi “ Không ạ, đây là lần đầu tiên con và Chrysant gặp mặt nhau đó a”.

Chrysant để mặc cho Crystal giải thích mà bản thân thì đang hoang mang đến mức không hiểu tình hình gì xảy ra. Cô nghĩ Crystal chỉ là một nhân vật tồn tại do tâm trí cô tạo nên trong giấc mơ không thực, nhưng lúc này đập vào mắt cô chính là một Crystal bằng xương bằng thịt chân chính.

Từ dáng người, khuôn mặt, giọng nói cả luôn cách ăn mặt đều y hệt một Crystal trong mơ của cô. Chrysant chắc cá khẳng định điều này.

Curlley ngồi một bên nhìn biểu cảm của chị gái mình, cô bé nhăn mày. Xem ra chị cô hình như lại giấu cô chuyện gì rồi.

Nếu như Crystal đã nói như vậy, Matsumoto cũng không nói gì hơn nữa. Bà đi đến chỗ ngồi cũ của mình rồi bắt đầu bảo cả hai bắt đầu bữa học. Crystal tươi rối đặt hộp đàn xuống mở ra, lấy ra cây đàn violon còn mới toang yêu thích. Chrysant thì như người lơ tơ mơ đi lấy cây Cello đặt vào chỗ.

Buổi học bắt đầu, Chrysant bắt đầu luyện tập kĩ thuật mới còn Crystal thì đàn một bài nhạc cổ điển để mẹ mình chỉnh sửa lại. Crystal hơn Chrysant tận gần mười tuổi, nên luận về các mặt cơ bản và kĩ thuật đàn Crystal đều đã thuộc nằm lòng từ lâu.

Chrysant thì chỉ mới học gần nhất là một năm đàn Cello, chính là dạng tấm chiếu mới của làng nghệ thuật. Nhưng Chrysant lại cảm giác rõ ràng rằng đôi bàn tay cô hình như chính là dạng chuyên nghiệp như trong giấc mơ.

Nhìn xem cách cô tập thử kĩ thuật khó này hình như có chút hơi dễ tay.

Matsutomo ngồi một bên nhìn cô chơi xong một đoạn lại mỉm cười gật đầu tán thưởng “Không tệ, kỹ thuật khó như vậy mà em cũng chơi được ở lần đầu. Rất tốt”.

Chrysant nghe lời tán thưởng của giáo viên – một người nhạc công chuyên nghiệp lại không có cảm giác cao hứng gì, cô chỉ thấy điều đó rất hiển nhiên đến mức khiến Curlley có thể thốt lên hai chữ “Kiêu ngạo” hình dung.

Chrysant lắc đầu thở dài thầm trong đầu. Chết rồi, bản thân cô hình như bị ai nhập rồi.

Một lúc sau, Chrysant tập thành thục một loạt thao tác kỹ thuật mới của đàn, cô quay sang nhìn Crystal đang chăm chú nhìn vào bản nhạc phổ kéo rất hăng say có chút hứng thú

“Cô ơi, em có thể thử đàn bài hát của chị Crystal hay không?”.

Matsumoto đang nhìn xem nhạc phổ cùng với con gái mình liền nghe thấy âm thanh của Chrysant quay đầu, chớp chớp mắt bất ngờ nhìn cô.

“ Em thật sự muốn đàn bản nhạc này sao?”.

“Vâng, em thấy chị Crystal kéo nó rất hăng say a. Em cũng muốn thử”.

Matsumoto mỉm cười “ Xét thấy em thật tâm cùng những với kỹ năng vừa thử rồi. Thôi được, để em cùng tập với Crystal đi”.

“ Cảm ơn cô”.

Crystal cầm lấy bản nhạc phổ đi đến chỗ cô, đưa cho cô xem thử. Chrysant nhanh nhẹn nhận lấy, đôi mắt màu nâu đen chuyên tâm nhìn kỹ vào phân tích bản nhạc.

Sau đó, Crystal liền đặt cây violon lên trên vai, tay cầm vĩ đặt vào tư thế chuẩn bị. Chrysant bên này cũng đặt cây lên chờ Matsutomo đánh mở bài bằng piano rồi mới cùng Crystal kéo đàn nối tiếp.

Tiếng đàn nhanh chóng phát lên âm thanh du dương vang cả phòng nhạc, dù là những nhạc cụ khác nhau nhưng lại vô cùng ăn khớp phát ra âm thanh hòa quyện cùng nhau, như âm thanh trên sàn sân khấu lưu diễn mà Chrysant từng nghe được.

Chrysant không còn quan tâm đến xung quanh nữa, tay cô cầm vĩ kéo thành thục nhẹ nhàng như phản ứng vốn có trong mơ của mình. Mắt nhìn vào bản nhạc phổ, chìm đắm vào hẳn trong âm nhạc cổ điển yêu thích của mình.

