Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thuốc 'thần tiên' (Mikey)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omochii: Chữa lành cùng Mikey với thuốc 'thần tiên' nhé.

..........

Tóm tắt: Một loại thuốc giúp cho người đó biết yêu.

Warning: Nội dung mang yếu tố 18+, lưu ý trước khi xem.

..........

Dưới ánh đèn mờ rực rỡ, ánh mắt trở nên tê dại dần khi thứ gọi là nước hưng phấn đó xâm nhập vào cơ thể.

Mikey ngã đầu ra sau, gã thở từng hơi đầy nặng trĩu cảm nhận mọi cảm giác mà thứ thuốc đó mang lại. 

Hắn mơ màng khẽ rên rỉ trên đôi môi khô khốc, một cơn khát đang từ từ kéo đến khiến cho Mikey trở thành một kẻ du hành đang bị lạc ở chốn sa mạc. Gã với tay đến tóm lấy một chai bia rồi đưa lên môi uống cạn, thứ nước lúa mạch lên men đó đang từ từ tràn vào mọi ngõ ngách nơi cổ họng, làm mát sự nóng rát đang tàn phá hắn bên trong.

Hiện tại đã thay đổi rất nhiều so với quá khứ trước kia. Mikey không thể nào nhớ được người trong những mảnh kí ức nhỏ nhoi đó là mình của những ngày còn bé. Mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến mức Mikey không tin được rằng con đường mình đang đi là một con đường đầy sai trái.

Gã luôn nhận ra những việc mình làm hiện tại đều là việc xấu, cướp bóc, buông bán hàng trắng, vũ khí, bắt cóc, giết người, mại dâm,...và còn nhiều hơn thế nữa.

Càng lúc gã càng thấy rất khó để tìm lối ra và quay đầu, mọi thứ hiện tại trong mắt gã đều mù mịt đến đáng sợ.

 Đến mức gã còn chẳng nhận ra chính mình ở trong gương.

"Mikey, xử lý thế nào đây?." 

Gã chẳng muốn nhìn thấy cái cảnh buồn nôn kia, mùi tanh của máu cùng với mùi nước hoa nồng nặc của bọn gái điếm, nghĩ đến cái mùi đó thôi cũng đã khiến cho đầu gã trở nên đau buốt. Mikey nuốt nước bọt, gã nhẹ nhàng thổi ra từ "Giết" mà không hề thương tiếc gì cả.

Và rồi một loạt âm thanh chói tai vang lên đã chấm dứt thứ âm thanh rên rỉ khóc lóc đó.

Mùi thuốc súng len lỏi trong không gian, nó làm cho miếng bánh ngọt trong tay của gã trở nên dỡ tệ đi hẳn.

"Tch...Lần sau đổi tiệm đi Sanzu, dở chết đi được."

Kẻ được gọi là Sanzui cúi đầu tuân lệnh một cách cung kính. Mikey rời khỏi cái căn phòng ngập mùi hỗn tạp đó và đi ra ngoài xe.

Gã ra lệnh cho tài xế di chuyển xe về 'nhà'.

Bước vào nơi gọi là 'nhà', Mikey cởi áo buông xuống sàn rồi ngã phịch trên chiếc giường lớn.

Gã hiện tại đang cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, cạn kiệt năng lượng hoàn toàn, nhưng mắt cố nhắm đi nhắm lại bao nhiêu lần vẫn không thể nào ngủ được.

Mikey chợt nhớ đến lọ thuốc mà Sanzu đã đưa cho mình, hắn ta đã lãi nhãi gì đó rằng loại thuốc này sẽ giúp cho Mikey ngủ ngon hơn.

Một kẻ bị bệnh mất ngủ nặng như Mikey chẳng muốn tin lắm. Gã nhìn vào những viên thuốc hình tròn ở bên trong lọ, gã đưa một viên vào miệng rồi nằm xuống giường.

Mắt nhắm rồi lại mở, cứ như vậy liên tục vài phút liền. Mikey cảm thấy lo lắng, nếu như hắn ngủ rồi thì liệu hắn có bị kẻ khác giết chết không?.

Nhưng nếu cái chết nhẹ nhàng và không hề đau đớn thì đó là một cái chết rất tuyệt vời đối với gã.

Mikey mở to mắt, gã nhìn thấy hiện tại mình đang đứng giữa một con đồi lộng gió, phía xa xa mà màu xanh của biển cùng với âm thanh của những con sóng vỗ vào bờ. Đã lâu rồi Mikey mới nhìn thấy được thứ màu sắc sặc sỡ như thế này, chẳng giống như thứ màu sắc ảm đạm mà gã luôn nhìn thấy trước đây.

