Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C12: miên man

"Edith à...mình nhớ anh ấy quá..."

Camille ôm chầm lấy Edith rên rỉ nỉ non. Edith cũng đã quá quen với cái khung cảnh này, nên cô thở dài não nề, vỗ vỗ vào lưng Camille.

"Không biết khi nào anh mới tới Hogwarts thăm mình..."

"Millie à, gần như tuần nào bồ cũng nhận thư cú của ảnh còn gì, mà sắp nghỉ hè rồi, bồ thăm ảnh lúc nào chẳng được. Mà bồ cũng bớt lại đi, mai mốt chúng ta sẽ thi lấy chứng chỉ Độn thổ đó."

Nói đoạn, Edith thở dài một lần nữa.

"Mình ghét độn thổ, bồ phải công nhận với mình là chổi bay dễ chịu hơn nhiều."

Camille lơ đãng gật đầu công nhận với cô bạn.

Vậy là Camille đã trải qua khoảng thời gian khá dài mà không có Tom. Tất nhiên anh vẫn qua nhà Camille chơi vào dịp hè, và gửi thư cú. Nhưng có vẻ dạo này anh khá bận, nên chẳng còn thấy thư cú của anh nữa.

Đã có kha khá chuyện xảy ra, ví như Camille đậu những mười môn với chứng chỉ Xuất Sắc, chỉ có mỗi môn Thiên Văn là hạng Giỏi ở kỳ thi Sơ trung. Rồi là Abraxas sẽ trở về nhà trong suốt kỳ nghỉ hè. Và sang năm, cô sẽ thi kỳ thi Cao trung, rồi sẽ nộp đơn xin việc tới Sở Thần Sáng như ước vọng bao lâu nay của cô.

Camille ôm lấy Edith, cũng thở dài thườn thượt giống cô bạn. Còn Edith thì không mấy bận tâm, vì cô vẫn còn đang say mê với cây chổi Nimbus 1999 mới được cha mẹ gửi tới.

"Đó, bồ nhìn đi, cán chổi sáng bóng chưa...Mình, Edith Avery, đội trưởng đội Quidditch cũng phải có một cây ra trò thế này..."

...

Camille thức dậy sớm vào ngày nghỉ hè đầu tiên, sau đó vội vàng sửa soạn quần áo, vì hôm nay cô đã hẹn đi chơi với Edith và Irene ở Hẻm Xéo.

Hẻm Xéo vẫn đông vui tấp nập như thường lệ, từng người từng người bước qua bước lại trong bộ áo chùng của mình. Nhưng hôm nay, cô đã mặc đồ của Muggle (Thiệc tình cô rất biết ơn Irene vì cô bạn đã có gu thời trang thật tuyệt vời) và trông khá lạc quẻ với những phù thủy khác ở Hẻm Xéo. 

Khi gặp được hai người bạn, cả ba người bắt đầu đi loanh quanh Hẻm Xéo để làm đủ trò. Nào là ghé tiệm kem, rồi vào tiệm cung cấp trang thiết bị Quidditch theo như sở thích của Edith...

Ba cô gái bắt gặp tiệm quần áo của bà Malkin đông nghẹt người. Irene chen vào để xem, thì ra là bà mới ra mắt bộ sưu tập váy vóc gì đó, trưng ngay ở đầu cửa hàng. Irene và Edith thích thú kéo nhau vào xem, nhưng Camille thì vẫn còn muốn tới tiệm cú để ông chủ chữa bệnh cho Snow, con cú trắng muốt đang bị thương của Camille.

Ông chủ tiệm cú nói rằng Snow chỉ bị vướng cành cây gì đó, nên ông chữa cho nó rất nhanh. Camille trả tiền cho ông rồi ôm Snow đi ra. 

Hẻm Xéo đông đúc vô cùng, nhưng vừa bước ra, cô đã nhìn thấy một bóng dáng cao, tóc đen, mặc bộ đồ đen rất quen thuộc...

Tom Riddle!

Anh đang đứng trước mặt một người phụ nữ thấp, nhưng mập mạp, bà ta diện chiếc váy hồng xòe, gương mặt trang điểm đậm, đôi môi đậm nét son của bà ta cười khúc khích giống như điệu cười của mấy cô thiếu nữ.

Bất ngờ hơn nữa, Tom cầm lấy tay bà ta, hôn lên bàn tay múp míp của bà. Bà ta càng vui sướng, gương mặt bà đỏ ửng như trái cà chua.

"Ái chà, cậu trai trẻ! Cậu làm tôi điêu đứng chết mất! Ôi trời, cậu làm hư tôi quá!"

Tom nhếch mép.

