Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Dấu Chấm Hết Đầu Tiên

23:55 giờ, ngày 12/8/2017

Rào rào...

Đêm nay, là một đêm mưa bão lớn tại thành phố Tokyo hoa lệ..

Mây đen xám xịt bao phủ cả bầu trời đêm.
Khi rơi xuống những mặt đường, mái nhà, tiếng mưa nghe lộp độp. Rơi xuống những ao hồ, sông ngòi nghe lại tí tách. òng ọc... khi nước mưa chảy siết trong ống cống. Cuối cùng là kết thành tiếng xào xạc khi những giọt ánh châu ấy, tựa như các vũ công điêu luyện, nhảy múa xen kẽ, đung đưa giữa các cánh lá xanh tươi. Tạo nên một bản giao hưởng du dương.. một bản nhạc riêng của thiên nhiên.
Tuy đơn điệu, nhưng vẫn đủ làm say đắm lòng người.

Ấy vậy mà, nào có ai thèm quan tâm?..

Tokyo, vốn luôn là một thành phố hiện đại và xa hoa.
Bởi vậy, nên nơi đây lúc nào cũng bận rộn, tấp nập với những tiếng xe cộ đi lại chẳng bao giờ ngớt..

Con người ta luôn cố gắng trong vô định để đạt được đỉnh điểm của sự phồn thịnh, mặc cho thực tế khái niệm ấy còn chẳng hề tồn tại và luôn thay đổi theo thời gian.
Để rồi suy cho cùng thì.. họ cố gắng đến thế để làm gì nếu không hưởng thụ? Kể cả.. đôi khi phải đánh đổi nhiều thứ quan trọng, tại sao họ vẫn làm?

Tại sao vậy nhỉ? Tại sao vậy nhỉ?

Cô không thể.. không thể hiểu nổi.
Bởi, cô cũng là một trong số đó...

Có lẽ chỉ khi về đêm, ta mới có thể được chiêm ngưỡng chút khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi của thành phố Tokyo náo nhiệt.
Nhưng không có nghĩa nó đã hoàn toàn ngừng hoạt động.

Cô thẫn thờ ngồi trước cửa kính trong suốt trong căn phòng tối om tắt đèn, ngắm nhìn thành phố mà chợt nhận ra, bản thân đã lãng phí quá nhiều thời gian cho những thứ tệ nạn.

Ánh đèn sáng của phố về đêm thắp sáng nơi đáy mắt, mang đến cho cô cảm giác huyền ảo đến kì lạ..

Dẫu sao.. giờ có hối hận đền mấy, thì cũng chẳng bao giờ có thể thay đổi được gì, cô và gã đã lún vào những tội ác.. quá sâu rồi!..

Vài lọn tóc chảy như suối xuống làn da trắng sứ, cô mệt nhoài úp mặt lên bàn tay tội lỗi.. đã dính không biết bao nhiêu máu người.

-"Hôm nay em sao vậy, T/b?"- Bàn tay thô ráp đặt lên đôi vai mảnh mai tựa lời an ủi, gã ta đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi.

Cô không đáp, chỉ lẳng lặng lắc đầu rồi đứng dậy, mở cửa bước ra ban công, mặc trời có đang nổi cơn dông.

-"Này, em làm gì vậy?"

Cô chống hai tay lên thành ban công mà nhướn người ra đằng trước, nhắm mắt thả hồn vào gió.

Mái tóc bạch kim dài óng ả nổi bật giữa bầu trời đêm tối.
Và lại càng trở nên tuyệt đẹp hơn khi được điểm thêm những giọt nước trong suốt, lấp lánh hệt như những viên đá quý.

Ôi! Thật tuyệt vời! Thật thư thái làm sao! Tại sao cô lại chưa từng cảm nhận được cảm giác này trước đây, nhỉ?

Tận hưởng những thứ này trong những giây phút cuối đời có lẽ cũng không đến nỗi tệ..

-"T/b!"

Sầm!

Ánh sáng lóe lên trong màn đêm, cô quay mặt về phía gã, đôi mắt vàng kim như tỏa sáng giữa đêm tối.

Rào rào...

-"Mikey, chia tay đi."

