Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

|| Takeomi x Shinichiro || you're still beautiful as the day i lost you ||

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. Tiếp nối series Heaven .

<< Nếu một người đã chết đột nhiên xuất hiện trở lại và đi lại bình thường trên mặt đất thì sẽ như thế nào nhỉ? >>

Shinichiro đến chỗ chiếc gương rồi ngồi đó thẫn thờ, hôm nay ở phía bên kia chỉ là một màn mưa trắng xóa và Takeomi thì không xuất hiện. Anh không kiên nhẫn gõ gõ lên đùi, bĩu môi cau mày nhìn chằm chằm về phía bên kia. Thường ngày có lẽ giờ Takeomi đã ở đây rồi, gã sẽ chậm chạp cầm theo chiếc ô to đùng, vừa nhăn mày vì trời mưa tầm tã vừa gấp gáp để những món đồ gã mua cho Shinichiro không bị ướt. Lúc này mặt kính đột nhiên có những gợn sóng vô định khiến Shinichiro giật mình lùi lại một chút, anh nheo mắt nhìn qua phía bên kia liệu có ai xuất hiện hay không nhưng rút cuộc trong tầm nhìn của anh chỉ là một làn mưa trắng xóa. Anh vươn tay chạm lên tấm gương, Shinichiro kinh hãi khi một bàn tay vươn tay nắm lấy tay kéo sang lên kia.

Mưa.

Lần đầu, Shinichiro cảm nhận được mưa đang dội vào cơ thể anh sau rất nhiều năm nhìn bầu trời với sắc hồng pastel nhàm chán. Anh ngã nhào dưới đất nằm ở đó nhìn bầu trời xám xịt đang dội những hạt nước lên người anh lạnh lẽo. Shinichiro cảm nhận lồng ngực anh phập phồng, đặt tay lên ngực cố gắng cảm nhận liệu trái tim anh có đang đập không nhưng vô ích, cơ thể anh vẫn lạnh lẽo và trái tim thì không còn đập nữa. Nhưng,

Sao anh lại ở đây?

Làm cách nào mà anh đến được nơi này?

Anh ngồi dậy, lần đầu sau một quãng thời anh cảm thấy khuỷu tay đau khi ngã xuống, và da bị trầy một mảng lớn. Shinichiro cúi đầu nhìn chiếc áo đen của mình bị mưa làm cho dính vào người mà thở dài nhìn xung quanh xem có chỗ nào trú mưa không nhưng rốt cuộc anh lại ngồi xuống trước mộ mình mà thở dài. Lúc nào Takeomi cũng im lặng ngồi ở đây, tự mình trò chuyện, tự mình bầu bạn, thi thoảng cầm di ảnh của Shinichiro lên rồi nhẹ cười ngây ngốc. 

Đúng là lão già nhàm chán.

Shinichiro cười cười, anh chống tay đứng dậy chầm chậm đi xuống từng bậc thang. Mùi đất trong mưa, tiếng mưa, tiếng xe cộ vẫn đi lại, tiếng mọi người nói chuyện cảm giác này như thể anh đang thật sự có một cơ hội nữa để sống lại. Người bảo vệ già vô cùng hoảng loạn khi anh bước xuống, ông đưa cho anh một chiếc ô màu đen khiến anh giật mình. Shinichiro vội xua tay nhưng bị ép quá nên đành nhận lấy chiếc ô nhỏ của ông bảo vệ. Anh không bật ô, anh muốn cảm nhận cơn mưa thêm một lúc nữa mặc cho những ánh mắt hiếu kì đang nhìn anh.

Phải phải.

Shinichiro là thằng điên tay cầm ô nhưng không bật ra mà để người dính nước mưa.

Shinichiro là thằng điên vì vừa đi đầu trần dưới mưa vừa nhắm mắt hưởng thụ.

Các người cứ thử chết xem có giống Shinichiro không? Dễ các người còn cởi trần nhảy tango trong mưa luôn ấy chứ. Cuối cùng không chịu được quá nhiều ánh mắt, Shinichiro mới thở dài bật ô ra mà chầm chậm bước đi. Anh chết rồi nhưng lúc này anh lại xuất hiện ở đây, anh cũng không biết bao nhiêu lâu nữa thì anh lại biến mất. Shinichiro khựng lại trên con đường vắng, anh không nhớ nhà của anh ở hướng nào, càng không nhớ anh đang ở chỗ nào, quay đầu nhìn bốn phía chỉ thấy một cửa hàng tiện lợi nhỏ ở ven đường đối diện là một công viên. Anh bắt đầu hồi tưởng lại những con đường cùng ngõ ngách nhỏ anh đã từng qua nhưng rốt cuộc lại ngán ngẩm lắc đầu, anh chẳng nhớ lại được gì cả. Đột nhiên anh nghe được tiếng mở cửa vang ra ở bên cạnh và anh mong người đó không vì có một thằng điên cả người ướt sũng đứng ở trước nhà và nhìn ra vô định mà đánh Shinichiro. Mà đánh thì sao nhỉ? Lâu lắm rồi anh không có cảm giác đau đớn...

