Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izana đứng trong cơn mưa, cậu ta ngẩng mặt lên trời, mặc kệ những giọt mưa làm đau rát mắt mình. Cậu ta mặc kệ điều đó, bởi có lẽ chính cậu ta cũng đang khóc. Tâm của cậu ta như bị bóp nát vậy, đau đớn không thể tả. Mái tóc trắng bết lại trên gương mặt của thiếu niên ấy, những giọt nước lăn dài trên đó chẳng biết là nước mưa hay nước mắt nữa.

Nhìn người trước mặt, cũng vì nước mưa mà ướt nhẹp từ đầu tới chân, trên má là vết tích từ cú đấm vào má trái từ Izana. Sano Shinichiro nhìn cậu ta, không có giận dữ hay oán trách. Chỉ nhìn cậu ta, mặc dù gương mặt anh lại có chút tia buồn bã.

Izana bước đến, nắm lấy cổ áo của Shinichiro đã sớm bị bẩn bởi nước mưa và khi anh ngã xuống đất.

"Anh nghĩ giấu khỏi tôi thì tôi sẽ vui chắc! Tại sao anh nhận ra cũng không bỏ tôi luôn đi, giống như người đàn bà kia!"

Cậu ta gào lên, chất giọng tràn ngập vẻ đau khổ. Nếu từ đầu, Izana suốt đời sống với nỗi cô đơn thì cậu ta đã trải qua điều đáng sợ nhất thế gian này rồi. Nhưng không, người này đem đến cho cậu ta hơi ấm, cho cậu ta cảm nhận một tình thương đích thực và rồi sao? Nếu một chút, Izana cũng không có máu mủ với Shinichiro. Shinichiro, người duy nhất cậu ta yêu thương, người cậu ta ngưỡng mộ đến vậy, thì ra lại vốn không có huyết thống với cậu ta.

Thật đau khổ, đau khổ làm sao, Kurokawa Izana. Cậu ta chẳng có huyết thống với ai cả.

"Anh đã nói rồi mà Izana, chúng ta vẫn là anh em, chuyện máu mủ không ảnh hưởng đến nó."

Shinichiro vươn đôi tay ra ôm lấy cậu ta, Izana giãy dụa kịch liệt, không ngừng đấm vào người anh. Dù đánh nhau không giỏi, nhưng Shinichiro bằng cách nào đó vẫn chịu được những cú đánh ấy, mặc dù bụng anh đã cực kì đau, như thể muốn nát cả dạ dày. Nhưng anh vẫn ở đó, trao cho người kia hơi ấm chân thành.

Dù chưa hết sức, nhưng Izana không đánh anh nữa. Cậu ta buông thõng tay mình, run rẩy kịch liệt, những giọt nước ấm nóng cứ thế trào ra, đã bao lâu rồi cậu ta không khóc? Izana không khóc khi biết mình không có máu mủ với người mà cậu ta coi là mẹ hơn mười mấy năm kia, mà khóc vì cậu ta nhận ra, đến cả người duy nhất để tâm đến cậu ta, cũng không.

Quỳ sụp xuống đất kéo theo cả người kia cũng phải quỳ theo, Izana nắm lấy áo của Shinichiro mà siết chặt. Tại sao đến cả Shinichiro...

"Izana, dù chúng ta không phải ruột thịt, thì chúng ta vẫn sẽ mãi là anh em, em hiểu chứ?"

Shinichiro xoa lên tấm lưng của người đang run rẩy trong lòng mình, anh khẽ cúi xuống nhìn Izana.

"Dù thế nào thì anh vẫn sẽ mãi yêu thương em."

Câu nói của anh vừa dứt, Izana không run rẩy nữa, không nhốn nháo, không gì cả. Cậu ta như bất động, vì mặt cúi gằm nên Shinichiro chẳng thể nhìn ra biểu cảm của cậu ta.

"Shinichiro..."

Izana khẽ gọi sau vài phút không có chút cử động làm Shinichiro khẽ giật mình, anh đáp lại.