"Vâng, thưa quý bà Smith xinh đẹp của tôi. Vậy thì theo đúng như lời hứa, chiều mai tôi sẽ qua nhà bà chơi, rồi bà hãy cho tôi xem...bảo vật của Slytherin và Hufflepuff nhé?"

"Vâng, tất nhiên!"

Bà Smith vẫn còn cười khúc kha khúc khích, sau đó bước đi ra khỏi Hẻm Xéo.

"Millie?"

Tom đã nhìn thấy Camille ôm chú cú Snow, đang đứng nhìn chằm chằm anh. Tom vội chạy tới bên Camille, hỏi.

"Mới nghỉ hè mà, phải không? Millie?"

"Bà Smith là ai thế?"

Camille nhìn theo bóng chiếc váy hồng xòe đang bước đi rất điệu đà kia. 

Tom chép miệng.

"Millie à, đó là khách hàng của tôi."

"Ồ, em đang tính sẽ đi tìm anh để rủ anh tới chơi vào ngày mai. Nhưng anh tới nhà cô này rồi, vậy thôi..."

Camille bực bội bỏ đi, nhưng Tom đã kéo tay cô lại.

"Camille à! Trời ạ, em nghĩ tôi sẽ thích bà ta ư? Mụ cóc hồng đó? Không hề!"

"Anh khen cô ấy xinh đẹp mà."

"Em phải tin tôi. Giờ khách hàng toàn ưa nịnh hót, làm vậy tôi mới có tiền chứ!"

Tự nhiên Camille thấy mình thật là vô lí, biết đâu bà ta là một khách hàng thực sự quan trọng của Tom thật. Cô bèn quay lại nhìn vào gương mặt điển trai của Tom, giờ đang lo lắng cuống quýt giải thích, trông thật tức cười. Camille bật cười.

"Em cứ tưởng anh tính thất hứa."

"Em thật là..."

Tom mỉm cười, sau đó kéo tay Camille dẫn cô đi chơi loanh quanh Hẻm Xéo.

...

Camille bước xuống nhà, cô thấy cả gia đình mình đang ngồi bên bàn ăn, tận hưởng bữa sáng do gia tinh Maxime và cô hầu gái Mary đảm nhận.

Ông Malfoy hớp một ngụm cà phê đen, vừa giở trang Nhật Báo Tiên Tri.

"Chà, Hepzibah Smith bị ngộ độc, chết rồi."

Bà Malfoy đang nhâm nhi tách trà nóng, cũng phải ngẩng mặt lên.

"Hepzibah Smith? Bà ta là con cháu của Helga Hufflepuff, có phải không?"

"Ừm, bà ta còn có một bộ sưu tập đồ sộ. Người ta còn nói, sau khi bà ta mất, tấm mề đay của Slytherin và chiếc cúp của Hufflepuff đã bị trộm rồi."

Abraxas nghe đến đây thì hơi nghẹn bánh mì bơ, nhưng sau đó cũng nuốt trôi, hỏi tiếp.

"Vì sao bà ta lại chết vậy cha?"

Ông Malfoy lật trang báo tiếp theo, đọc chầm chậm.

"Sau khi thẩm vấn con gia tinh Hokey của bà Smith, phát hiện ra Hokey đã vô tình bỏ nhầm một loại dược thảo có độc tố cao trong cốc ca cao của Smith, dẫn đến cái chết của Smith..."

Camille ngồi nghe người lớn trong gia đình nói chuyện về cái chết kì lạ của nhà sưu tầm Hepzibah Smith. Cô bỗng nhớ lại rằng bà ta chính là vị khách đặc biệt mà Tom đã trực tiếp tiễn đưa ở Hẻm Xéo.

Kỳ quặc hơn nữa, Tom cũng đã hỏi bà Smith liệu bà có cho anh xem hai chiếc bảo vật vừa bị đánh cắp sau khi bà chết...

"Thôi rồi, cũng không phải chuyện của nhà ta."

Ông Malfoy quay sang Camille, nhéo má cô.

"Millie, tối nay cha mẹ sẽ không về nhà, anh con có việc đột xuất nên phải tới Paris sớm. Cha mẹ sẽ đi cùng anh để xem anh sống thế nào."

Abraxas mỉm cười với Camille.

"Sau này anh sẽ ít về nhà hơn, nhưng anh sẽ cố."

Ông bà Malfoy và Abraxas đã sớm độn thổ khỏi nhà để tới nơi làm việc. Vậy là chỉ còn mỗi Camille ở nhà. Cô nhanh chóng hoàn thành bữa sáng, sau đó chạy lên tầng để đọc nốt cuốn sách dở dang.

