Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Thiên sứ

Camille đã trải qua ba năm học ở Hogwarts, cả ba năm học đối với cô bé thực sự là ba năm tuyệt vời nhất của Camille. Các môn học cô đều đạt điểm xuất sắc, là phù thủy sinh được các giáo sư rất yêu mến. Cô làm quen với nhiều bạn bè, và thực sự có một khoảng thời gian tuyệt vời ở Hogwarts.

Sau buổi tối gặp Tom Riddle ở hành lang khi còn học năm nhất, Camille gần như không còn nói chuyện với Riddle nữa, là vì anh đã vốn kiệm lời nay lại càng thêm trầm lặng nữa. Mà cũng vì cô bé lỡ lời hỏi về bóng ma tâm lí của Tom, anh cũng không còn trở nên thoải mái với Camille nữa.

Riddle là một phù thủy sinh rất xuất chúng, anh được các giáo sư nói là phù thùy sinh tài năng nhất trong tất cả, điều này càng khiến cho anh xa cách với những người khác. Nhưng Riddle cũng đã làm quen được với năm người bạn mới ở câu lạc bộ của giáo sư Slughorn, trong đó có Alden Avery, người đã thường xuyên hỏi han giúp đỡ Camille trong việc học trong ba năm học.

Alden rất thích Camille, để mà nói, anh không chỉ coi cô bé là em gái thứ hai, mà còn ấn định sau này khi cô trưởng thành, anh sẽ ngỏ lời tỏ tình với Camille. Cả nhà Slytherin đều biết điều này, và tất nhiên Camille cũng biết rõ.

...

Hôm nay là ngày toàn trường đi tới làng Hogsmeade thăm thú, nhưng Camille lại không thể tham gia mặc dù được ông bà Malfoy cho phép, vì cô đã bị mắc chứng cảm lạnh và phải ở lại Hogwarts để nghỉ ngơi.

Mùa đông đã trở về, đêm vừa qua tuyết đã phủ trắng trời, từng cơn gió hun hút đầy buốt giá làm cho cánh cửa sổ bên cạnh Camille đập ra đập lại liên tục. Cô đã ngủ suốt cả đêm cho tới tận gần trưa, ăn qua loa một bữa, Camille không muốn trở về giường nằm mà chỉ muốn đi dạo đâu đó trong trường.

Hogwarts yên ắng vô cùng, chỉ còn lại đám phù thủy sinh tham dự trận Quidditch ngày mai là còn ở lại vì các giáo sư nói rằng bọn họ phải giữ gìn sức khỏe, nhất là khi trời đã đổ tuyết.

Khi trước, Camille đã vô tình được Irene Hudson, một cô gái Muggle năm bốn ở nhà Gryffindor, chỉ cho một khu vườn nhỏ ở sau trường, ngay sát với khu rừng cấm. Thực chất đây chỉ là một bãi cỏ hoang, bằng cách nào đó mọc lên những đóa hoa dại đủ sắc màu rất đẹp. Camille rất thích ra đây để đọc sách, vẽ tranh hay đơn giản là nằm ở một chỗ nhìn trời nhìn đất.

Để đi đến khu vườn, cô bắt buộc phải đi qua khu vực cửa sau của trường, nơi này là một hành lang sâu hun hút, gần như không có người qua lại. Nhưng giờ đây lại có chút khác biệt, Camille nghe thấy tiếng cười đùa khúc khích ở bên trong.

"Bọn họ đi Hogsmeade hết cả rồi, đội Quidditch thì đang tập ở sân, vậy thì ai đang ở đó..."

Không thể kìm hãm trí tò mò, Camille từng bước rón rén vào trong khu hành lang không một bóng đèn, dù đang là ban ngày cũng tối đen như mực. Tiếng cười càng lúc càng rõ hơn, cho tới khi cô nấp sau chiếc cửa gỗ ọp ẹp dẫn vào một kho đựng chổi tối tăm, Camille mới nghe rõ cuộc hội thoại của những người ở bên trong.

"Chỉ vì thằng lai tạp máu bùn mày mà tao bị cha mắng vì không được hạng nhất kì thi vừa rồi, thằng khốn kiếp máu bùn!"

"Mày chỉ là một thằng lai tạp, các giáo sư thương mày cũng vì là một thằng bị người cha máu bùn vứt bỏ mà thôi."

Sau mỗi một câu nói đầy xúc phạm và chát chúa, lại là âm thanh đánh, đập vang lên từng hồi. Camille ló mặt vào, nhìn thấy tới năm tên cao lớn, người vẫn còn mặc áo đồng phục của vận động viên Quidditch, còn có một bóng người nằm bẹp dưới nền đá lạnh, một bên mắt thâm quầng, đôi môi sứt, mũi ứa máu, đó là...

Tom Riddle.

Thấy tên tóc vàng trong năm tên kia rút đũa ra, toan chĩa vào Tom thì Camille không thể đứng yên được. Cô cũng rút đũa thần ra, chĩa về phía tên tóc vàng.

"Giải giới!"