"Sao thế?"

"Dù chúng ta không phải ruột thịt, thì anh vẫn sẽ yêu thương em đúng không..."

"Ừm, dù thế nào anh cũng yêu thương em mà, Izana."

Shinichiro nhẹ cười, có lẽ nào Izana đã bình tĩnh lại rồi sao?

"Vậy..."

Izana đột nhiên đổi tông giọng, không còn vẻ trầm khàn vì khóc nữa. Một tông giọng mà Shinichiro chưa bao giờ nghe ở cậu ta.

"Izana?"

"... chứng minh cho em thấy đi."

Izana ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Shinichiro. Đôi mắt cậu ta không bình thường tí nào, không giống bất cứ biểu cảm nào cậu ta từng thể hiện cho anh thấy. Nó khác, khác hoàn toàn.

Một sự điên loạn cùng cực.

"I...zana? Ý em là sao?"

Shichiro có chút sốc đến điếng người. Dù từng là Tổng trưởng của Hắc Long, trải qua bao trận chiến cùng huynh đệ, nhưng anh chưa bao giờ thấy ánh mắt điên dại đến mức này.

Bàn tay của Izana trườn đến cánh tay của anh, bóp nó thật mạnh, mạnh như thể cậu ta muốn nghiền nát cánh tay của Shinichiro. Ánh mắt cậu ta híp lại, nụ cười như trăng khuyết đến đáng sợ.

"Làm tình với em đi."

...

"Izana chờ đã... chúng ta không thể làm việc này..."

"Tại sao? Anh bảo sẽ yêu thương em dù thế nào cơ mà!"

Shinichiro có một cửa hàng xe và trên tầng có một căn phòng anh dùng để nghỉ ngơi. Anh cũng đã từng dẫn Izana lên đó, bây giờ cậu ta lại kéo anh lên. Để làm tình.

Trong căn phòng tối om như mực, hai bóng hình một cao một thấp như đang đánh nhau trên đó. Bóng dáng thấp bé kia vật người kia xuống, hai tay chống hai bên đầu, dù thế nào cũng không để chạy thoát.

Izana cúi xuống cắn vào cổ Shinichiro thật mạnh. Cậu ta chẳng biết vì sao mình lại làm đến thế này, tại sao cậu ta lại cưỡng hiếp người duy nhất cậu ta coi là người thân?

Shinichiro vì bị cắn mà kêu lên. Anh không giỏi đánh nhau, dù từ nhỏ có tập võ với Manjiro, nhưng rõ ràng đứa em trai của anh chính là thiên tài. Nhưng anh thì không, đánh đấm kém cỏi làm sao, sức khỏe chẳng đến nỗi yếu như gió thổi run ba lần, nhưng hoàn toàn không thể chống lại Izana được. Với một người đánh nhau giỏi nhau Izana, thật sự y như lấy trứng chọi đá vậy.

"Izana... đau..."

Anh cắn môi, cố không bật ra những tiếng kêu nào có thể lọt vào tai Izana.

"Shinichiro, đừng có che chắn thế. Cũng đừng bịt miệng, sẽ không ai nghe thấy tiếng của anh trong tiếng mưa đâu."

Cậu ta nói rồi vạch áo của anh lên, con mắt Izana đã quen dần với bóng tối nên cậu ta có thể thấy rõ làn da của Shinichiro. Da anh không trắng đến độ như con gái, nhưng sờ vào chỉ thấy thật mướt, không hề có vết trầy xước nào cả.

Cảm nhận bàn tay của Izana khi bị vạch áo lên, cộng thêm cái lạnh thổi qua làn da đã ướt nước mưa, Shinichiro nổi da gà. Lạnh quá, tay của Izana rất lạnh. Anh gần như không thể thốt ra câu gì, chỉ có thể nhìn Izana bằng đôi mắt bất lực, có lẽ anh cũng dần chẳng muốn chống cự nữa.

