Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Mikey but is hắc hóa



"Kết thúc_đời tôi như bản nhạc, lúc thăng lúc trầm"

----------------------------------------------------------------

-''rốt cuộc tình yêu là gì thế?''

Gã lên tiếng hỏi em với một chiếc Taiyaki còn gặm giở trên tay. Đó là vào một buổi chiều khi mà hai đứa chỉ mới 12 tuổi. Với đầu óc của một đứa nhóc lớp 6 thì chỉ có thể là những suy nghĩ đơn giản mà thôi. Em mỉm cười, rồi cất tiếng nói:

-''Tình yêu là những ánh sáng lấp lánh đèn vàng thắp lên bên ô cửa nhỏ..''

-''Rồi khi mưa thì tình yêu cũng tan hả?''

Em chỉ cười, không trả lời câu hỏi ấy.

 Trong ánh bình mình và hương gió của biển tấp vào đê.Năm ấy, em và hắn mười hai tuổi.

Một năm sau, vẫn là câu hỏi ngày đó nhưng trong bản thân em tồn tại thêm một thứ tình cảm mới lạ. Cái thứ mà người đời gọi là ''YÊU'

'-" Tình yêu thì chắc là một mối quan hệ đến từ hai phía?''

Cô bé ngày xưa còn ngu ngơ và khờ dại, em đã bắt đầu trưởng thành.

Năm ấy, hắn mười ba, em cũng vậy.

Một năm nữa lại qua đi, em và hắn hẹn nhau, trên bãi biển ngày đó.Nhưng lần này không còn là câu hỏi, mà là một lời tỏ tình..

-''Tao thích mày, Manjiro.''

Giữa những ngày cuối cùng của mùa hè, dưới tán lá cây, nơi gió biển và từng đợt sóng dập dềnh nhẹ nhàng đáp vào bờ cát.

 -''ừm...tao cũng thích mày..''

Năm em 14, hai người yêu nhau.

Năm 15 tuổi, gã cho rã Touman.

Cái thứ gọi là "bản năng hắc ám" vẫn luôn tồn tại song song với bản tính hiền lành của hắn. Hắn "yêu thương" những người anh em của mình bằng nắm đấm và bạo lực, dù vậy nhưng hắn làm thế cũng để bảo vệ họ, những người thân của hắn. Những tiếc chưa khi em lại không phải là một trong số đó.

Năm gã 16, thành lập Kantou Manji.

Năm gã 17, em vẫn 16. 

Và đến mãi sau này, em vẫn 16, em ở lại với tuổi 16 còn nhiều điều dang dở chưa thực hiện, những hoài bão của bản thân.

-"Đi chơi không?"

Em ngước cặp mắt ngơ ngác lên nhìn gã. Suốt những năm yêu nhau chưa bao giờ em nghe được một lời tình cảm nào từ hắn, vậy mà bây giờ hắn rủ em đi chơi .

Tất nhiên là em đồng ý ngay nhưng nào ngờ, đó cũng là ngày cuối cùng mà em còn trên đời, ngày mà em biết được một sự thật mà em chẳng thể ngờ.......

Hắn đưa em đến một công viên cũ, vắng vẻ và âm u. Em khẽ giật nhẹ tay áo hắn, thì thầm:

-"Mikey này...chúng ta đến đây làm gì?''

-" Đến rồi à~?" 

Từ trong rạp xiếc cũ đối diện chỗ em và hắn đứng, một đám con trai đi ra từ phía đó tiến lại gần.

 Em sợ hãi mà núp sau lưng gã, nhưng em ơi....

-" Hàng đó, đổi lại là mạng sống của Fuyji?"

-"Được thôi."

-"Hàng gì chứ? Fuyji..?"

Em run run cất tiếng, em vẫn chưa hiểu gì hết, nói đúng hơn là em không muốn hiểu. Bọn người đó từ từ tiến lại gần em, gã để mặc em cho bọn họ mà quay bước rời đi.Nước mắt em rơi, em thảng thốt cất tiếng gọi vang cả một khu:

-'' MIKEY ! CỨU EM!!"

Nhưng  em, buồn chưa? Gã rời đi không hề dừng lại dù chỉ một chút, mặc kệ em dần dần bị bọn người kia đè xuống nền đất lạnh lẽo, xâm hại em đến kiệt sức. Hóa ra em đã tin nhầm người, hóa ra em chỉ là một món đồ chơi...

Em tỉnh dậy dưới nền đất lạnh lẽo, kiệt sức. 

Người em thì không một mảnh vải che thân. Mắt mờ, nhưng xa xa em vẫn thấy hình bóng của gã bên cạnh một người con gái khác. Là Fuyji, người mà Mikey từng yêu. ''Tại sao? Em nghe tin từ gã rằng cô ấy đã chết rồi cơ mà? Tại sao cô ấy vẫn còn ở đây?''

 Suy nghĩ của em bị cắt đứt bởi một giọng nói quen thuộc, câu nói mà em tin cả đời em sẽ chẳng bao giờ nghe được.

-" Xong rồi thì dọn dẹp cho gọn gàng vào, dùng súng cho gọn."

Câu nói đó là từ hắn.

 Em trào nước mắt, một tiếng súng vang lên chấm dứt cuộc đời người con gái nhỏ.

Cuộc đời em là bản nhạc buồn, thăng trầm đã đi qua, để kết thúc bằng một nốt ''Đô'' trầm lắng. Buồn thay vì em chỉ là người đỡ đạn, buồn cho một tình yêu, buồn cho cô gái nhỏ. Bản nhạc mãi mãi là bản nhạc cũng như nốt ''Đô'' mãi là kết thúc cho cuộc đời của chính em.

-HI-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top