Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hỏi thế gian tình là gì...?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Senju nhăn mặt khó chịu khi cơn mưa bất chợt đổ xuống, tuy nhỏ nhưng nó vẫn khiến em cảm thấy lạnh.

Kéo mũ áo trùm lên đầu, em nhanh chân chạy theo Sanzu về phía nhà kho bị bỏ trống - nơi các thành viên của Thiên Trúc đang tập hợp.

Senju không khỏi thích thú khi sắp được gặp lại anh bạn trai đã hai ngày không gặp.

" Chào buổi tối mọi người " - Đẩy mở cánh cửa, em cao giọng nói với những người ở trong đó.

" Chào em Senju " - Mochi ngồi trên ghế vẫy vẫy tay với em.

Thiên Trúc đã sớm quen với cô gái nhỏ này, họ biết em và thủ lĩnh của họ yêu nhau như nào mà.

" Mưa à? Mày có bị ướt không? "

Izana thấy em vào thì chạy đến, tình cờ phát hiện bên ngoài đang mưa nhỏ liền vội vã hỏi thăm người yêu. Hắn biết em rất ghét mưa.

" Em không sao " - Senju nói liền ôm chặt lấy hắn.

Tình yêu đúng là lạ thật, mới xa một chút đã thấy nhớ.

" Mày suốt ngày ôm ấp làm gì " - Izana cằn nhằn, nhưng tay hắn thì lại ôm ngược lấy em.

Cái tính này của hắn... Sao em thấy nó đáng yêu chết đi được.

" Này này, hai người tính phát cẩu lương đến bao giờ nữa hả? " - Rindou lên tiếng cắt ngang khoảng khắc ngọt ngào của đôi bạn trẻ, dù rằng cậu đã quá quen với việc này.

" Aha... Em xin lỗi "

Senju đẩy Izana ra, em giơ chiếc túi mang theo lên cười.

" Em có mang bánh cho mọi người nữa nè! "

" Bánh sao, đúng lúc đang đói " - Shion đập bàn cười lớn.

" Senju-chan còn nghĩ đến bọn anh là tốt rồi, không phải như Izana lúc nào cũng nghĩ đến em mà bỏ quên đồng đội. " - Ran mách tội đại ca của mình.

" Hình như lâu rồi tao chưa cho mày ăn đập đúng không Ran? "

Izana giơ nắm đấm lên thì liền bị Senju gạt xuống. Ran thì đắc ý cười, Senju sẽ không để Izana đánh anh đâu.

Ít nhất là trước mặt ẻm.

Thôi xong, chắc mai Izana sẽ lôi anh ra múc cho một trận nhừ tử mất, thôi giờ cứ ăn trước rồi đến đâu hay đến đấy vậy.

" Anh thấy sao? " - Senju nuốt nước bọt nhìn Izana ăn cái bánh em tự làm.

" Chẳng ngon tí nào cả "

Hắn nói, miệng há ra chờ em đút miếng tiếp theo. Senju cười, vậy là bánh em làm rất ngon rồi.

Kakuchou tủi thân tự nhét cái bánh mồm.

Bánh ngon, cơm chó cũng rất ngon.

" Mày không ăn hả? " - Mucho thắc mắc hỏi Sanzu khi thấy gã không động đến một cái bánh nào cả.

" Đội trưởng cứ ăn đi, tôi không đói " - Gã lẳng tránh, mặt xanh lại khi nhớ về ngày hôm nay ở nhà.

Senju đã bắt gã phải thử tất cả số bánh em làm từ sáng đến giờ chỉ để chọn ra loại ngon nhất cho Izana, và trong số đó có một vài cái được áp dụng công thức mới ví dụ như dùng mù tạt.

Tuy rất ngon nhưng gã thật sự không thể nhét thêm bất kỳ miếng bánh nào vào mồm nữa rồi.

Mãi cho đến tận tối, trong khi tất cả mọi người đều đi về nhà của mình thì Senju lại chuẩn bị đi đâu đó với Izana.