Trườn xuống dưới, Izana ngắm nghía vùng bụng phẳng lì và vòng eo như muốn lộ cả xương sườn. Shinichiro cao thật đấy, nhưng anh rất gầy, đến mức cậu ta bóp nát cũng được ấy chứ. Nhưng không được rồi, nếu cậu ta làm vậy, Shinichiro khóc thì sao đây?

"Ah..."

Shinichiro khẽ rên lên khi cảm nhận được Izana đang mút một bên đầu ngực của anh, bên còn lại thì ra sức dùng tay mà hành hạ. Đầu ngực đã từ lúc nào cứng lên, nóng đỏ trong khuôn miệng và bàn tay của cậu ta. Cái cảm giác này, đau như thể sức lực của anh bị rút cạn đi vậy, khó chịu kinh khủng mà.

"Dừng lại đi Izana... quả nhiên chúng ta không thể..."

Anh cố nói gì đó, Shinichiro oai phong thường ngày đâu rồi? Hay có lẽ bị đàn áp dưới thân rồi thì ai cũng như nhau?

Anh muốn ngăn Izana lại, nhưng cậu ta thô bạo cắn mạnh vào ngực anh, bên còn lại dùng sức kéo căng nó đến sưng đỏ. Shinichiro thống khổ gào lên nhưng bị tiếng mưa bên ngoài lấn át. Đôi mắt anh như rơm rớm nước vì đau, đưa cánh tay lên che lại, vẫn không ngừng cắn môi khiến nó bật ra dòng huyết đỏ thẫm.

"Shinichiro, nhìn em đi." Izana nhìn anh như vậy, luyến tiếc rời miệng khỏi đầu nhũ đó, nhưng bàn tay vẫn không ngừng miết vào bên còn lại như thử thách sức chịu đựng của Shinichiro.

"Em đã làm anh đến mức này rồi, anh còn yêu thương em như anh đã nói không?"

Cậu ta hỏi trong khi một bên tay nắm lấy cánh tay đang che chắn đôi mắt như giếng sâu thăm thẳm, nhưng anh không trả lời lại, chỉ nhìn Izana làm cậu ta tức giận. Izana vừa kéo căng đầu nhũ của anh vừa bóp mạnh như muốn nó rách ra, cậu ta đang quá mức tàn nhẫn và thô bạo với người duy nhất cậu ta yêu thương và nói lời yêu thương với cậu. Shinichiro dù bị cơn đau hành hạ, dù bị hành hạ bởi chính Izana, nhưng anh khi hoàn hồn, anh vẫn không do dự mà gật đầu, dù nó vẫn thật khó khăn.

Điều đó khiến Izana cười phá lên.

"Đến tận lúc này vẫn yêu em, Shinichiro thật tốt bụng."

Cậu ta luôn điên loạn như vậy, chỉ là lần đầu thể hiện với anh thôi. Izana vốn thối nát mà, Shinichiro sẽ chấp nhận tất cả và không bỏ rơi cậu ta chứ?

"Nhưng em sẽ vui hơn nếu Shinichiro giúp em."

Cậu ta bỏ tay khỏi ngực Shinichiro, anh như bắt được phao cứu sinh mà thở lấy thở để. Gương mặt bình thường trắng thì nay đã đỏ ửng lên, bờ môi hồng hào cứ ẩm ướt đến mê hoặc con tim. Anh há miệng ra thở khó nhọc, như thể việc hai đầu ngực bị cậu ta hành hạ đấy đã khiến anh phải nín thở suốt cả khoảng thời gian dài.

"Giúp gì cơ...?"

Anh hỏi lại. Izana nhìn anh mà yết hầu của cậu ta như lên xuống, thật muốn hôn mà. Cậu ta muốn Shinichiro còn kêu lên thống khổ hơn, khóc lóc gọi tên cậu ta bằng khuôn mặt đẫm nước, bất lực không thể chống chọi cậu ta. Chính xác, Izana đã không thể coi Shinichiro như một người anh trai bình thường được nữa rồi.