Bỗng nhiên, có một mẩu giấy nhỏ "tình cờ" bay qua cửa sổ, đáp ngay trước mặt Camille.

"Là tôi, Tom Riddle đây, em nhìn ra cửa sổ đi."

Camille nhòm qua cửa sổ, đúng thực là Tom rồi! Anh đang đứng chắp tay ra sau lưng như một pho tượng ở khu vườn rộng lớn của gia đình cô. Nhìn thấy cô đang cười tủm tỉm ở khung cửa sổ, anh độn thổ vào phòng Camille, đáp ở ngay trước mặt cô. Chưa kịp chào hỏi gì, anh đã ôm chầm lấy Camille.

"Ôi trời, cuối cùng cũng được gặp em. Cả đêm hôm qua tôi đã làm việc cật lực..."

"Em nhớ anh lắm lắm."

"Ừ, chúng ta mới gặp nhau ba ngày trước thôi đó Millie. Nhưng tôi cũng nhớ em rất nhiều."

Tom đặt một nụ hôn lên môi Camille, sau đó ôm lấy cô, đặt cô xuống giường.

Camille nhìn vào đôi mắt của anh, sau đó buột miệng nói.

"À, hình như khách hàng của anh..."

"Đã chết."

Tom đáp lại tỉnh bơ, sau đó anh ngả người xuống giường, ngay bên cạnh Camille.

"Bà ta tự chuốc lấy thôi, em à, không cần phải lo."

Tom mỉm cười, giang tay ôm chặt lấy người Camille, hít một hơi sâu ở cổ của cô. Camille thấy nhột nhột, nên hơi rụt cổ lại khỏi hơi thở ấm áp của anh.

"Em thơm thật..."

Anh lại hôn vào cổ của Camille, vừa thì thầm.

"Cha mẹ em đi làm rồi ư?"

Bàn tay lạnh toát của Tom mân mê cơ thể nhỏ nhắn của Camille, từ từ cởi những chiếc cúc nhỏ trên chiếc váy của cô để có thể "khám phá" cơ thể của cô dễ dàng hơn. Anh cũng không biết anh đang làm gì nữa, anh chỉ biết rằng anh đang bị Camille quyến rũ một cách tồi tệ nhất mà anh có thể tưởng tượng được. 

Bàn tay của Tom lướt qua nơi nào là Camille rủn người, vừa là vì lạnh, vừa là vì cảm giác nhồn nhột làm cho thần trí của cô mất tỉnh táo, miên man hơn bao giờ hết. Anh rất từ tốn và nhẹ nhàng, nhưng những đụng chạm của anh lại khiến cho cơ thể của cô phản ứng lại một cách cuồng nhiệt. Camille chưa từng bị đụng chạm nhiều như vậy, cô cảm thấy choáng ngợp. Đôi lúc, bàn tay của Tom đi hơi quá xa, nên không ngăn nổi những tiếng rên nhỏ của Camille...

Chiếc váy trắng rơi xuống, để lộ ra thân hình trắng ngần như sứ, gợi cảm vô cùng của người thiếu nữ mới tròn mười bảy tuổi. Tom đã hoàn toàn mất kiểm soát mà điên cuồng cắn mút, mân mê từng tấc da thịt của nàng tiểu thư gợi dục trước mắt. Mềm mại, man mát... anh không muốn bỏ sót bất kì một nơi nào, anh sẽ điên mất thôi. 

Mỗi cú thúc vào, cô chỉ muốn thét lên một tiếng thật to. Của đáng tội tiếng thét ấy bỗng hóa thành tiếng rên rỉ đầy kích thích, làm cho anh càng phấn khích và mạnh bạo hơn. Mỗi một lần như vậy, cơn đau âm ỉ nơi dưới kia bỗng hóa niềm khoái cảm, khiến cho tâm trí cô như thể không còn thuộc về thế giới này nữa. Cứ như vậy, cô chẳng biết giờ đang là mấy giờ, hay cô đang ở đâu nữa...

Nhìn thấy thiên sứ bé bỏng của mình như bị kiệt sức sau trận hoan ái dài đằng đẵng, đôi mắt lơ đãng nhìn anh, từng hơi thở đứt quãng hổn hển, khắp người là những dấu hôn đỏ au. Tom mỉm cười mãn nguyện, cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ ửng ấy.

Chà, có lẽ bất tử cũng không vui thú bằng lúc này đâu!

----------------------------------------------------

Tui ngại viết H quá nên đành để vậy...

Và tui cũng rất vui được thông báo là tui đã hoàn thành cái kết của truyện rùi!!! Không biết mấy bồ có chờ đón hông?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top