Cây đũa thần văng ra khỏi tay của tên kia, hắn sững người, những kẻ bắt nạt còn lại cũng nhòm ngó xung quanh. Tom cũng rất bất ngờ, nhìn ra phía bên ngoài cửa của kho thấy bóng dáng cô bé mái tóc ánh bạch kim, giờ đã lớn và xinh đẹp hơn nhiều so với lần đầu anh gặp.

"Mal...Camille..."

Tom nói nhỏ trong miệng.

"Đừng đánh anh ấy nữa."

Nhìn thấy Camille hơi khom người bước vào, năm tên cười phá lên, châm chọc.

"Ồ, bạn gái của mày đó à, Riddle? Đáng yêu ghê.", bọn chúng cau mày đe dọa cô, "Cút ngay trước khi bọn tao đập mày ra bã."

"Tôi là người nhà Malfoy, nếu như các anh không bỏ anh ấy ra, tôi sẽ nói với cha tôi về chuyện này và cha tôi sẽ không thích đâu."

Tên tóc vàng khi nãy đe dọa Camille liền hơi chột dạ, hắn quay ra nhìn bốn người bạn của mình.

"Thôi đi, Phil, cha tao mà biết ông Septimus Malfoy nói với giáo sư Dippet  tao hành hạ máu bùn thì tao chết chắc."

"Phải đấy, nhà Malfoy thì nên né thôi, không thì cha tao cũng không xong đâu."

Phillip Flint, tên tóc vàng cầm đầu năm tên này, liền nhặt lấy đũa thần. Hắn hậm hực bước ra ngoài, bốn tên bạn thấy vậy cũng lẽo đẽo chạy theo. Cho tới khi bọn chúng đi khuất, Camille mới vội vàng chạy tới bên Tom nằm bệt ở nền đá.

Đôi mắt anh vừa bất ngờ, vừa mừng rỡ khi nhìn thấy Camille. Nhìn thấy sự lo sợ trên gương mặt khả ái của Camille, anh khẽ bật một nụ cười trên môi, nói.

"Camille, lại gặp lại em rồi..."

"Anh Riddle! Anh có sao không? Không ổn rồi, anh bám vào vai em đi, em dẫn anh tới chỗ bà y tá..."

Không kịp để cho Tom trả lời, cô đã nhanh tay cầm lấy cánh tay của anh, quàng vào vai của mình. Anh cũng rất hợp tác, gắng gượng dùng cánh tay ấy ôm lấy người Camille. Tuy Tom không được vạm vỡ cho lắm, nhưng anh khá nặng, Camille khó khăn lắm mới dìu anh để đi được.

"Anh Riddle cố lên, sắp tới rồi..."

...

Sau khi tới bệnh viện của nhà trường, bà y tá Pomfrey đắp cho Tom thuốc, sau đó cho anh nghỉ lại ở khu bệnh viện ở phòng nghỉ. Camille vẫn không rời khỏi anh nửa bước vì sợ đám Flint sẽ tiếp tục làm phiền anh. Thấy vậy, anh liền hỏi.

"Em không đi tham quan làng Hogsmeade à?"

"Em bị cảm lạnh, huynh trưởng bảo em phải ở lại nghỉ ngơi để tuần sau còn có bài thi."

Tom gật đầu, anh thở hắt một hơi dài, rồi lại nói.

"Lần trước tôi nặng lời với em rồi, tôi xin lỗi."

"Không, đó phải là tại em, em không suy nghĩ trước khi nói, em xin lỗi anh."

"Vậy ta hòa rồi."

Tom mỉm cười, làm cho Camille rất vui, cô kê một chiếc ghế ngồi bên cạnh anh để ngồi. Quả nhiên, Tom Riddle càng lớn càng tuấn tú, gương mặt của anh dù bị thâm tím nhiều nhưng vẫn lộ rõ vẻ điển trai. Camille mới mười ba tuổi, sao có thể tránh khỏi rung động trước người thiếu niên này được?

"Tới tận bây giờ anh mới chịu gọi em là Camille, khi trước toàn gọi em là Malfoy thôi."

"Em đang gọi tôi là Riddle đấy, tôi đổi cách xưng hô với em rồi, em cũng phải đổi chứ?"

Camille bật cười khúc khích.

"Được rồi, vậy mình là bạn chứ?"

Tom hơi sững người khi nghe thấy lời đề nghị của Camille. Anh thoáng suy nghĩ trong ít giây, rồi trả lời lập tức như thể sợ Camille sẽ đổi ý.

"Tất nhiên. Mà em về nghỉ đi kẻo lạnh."

"Thế em về đây."

Camille đứng phắt dậy, sau đó chào tạm biệt anh, quay lưng ra ngoài. Tom nhướn người nói gì đó, nhưng lại nằm xuống. Giờ đây cả căn phòng rộng lớn chỉ có một mình anh. Tom ngẩn người suy nghĩ, đúng là suốt nhiều năm qua anh chẳng có nổi một người bạn, đối với anh bạn bè cũng là một khái niệm mơ hồ. Cũng giống như Avery, Black hay Lestrange trở thành bạn với anh chỉ để được anh giúp đỡ bài tập.

Nhưng có lẽ...Camille rất khác với họ.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top