Lời cô nói tựa tiếng sét đánh ngang tai.
Xuyên toạc trái tim tưởng chừng là mạnh mẽ lắm của ai kia.

Gã ta đứng hình bất động.
Trái tim bất giác đập mạnh thình thịch, các dây thần kinh bất chợt quặn thắt đau đớn khôn xiết.

Đôi mắt mở to, con ngươi thu nhỏ, run rẩy khe khẽ từng đợt.
Mồ hôi hột chảy ra đầm đìa, như đang muốn thay thế thứ nước mắt mặn chát mà hòa lẫn vào với nước mưa.

Gã không thể tin nổi cái sự thật trước mắt..-" Hả?"

..Là do gã nghe nhầm thôi phải không?! Là do cái tiếng mưa chết tiệt kia thôi phải không!!?

-"Tôi nói là.. chia tay đi."- Cô nhàn nhạt lặp lại, xong lại quay người, tiếp tục dựa vào thành lan can, ngắm nhìn thành phố. Bàn tay không yên phận mà đưa lên hứng nước mưa.

-"Một lời nói đùa?.."- Bất giác thốt lên một câu nói không đầu không đuôi. Trông cái cách ai kia cố giấu nhẹm đi sự hoảng loạn nơi đáy mắt đen láy sâu thẳm thật khéo léo làm sao..

Ấy vậy mà cô nàng lại chẳng buồn đáp trả như mọi khi.
Càng khiến.. gã nóng máu hơn.

Vốn không có tính kiên nhẫn cao, Mikey tức khắc nắm lấy hai bả vai cô, quay phắt người đối diện với mình. Cố gắng kiếm tìm chút gì đó đùa cợt...

Nhưng không.
Đôi mắt vô cảm ấy như táp thẳng vào mặt gã.

SẦM!

Tiếng sấm sét lại lần nữa vang lên.
Đúng lúc đến kì lạ..
Cảm tưởng, như thể.. ông trời cũng đang muốn hét lên với gã. Rằng, hãy mau thức dậy khỏi giấc mộng ảo tưởng về cuộc sống tươi đẹp mà bản thân chẳng bao giờ có thể với tới nhưng cứ ngỡ là đang nắm trong tầm tay khi có được tình yêu từ người mình mong muốn..

Chát!

Tiếng chát oan nghiệt xé toạc màn đêm, hòa lẫn với tiếng mưa rơi đang ngày một nặng hạt hơn.

Ánh sáng chớp loáng thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối, càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng đến vô cảm tột độ nơi cô.

Nhưng là sự thảm hại đến cùng cực của gã..

Chiếc váy ngủ đen tuyền mỏng tanh khẽ xòe tung trong gió, nàng thản nhiên quay người lại trèo lên lan can ngồi, đung đưa đôi chân mảnh khảnh lạnh toát dưới mưa.
Dường như còn chả thật sự thèm để ý đến sự tồn tại của gã trong tâm..
Cô vốn luôn bất cần như vậy, nhưng chưa bao giờ là với gã...

Bất giác, khiến tâm gã trai trực chào lên một cảm xúc tức giận đến điên cuồng. Trong vô thức, bàn tay không yên phận mà lần mò vào trong túi áo..

Cách

Tiếng súng lên nòng khẽ khàng vang lên, gã không chút lưu tình, chĩa thẳng món đồ chơi vô cảm vào chính người mình yêu.

Sợi tóc ướt đẫm lơ thơ quệt vào mắt khi cô nghiêng đầu nhìn gã người yêu độc tài. Ánh mắt T/b trống rỗng và yếu mềm, mỏng manh đến nỗi tưởng chừng.. như có thể vỡ òa bất cứ lúc nào...
Thật may mắn làm sao.. vốn gã không còn là người tinh ý như trước kia nữa rồi... Nếu không, gã đã nhanh chóng nhận ra hàng tỉ tế bào tuyến lệ đang đọng đầy khóe mắt cô mà có lẽ, cứ ngỡ nó chỉ là nước mưa..

Chợt, hình ảnh một cậu thiếu niên 15 tuổi với mái tóc màu nắng cũ, cùng đôi mắt đen láy ấm áp và nụ cười tỏa nắng, khoác trên vai bộ bang phục đua xe, đứng bên cạnh con mô tô CB250T dưới ánh nắng hoàng hôn đỏ rực ở bờ sông hiện lên trong tâm trí cô.

