Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Ran Haitani là một nhân vật Nhật Bản nhưng tui sẽ cho thành người Thái Lan để cho giống cốt truyện mà tui đang nói đến Akashi Haruchiyo cũng vậy nhưng dịch sang hán việt lại khác

Truyện hư cấu vui lòng không toxic đây là truyện mà mình từng đọc trên fic Một Lòng Một Dạ Licheang đọc ở đâu mọi người cũng biết rồi đúng chứ vì tui đọc fic đó hay quá phải nói là rất hay nên tôi muốn viết giống fic đó.

Mình dùng từ ngữ Miền Nam sen lẫn hiện đại nên hơi lẫn lộn,vì ran là người Thái Lan, Tư Xuân là người Việt Nam nên mọi người lưu ý giúp mình truyện sẽ tập trung vào tình cảm của Ran và Tư Xuân.

_______

"สถานการณ์ในเวียดนามเป็นอย่างไบ้าง?"(Tình hình ở Việt Nam thế nào?)"

"ยังคงดีมาก"(Vẫn rất Tốt)

"ดีมาก ออกไปซะ"(Tốt lắm, ra ngoài đi)

Người đàn ông ngồi trên ghế bắt chéo chân tay còn cầm điếu thuốc hút vẻ mặt bình thản nhìn về phía cửa rồi cất tiếng nói qua bộ đàm giọng người đàn ông khàn khàn nói với đầu dây bên kia.

"โทรไปเฮติได้ที่นี่"(Gọi Haitani tới đây)

Nói xong hắn tắt bộ đàm, Một tay hút điếu thuốc còn đang dan dở trên tay,hắn vẫn là dáng vẻ ung dung ấy.Hắn còn ngồi run run đùi hút một hơi rồi từ từ nhả khói ra cho đến khi một chàng trai trẻ trên người mang bộ quân phục của Thái Lan bước vào thì hắn mới nặng nề ngồi lại ngay ngắn ngước lên nhìn chàng trai ấy.

"คุณเรียนภาษาเวียดนามเสร็จแล้วหรือยัง?"(đã học tiếng việt xong chưa?)

Chàng trai trẻ gật đầu thay cho lời nói, cậu ấy cau mài lại nhìn điếu thuốc đang cháy nhẹ nhàng để lại tàn thuốc rơi xuống nền nhà trắng xóa cậu ấy khó chịu ra mặt.

"เตรียมไปเวียดนามพรุ่งนี้"(Chuẩn bị sang Việt Nam vào ngày mai)

Người đàn ông phắc tay ra hiệu cho cậu trai ra ngoài, Hành lý đã được chuẩn bị kỹ càng và được giao cho người phía sau, lại nhìn thấy đang sắp xếp gì đó, phải mau nhanh chóng chuẩn bị để hoàn thành kế hoạch nhanh nhất, nếu chiếm được Miền Nam của đất nước Việt Nam. Thì việc chiếm được Đông Dương như trở bàn tay với Thái Lan.

••••••••••

Bước xuống khỏi chiếc máy bay quân sự ấy,Hành lý được giao cho người hầu phía sau, sau một hồi thì anh chỉnh lại tông giọng bộ quân phục thẳng tắp trên người anh mặc trên người đi đến đâu phải khiến bao nhiêu người dè chừng không dám lại rằng anh cho dù nửa bước.

Thời tiết ở Việt Nam cũng giống Thái Lan vậy vừa nắng vừa nóng,chỉ khác ở Việt Nam không đông so với lực lượng của Thái Lan.Tới đây vị Thống đốc liền nở một nụ cười đắc thắng,anh liền nghĩ chỉ cần kế hoạch này hoàn mĩ diễn ra thì, Thái Lan của anh nhất định sẽ thành công nắm giữ Miền Nam Việt Nam, thì nhất định Đông Dương sẽ thuộc về hoàng gia Thái Lan, và khi ấy dòng tộc của anh lại như hổ mọc thêm cánh, củng cố định vị trong hoàng gia , gia tộc anh lại thêm phần mạnh hơn.