Mikey hít một hơi thật sâu, rồi ngã xuống đồng cỏ xanh mát, mùi cỏ cùng với mùi đất ẩm thật sự rất dễ chịu.

"Xin chào?." 

Mikey mở trừng đôi mắt của mình, trước mặt gã là một người nào đó không thể nhìn rõ mặt vì ánh sáng ở phía sau, gã chầm chậm ngồi dậy nhìn người này. Một cô gái...có vẻ rất xinh đẹp, nhưng thật kì lạ khi em lại có một đôi cánh ở phía sau.

"Anh ngủ ngon chứ? Manjirou?." Em nhẹ nhàng hỏi.

"Cô là ai?." Nhìn người con gái vừa xa lạ vừa quen này, Mikey không nhớ rằng bản thân đã gặp em trước đây.

"Em sao? Là thiên thần hộ mệnh của anh đấy."

"Thiên thần...?" Mikey nói: "Thiên thần có thật ngoài đời à?."

"Phải, không phải em đang ở trước mặt anh sao?." Em nhẹ nhàng nâng bàn tay của Mikey lên, cọ nó vào gò má ấm áp của mình.

Cảm giác ấm áp đó đang lan tỏa khắp cơ thể của Mikey, gã cảm thấy xung quanh mình bỗng dưng êm ái và ấm áp đến lạ kì. 

Và gã đã tỉnh giấc.

Mikey tỉnh dậy vào 9 giờ sáng ngày hôm sau.

Đã lâu rồi gã không có được một giấc ngủ ngon đến như vậy.

"Anh dậy rồi sao?." Giọng nói đó phát ra từ thiếu nữ ngọt ngào đang nằm ở kế bên, em đung đưa đôi chân của mình rồi nhìn Mikey mỉm cười một cách tinh nghịch.

"Tối qua anh ngủ ngon chứ?."

"Cô...là thật à?."

Em nhìn Mikey với đôi mắt đầy ngạc nhiên, sau đó em liền đẩy người đến và ôm lấy tay của Mikey áp lên má của mình.

"Anh không thể cảm nhận được em sao?."

Một ngày làm việc mới lại bắt đầu, nhưng hôm nay lại có thêm một người gọi là thiên thần hộ mệnh của Mikey đi theo nữa.

Sanzu nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, gã nhìn vào chỗ trống đối diện của Mikey mà nhăn mày. Rõ ràng chỗ đó không hề có ai cả, nhưng Mikey lại đang nói chuyện với nó.

Lẽ nào đã đến cái ngày mà Mikey trở nên điên loạn à?.

Sanzu không muốn nói ra điều này, nhưng hình như việc này khá tốt với tổ chức, nó giúp cho Mikey tỉnh táo hơn trong mọi tình huống xảy ra và xử lí nó một cách tốt hơn đến đáng ngờ.

Lần đầu tiên Sanzu thấy Mikey tỉnh táo như vậy.

Gã nhìn thấy sếp của mình đang vui vẻ tra tấn đám phản bội, còn vui vẻ nói chuyện với không khí ở bên cạnh mình.

Trong mắt của Mikey, em đang đứng ở bên cạnh gã, vui vẻ cười nói và trò chuyện với gã.

Đối với Mikey đó là việc rất bình thường, nhưng đối với những người khác, họ nghĩ Mikey đã bị điên.

"Em không ăn sao?." 

"Em không đói, em thích nhìn anh ăn hơn." Giọng nói ngọt ngào của em, cùng với nụ cười ấm áp đó. Đã giúp cho Mikey vui vẻ hơn bình thường.

Em nhìn vào gương mặt của Mikey khi bị vết máu làm bẩn, nhẹ nhàng âu yếm là đưa tay đến giúp anh ta lau vết máu.

"Ôi trời, gương mặt của anh bị bẩn rồi."

Em luôn ở bên cạnh, cổ vũ và chữa lành cho hắn. Em cứ như một tia sáng mà đấng toàn năng đã ban xuống cho cái cuộc đời xám xịt của gã vậy Mikey rất biết ơn vì điều đó, gã rất hạnh phúc và vui vẻ khi có em xuất hiện trong cuộc đời.

"Em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi chứ?."

"Vâng."

"Sẽ không bao giờ rời xa anh chứ?."

"Em sẽ luôn ở bên anh mà đúng không?." 