Em vốn dĩ không bị quản thúc nên việc đi chơi qua đêm hay ngủ lại nhà ai đều do em tự quyết định, chỉ cần báo với Takeomi một tiếng là được.

Sanzu sau khi xác nhận em sẽ đi chơi với Izana thì một mình lái xe quay về, bỏ lại cặp đôi ở đó.

" Chúng ta đi đâu bây giờ? " - Senju giương đôi mắt to tròn màu ngọc lục bảo nhìn Izana, vì còn khá sớm nên cả hai chắc chắn sẽ không về nhà rồi.

" Mày chọn đi "

" Vậy đi dạo phố nhé, em thích ngồi sau xe anh lắm! "

Em cười làm hắn hơi ngẩn ra một chút.

Đụ má, dễ thương quá!!!

Izana ho khan một cái rồi tháo cái khăn choàng của mình quấn vào cổ Senju.

" Trời lạnh mà mày ăn mặc phong phanh thế à, đến lúc ốm chết thì tao biết làm thế nào "

Em bật cười trước câu nói của hắn.

" Làm gì có ai chết vì bị ốm nhẹ chứ, em còn chưa bị ốm mà. "

" Tao lo nên mới nói, mày thích cãi tao không? "

Izana ngồi lên xe, kéo áo che đi gương mặt đỏ lựng của mình. Senju cũng lon ton chạy đến trèo lên xe hắn.

" Ôm chặt vào đấy! "

Chiếc xe CBR400F phóng nhanh giữa tiết trời lạnh giá, Senju đưa tay ôm chặt lấy người của Izana, dụi đầu vào lưng hắn, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh thổi qua.

Nó mới yên bình biết bao.

" Senju này! "

" Sao ạ? "

" Mày muốn ra biển không? "

" Miễn đi cùng anh thì sao cũng được. "

Hắn cười nhẹ, lái chiếc xe về phía bờ biển quen thuộc yêu thích của hắn.

Bên trên từng ngôi sao nhỏ tỏa sáng, nó cố gắng sáng hết mình để tạo điểm nhấn cho màu đen tuyền kia; tiếng rì rào của những con sóng  nhỏ dồn dập đánh vào bờ; cả vùng trời rộng lớn chỉ có mình họ đứng.

Senju ôm lấy cánh tay của Izana, đứng nép vào người hắn. Trong mắt hắn thì lúc này em còn tỏa sáng hơn nhiều so với mấy vì sao trên trời mà hắn sẽ chẳng bao giờ với tới.

" Em yêu anh lắm! "

Lời nói yêu đơn thuần của thiếu nữ ở cái tuổi 14, nó trong sáng, nó đơn giản, nhưng nó đủ để sưởi ấm cho trái tim của hắn.

" Tao cấm mày nói câu đấy với thằng khác "

" Nhưng hồi bé em lỡ nói câu đấy với anh Haru rồi thì tính sao đây? "

" Mai tao đập nó "

" Đừng làm vậy chứ "

Em ôm lấy người yêu có dấu hiệu sắp giận dỗi.

" Tha cho mày lần này đấy, lần sau là tao đánh chết thằng đấy! "

Nếu ví cuộc đời Kurokawa Izana như một vùng đất hoang tàn và khô héo, thì Akashi Senju chính là bông hoa xinh đẹp kiên cường nở rộ trên mảnh đất ấy, đem theo ánh sáng sưởi ấm cho thế giới lạnh lẽo của hắn.

Từ sau khi Shinichirou mất, hắn đã trở nên tàn bạo hơn bao giờ hết; nhưng em xuất hiện, một lần nữa cho hắn cảm nhận được tình thương. Em dành tất cả tình yêu cho hắn, kéo hắn ra khỏi vực tối của cuộc đời.

Yêu em có lẽ là điều duy nhất hắn làm đúng.

" Mưa rồi!!! "

Giật mình khi cảm nhận giọt nước rơi xuống mặt, Izana vội kéo Senju lên xe, lòng thầm chửi rủa cơn mưa đến không đúng lúc.

Một lát sau cả hai về đến nhà, vừa vào trong hắn đã đẩy em đến phòng tắm.

