Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 13: Tử Thần Thực Tử

Tom không thể ngủ được, anh chỉ nằm thao thức, nhưng vẫn ôm chặt vòng eo của nàng tình nhân với mái tóc vàng kim đang say ngủ bên cạnh. Đã là giữa khuya, bên ngoài cửa sổ là màn đêm tối như mực. 

Anh từng nghĩ, tình dục là một thứ bẩn tưởi và thật hoang dại, vậy mà giờ anh lại nghĩ rằng được ân ái với Camille là điều tuyệt nhất mà anh đã từng làm. Thì cũng hợp lí, hồi nhỏ, anh cũng đã từng cho rằng vẻ đẹp cả về xác thịt và tâm hồn của một người phụ nữ chỉ để anh lợi dụng, vậy mà giờ, anh đang làm gì đây? Anh đang ám ảnh về một người con gái, "yêu" một người con gái.

Camille yêu dấu có khiến anh buông bỏ dã tâm? Không hề, trái lại nàng khiến cho dã tâm điên cuồng ấy ngày một lớn dần, lớn dần theo năm tháng. Anh đã nghĩ sẵn rồi, cho tới khi anh trở thành pháp sư vĩ đại nhất thế giới, khi cả thế giới đều một tiếng "Chúa tể" khi nhìn thấy anh, Camille sẽ là của riêng anh, mãi mãi là như vậy...

...

"Cha mẹ em không phiền...nếu sau này tôi cầu hôn em, phải không?"

Camille lờ mờ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, Tom thì đã thức dậy từ thuở nào. Nhìn gương mặt đầy lo âu căng thẳng của anh, cô mỉm cười, nói.

"Vâng, gia tộc em không khắt khe chuyện kết hôn với phù thủy lai, chúng em không thể duy trì nòi giống cận huyết được."

Tom gật đầu hài lòng. Anh đang sắp xếp đồ đạc để tới cửa hàng Borgin và Burke, như thường lệ. Anh còn nhớ rằng thầy Slughorn và các thầy cô khác từng cố khuyên anh vào Bộ Pháp Thuật làm một chân để khỏi hoài phí tài năng.

Chậc, quả tình họ chẳng có chút nghi ngờ nào về kế hoạch của anh cả. 

Sau khi hôn tạm biệt Tom và tiễn anh ra sân nhà, Camille chưa trở về căn phòng của mình được bao lâu thì lại có thêm một vị khách nữa.

Cô vốn không thích khách khứa, vì khách tới nhà đa số là bạn bè đồng nghiệp của cha mẹ, nhưng lần này, có vẻ là một chàng trai trẻ, hơn nữa lại còn là một trong những cậu bạn thân của Tom.

Alden Avery.

Đã khá lâu rồi, cô không được gặp Alden. Camille không rõ anh làm nghề gì, sinh sống ra sao, dù cho cô vẫn thường xuyên gặp gỡ và trò chuyện với em gái anh ta, Edith. Nhưng giờ, mới chỉ có một năm trôi qua, trông anh ta hốc hách hơn rất nhiều, gầy trơ hết ra, gương mặt bạc phếch, trắng ởn chứ không hồng hào như trước nữa, cứ như anh ta đều bị ếm bùa tra tấn hàng ngày vậy.

"Chào em, anh chỉ muốn ghé thăm một chút...Ờm...anh có chuyện muốn nói với em..."

"Vâng, mời anh vào."

Bước qua ngưỡng cửa, Alden bỗng giật thót mình.

"Riddle?! Cậu ta có ở đây không..."

"Không không, anh ấy đi làm rồi."

Alden thở phào nhẹ nhõm. Theo lời chỉ dẫn của Camille, anh ta bước vào bên trong phòng khách nguy nga của gia đình Malfoy, rồi run rẩy ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh lò sưởi.

"Anh uống trà, hay ăn bánh?"

"Khỏi đi, anh đi ngay bây giờ đây. Anh chỉ muốn nói với em..."

Alden trông bối rối và hoảng sợ hơn bao giờ hết, Camille càng trở nên lo lắng hơn. Cô chưa từng thấy Alden Avery, công tử của một gia tộc bề thế lại trở nên sợ sệt và kinh hãi như lúc này đây. Anh ta đang gặp nguy, chắc vậy...

"Có chuyện gì thế anh?"

Camille hỏi dò. Alden lấm lét nhìn vào đôi mắt cô, đành lắp bắp.

"Anh...anh...đáng ra không được nói...họ sẽ giết anh, giết gia đình anh, anh không thể..."

Camille càng tò mò và lo lắng hơn cho Alden, cô khua đũa để lấy một cốc nước lạnh cho Alden. Anh ta uống vội cốc nước, vừa lau mồ hôi.

"Em...Riddle...Riddle đang có một kế hoạch...một kế hoạch điên cuồng, xấu xa..."

"Riddle? Anh Tom ư? Kế hoạch gì? Hả?"

Camille bỗng nổi cáu gắt với nỗi sợ hãi của Alden.

"Em không hiểu! HẮN LÀ MỘT KẺ XẤU! MỘT KẺ MẤT NHÂN TÍNH!"

Camille chau mày khó hiểu, nhìn chăm chăm vào đôi mắt long lên trên gương mặt nhợt nhạt của Alden. Camille bật cười khẩy.

"Anh à, chắc anh làm việc nhiều quá rồi. Thôi để em làm một liều bùa bổ cho anh đỡ..."