Câu hỏi của anh làm Izana như vớ được vàng, cậu ta cười nửa miệng. Hôn lên mái tóc đen vẫn còn ướt sũng nước mưa, nhẹ nhàng mà làm người ta sởn gai ốc.

.

.

.

"Haha, Shinichiro thật giỏi, đây thực sự là lần đầu anh làm việc này sao?"

Trong màn đêm tối tịch mịch, một người cao lớn khó nhọc ngậm lấy cự vật đã ngóc đầu của người kia. Shinichiro chưa bao giờ làm việc này, anh cũng đã phải lúng túng mất vài phút, nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại xuôi theo mong muốn của Izana. Anh có đang làm đúng vai trò của một người anh không? Hay anh lại ảo tưởng việc này là làm đúng điều đó? Có lẽ anh ảo tưởng thật rồi. Nhưng vì điều gì đó, anh đã làm theo những gì Izana muốn, anh đang thương hại một Izana thiếu thốn tình cảm gia đình sao?

Bởi chưa từng làm, nên Shinichiro chỉ làm theo cảm tính, những gì anh nghĩ là nên làm với Izana. Anh hôn nhẹ đỉnh đầu cự vật của cậu, rồi liếm dọc xuống dưới, nhẹ nhàng vì sợ làm cậu đau. Shinichiro cố lấy hết dũng khí của mình, anh ngậm tất cả vào miệng, chiếc lưỡi mềm mại ấy như quấn cả vào sinh mạng của Izana. Cậu ta nhìn anh, nhìn gương mặt không biết vì khó thở hay gì mà ướt đẫm những giọt lệ, nó chúng chảy theo khuôn mặt với đường nét tuyệt hảo rồi rơi xuống vỡ tan. Shinichiro lúc này làm Izana chỉ có thể tả lại bằng một từ "xinh đẹp" mà thôi. Xinh đẹp đến mê người như vậy, cậu ta chỉ muốn chiếm lấy anh làm của riêng, giữ anh ở bên mình mãi mãi.

Izana say sưa ngắm nhìn gương mặt mĩ miều của người mà cậu ta đã không chỉ đơn thuần coi là anh trai nữa. Gương mặt ấy đã vương những dòng dịch trắng đục xấu hổ, chúng dọc theo sống mũi thẳng tắp mà chảy xuống gò má trắng bệch, lướt qua đôi môi dần tím lại vì hơi lạnh thổi qua cơ thể vẫn còn ướt bởi nước mưa. Bên trong khoang miệng ấy là một mảng lớn thứ dịch của Izana, cậu ta cười thầm đầy thích thú. Quả là Shinichiro, quả là "anh trai" của cậu ta, đúng là đẹp ngây ngất lòng người mà.

Nhận thấy người kia muốn nhả chúng ra, Izana đã nhanh tay bịt miệng anh. Đồng tử cậu ta giãn ra nhìn chằm chằm Shinichiro, ánh mắt đó làm anh rùng mình.

"Nuốt nó đi, Shinichiro."

Hơi thở cậu ta lành lạnh, chất giọng vừa cao vừa trầm ấy làm Shinichiro đã thoáng xanh mặt. Đường đường là bất lương, Tổng trưởng đời đầu của Hắc Long nhưng có lẽ vì anh đã bỏ lỡ hơn năm đời Tổng trưởng khác nên anh cũng chả còn cứng rắn như trước. Dù anh cao hơn Izana, nhưng để chống lại Izana thì anh khẳng định đó là một điều bất khả thi. Không còn cách nào khác, Shinichiro khó nhọc nuốt thứ dịch đặc quánh xuống họng, vị của nó làm anh nhăn mặt. Mặn, tanh,... nói chung là dở tệ...

"Shinichiro giỏi quá, em yêu anh."

Izana đột nhiên cười như một đứa em đáng yêu và ôm chầm lấy anh. Anh bất ngờ, đột nhiên cậu hành động như vậy làm anh bất ngờ quá.