Và cô biết rõ.. người đó, không ai khác chính là Mikey!...
Nhưng là gã của thời hoàng kim...

Nhớ ngày nào gã ta còn là gã trai năng nổ ngây ngô thích đi đánh nhau và đua mô tô với bạn bè.. luôn ra sức nỗ lực để bảo vệ tất cả mọi người, hay mơ mộng với nhiều hoài bão tuổi trẻ về một thời đại bất lương của riêng mình...

Rồi bây giờ thì sao?
Tuy gã đã thực hiện được mơ ước rồi, nhưng gã còn lại gì cơ chứ?..

Chẳng rõ từ khi nào, gã ta vốn chỉ còn là một cái xác không hồn. Đến ngay cả người gã yêu.. là cô đây. Mà gã còn sẵn sàng chĩa thẳng họng súng lạnh lùng ấy... Đó thật sự là một cái giá quá đắt..

Bất giác, cô không kìm nổi lòng mà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt gã, làn da khô cằn và hốc hác nhất cô từng thấy..

Khiến gã khó hiểu, nhưng song cũng chẳng muốn gạt nó ra.

Bởi lẽ, gã luôn thích cảm giác này, cái cảm giác mà gã chỉ có thể cảm nhận được ở cô.. Hai hàng mi gã khép hờ trong vô thức, tận hưởng hơi ấm của cô.

Quả nhiên, đó chỉ là một lời nói đùa thôi. Phải không? Phải không?
Chứ làm sao mà có chuyện một người vừa mới đêm hôm qua vẫn còn cùng gã ân ái thắm thiết trên giường nay lại đột nhiên muốn chia tay như thế được!..
Cô chỉ là nhất thời hành động theo thú vui thôi.

-"Mikey.."- Chợt, cô khẽ cất tiếng gọi.

-"Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa hay anh có thay đổi nhiều đến thế nào.."- Bàn tay thanh mảnh còn lại khéo léo luồn xuống, di chuyển rồi cầm nắm lấy khẩu súng trên tay gã đã buông thõng từ bao giờ mà nâng lên-" Em vẫn sẽ luôn yêu anh, Manjiro.."

Tức khắc, cô rướn người, trao cho gã một nụ hôn sâu.

Bất ngờ và mạnh bạo. Khiến gã gần như ngay lập tức bị thôi miên vào bờ môi ngọt lịm ấy, đắm chìm trong thế giới của riêng hai người..

BẰNG!

Kể từ khi biết yêu, Mikey trở thành một kẻ si tình nặng.
Và nàng luôn là nhất đối với gã.

Bằng thứ phép màu kì diệu nào đó, kể cả khi giờ đây đã bị "bản năng hắc ám" chiếm hữu... Khiến gã trở nên vô tâm và độc tàn với tất cả mọi người xung quanh, bao gồm cả chính những người anh em chí cốt của mình..
Thì gã vẫn chưa bao giờ có thể lạnh nhạt được với cô, dù cách thể hiện cảm xúc có hơi phần cứng nhắc đi chăng nữa.

Cũng bởi lẽ đó, gã luôn sẵn sàng tha thứ cho mọi tội lỗi cô gây ra, dù cho nó có nặng tới mức nào.. miễn là cô biết điều.

Nhưng.. riêng lần này, chắc là không được nữa rồi...

Khi tiếng súng nổ vang lên. Cũng là lúc cả cơ thể cô đổ ngã khỏi thành lan can, với một lỗ khoét sâu nơi ngực trái..

Tùm!

Cơ thể cô rơi trong không trung. Rồi cứ thế rơi xuống hồ bơi trong sân vườn, vốn được đặt ngay dưới ban công phòng ngủ của gã và cô.

Vết thương chí mạng nơi con tim bẩn tưởi, rỉ máu thành những mảng lớn.
Máu tanh hòa tan vào nước, biến toàn bộ tế bào chất lỏng tinh khiết nhanh chóng trở nên đục ngầu xấu xí.

Thật ghê tởm.