Alden gần như không kiềm chế được nữa, anh ta đứng bật dậy, gào lên.

"KHÔNG! Camille à, em có bao giờ tự thắc mắc, tại sao một kẻ tự phụ như hắn, một kẻ có tài năng thiên bẩm như hắn, lại chôn chân ở một cửa hàng tầm thường hay không?"

"Anh ấy nói rằng..."

"HẮN NÓI? HẮN NÓI VỚI EM ĐIỀU GÌ? Liệu em có bao giờ thắc mắc, hắn yêu em như vậy, mà hắn không cho em tới nhà riêng, không cho em biết nơi hắn làm việc? Em có bao giờ tự hỏi không? HẢ?"

Camille nhíu mày đầy khó hiểu, cô không biết phải trả lời phản bác Alden như thế nào. Vì sao ư? Vì tất cả những câu hỏi anh ta hỏi cô, cô đều đã từng thắc mắc, và đều từng tự giải đáp bản thân bằng suy luận của mình. 

Alden gần như nhận ra những suy nghĩ của Camille, anh ta tiến tới, nắm chặt lấy hai cổ tay của cô. Đôi mắt hoang dại tội nghiệp của anh ta nhìn vào mắt Camille, nói gần như khẩn khoản.

"Anh mến em, anh yêu em, bao lâu nay vẫn luôn là như vậy...nhưng anh quá hèn nhát, anh sợ hắn...Hắn đang có một kế hoạch rất vô nhân tính và tàn nhẫn...Xin em, xin em hãy rời xa hắn, càng sớm càng tốt, anh không muốn em phải đau khổ..."

Nói rồi, anh ta biến mất khỏi chiếc ghế bành. Alden đã độn thổ biến đi mất.

...

---------------------------------------------------------------

...

- Một năm sau - 

Camille có lẽ đang ở lễ tốt nghiệp, Tom đinh ninh vậy.

Camille đã có một hồ sơ tuyệt đẹp, Tom chắc chắn rằng cô sẽ thành một Thần Sáng thật cừ khôi. Hơn cả là, cô đã trưởng thành hoàn toàn, không còn là học sinh nữa, điều này khiến anh hứng thú hơn bao giờ hết...

"Cứ để em được tung cánh bay xa, xa hết mức. Bởi vì, em sẽ lại rơi vào tay tôi, mãi mãi..."

Trời đã là đêm khuya.

Tom bước xuống thềm cầu thang bằng đá hoa của gia đình Malfoy, anh đã khoác lên tấm áo chùng đen. Anh cứ vậy bước đi, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông cao lớn, anh ta có mái tóc bạch kim óng ả hệt như Camille, gương mặt cũng y chang, chỉ khác anh ta xương xẩu hơn và không đẹp bằng em gái mình. Anh ta đang đứng ở dưới cầu thang, Tom mỉm cười nhạt.

"Abraxas."

Abraxas cũng toét miệng cười, đáp lời Tom.

"Ồ, Tom Riddle. Cậu gọi tôi giờ này vội quá, em gái Millie của tôi còn sắp về nhà nữa."

Tom xoa nắn chiếc nhẫn đính đá của Marvolo Gaunt trong tay, mỉm cười dịu dàng khi nghe thấy tên của nàng tình nhân.

Abraxas hiếu kì nhìn chăm chăm chiếc nhẫn trên ngón tay giữa của Tom, anh liền ngồi bệt xuống chiếc ghế bành bằng nhung êm ái.

"Rồi sao, Riddle? Có việc gì?"

Tom vẫn giữ nguyên nụ cười, bước tới, đưa chiếc nhẫn phai màu, đính một viên đá lớn ở mặt cho Abraxas. Abraxas đón lấy chiếc nhẫn, sau khi suy xét chiếc nhẫn kĩ lưỡng, anh ta hỏi.

"Đó là..."

"Đó là một vật rất quan trọng của tôi, anh đừng đặt câu hỏi. Tôi cần anh giữ nó thật cẩn thận, và tôi sẽ kiểm tra nó thường xuyên, anh yên tâm."

Abraxas bật cười khoái trá, sau đó ếm bùa bảo vệ lên chiếc nhẫn, nhét vào túi áo chùng của anh ta. Tom yên tâm quay gót ra cửa để ra về, thì Abraxas gọi với lên.

"Tấm mề đay và chiếc cúp sao rồi?"

Tom ngoái đầu lại, đáp lời Abraxas.

"Tạm thời để vậy đã."

"Sao?

Tom bật cười.

"Millie của tôi sang năm sẽ trở thành một Thần Sáng đó, cũng phải bớt lại chứ."

Abraxas gật gù. Anh ta lôi chiếc nhẫn ra ngắm nghía, rồi lại nhìn Tom ngồi phía đối diện, hỏi.

"Thằng Avery chắc là chết rồi nhỉ?"

Tom tự khua đũa lấy cho mình một tách trà nóng. Vừa nhâm nhi, vừa nói.

"Tôi không quan tâm lắm, cũng là nó tự chuốc lấy. Vì sự hèn nhát giả danh "đạo đức" của nó, nó đã phản tôi, suýt thì tôi bị lộ chuyện. Cũng thật may làm sao..."

Abraxas nhíu mày.

"Nhưng sao cậu biết? Ý tôi là...Avery khá thông minh."

Tom nhếch mép cười.

"Chà, thì cô em gái yêu quý Edith Avery của nó...thực ra được việc hơn tôi nghĩ rất nhiều."

...










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top