" Vào tắm nhanh, mày mà bị gì tao xót chết!! "

Senju cũng rất nghe lời nên ngoan ngoãn vào đi tắm, nhưng đến khi xong mới chợt nhận ra là em không có đồ để thay do đang ở nhà Izana, quần áo em vừa mặc thì ướt hết rồi.

" Izana, anh có đồ thay không? "

Izana đứng từ bên ngoài đưa vào cho em một cái áo của hắn.

" Mặc tạm đi "

Hắn nói rồi rời khỏi đó, Senju ngẩn ngơ nhìn cái áo trên tay.

Nó có mùi của Izana.

Chiếc áo rộng hơn người em rất nhiều, mặc vào phải dài đến ngang đùi.

Một Senju như vậy khiến Izana cảm thấy bản thân như lạc vào chốn thiên đường.

" A-Anh sao vậy, mặt anh đỏ lắm, hay ốm rồi... "

" Không... Không sao "

Izana vội quay mặt đi, để em biết hắn đang xấu hổ... Nhục chết mất.

Hắn kéo em vào phòng ngủ, lôi ra một chiếc khắn tắm rồi ngồi lau đầu cho em.

Một Izana dịu dàng hiếm ai có thể thấy được.

Em nhìn hắn, hắn đã thay ra một bộ đồ ngủ, cả người phát ra mùi bạc hà thoang thoảng sau khi tắm. Cái gương mặt đẹp trai chăm chú lau tóc cho em, nhìn muốn xịt máu mũi luôn mà.

" Anh này, chúng ta cứ mãi như này được chứ? "

" Mày hỏi vậy là sao, sợ tao bỏ mày anh? "

" Vâng "

" Đồ ngu, có chết tao cũng đếch bỏ. Izana tao chỉ yêu một mình mày, yêu đến hết đời luôn, vừa lòng mày chưa? "

" Rồi "

Izana nhìn cô bạn gái đang ngại ngùng, kéo mạnh em lên giường nằm rồi ôm lấy người hắn yêu.

" Ngủ đi, muộn rồi! "

" Em chưa buồn ngủ "

" Thế mày muốn làm gì? "

" Nói chuyện đi "

" Chuyện gì "

" Chuyện như là... sau này anh muốn đặt tên con mình là gì? "

" Mày định đẻ con rồi dành thời gian cho nó nhiều hơn cho tao à? "

" Đâu có "

" Tao nghe nói đẻ con đau với khổ lắm, mày như vậy tao xót "

" Không sinh con vậy lỡ em đi với người khác anh ráng chịu nhé! "

" Mày dám à... Đẻ thì đẻ chứ sợ gì, mày muốn mấy đứa tao cũng chiều. "

Senju bật cười trước sự trẻ con ấy.

" Nếu con mình bị bắt nạt anh sẽ làm thế nào? "

" Bố của nó là tên bất lương số 1 Nhật Bản, mẹ của nó thì có thể hạ gục cả chục thằng một lúc, ai bắt nạt được nó? "

" Giả sử thôi "

" Tao sẽ bảo Kakuchou dạy nó đấm nhau, bảo Rindou dạy nó bẻ khớp, bảo Ran dạy nó đập gạch, bảo Kisaki dạy nó lên kế hoạch thủ tiêu người nó ghét, bảo Kokonoi dạy nó kiếm tiền để vả mặt người khác, thế đã đủ chưa? "

" Anh nói anh sẽ bảo vệ nó không được à? "

" Không, tao bận bảo vệ mẹ của nó rồi "

Senju dụi mặt vào ngực hắn, hạnh phúc chết mất.

" Yêu anh nhất "

Tiếng yêu thốt ra, em cũng dần chìm vào giấc ngủ. Izana ngắm nhìn gương mặt say ngủ ấy rồi hôn một cái lên trán em.

" Anh cũng yêu em! "

Một nhà hai người, lặng lẽ ngủ say bên người mình thương.

*****

Thiếu nữ ấy đâu ngờ hạnh phúc với họ còn xa vời lắm.