"Izana...?" Shinichiro có chút đơ ra, Izana lúc này như mọi khi anh thấy vậy. Luôn cười tươi với anh, thật quen thuộc và đáng yêu.

"Nhưng Shinichiro này, em nhận ra cái em yêu anh nó khác với anh yêu em."

Dứt lời, bàn tay nâu bánh mật đã mò xuống dưới Shinichiro và thò vào. Anh chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi cảm nhận gì đó thuôn dài đâm vào hậu huyệt của mình. Shinichiro cong lưng vì bản thân chưa kịp chuẩn bị cho chuyện này, toàn thân anh run rẩy như kiệt sức. Hai tay bám lấy vai Izana, anh thở khó nhọc, nước dãi theo cằm mà chảy xuống yết hầu liên tục lên xuống bởi tác động mạnh mẽ từ ngón tay của Izana truyền đến. Nhưng không chỉ một ngón, mà cậu ta dần thêm ngón thứ hai, thứ ba... Đã ba ngón tay bên trong anh, Shinichiro như muốn thét lên, nhiều cảm giác nó cứ xen lẫn vào nhau khiến anh gần như chẳng phân biệt được cái nào với cái nào.

"Shinichiro coi này."

Trong cơn lơ mơ gần như chẳng thể nhận thức được gì, Izana đưa ra trước mặt anh ba ngón tay ban nãy cậu ta dùng để hành hạ anh. Nhưng dọc theo làn da bánh mật đấy là thứ dịch trắng khiến Shinichiro xấu hổ nhận ra, thứ đó là của mình...

"Shinichiro thực sự ra bằng đằng sau được nè."

Anh cố gượng dậy, mò tay đến hộp giấy rút và liên tục lau tay Izana trước khi cậu ta có hành động ngu ngốc như liếm cái thứ dịch đấy trong khi mặt vẫn đỏ như gấc.

"Nó không tốt cho sức khỏe của em đâu..."

Anh lắp bắp, giọng lạc đi vài phần vì những chuyện vừa xảy ra. Nhưng chỉ lau được một lúc, Izana đã giật tay cậu ta ra, ngược lại còn kéo Shinichiro áp sát mình. Há miệng và cắn một cái đau điếng lên vai của anh. Cơn đau từ vị trí nhạy cảm truyền đến làm anh rên lên, vô tình đã kích thích Izana mà có lẽ bản thân lại chẳng biết.

Izana vừa cảm nhận vị mặn của làn da người mình yêu vừa luồn tay xuống dưới và khéo léo cởi bỏ chiếc quần đen và quần boxer vướng víu của Shinichiro. Cậu ta hành động không cần nhìn nhưng lại nhanh vô cùng, đến mức Shinichiro cũng chẳng phản ứng kịp, đến khi hốt hoảng thì nó đã bị ném ra chỗ khác.

"Da Shinichiro đẹp thật đó, em cứ nghĩ da anh sẽ sần hơn cơ, ai ngờ vượt xa cả kỳ vọng của em."

Izana nâng hai chân anh lên và đặt trên vai. Từng ngón tay lướt qua phần da thịt đùi trong làm Shinichiro cảm thấy thật lạnh, như thể ở dưới vừa có gió thổi qua. Da Shinichiro trắng, da Izana thì ngăm, đặt cạnh nhau cứ như âm dương hòa hợp vậy. Izana nghĩ thế đấy và không ngừng sờ soạng thân dưới của Shinichiro trong khi bản thân anh bất lực chẳng thể làm gì, nên quyết định để cậu ta muốn làm gì thì làm.

"Hương vị của Shinichiro thật tuyệt."

Izana cắn vào đùi trong anh đến mức nó in cả dấu răng đỏ nổi bật trên nền da trắng. Cậu ta cười như thể đó là một tác phẩm tuyệt vời của mình, như một cách đánh dấu chủ quyền lên người cậu ta yêu. Shinichiro mặc dù đã muốn để Izana muốn làm gì thì làm nhưng thực ra cảm giác bị cắn ấy, nó vẫn đau quá, anh vẫn chưa thể quen với nó nên vẫn không kiềm chế được mà rên lên. Mái tóc sáng màu của Izana rũ xuống gương mặt của cậu ta, thích thú tận hưởng âm thanh từ Shinichiro như thể đang nghe một bản nhạc tuyệt đỉnh vậy.