"Vâng."

"Em sẽ luôn ở bên cạnh anh mãi mãi mà." Em để Mikey gối đầu lên đùi của mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của anh ta.

Nhìn Mikey kìa, anh ta cứ như một đứa trẻ không nỡ rời xa bố mẹ mình vậy, anh ta một tay ôm lấy em, một tay nắm chặt tay em không rời.

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi." 

Một kẻ đáng thương như Sano Manjirou đường như đã tìm được một nơi để nương tựa, hắn cảm thấy cuộc sống dần có ý nghĩa hơn trước kể từ khi em xuất hiện, em đã mang đến cho gã rất nhiều màu sắc, em luôn ủng hộ những điều gã làm và nhẹ nhàng an ủi khi gã lầm đường lạc lối.

Gã xem em như đức tin của mình, một lòng mong mỏi vì em...

"Em đâu rồi?."

"Thiên thần?." 

Mikey đi khắp nhà tìm em.

Gã chỉ vừa tỉnh dậy nhưng lại không hề thấy em nằm bên cạnh như mọi khi, lẽ ra em sẽ nằm kế gã và vui vẻ hôn lên trán gã chào buổi sáng mới phải. Nhưng hình như gã lại không hề thấy em.

Nhà tắm, toilet, phòng khách và những nơi khác.

Gã lo lắng rằng em sẽ đi lạc.

Gã sợ hãi đi khắp nơi xung quanh để tìm em mà không hề sợ rằng với thân phận đặc biệt như bản thân sẽ bị người khác chú ý đến. Gã nhìn khắp nơi, dòng người đông đúc qua lại, băng qua đường và chẳng để ý đèn tín hiệu, bỗng dưng một sự sợ hãi trong gã dâng trào đến tột cùng.

Gã không thể nào tìm ra em, ngược lại còn bị đám đối lập và cảnh sát truy đuổi.

Thật tồi tệ.

Mikey ngồi phịch thở dốc trong một con hẻm tối tâm, gã thở từng hơi vô cùng mệt mỏi, đôi tay gã bỗng run lên, gã liền nắm chặt nó lại và cầu trời em vẫn bình an và đang ở nhà.

Trở về nhà sau nhiều giờ tìm kiếm, Mikey dường như nhận ra lúc sáng mình chẳng hề mang giày khi ra khỏi nhà, đôi chân gã đầy vết thương và rất bẩn, gã nhớ hình như em có bảo rằng em không thích những đứa trẻ ở dơ tí nào.

Theo lối Mikey đi vào phòng tắm làm sạch cơ thể một cách cẩn thận, sạch đến mức chân của gã đỏ lên vì dùng lực quá mạnh.

Mikey chợt nhớ ra loại thuốc mà Sanzu đã đưa, hình như nó đã hết từ tuần trước và Sanzu vẫn chưa đưa cho gã lọ mới, lục tìm khắp nơi để tìm xem còn một lọ thuốc dự phòng nào khác hay không. 

Thật may mắn khi Mikey đã tìm ra...

"A, mừng anh đã về." 

"Anh đã đi đâu thế?."

Ra là em vẫn còn ở đây.

Mikey như vỡ òa, gã liền nhào đến ôm lấy em mà nức nở, gã vùi mặt vào lòng em, tay ôm chặt lấy eo buông lời trách móc.

Gã trách rằng tại sao em lại làm gã lo đến như vậy.

Trách rằng sao em lại biến mất quá lâu.

Trách em rất nhiều.

"Em làm anh lo sao?."

"Em xin lỗi."

"Em sẽ không bỏ rơi anh đâu."

"Sẽ không bao giờ!."

Môi em ngọt ngào tựa mật ong Manuka vậy, hương vị tuyệt đến mức khiến gã mê mẫn không buông. Lần đâu tiên gã lại khao khát em đến mức như vậy.

Mikey bắt đầu vồ lấy em, gã đẩy em xuống giường và bắt đầu cùng em trải qua lần đầu tiên của nhau.

Nhưng rồi mộng đẹp bao nhiêu cũng hết.

Mikey dần trở nên điên dại với thứ được gọi là thiên thần hộ mệnh của mình.

Thiên thần hộ mệnh thực chất chỉ là một loại ảo ảnh do Mikey tự tạo ra nhầm chữa lành cho bản thân, tất cả mọi thứ đều là giả, không hề có ai gọi là thiên thần hộ mệnh cả, chẳng hề có ai.

"Ha...ha." 