Người hầu liền đi lên định nói gì đấy nhưng liền bị anh cản lại.

"Nói tiếng việt cho tôi"

"Vâng thưa Thống đốc, mọi chuyện đã được sắp xếp rồi ạ"

"Một lát nữa đến nhà của mấy ông hội đồng"

"Dạ, vậy bây giờ mình đến nhà hội đồng nào trước"

"Tùy nhà người ta lựa chọn"

"Vậy chúng ta đến nhà ông hội đồng Minh ,hay là người về dinh Thống đốc nghỉ ngơi chút rồi chúng ta đế..."

" đừng nhiều lời chuẩn bị xe đưa ta đến thẳng nhà hội đồng Minh kế hoạch phải triển khai nhanh chóng không thì cái mạng nhỏ của nhà ngươi cũng không đền nỗi"

Ánh mắt của vị Thống đốc ấy lạnh như băng vài phần chán ghét những người nói nhiều và lãi nhãi quanh tai anh

Tên thuộc hạ sợ hãi lui nhanh về sao cúi gập người rồi chạy đi lấy xe đến cho anh không dám chạm trễ quá lâu, anh vẫn đứng đấy đợi lấy tay che nắng trên đỉnh đầu.

Chiếc xe chạy đến một tên thuộc hạ đi xuống mở cửa xe cho anh ngồi vào trong, ngồi nhìn ra phía cửa kính, cảnh vật của Việt Nam đẹp làm sau những con dân lương thiện cười nói vui vẻ với nhau hòa mình vào trong đám đông thật yên bình làm sau nhưng lại sắp bị đóng chiếm. Mục đích lần này anh qua đây để từng bước thức hiện kế hoạch đã được đưa ra  phải đóng chiếm được Miền Nam Việt Nam thì Đông Dương mới vào tay Thái Lan.

Đối với Ran, Chỉ có quyền lực tiền tài mới khiến cho người khác phục tùng mình, anh cũng không rũ lòng mà thương cho kẻ địch quá nhiều, thoáng qua phút chốc liền biến mất hết,kể cả không nở thì anh cũng phải làm theo lệnh của cấp trên giao phó cho anh. Cả đời anh chỉ biết quân lệch ,kỷ cương,kể cả trái tim hay tình yêu đều phải bỏ về phía sau mà không được mang theo.

Bỏ lại tất cả không được quay đầu lại.

Mấy bọn trẻ ở ven đường đang chơi đùa với nhau thì nhìn thấy chiếc xe sang trọng cũng biết thân biết phận mà né ra hai bên để xe chạy đi.bọn nó chắc hẳn là đã quen với cuộc sống nghèo nàn khó khăn này rồi,ở cái thời đại này còn được gọi là tầng lớp thượng lưu một tầng lớp có những quý tộc và hoàng gia , gia tộc đều được như tầng lớp nghèo hèn phải làm trâu làm ngựa cho tầng lớp thượng lưu, bán mặt cho đất,bán lưng cho trời,làm riết cũng thành quen,làm không đủ tiền để trả thuế đất và cung nạp lúa không đủ thì cấn thân trừ hết nợ.

Gần tới anh nhìn thấy qua cửa sổ thấy một đám người ăn mặc đẹp đẽ đừng trước cổng ngay ngắn trước cổng lớn của một nhà.

Chiếc xe chạy chậm dần chạy chậm rồi dừng lại hẳng những tên lính cầm cây AK lập tức đi xuống xe đừng ngay ngắn mở cửa cho anh.  Từ trong xe anh bước xuống từ tốn không nhanh cũng không chậm nó đủ để anh tỏa ra vẻ sang trọng,từng chiếc huy chương sánh trên ngực anh nó sách chói.

Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc điểm trắng đen điềm nở ra chào đón anh

" Thật vinh dự khi Thống đốc lại đến nhà tôi"

" Tôi đến đây để bàn chuyện với ông"

"Dạ dạ mời cậu đi theo tôi và nhà"

"Mấy đứa tránh ra cho cậu  Thống đốc vào nhà, bây đâu chuẩn bị nước cho Thống đốc, mau dọn mâm cơm ra"

"Đi thôi"

Lời nói vừa mới dứt lập tức liền tránh đường ra cho vị Thống đốc trẻ tuổi này đi vào trong. Bên trong căn nhà những ánh mắt ngưỡng mộ anh và cũng chỉ duy nhất một người thì lại khác hoàn toàn với những người kia anh nhìn thì cau mài nhẹ nhìn trong ánh mắt là sự chán ghét.

anh bước đến bên em dừng lại một lát, cho một tay vào túi quần cười nữa miệng đanh thách thức em vậy rồi hiên ngang đi vào nhà.

"Xí tưởng làm Thống đốc là ngon cơm hả"

"Tư Xuân bây đâu rồi vào nhà đi"

"Dạ mẹ đợi con vô liền"

"Mẹ dặn bây ăn nói đàng hoàng vào nghe hong, cậu ấy hổng có giống như mấy thằng đầu làng mình đâu, bây đừng có cà rỡn cà rỡn đó nghe hong"

"Trời ơi mẹ cùng làm là nhà mình chết cả chùm"

Tư Xuân nhanh chân chạy vào trong nhà đồ ăn đã được đưa lên hết tất cả ngồi kín chỗ chỉ còn một chỗ là chưa có ai ngồi là chỗ của chàng trai Thống đốc đánh ghét kia, mặt mài em không thể méo mó hơn nữa em ứ ớ kéo cái ghế cạnh anh mà khó chịu ngồi xuống.

Bàn ăn đã dọn lên một bàn xoay lớn,Ông hội đồng từ sớm đã chuẩn bị sẵn tất cả hôm nay Thống đốc Thái Lan lại đến nhà ông dùng cơm sẵn có dịp ông mang ra dùng, Ông hội đồng thường hay gặp mặt khách hàng lớn trên Sài Thành, trong mấy nhà hàng đều có cái bàn như vậy  nhìn bắt mắt nên ông về đã cho người làm một cái bàn giống như thế.

"Thống đốc Haitani "

"Gọi tôi là Cốc Lan"

"Nhưng như vậy không đúng phép tắc Thống đốc"

"Tôi là phép tắc"

Mỉm cười rồi đụng đũa vào thức ăn trên bàn,dù sao cũng ở Việt Nam dài nên Ran đã đặt một cái tên để thuận tiện hơn phải tạo ra những mối quan hệ tốt,Cốc Lan không muốn dùng súng đạn để giải quyết nhưng anh lại không muốn bị nghĩ là anh cậy quyền cao chức trọng.

Điểu hình như em cái người con trai đang ngồi bên cạnh anh nghĩ anh cậy quyền.

"Em ăn nhiều vào"

Miếng thịt anh đang gắp cho liền bị em đẩy ra ông Hội đồng hoảng hốt mà nhắc nhở đứa con trai cả ngang bướng này, em lạng quạng một hồi là cả nhà em ăn đạn như chơi.

" trời trời Tư Xuân con làm gì thế? Thống đốc có ý tốt gắp cho con mà"

"Con hong thích, con có thể tự gắp ăn mà"

"Mả cha mày, bao nhiêu người muốn được Thống đốc gắp cho cũng không được.. Con mau ăn nhanh lên"

"Đừng la em ấy không sao cả"

Anh mỉm cười ngăn ông hội đồng la em nếu mà anh nhìn kỹ lại thì em rất đẹp. Không ngờ con trai Việt Nam lại đẹp thế này.