Shin à...

Một tiếng gọi cắt ngang dòng suy nghĩ của Shinichiro, anh quay sang nhìn người đó.

Takeomi.

Là Takeomi.

Chết tiệt.

Anh nãy giờ đang đứng trước nhà của Takeomi. 

Và Takeomi gọi anh.

Takeomi nhìn thấy anh. 

Anh nên làm gì? Chạy đi nhé? Hay thôi? Chết tiệt, lâu lắm mới nhìn thấy người đó bằng xương bằng thịt chạy đi là chạy thế nào?

Và cứ vậy, Shinichiro chôn chân tại chỗ đấu tranh tư tưởng một mình, anh chỉ thật sự thoát ra khỏi dòng suy nghĩ khi Takeomi gắt gao ôm anh vào lòng mà siết chặt. Ấm thật đấy. Shinichiro cảm nhận người kia chôn mặt vào vai anh mà hít một hơi rồi nhẹ nhàng rúc sâu hơn vào người anh ướt sũng.

Chết tiệt, hương thơm của em.

Em lạnh, vào nhà trước được không?

Shinichiro sau khi thay quần áo xong vẫn bị Takeomi gắt gao ôm lấy không chịu buông tay. Anh ở trong lòng Takeomi cũng dần dần cảm nhận được hơi ấm đột nhiên cảm thấy yên lòng. 

Shinichiro đột nhiên không muốn biến mất nữa.

Muốn ở cạnh Takeomi như thế này mãi mãi.

Bỏ em ra được không? 

Shinichiro cảm nhận vòng tay gã siết chặt lấy vòng eo mình, trán đang tựa lên vai anh mạnh mẽ cọ sát. 

Em muốn nhìn thấy mặt anh, Takeomi à.

Lúc này Shinichiro mới cảm nhận được vai áo anh ướt sũng, Takeomi ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt gã đỏ hoe đượm buồn khi nhìn vào mắt liền long lanh những hạt nước mắt.

Anh ngày nào cũng ước em sẽ xuất hiện lại ở cạnh anh một giờ cũng được, một phút cũng được. Shin à, em thật sự đang ở đây hay anh bị điên mất rồi.

Takeomi vươn tay chạm lên gương mặt anh, da Shinichiro lạnh lắm, nhưng nụ cười và ánh mắt ấy không hề thay đổi. Vẫn dịu dàng, vẫn ấm áp như chứa cả trời nắng hạ. 

Em vẫn đẹp như cái ngày anh mất em.

Gã nắm lấy cằm anh, nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, không cắn mút chỉ đơn thuần là hai cánh môi âu yếm chạm vào nhau. Lạnh ngắt nhưng cũng ấm áp kì lạ. Shinichiro vòng tay ôm lấy cổ gã, nhìn vào đôi mắt gã long lanh. 

Sao em lại ở đây?

Takeomi nhìn anh rồi hỏi khiến Shinichiro cười cười. Rồi anh bắt đầu kể cho gã về nơi mang tên vườn địa đàng kia, về tấm gương lớn giúp anh nhìn được Takeomi, về mặt hồ rộng lớn nơi những người mới được đưa đến, về bầu trời luôn luôn là màu hồng pastel và cả về cây cổ thụ với những chiếc lá màu hồng đẹp mắt. Anh nói với gã rằng chiếc gương đó đã đưa anh đến đây vì có lẽ nó biết Takeomi đang rất cần Shinichiro ngay lúc này.

Anh thật sự rất, vô cùng nhớ em.

Takeomi nói khi bàn tay gã nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ bé của Shinichiro rồi nhẹ nhàng hôn lên.

Anh yêu em. Lúc nào cũng yêu em.

Gã nói, bàn tay gã siết chặt lấy tay Shinichiro như cố truyền một ít hơi ấm lại cho anh.

Em biết, em biết.

Anh yêu em nhiều đến nỗi đôi lúc anh ước rằng anh và em chưa từng gặp nhau.

Takeomi nói tiếp, gã nhìn Shinichiro đang cong môi cười cười.

Em vẫn đẹp, rất đẹp. Đừng xinh đẹp và dịu dàng như vậy, nếu cứ thế này làm sao anh có thể buông tay em thêm lần nữa.

Em đã quay lại với anh như thế này, sao anh có thể để em đi thêm lần nữa. Shin à...

Đừng đi có được không?

Lần đầu tiên Shinichiro thấy Takeomi khóc với khoảng cách gần như thế, giọng gã run rẩy gương mặt nhăm lại ép nước mắt chảy ra khiến anh bật cười. Anh búng ngón tay lên trán Takeomi.

Xấu xí, anh có biết khi anh khóc vô cùng xấu không?