*****

Dựa đầu vào vai Izana, Senju chậm rãi lên tiếng:

" Tối nay Thiên Trúc sẽ đối đầu với Touman sao ? "

" Ừ, sao mày lại hỏi vậy? "

" Lo cho anh chứ sao "

" Lo cái gì chứ, tối nay tao sẽ nghiền nát bọn chúng rồi đứng đầu Tokyo, còn có kế hoạch của Kisaki nữa. "

" Em có linh cảm xấu... "

" Ngốc ạ, tao sẽ không sao đâu. Đợi tối tao thắng rồi mai tao dẫn mày đi công viên giải trí. "

" Thật không? "

" Tao lừa mày tao đổi qua họ Akashi luôn. Yên tâm đi, nhìn thế nào Thiên Trúc cũng thắng chắc mà, mày chỉ cần chọn đồ đẹp để mai đi chơi với tao thôi! "

Hắn cười, bàn tay xoa nhẹ lên đầu em.

Em nhìn hắn, hơi do dự rồi nhất quyết kéo hắn xuống áp môi mình lên môi hắn. Izana bất ngờ mất vài giây rồi kéo em vào lòng rồi chiếm thế chủ động trong nụ hôn.

" Ý gì đây hả? " - Hắn cười gian.

" Buff sức mạnh cho anh đấy " - Em nháy mắt tinh nghịch.

Đó là lần cuối cùng Akashi Senju gặp Kurokawa Izana trước khi  cả hai âm dương cách biệt.

Ngoài cửa phòng cấp cứu, em chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như lúc này. Em đã đến bệnh viện ngay sau khi biết tin Izana bị thương vì trúng đạn.

" Bệnh nhân trúng ba viên đạn, e rằng khó qua khỏi. Mong người nhà hãy chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất. "

Lời bác sĩ nói trước khi bước vào phòng phẫu thuật, nó đè nặng lên trái tim em.

Ngoài cửa phòng cấp cứu của tên bất lương chỉ có duy nhất một cô gái nhỏ ngồi đợi, chỉ duy nhất em đan hai tay lại cầu nguyện, duy nhất em rơi nước mắt vì hắn.

Izana, anh sẽ không chết đúng không?

Anh nhất định sẽ không bỏ em lại mà đi đâu!

Anh đã hứa rồi!

Em cứ ngồi đó, đặt cược niềm tin của mình vào những vị bác sĩ trong kia. Ngồi chờ đợi kì tích sẽ xảy ra, chờ đợi và hi vọng, rằng sẽ có một kết thúc đẹp cho câu chuyện tình của em và hắn.

Tiếc rằng cái gọi là kì tích đấy đã không đến với em, hi vọng cuối cùng bị thực tại dập tắt một cách tàn nhẫn. Câu chuyện tình kết thúc đầy đau thương.

Senju cảm thấy bản thân như chết đi khi y tá đẩy ra cái xác của hắn, nước mắt che mờ tầm nhìn của em, hai tai bắt đầu ù đi, lời xin lỗi của bác sĩ em chẳng thể nghe thấy.

Nước mắt rơi xuống thì liền bị em gạt đi, em phải nhìn gương mặt ấy, em không muốn tin vào cái sự thật này.

Nhưng em vẫn không thể ngăn bản thân gào khóc.

Ngày 22 tháng 2 năm 2006, Kurokawa Izana đã chết.

Đám tang của hắn, chỉ có mình em đến dự.

Các thành viên chủ lực của Thiên Trúc đều vào trại cải tạo để trả giá cho hành động của mình. Kakuchou thì vẫn đang ở trong bệnh viện.

Em ngồi trước mộ của hắn, nức nở.

Người em yêu là kẻ ác, hắn là kẻ đã gây ra những tội ác không thể tha thứ. Đây là quả báo hắn đáng phải nhận.

Nhưng em yêu tên tội phạm ấy, yêu tên bất lương hay làm nũng trước mặt em.

Em mơ ước về cuộc sống hạnh phúc bên hắn trọn đời này.

Nó tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là điều em mãi mãi không thể đạt tới.