Vẻ đẹp thuần khiết làm anh có chút rung động, lâu lâu lại nhìn lén em,từng đường nét trên khuôn mặt em vô nhìn không thiếu một thứ gì vẻ đẹp thanh tú mà không ai muốn có mà cũng có được,hay vì là con ông hội đồng nên mới có sắc đẹp như thế, da vẻ em trắng không một vết thương, gò má lại hồng hào, đôi môi đỏ nhẹ tự nhiên so với những cô được mệnh danh hoa khôi trên Sài Thành thì con thua xa em

Người con trai đang ngồi cạnh anh phải gọi là tuyệt sắc giai nhân.

Em rất ấm ức vì bị cha la em cứ liên tục dùng đũa đâm vào chèn cơm, tính tình em ngang bướng từ nhỏ.

"Em tên là gì"

"Nãy cha tui kêu tui đó bộ mấy người hong nghe hay sao ấy"

"..."

"Nó là Minh Tư Xuân Thiên Dạ, con thứ hai nhà tui, nó vừa tròn mười tám thôi tính tình còn rất ngang bướng. Nó có làm gì sai mong cậu bỏ qua cho nó"

Ông hội đồng vừa dứt lời, tay thì lau mồ hôi lia lịa lo sợ anh không bỏ qua, tim ông như muốn nhảy ra ngoài, đứa con trời đánh này nó muốn hại chết ông luôn rồi.

"Tên đẹp"

Nói xong Ran không nói gì nữa im lặng dùng cơm, bữa cơm cũng trở nên lạnh lẽo hơn Tư Xuân vì đang ấm ức đôi đũa không ngừng đâm chọc vào chén cơm làm Ran một lần nữa khó chịu mà cau mài.

Thân là Thống đốc Ran được rèn luyện trong quân đội không cho phép anh làm đều đó anh lấy đũa mình chặn đũa em lại lời nói tuôn ra không cảm xúc ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

"Em có tin tôi bắn chết em ngay tại bàn ăn này không"

Ông bà hội đồng Tam tay chân run rẩy lên hết tay chân con trai thứ hai của ông không sợ chết em còn liếc anh xong rồi mới dừng động tác lại

Bữa cơm lại tiếp tục trong không khí lạnh lẽo đến ngồi ngồi đối diện cũng phải lạnh người, Tư Xuân nhận ra rằng chân mẹ đang đá mình nên cũng thôi liếc xéo anh nữa, hơn thế em còn rất ghét những tên cậy quyền cậy thế, đặt biệt còn là quân Thái Lan

"Con ăn xong rồi con ra ruộng chơi đây"

Em tính chạy đi thi thì liền có một lực kéo mạnh em xuống ghế l.

"Ăn cho xong rồi em muốn đi đâu cũng được"

"Nhưng anh đâu có quyền,tui đi đâu kệ tui"

Ran nắm chặt cây súng để lên bàn người bên cạnh hiểu ý liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn hết chén cơm anh hài lòng rồi tiếp tục nhã nhận ăn cơm coi như chưa có chuyện gì sảy ra coi như em cũng biết ý.

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc Ran mỉm cười vui vẻ, ông bà Tam tay chân thì vẫn run rẩy nhìn anh cười trừ, anh thấy vậy thì chậm rãi cắt cây súng đi ông bà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm Tư Xuân lúc này thì lại khác em liếc Ran muốn lòi con mắt nhưng em vẫn không bỏ cuộc tiếp tục liếc xéo Ran

"Cảm ơn về bữa cơm"

"Cậu Cốc Lan về cẩn thận"

"Tạm biệt Tư Xuân"

Ông thầy vậy thì liền cốc đầu em,em mếu máo miễn cưỡng gật đầu lại với anh.

Khi anh lên xe ra về liền nhìn thấy Ông hội đồng Minh đang rượt đánh em.

"Dễ thương thật"

___________________

Lưu ý: mọi người có vài chi tiết giống truyện một lòng một dạ nhưng không giống đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top