Curlley ở bên phòng cạnh bên thì tập uốn dẻo đến mức buồn chán không tả nổi. Cô bé ngồi trên sàn chống cằm thẩn thờ như người lớn, tay vẽ vòng trong trên sàn nhà. Tâm trí đang tưởng tượng về buổi kỉ niệm ngày cưới dưới ánh nến cùng rượu vang đỏ của bố mẹ mình, sau đó là bản biểu diễn của cô cùng chị mình.

A, thật tuyệt!

Đột dưng phòng bên cạnh liền phát ra âm thanh của tiếng đàn. Lần này cô có thể nghe được có luôn cả tiếng đàn Cello của chị mình.

Cô bé bước ra đứng đằng sau cánh cửa phòng đàn, mở hé cửa nhìn vào ba con người đang chìm đắm mà chuyên tâm thực hiện bản nhạc có chút chuyên nghiệp này.

Curlley mở to mắt nhìn vào cách Chrysant chơi Cello. Cô bé có chút ngạc nhiên không rời mắt được, không phải bà chị cô là lính mới hay sao, làm cái kiểu gì lại chơi không khác gì mấy so với mẹ cô lúc đó vậy.

Cuối cùng, cô bé đứng luôn ở đó nghe xong hết bản nhạc mà cả ba cùng chơi hòa tấu. Chrysant mở mắt, tay hạ cây vĩ xuống nhìn về phía Crystal.

Crystal hạ đàn mỉm cười với cô, Matsumoto thì lại rất vừa ý với Chrysant mà không ngừng tán thưởng cô. Đó rõ ràng chơi không khác gì mấy so với dân chuyên nghiệp, những kỹ thuật khó cô điều chơi một cách quá đỗi đơn giản và tất nhiên không vấp chút sai lầm nào.

Chrysant thì lại không cảm thấy gì nhiều, sau khi đàn xong một bản nhạc Matsumoto liền lấy ra thêm vài bản nhạc phổ khác cho cô xem thử mà luyện tập.

Chrysant rất điềm nhiên, chuyên chú nghiên cứu nhạc phổ rồi lại thử kéo vài khúc. Cứ thế tiết học kéo dài đến buổi trưa, Matsumoto dẫn theo Crystal ra về.

Đi được một chút, Crystal liền dừng chân lại bảo có việc ở trường cần phải đến gắp. Rồi lại xoay bước tạm biệt mẹ mình đi vào một góc khuất.

Crystal cầm hộp đàn, bước chân ngưng lại nhìn về phía trước. Bóng dáng Chrysant lùn lại thêm cái thân mảnh mai đứng dựa vào tường, khuôn mặt trắng noãn biểu tình bình tĩnh như đang chờ đợi gì đó trong rất kiên nhẫn.

Nghe thấy tiếng chân phát ra phía bên cạnh, cô đứng hẳn người lên đối diện với Crystal hắng giọng “ Em có thể nói một số chuyện với chị được không, Crystal?”.

Crystal dường như biết trước cô sẽ nói như vậy, mỉm cười “ Rất sẵn lòng”.

Cả hai cùng nhau đi đến một khu phế tích bỏ hoang, vì nơi là phế tích cho nên rất ít có ai lui đến lại thuận tiện cho việc trao đổi nói chuyện riêng tư chẳng hạn như cô và Crystal vậy.

Crystal đặt hộp đàn, ngồi xuống một chỗ đá bằng phẳng “ Rồi, bắt đầu đi. Chị sẽ đáp lại những điều mà em muốn nghe bây giờ”.

“ Chị tại sao lại xuất hiện ở đây?”.

“ Chị vốn dĩ tồn tại ở đây từ lâu rồi. Lúc trước khi đến Anh chị từng nói với em chị từng sống với gia đình mình một thời gian dài ở Nhật, vì lý do không đáng xuất hiện nên chị mới qua Anh. Nhờ vậy mà chúng ta gặp nhau” – Crystal ôn nhu giải thích.

“Khoan, chị nói chị từng gặp em ở Anh vậy không lẽ những việc em nhìn thấy lúc ban đầu không phải là mơ sao?”.

Crystal nói bản thân cô ấy là một tồn tại thực thể chân chính, còn bảo rằng cả hai người có quen biết như trong giấc mơ của Chrysant. Vậy có nghĩa những gì cô đã trải qua cùng cái cảm giác thực tế đó là hiện thực hay chỉ là mơ.

Ngồi trên mặt đá phẳng, Crystal nghe đến câu hỏi của Chrysant liền bật cười “ Đó không phải là mơ mà là hiện thực em đã trãi qua”.