Hắn đi không một lời từ biệt, cứ thế rời khỏi thế gian này. Bỏ lại cô thiếu nữ đứng khóc một mình, bỏ lại câu chuyện tình đang viết dở.

Senju nhìn vào ngôi mộ mới tinh khắc tên người con trai ấy, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc quá nhiều. Em ở đó với hắn, kể lại những kỉ niệm, tự cười rồi tự khóc, ở bên cạnh để hắn không cảm thấy cô đơn.

Liệu ở phía bên kia thế giới, người có nghe được tiếng em... 

Dù cả thế giới này căm ghét một kẻ như anh, em vẫn sẽ đứng cùng anh chịu đựng sự ruồng bỏ của xã hội.

Senju ngồi đó, khóc thì cũng khóc hết rồi, em chỉ đơn giản là ngồi ở đó, rồi ngủ quên lúc nào không hay.

" Senju...! "

Trong giấc mơ, hắn khẽ gọi tên em.

Em chạy đến chỗ hắn, muốn được chạm vào người yêu một lần nữa.

Ôm lấy hắn, em một lần nữa khóc òa lên.

" Hức... Đồ tồi, tại sao anh lại bỏ em lại... em... hức... "

Đặt hai bàn tay lên gương mặt ấy nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia, Izana nhìn em với ánh mắt trìu mến. Áp trán mình xuống đầu em, hắn mỉm cười.

Giật mình tỉnh lại giữa nghĩa trang, Senju sững sờ đưa tay chạm lên gương mặt lạnh ngắt còn đẫm nước.

Lại có một tiếng nói gọi to tên em, nhưng không phải tiếng của Izana. Là Takeomi.

Anh chạy đến khoác lên người em chiếc áo dày, lo lắng kéo em về nhà. Em đã ở đó cả đêm, cả người không còn chút sức sống nào. Cơ thể lạnh ngắt đến đáng sợ.

Khi rời đi, bên tai em vẫn vang vảng giọng nói của Izana trong giấc mơ ấy.

_________________

Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh.

Cảm ơn vì đã cứu rỗi linh hồi anh.

Cảm ơn vì đã sưởi ấm trái tim anh.

Cảm ơn vì đã cho anh một hi vọng trong cuộc sống.

Cảm ơn vì đã yêu anh.

Xin lỗi em.

Anh biết anh nợ em nhiều lắm, là anh có lỗi với em.

Vậy nên xin hãy tìm một người xứng đáng hơn anh, tìm một người có thể cho em hạnh phúc thật sự, và hãy sống thật tốt nhé.

Hẹn em ở kiếp sau, anh nhất định sẽ không bỏ lỡ một lần nào nữa.

Anh yêu em, Senju...

Nực cười!

Anh bảo em phải kiếm đâu ra một người giống anh, giữa thế gian rộng lớn này liệu còn ai có thể đem cho em hạnh phúc ngoài anh cơ chứ. Izana, đời này em cũng sẽ chỉ yêu một mình anh. Anh đi rồi, em chẳng còn lại gì cả.

Sau ngày ấy, Senju trải qua một cơn bạo bệnh. Tưởng chừng như tử thần đã nắm tay em đến mấy lần.

Khoảng thời gian đau đớn tuyệt vọng, em không nhớ mình đã trải qua nó như thế nào nữa.

Thực tại thật luôn khiến con người ta đau khổ.

Vài ngày sau.

" Kakuchou, anh khỏe hơn chưa? "

Đặt giỏ hoa quả lên cái tủ phía đầu giường, Senju ngồi xuống cái ghế ở đó.

" Senju... Anh xin lỗi, Izana nó vì anh mà... "

" Đừng nói như vậy, anh ấy sẽ không thể ra đi thanh thản đâu. "

" Lẽ ra người chết nên là anh mới phải- "

" Bỏ ngay cái suy nghĩ đấy nếu anh còn nghĩ đến Izana, em không muốn anh ấy hi sinh mạnh sống của mình để cứu anh còn anh thì lại tự trách bản thân mình như vậy. " - Em quát.

