Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quân tốt (Kisaki)

"Này, mày nghĩ một quân tốt có thể thành hậu được không?" Tôi hỏi người trước mặt mình.

"Mơ hả? Dù có thì cũng chẳng phải ở ván cờ của tao." Đúng như những gì tôi nghĩ. Một câu trả lời tuyệt tình đủ để dập tắt tất cả mộng mơ của kẻ khác. Quân tốt trong tay hắn không bao giờ có thể thay đổi, nó chỉ đơn giản là con tốt thí mạng lót đường cho sự thành công của hắn mà thôi.



Từ lúc đầu gặp hắn em đã bị hắn thu hút. Em không biết hắn lấy đâu ra sự tự tin mà bảo em hãy trở thành con tốt của hắn, em cũng không biết hắn có bao nhiêu điên rồ khi muốn trở thành tên bất lương số 1 đất nước này chỉ vì 1 người con gái. Hắn nói vô cùng chắc chắn rằng em sẽ lại tìm đến hắn như thể đó là một điều hiển nhiên vậy. Và đúng thật, sau đó em đã phải quay lại và chấp nhận việc ở dưới trướng của hắn. Hắn là một nhà tiên tri ư? Hay vốn dĩ từ đầu mọi chuyện điều nằm trong sự sắp xếp của hắn rồi?

Một quân tốt trong bàn cờ vua chẳng có địa vị gì cả. Mất nó rồi "vua" lại tìm một kẻ khác vào thay thế thôi. Những người bên cạnh hắn thay đổi liên tục, hắn dường như không bao giờ quan tâm về việc đó. Hắn am hiểu nhất là lòng người nên việc tìm một kẻ khác thế mạng là điều vô cùng dễ dàng. Em đứng bên cạnh chứng kiến tất cả mọi thứ chỉ có thể cảm thán rằng, hắn đúng là thiên tài. Em hiểu được một điều, hiện tại em vẫn còn ở vị trí này không phải vì em quan trọng với hắn mà chỉ là lúc em phải hi sinh vẫn chưa đến mà thôi. Mọi nước đi trong bàn cờ của hắn đều có âm mưu, hàm ý hết cả, hắn sẽ chẳng bao giờ làm điều gì thừa thải đâu, bao gồm cả việc chiêu mộ em.

Từng chút từng chút một, em đứng nơi gần vua nhất, chứng kiến tất cả mọi sân khấu mà hắn dựng nên không thiếu một cái nào, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một "quân tốt". Dù vậy vẫn không có nghĩa là em có địa vị trong lòng hắn. Từ đầu đến cuối em chỉ đơn giản là 1 quân tốt, không hơn không kém. Mục đích của hắn đã hoàn thành rồi, ngày mà em bị vứt bỏ cũng không xa đâu. Em chỉ muốn xem thử, đến lúc đó hắn sẽ dựng nên sân khấu kịch nào để làm điểm kết cho em thôi.

Mọi thứ nơi hắn đều khiến em không thể rời mắt đi được. Nó khiến em say mê hơn bất kì thứ gì trên thế giới này. Em không biết từ lúc nào mà em đã phải lòng hắn mất rồi. Nhưng em biết, biết rằng thứ tình cảm này của em sẽ chẳng có kết quả gì, biết rằng mọi việc hắn làm đều vì cô ấy, biết rằng giữa quân tốt và "vua" của nó sẽ không thể đến với nhau. Hắn trong mắt em là thần còn em trong mắt hắn lại chẳng hơn gì một viên đá lót đường, em đối với hắn có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Dù biết hết nhưng em vẫn cố chấp giữ cho mình một chút hi vọng rằng "tốt" có thể biến thành "hậu", em nói với hẳn về tình yêu của mình:

"Tao nghĩ là tao yêu mày đấy, Kisaki!" Thật ngu xuẩn làm sao khi em lại thốt ra lời yêu ủy mị như vậy. Từng là một người coi khinh tình cảm nam nữ mà lại nói yêu kẻ khác, nực cười thật. Em từng nghe người ta nói trong tình yêu, kẻ nào yêu trước thì kẻ đó thua. Giờ thì em thua rồi, thua trong tình yêu và cả thua trong cuộc đời của mình nữa, từ lúc em yêu hắn thì em đã trở thành kẻ trắng tay rồi.

"Việc đó có ý nghĩa gì sao?" Không cần nói thẳng ra lời từ chối, chỉ cần câu nói này của hắn cũng đã đủ khiến con tim em vỡ ra trăm mảnh rồi. Hóa ra tình cảm mà em dành cho hắn lại không hề đáng giá, thứ mà hắn muốn nhất chỉ có lời đồng ý của người kia mà thôi.