Phải phải, anh rất xấu. Nhưng người anh yêu lại đẹp như vậy, xấu xí một chút thì sao chứ?

Takeomi nhướn người hôn lên môi Shinichiro một cái rồi cười nhẹ. Tuy nước mắt vẫn chảy nhưng trong lòng Takeomi biết có lẽ vài phút nữa thôi Shinichiro sẽ tan biến, gã không thể để nước mắt phá vỡ đi giây phút này được. Shinichiro cúi đầu nhìn Takeomi tựa vào lồng ngực anh, tay gã vẫn nắm lấy tay anh không rời.

Shin à, anh cũng muốn đến đó với em.

Anh nói linh tinh thứ gì vậy? Không được! Ai cho anh chết? 

Shinichiro giật mình, anh giật tay mình ra rồi gõ lên đầu Takeomi một cái.

Anh không muốn buông tay em thêm lần nữa. 

Vuột mất em một lần là quá đủ đối với anh rồi, Shin à. Cho anh theo em với, có được không?

Shinichiro sợ rồi. Takeomi nói về cái chết nhẹ nhàng quá làm anh sợ. Sợ rằng khi anh biến mất gã cũng sẽ đến vườn địa đàng kia theo anh. 

Không được, Takeomi. Anh không được phép theo em, anh không được chết.

Shinichiro nghiêm túc nói, anh biết chỉ nói thôi không thể khiến Takeomi thay đổi quyết định. Anh đánh mắt về góc phòng, cầm lấy cây bút cùng quyển sổ nhỏ nhỏ ngay ngắn viết một dòng chữ.

Takeomi phải sống vì đó là mệnh lệnh của Shinichiro.

Anh xé tờ giấy đó rồi đưa cho Takeomi, gã nhìn tờ giấy rồi cười cười.

Đây là chữ em viết, đây là điều em muốn. Takeomi à, anh phải sống, vì em. 

Nếu không còn động lực nào để sống, liệu anh có thể sống vì em được không?

Vì một kẻ đã chết được không?

Takeomi nhìn anh rồi cười cười.

Vậy em sẽ lại bỏ anh đi lần nữa sao?

Gã tựa vào lồng ngực Shinichiro mà thở dài. Takeomi cầm quyển sổ lên, gã nghiêm túc viết một dòng chữ.

Em sẽ mãi xinh đẹp như ngày anh mất em.

Gã xé tờ giấy nhỏ ra rồi đưa cho Shinichiro. Anh cảm nhận tay anh trở nên trong suốt.

Anh mong khi ta gặp lại một lần nữa, em sẽ mãi xinh đẹp như vậy. Lúc đấy xin em, hãy dịu dàng mỉm cười với anh, em nhé?

Lúc này, Shinichiro không kìm được nước mắt mà nấc lên. Anh sắp phải đi rồi, rời bỏ Takeomi thêm một lần nữa. Anh ôm siết lấy cổ gã, tay nắm chặt lấy tờ giấy nhỏ nhỏ. 

Em sẽ luôn ngồi đó nghe anh trò chuyện, vậy nên Takeomi hãy kể cho em thật nhiều nhé.

Shinichiro nhìn Takeomi, anh cười nhẹ khi hai hàng nước mắt vẫn lăn dài. Takeomi cười nhẹ, siết lấy Shinichiro đang dần tan biến vào hư vô.

Anh đừng quên em nhé.

Không bao giờ, anh hứa đấy.

Rồi Shinichiro biến mất, Takeomi vẫn ngồi đó lúc này nước mắt của gã mới lăn dài. Gã ôm lấy mặt mình mà nấc lên. Một lần nữa, gã lại một mình một lần nữa rồi...

Shinichiro tỉnh dậy giữa mặt hồ, đập vào mắt anh là sắc hồng pastel cùng những đám mây mỏng trôi về vô định. Anh bật dậy, nhìn tay vẫn cầm tờ giấy nhàu nát. Anh chầm chậm mở ra nhìn dòng chữ nghiêng nghiêng Em sẽ mãi xinh đẹp như ngày anh mất em. mà cười nhẹ. Shinichiro không mơ, anh vừa mới gặp Takeomi bằng xương, bằng thịt, vừa mới ôm gã, vừa mới hôn gã. Shinichiro hôn nhẹ lên tờ giấy, cảm nhận mùi giấy thơm cùng mùi mực len lỏi...

Shinichiro nhìn Takeomi ngồi xuống ở phía bên kia gương, anh nhìn gã bày ra một lon bia cho gã một lon nước hoa quả cho anh khiến anh chẹp miệng mà nói.

Chết tiệt, em cũng muốn uống bia cơ.

Anh biết em đang nghĩ gì đấy, Shin à. Em không được uống bia.

Shinichiro bĩu môi, lúc này anh mới nhìn thấy trong túi ngực trái của Takeomi một tờ giấy nhỏ nhỏ. Lúc này anh cười cười, im lặng nghe Takeomi kể câu chuyện của gã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top