"Izana, không lẽ em định..."

Khi vừa cảm nhận điều gì đó không hay, Shinichiro lập tức cúi xuống nhìn Izana, đã thấy cậu ta đã dí sát cự vật cứng ngắc tự bao giờ của mình vào hậu huyệt của anh. Anh xanh mặt, anh cơ bản chưa nghĩ đến chuyện này.

"Đúng đấy Shinichiro." Izana cười mỉm, đôi mắt phong lan tím của cậu ta híp lại khi thấy gương mặt hoảng hốt của anh.

Cậu ta cúi xuống, hôn nhẹ lên trán anh. "Em yêu anh. Vậy nên hãy trở thành của em đi, Shinichiro."

Và không một lời báo trước, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể Shinichiro làm anh kêu lên đầy thống khổ. Từ mắt và miệng đều chảy ra thứ nước trong suốt, lông mày nhíu lại, cơ thể như chẳng thể cử động vì cơn đau, liên tục run rẩy dưới cái lạnh của bầu trời nổi cơn mưa bên ngoài.

Bóng tối trải dài trên con phố đã sớm ướt át bởi cơn mưa được ví như tiếng khóc của ông trời. Hoặc nó như đang thay cho tiếng khóc như hòa vào từng giọt nước bên ngoài, bị nhấn chìm trong màn đêm và tiếng mưa. Lúc đầu trời đã mưa lớn, nên có lẽ chả ai nghe thấy, tiếng rên lớn xen lẫn tiếng khóc đầy đau đớn của Sano Shinichiro. Lúc này thân dưới của anh trần trụi, thân trên là chiếc áo trắng đẫm nước mưa bị vạch lên đến tận cổ và không hề được để ý mà kéo xuống. Ở trên, Izana một thân ngăm như bánh mật, hai tay đặt trên vòng eo gầy tưởng chừng lộ cả xương sườn mà liên tục đưa đẩy hông khiến cự vật của mình như muốn chạm đến nơi sâu nhất của người mà cậu ta đã yêu từ lúc nào.

Lần đầu gặp nhau, Shinichiro đã như một người hùng đến cứu rỗi cuộc đời vô vị của Izana. Cho cậu ta nếm mùi vị của việc có anh trai, mùi vị của tình thương thật sự trông một khoảng thời gian dài. Đó thực sự là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà Izana có, như một ký ức mà cậu ta chẳng thể nào quên. Nhưng dần dần, cậu ta nhận ra rằng, tình cảm của mình đã vặn vẹo mất rồi. Nó không còn là tình yêu đơn thuần giữa hai anh em. Cậu ta yêu Shinichiro mất rồi sao? Khi nhận ra hai người chả phải anh em, một góc nào đó trong tâm hồn Izana như vui mừng nhảy múa? Vậy là, dù hai người có làm tình, cũng sẽ không phải loạn luân đúng không?

Mỗi cú thúc là một lần Shinichiro kêu lên đau đớn, bởi chưa bao giờ trải qua chuyện này, thậm chí anh còn chưa từng nghĩ đến. Nên lần đầu thực sự rất khổ sở, cảm giác ấy như truyền từ dạ dày lên đến tận não làm anh không ngừng vặn vẹo cơ thể. Nhưng bản thân lại chẳng biết, điều đó không khác gì đang khiêu khích sức chịu đựng của Kurokawa Izana. Cậu ta như trở thành một con dã thú, điên cuồng cắn xé con mồi trong cơn say máu, thích thú đến dại cả đi. Nhìn gương mặt của cậu ta đi, nụ cười treo trên bờ môi đấy chất đầy sự điên loạn, mê mẩn từng tấc da thịt, từng cử động của người cậu ta yêu.