Chrysant khoanh tay lại “ Nếu nó đã là hiện thực, vậy lúc này nơi em đang đứng là mơ hay là một thế giới quái quỷ gì đó?”.

Crystal lấy ra một cây kẹo mút ngậm “ Không phải mơ cũng chẳng cái thế giới quỷ quái gì cả, nơi chúng ta đang đứng và trò chuyện cũng chính là hiện thực sống”.

“Hả??” – Chrysant hoang mang toàn tập.

Crystal lại nói tiếp “Những việc mà em đã trải qua tưởng chừng là mơ và cả lúc chúng đang nói chuyện lúc này, tất cả đều là hiện thực đã và đang xảy ra. Nói cách khác, những hình sự kiện kia có thể nói là hình ảnh kiếp trước của em”.

“Kiếp trước…của em”.

Chrysant nắm chặt hai tay lại “ Làm sao có thể cơ chứ? Em đã chết đâu…”.

Crystal cắn gãy kẹo “ Thường thì những người chết đi mới có thể trùng sinh sống một kiếp khác. Nhưng em thì lại khác, việc tại sao em nó lại là kiếp trước của em là do năng lực đặc biệt tồn tại bên trong em tác động”.

“ Có thể nói theo một dễ hiểu, em đã sử dụng năng lực kia để quay ngược thời gian tạo nên một thế giới khác cho mình mà hiện tại em đang đứng tại đây”.

“ Năng lực đặc biệt?” – Chrysant mấp mấy môi, trong lòng cô đang dâng lên một loại cảm giác vô cùng kì lạ. Chuyện mà Crystal đang nói hiện tại thật sự vô ly nhưng nó khiến cô hoang mang vô cùng.

“ Năng lực đặc biệt đúng như nghĩa của nó, một điều vốn dĩ chỉ xảy ở trong sách nhưng lại tồn tại trong chính dòng máu của gia tộc Yamauchi.

Crystal đứng lên, gió từ xa bay đến thổi tung mái tóc đen nhanh của cô ấy “Mà em, một trong hai hậu duệ kế thừa dòng máu đó có khả năng quay ngược thời gian của thế giới và mọi người hay còn gọi là RESET”.

Chrysant đứng lặng người nghe Crystal ánh mắt kiên định giải thích như một câu chuyện không thực tế có sẵn kịch bản lâu đời. Nhưng từ những gì đã trãi qua và lẫn sâu đâu đó ở bên trong cô lại đang không ngừng lên tiếng bảo rằng lời cô ấy nói điều là sự thật.

Cô có chút loạn mất rồi.

Cứ cho là cô có năng lực đảo ngược thời gian đi vậy tại sao Crystal lại không hề ảnh hưởng mà có thể bình thường đứng đây giải thích với cô được chứ, đừng nói cô ấy chính là dạng bug của thế giới cô đang sống đấy nhá.

Chrysant lấy tay nhéo mi tâm vài cái, ánh mắt cố bình tĩnh thở dài “ Vậy chị là ai làm sao không bị ảnh hưởng bởi năng lực em chứ? Người ngoài hành tinh hay người đến từ thế giới khác?”.

“ Đi quá xa rồi đó cô. Chị chỉ là người giám hộ của những người có năng lực đặc biệt của gia tộc Yamauchi mà thôi, có thể xem chị là bảo mẫu của gia đình luôn cũng được”.

Chrysant khoanh tay bĩu môi “ Đến việc năng lực quay ngược thời gian trong sách còn có được, thì việc có hay không tồn tại người ngoài hành tinh hay người đến từ nơi khác trong phim ảnh cũng chẳng có gì đi xa nữa cả đâu”.

“ Được được, em nói đúng là chị nói sai” – Crystal giơ hai tay lên đầu hàng, trêu đùa

“ Đừng giở cái giọng trêu đùa hách dịch đó ra được không?”.

“ Ờ” – Crystal quay mặt sang một bên khác đáp cụt lủn.

Đã trở về thành đứa con nít tám tuổi mà vẫn còn cái tánh nết đanh đá đó thế cơ :))

Chrysant “…”
…………………………………………...
Sau khi để Crystal giải thích những thứ vô lý và thực hiện các biện pháp nhồi nhét để giúp Chrysant tiếp thu sự thật quá đỗi cô chỉ biết căm nín thì cả hai tách ra, mạnh người nào về nhà người nấy.

Còn về việc vì sao lại xuất hiện năng lực và Chrysant làm cách nào để kích hoạt hay gì đó thì để lần sau rồi tính.

Chrysant trở về nhà với gương mặt thẫn thờ. Chả trách một tấm chiếu mới trong giới nghệ thuật như cô lại có thể đàn như chuyên nghiệp vậy, hóa ra là những kinh nghiệp tồn tại ở kiếp trước đều được theo luôn kiếp này.