Mikey lại bắt đầu rơi vào ảo mộng của mình sau khi uống loại thuốc mà Sanzu đã đưa, nó là một loại thuốc chữa lành có thể giúp gã gặp được cô nàng thiên thần hộ mệnh đó.

Nhưng tác dụng phụ của nó thật sự quá đáng sợ.

Sanzu sợ rằng Mikey sẽ lạm dụng nó quá nhiều.

Và điều đó thật sự đã xảy ra.

Số lượng thuốc càng lúc càng tăng lên đến mức bất ngờ, thông thường người dùng sẽ uống 1 viên, nhưng Mikey đã dần tăng lượng thuốc lên nhằm kéo dài thời gian xử dụng, nhưng nó đã phản lại tác dụng hoàn toàn.

Gã sợ hãi cái thực tại này, gã muốn gặp em, muốn được ôm em, được hôn em, được thân mật với em.

"Tỉnh lại đi Mikey, mày điên rồi!."

"Mày thì biết cái gì hả?." Mikey xông tới cướp lấy lọ thuốc từ tay của Sanzu.

Đây đúng là sai lầm mà.

Ngay từ đầu Sanzu không nên tạo ra nó.

Sau một cuộc giằng co, có vẻ Mikey đã tỉnh táo hơn một chút. Tuy nhiên cái hình bóng của thứ gọi là thiên thần hộ mệnh đó vẫn không hề biến mất.

"Manjirou, em ở đây." 

Đồng tử của Mikey thu hẹp lại khi nhìn thấy em, gã thấy em rời đi liền dùng sức mà đuổi theo.

"Mikey, mày đi đâu?." Sanzu lo lắng đuổi theo sau.

Em lon ton từng bước chân, thoát ẩn, thoát hiện dẫn lối gã đến 'thiên đường'.

"Đuổi theo em đi."

"Đ-đừng."

"Đừng bỏ rơi anh."

Bước từng bước chậm rãi lên sân thượng của tòa nhà. Mikey như không tin vào mắt mình khi em đang ở đó đợi gã ở đó.

"Anh tới rồi sao? Để em chờ lâu quá đó." Em bĩu môi và đi lại nắm lấy đôi bàn tay của gã.

"Anh rất nhớ em."

"Anh rất muốn gặp em nhưng không thể..."

"A-anh đã uống thuốc rất nhiều...nhưng không thể gặp được em." 

"Được rồi, anh vất vả rồi." 

Giọng em ngọt ngào nhường nào, em vươn tay đến ôm lấy gã đàn ông vào lòng mình vồ về. 

"Manjirou, anh có muốn đi theo em không?."

"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, một tương lai thật hạnh phúc, chỉ có anh và có em." 

"Anh có muốn không?."

Lời nói như mê muội, Mikey dường như chẳng để ý rằng bản thân đang đứng ở ngay vách tường cao.

"Mikey!!! Đừng!!!." Sanzu hét lên khi thấy Mikey đang đứng ở ngay vách.

Dường như Mikey không còn nghe thấy lời của gã nữa, cậu ta đang đắm chìm trong ảo mộng.

"Có..."

"Anh muốn được ở bên em."

"Vâng!." 

Em nhẹ nhàng nở môi cười ngọt ngào, vòng tay ôm chầm lấy hắn ta và ngã người ra sau. Mikey cũng theo đó mà ôm lấy em, gã thật sự rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi được ở bên cạnh em mãi mãi về sau...

"Mikey!!!."

..........

Omochii: Giải thích cốt truyện cho những ai khum hiểu nè. Câu chuyện bắt đầu khi Mikey bị mất ngủ liên tục và không có loại thuốc nào có thể giúp anh ta, Sanzu không thể nào đứng nhìn Mikey lúc nào cũng mệt mỏi như vậy nên anh ta đã tạo ra một loại thuốc mang tên là Thuốc 'thần tiên'

Gọi là thuốc và thành phần chính của nó là một loại ma túy gây ảo giác cho người sử dụng. Và Mikey đã gặp ảo giác khi sử dụng loại thuốc đó, cậu ta tự tạo ra nhân vật thiên thần hộ mệnh để chữa lành cho chính mình. 

Lâu dần thì Mikey phụ thuộc nó nhiều hơn và vượt quá mức dự đoán của Sanzu, đoạn cuối thì Mikey dần trở nên điên loạn, cậu đuổi theo em lên tận sân thượng và muốn cùng em sống hạnh phúc sau này nên đã gieo mình xuống.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top