Kakuchou giật mình, hiếm khi Senju cáu gắt lắm.

" Anh biết rồi... "

" Vậy thì tốt, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi! Hôm nay em bận chút việc không ở lại lâu được. Tạm biệt. "

Em nói rồi rời khỏi phòng bệnh.

1 năm sau biến cố vùng Kanto, anh trai em - Akashi Haruchiyo bỏ nhà để đi theo vị vua của gã.

Cũng trong thời gian ấy, em cùng anh trai cả là Akashi Takeomi thành lập nên Phạm.

Từng bước đi vào giới bất lương, em được biết đến với cái tên Kawaragi Senju - Vô tỷ.

Em đã quyết sẽ thay Izana trở thành số 1, thay hắn thực hiện mục tiêu còn dở dang ấy.

Thay Izana hạ gục Mikey.

Nhưng... Trong câu chuyện ấy, họ không phải nhân vật chính.

Trong cơn mưa mà em ghét nhất, em ra đi để bảo vệ cho cậu bạn Hanagaki Takemichi.

Vào khoảng khắc cuối đời, em vẫn luôn nghĩ đến hắn. Tự hỏi không biết trước khi chết hắn có cảm thấy như em hiện giờ không? Cả hai đều vì đỡ đạn cho người bạn mà từ giã cõi đời này.

Em đã không thể thay anh thực hiện những ước nguyện ấy rồi.

Mỉm cười Takemichi, em cố gắng nói lên những lời yếu ớt:

" Hanagaki... tôi đã... giữ đúng lời hứa rồi nhé... "

Em nghe thấy tiếng khóc của cậu, tiếng của Takeomi, tiếng của Wakasa... Benkei, tất cả đều gọi tên em. Mơ hồ còn cảm nhận được ánh mắt của Kakuchou, anh em Haitani, Mochi, thậm chí là cả Sanzu và Kokonoi.

Nhưng điều đó lúc này có còn quan trọng không?

Nước mắt hòa cùng với nước mưa, em nở một nụ cười rồi rời khỏi thế giới.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Senju đứng giữa một khoảng không, dù xung quanh tối đen nhưng em lại cảm thấy như mình đang nhìn rất rõ mọi thứ.

" Tại sao mày lại đến đây? "

Âm thanh đột ngột cất lên, em quay đầu nhìn dáng hình mà em ngày đêm mong nhớ.

" Izana... "

Hắn đứng ở đó, trong bộ bang phục của Thiên Trúc, hình dáng ấy dừng mãi ở cái tuổi 17.

Em chạy tới ôm chầm lấy hắn, đầu óc lúc đó không thể nghĩ được gì. Chỉ có cảm giác hạnh phúc khi một lần nữa được chạm vào người thương.

" Hức.... Izana... em nhớ anh lắm... "

Hắn đứng im mặc kệ em ôm hắn.

" Tại sao mày lại đến đây? "

" Đây không phải chỗ mày nên tới! "

" Cút về chỗ thuộc về mày đi. "

Senju ngẩng mặt lên nhìn hắn. Em nhẹ nhàng cất tiếng trong nước mắt.

" Nơi nào có anh là nơi em thuộc về! "

Hắn khóc.

Ôm chặt lấy em mà khóc.

" Nơi em nên đến là thiên đường, còn anh là địa ngục, đừng theo anh nữa! "

" Anh đã dặn em phải sống tốt cơ mà... "

Em nhìn hắn.

" Miễn là cùng anh, dù là thiên đường hay địa ngục cũng đều được. "

" Đi cùng nhau nhé? " - Em đặt tay lên má hắn.

" Em yêu anh, em muốn được ở bên anh! "

Đan chắc hai bàn tay lại với nhau, chàng trai và cô gái cùng nở nụ cười rực rỡ hơn cả ánh dương.

" Ừ, anh cũng yêu em. "

Cả em và hắn đều không phải nhân vật chính của câu chuyện đó.

Chỉ cần là nhân vật chính trong cuộc đời của đối phương là đủ.

Từ nay về sau, hạnh phúc bên người mãi mãi...







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top