"Tao biết, nam châm cùng cực thì không thể hút nhau nhưng mày cũng đừng nói như vậy chứ, tao đau lòng lắm đó. Để lại cho tao chút danh dự đi." Thứ gọi là danh dự của em vốn đã chẳng còn rồi. Qua bao nhiêu năm lăn lộn theo hắn, em đã sớm vứt bỏ nó rồi.

"Mày thích gì?" À, cuối cùng cũng tới rồi, màn kịch cuối cùng của đời em. Đó không phải là một câu quan tâm, nó là một ân huệ. Ân huệ đầu tiên và cũng là duy nhất hắn ban cho em, thứ ân huệ chỉ dành cho kẻ sắp chết.

"Tao thích biển! Lúc hoàng hôn ấy, với lại tao đặc biệt thích cái đẹp nha. Lòng tự tôn của tao nát rồi, ít nhất mày cũng để cho thân thể tao nguyên vẹn được chứ?"

Hắn không trả lời mà chỉ quay lưng bỏ đi. Mạng sống của em hết giá trị rồi, nó còn không đáng để hắn đáp lại một lời nữa. Hắn sẽ rơi nước mắt chứ? Khi em chết ấy, liệu hắn sẽ rơi giọt lệ chia buồn cho linh hồn của kẻ đã đi cùng hắn suốt ngần ấy năm không? Em mong là có, nhưng hắn thì chắc là không. 'Hoàng hôn hôm nay ảm đạm thật, giống cuộc đời của mày vậy T/b!'



Hôm nay hắn tổ chức tiệc, những kẻ khác có vẻ cũng đã nhận ra điều gì đó còn em thì rõ nhất rồi. Đây là bữa tiệc tiễn đưa em sang thế giới khác. Tiệc trên du thuyền cơ đấy, em có nên vui mừng không, vì đây hồng môn yến được mở ra cho em mà, ván cờ cuối cùng có sự hiện diện của quân tốt này. Dù biết nhưng chẳng có kẻ nào quan tâm điều đó cả, chúng vẫn nói cười vui vẻ, chỉ là không ai tiến đến chỗ em cả. Dù chưa tới giờ nhưng em trong mắt chúng chẳng khác nào đã chết cả.

Em rời bỏ bữa tiệc ra mũi thuyền đứng cũng vừa lúc nhưng tia nắng cuối ngày rọi xuống mặt biển chói mắt nhất. Nơi an táng này cũng không tồi. Ánh nắng không mang vẻ huy hoàng cũng chẳng thấy sự đau buồn, nó vô cùng dịu dàng. Tiếng gió nhẹ nhàng như cất lên bài táng ca dành cho em. Bức tranh biển hòa cùng bản giao hưởng của gió, tất cả như muốn ủi an tâm hồn đã vỡ nát này của em.

"Trời hôm nay đẹp nhỉ, sếp?" Lần cuối cùng em đứng trước mặt hắn này, em sẽ dùng thân phận cấp dưới. Không phải bạn bè, không phải người con gái yêu hắn, đơn giản là tay sai của hắn thôi.

"Tới giờ rồi." Sau lời thông báo ấy là một tiếng súng, nhanh gọn và dứt khoát ngay tim, em không cảm thấy cơn đau nào cả. Chỉ là một màn tĩnh lặng, chỉ là bản thân đang dần ngã xuống, chỉ là một giọt lệ rơi từ khóe mi em.

Em cười, giữ trọn nụ cười cuối cùng trên môi cho đến khi ngã vào vòng tay ấm áp của biển cả. Cả đời em chưa từng cảm nhận được hạnh phúc nhưng giờ phút cuối em lại cười, không hẳn là vì được giải thoát mà là cười nhạo cho cuộc đời ngu ngốc này nữa. Là do nước biển ấm áp hay do máu em tuôn ra mà nó lại dễ chịu đến vậy. Như một người mẹ đang vỗ về đứa con mình, em trở về với biển cả vào lúc mà ánh nắng cuối cùng vụt tắt. Từng đợt sóng vỗ kéo em chìm sâu xuống đáy biển cho đến khi khuất hẳn. Em biến mất khỏi tầm mắt hắn trả lại một màn yêu tĩnh cho mặt biển, gió cũng đã ngừng thổi. Linh hồn em rồi sẽ đi về đâu, sẽ lang thang nơi trần thế, hay có được sự cứu rỗi từ thiên đàng? Không, hẳn là chịu những hậu quả mình đã gây ra ở nơi địa ngục rồi.

Hồn em chìm vào biển cả
Cuộc đời vốn đã không biết về đâu
Thế nhưng em vẫn chẳng sầu
Cứ để mình chìm xuống đáy vực sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top