Một đứa 7 - 8 tuổi học Cello đã quá khiếp rồi nay lại còn chơi như nhạc công chuyên nghiệp lại còn quá khiếp hơn.

Chrysant cảm giác thật éo le.

Vừa bước vào nhà liên thấy hình bóng Curlley ngồi trên phòng luyện đàn chờ cô sẵn.

Con bé trưng ra bộ dạng như nhân viên cảnh sát đi tra khảo cung của phạm nhân mà hỏi Chrysant rất nhiều thứ, nhưng cô thì vẫn một bộ mặt đó im lặng và bán bơ cho con bé.

Curlley không nói gì nữa, kéo cô bắt đầu cho cô nhìn sơ bản nhạc phổ để luyện tập rồi lại bắt đầu bộ dạng ban nãy mà hỏi cô. Chrysant xem nhạc phổ cũng chẳng thể yên bình gì được, cô cố gắng hết sức để mắt nhìn vào và cố gắng ghi nhớ thì bị những câu hỏi của Curlley xuất hiện xung quanh đến một nốt nhạc cũng không vào nỗi.

Chrysant đặt bản nhạc phổ xuống, mặt đơ nhìn cô bé “ Lily, nếu em cứ tiếp tục lải nhải bên tay chị thế này thì chúng ta sẽ không thể bước vào luyện tập được đâu. Em muốn chúng ta phải hủy bỏ kế hoạch hay sao?”.

Curlley nghe đến việc kế hoạch mà mình chuẩn bị mà bé đã tưởng tượng đến có khả năng không thực hiện được liền thu móng lại, hậm hực lấy hai ngón tay chọt chọt vào nhau làm nũng “ Em xin lỗi”.

Cuối cùng Chrysant cũng được yên tĩnh mà ghi nhớ hết toàn bộ bản nhạc, cô cầm cây vĩ lên thử kéo. Curlley thì ngồi nghiêng cứu động tác rồi tự múa thử theo tiếng đàn của Chrysant, xong lại cùng chị mình chỉnh sửa lại một chút bản nhạc.

Bản nhạc của Curlley là viết theo cảm xúc, cô bé không am hiểu mấy về âm nhạc này nên đã nhờ mẹ hướng dẫn một tuần kí hiệu rồi viết ra bản nhạc chưa thử qua. Chrysant phải vận dụng những kinh nghiệm ở kiếp trước và mất khá nhiều thời gian để chỉnh lại bản nhạc, rồi mới tiếp tục cùng Curlley kéo nghe thử lại toàn bản nhạc.

Mặt trời bắt đầu lặng xuống, đôi song sinh chập tám tuổi ể oải bước ra khỏi phòng luyện đàn đi vào nhà tắm cùng nhau.

Xong lại bắt đầu trò chuyện về dự định tương lai.

Chrysant nghe xong lại bất giác chợt nhớ về kiếp trước của mình. Từ lúc bố mẹ tách ra, Chrysant cũng không còn liên lạc nhiều với Curlley, cô chỉ biết cô bé sau này trở thành một bác sĩ tài giỏi được tham gia đi đến các vùng nghèo và đất nước có chiến tranh cứu giúp nhiều người khỏi tử thần.

Nhưng cái gì cũng đều có trả giá, em cướp người từ tay tử thần quá nhiều nên tử thần không thể để em sống tiếp được. Và cứ thế, cô gái đôi mươi chưa có mảnh tình vất dưỡng nào biến thành công chúa Aurora chìm vào giấc ngủ say mãi mãi.

Mẹ của cả hai chờ sẵn ở bên ngoài, thay đồ giúp hai bảo bối của mình xong rồi dẫn chúng xuống nhà ăn bữa tối.

Ông Yamauchi đã ngồi sẵn ở ghế bên cạnh bếp và đang cầm một tờ báo đọc để giết thời gian trong khi chờ đợi mẹ và lũ nhỏ xuống ăn tối.

Chrysant và Curlley ngồi cạnh nhau. Curlley thì rất hăng ăn đặc biệt hôm nay mẹ cô lại chỉ toàn nấu món mà cô bé thích nến mắt cô bé sáng lấp lánh, chói đến luôn cả chỗ Chrysant và chén cơm của cô cũng phát sáng theo.

Ăn được một chút, ông Yamauchi liền bắt chuyện.

“ Phải rồi, hôm trước bố có nói định cho hai đứa đi rèn luyện sức khỏe. Sao rồi, chọn được muốn học cái nào chưa?”.

Curlley ăn rất hăng và cũng trả lời rất nhanh “ Con muốn đi học võ!”.

Chrysant đang ăn thì phụt cơm.
_________________________
Vào chính truyện rồi huhu❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top