Kể cả cho đến lúc chết đi, cô nàng vẫn luôn làm vấy bẩn mọi thứ trong sạch xung quanh mình.

Không những vậy, còn để người thương ở lại cùng nỗi cô đơn bất diệt... và vết thương lòng không bao giờ có thể xóa nhòa.

Cô làm vậy vì cảm thấy có lỗi với gã.
Cô làm vậy vì muốn chuộc lỗi với gã.

Rằng cái sinh mạng này là thứ không nên tồn tại.
Và chỉ khi không có nó, gã mới được hạnh phúc.

Nhưng phải chăng, cô đã quên mất mình quan trọng với gã như thế nào sao? Phải chăng cô đã quên mất gã ta là kẻ yếu đuối đến nhường nào rồi sao?

Và rằng, hai người đã lún quá sâu vào những tội ác tày trời...

Có làm gì cũng vô ích, bởi đã quá muộn rồi..
Không thể quay đầu được nữa...

Đây không còn là chuộc lỗi nữa, mà chính là sự trừng phạt..

Tâm can gã như đang gào thét điên cuồng.
Con tim vốn ắng lặng nay đập loạn xạ, một cách mãnh liệt, cảm giác như sắp nhảy khỏi lồng ngực gã đến nơi rồi..!

Đau quá..

Đau muốn chết đi được..!

Gã có được thiên hạ như mong muốn rồi, nhưng gã còn lại gì chứ?..

Gã... sống để làm gì nữa cơ chứ..??

Chẳng phải chúng ta đang rất "hạnh phúc" sao? Người ơi?
Xin hãy cho gã trai này một câu trả lời đi mà...
Sao tự dưng lại muốn chia tay vậy?

Chết tiệt, chả lẽ cô coi thường gã sẽ không làm được gì sao!?

Dẫu sao, gã cũng chả còn gì để thiết tha cuộc sống khốc liệt này.

Nàng cũng như họ, bỏ lại gã mà đi theo những người khác, bỏ lại không biết bao nhiêu kỉ niệm đáng nhớ của cả hai...
Ấy thế mà, lại tham lam mang theo cả trái tim và những mảnh linh hồn vụn vỡ cuối cùng của gã..

Để chỉ còn mình cái xác vô hồn vô cảm cùng vô số muộn phiền tương tư không thể đếm xuể...

Nhưng, chớ có mà ảo tưởng gã sẽ buông tha cho đấy nhé.

Chẳng chút nghĩ suy, gã cứ thế thả mình cuốn theo gió, nhẹ nhàng tựa như lông hồng.

Đổ ngã khỏi lan can. Và rồi, nó rơi trúng xuống cơ thể cô..

Cơ thể to lớn bao trọn lấy thân xác bé nhỏ của thiếu nữ. Giữ chặt như xiềng xích của một con quỷ giữ lấy người tình..

Từ từ... từ từ..
Hai thân ảnh từ từ chìm sâu xuống đáy hồ bơi, kéo theo cả những sợi chỉ đỏ từ miệng vết thương của ai kia.

Nước lạnh nhanh chóng xâm chiếm buồng phổi, khiến gã nghẹt thở và khó chịu vô cùng.. Vòng tay bất giác siết chặt người cô hơn, như thể sợ.. chỉ cần nới lỏng một chút là sẽ vụt mất khỏi tầm tay.

Rồi môi chạm môi.
Sưởi ấm gã trong cái lạnh tê tái một cách diệu kì.
Nhưng nó chỉ kéo dài đúng vỏn vẹn ba giây.

Một nụ hôn vội vã, một nụ hôn tạm biệt.
Nhẹ nhàng mà đậm sâu.

Dù câu trả lời có là gì đi chăng nữa, có đắng cay cỡ nào... Gã vẫn một mực muốn biết lí do thực sự cô chia tay..

Kể cả cái giá phải trả có là xuống địa ngục, gã cũng bằng lòng không chút sợ hãi. Vì gã còn gì để mất sao?

Cùng nhau xuống địa ngục nhé? T/b...

_____________________________________________

Một chiếc fic ngược nữa lại ra đời=))
Lưu ý là bộ này sẽ không đơn thuần như ĐB đâu nhé các chị em:))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top