"Shinichiro, nhìn em đi. Khuôn mặt anh gợi tình quá."

Izana cười lên như một kẻ điên, ép buộc Shinichiro nhìn vào cậu ta. Nếu anh không nghe, cậu ta sẽ ngắt thật mạnh vào đầu nhũ của anh đồng thời chuyển động nhanh hơn. Sự kích thích đầy đau đớn ấy bắt anh phải ngước khuôn mặt bị nhấn chìm trong cảm giác của tình dục đem đến, nhất là đôi mắt sâu như giếng cổ phải khóc lóc thảm thương, bờ môi đẹp đẽ chảy ra dòng máu đỏ thẫm trượt trên làn da tím tái.

"Anh đau... Izana..."

Anh khó nhọc kêu tên cậu ta. Sau đó lại không ngừng van xin khi nhận ra Izana đang một tay đùa nghịch với đầu nhũ của mình, một tay mò xuống châm chọc hạ bộ run rẩy. Mỗi lần cậu ta chuyển động tay mình là anh lại không thể chịu nổi mà rên lên, gương mặt chìm đắm trong cơn đau hoặc khoái cảm ấy làm Izana càng ngày càng cao hứng. Đúng là chẳng thể nào chán được nhỉ, "anh trai"?

Vài phút sau, Izana cảm nhận được gì đó bên trong hậu huyệt của Shinichiro đồng thời anh cũng vặn vẹo cơ thể kịch liệt. Chiếc lưỡi hồng hào của cậu ta liếm qua bờ môi nhợt nhào, có lẽ cậu ta tìm ra điểm nhạy cảm của anh rồi. Thế là không ngừng nhằm vị trí đó mà chuyển động. Khác với lúc đầu, Shinichiro đã kêu rất lớn, nhưng cũng hòa theo tiếng mưa mà trôi đi. Với trận mưa này thì sẽ chẳng ai nghe thấy đâu, mang theo suy nghĩ đó, Izana không nhân nhượng mà khiến anh không ngừng khóc lóc gọi tên cậu, van xin dừng lại trong bất lực. Cậu ta sẽ say mê anh quá rồi, đến mức chẳng thể khống chế được bản thân, có làm tổn thương anh cũng là vì quá yêu. A, cậu ta là thằng cặn bã. Tất cả vẫn chỉ vì ham muốn cá nhân, ham muốn chiếm hữu lấy anh.

Đầu óc Shinichiro mụ mị đi khi cảm nhận được thứ dịch ấm nóng của Izana trào vào chỗ sâu nhất của mình. Bàn tay run rẩy bám ở tấm futon mạnh đến mức như muốn cào rách nó, tấm lưng gầy cong lên như cố gắng đón nhận thứ dịch ấy. Nó thật quá sức chịu đựng của anh, chẳng khác gì một chiếc van và từ từ rút cạn kiệt thể lực. Anh ngã vật ra, nhìn Izana bằng đôi mắt ngập nước. Cậu ta đang thở dốc với khuôn mặt hả hê, dù bên ngoài lạnh lẽo nhưng cả cậu và anh đều đã đổ đầy mồ hôi. Dù thế nào cũng thật nóng.

Không biết sao nhưng đầu óc anh choáng váng, chả lẽ vì cơ thể không chịu được tác động chăng? Đôi mắt dần nhắm lại, nửa tỉnh nửa mơ.

Izana nhìn lại cơ thể của người cậu ta yêu đến mức điên loạn. Làn da tím tái đi vì lạnh, nhiều tấc da thịt bị những vết cắn đỏ hồng chồng chất lên nhau trông như những cánh hoa đào rải trên nền đất trắng.

Cậu ta ngã xuống cơ thể người kia, ôm anh bằng đôi tay gầy. Vuốt mái tóc đen như mực và đặt một nụ hôn lên đó.

"Em yêu anh, em yêu anh lắm Shinichiro. Nên hãy là của em nhé."

"Mãi mãi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top