Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nửa cấp 1

Tôi thực ra là một người rất nhạy cảm. Tôi có vài vấn đề mà mọi người thường hay mắc phải, ví dụ như vấn đề về lòng tin, vấn đề về tâm lí, những ám ảnh trong quá khứ và sự lạc lối ở hiện tại... và điểm chung của những vấn đề này là chúng không có cách giải quyết triệt để.

Bắt đầu từ đâu nhỉ? Theo dòng thời gian nhé?

Chúng ta bắt đầu đi học từ năm 6 tuổi, đúng không? Tôi học siêu siêu nát, nói là đứa học ngu nhất lớp cũng không quá đâu. Điểm số của tôi lẹt đẹt, mẹ tôi thì lo sốt vó còn tôi vẫn là một đứa trẻ vô tư và mặc kệ tất cả. Nhưng mà nhé, bố mẹ các bạn có bao giờ bảo rằng "Đi học kiếm bạn nào giỏi giỏi mà chơi", "Tránh mấy bạn suốt ngày chỉ biết chơi bời không chịu học hành đi" hay mấy câu tương tự như thế không? Mọi người hiểu rồi nhỉ?

Ở lớp 1, tôi tham gia một nhóm nữ trong lớp. Các bạn biết cái nhóm nữ kiểu, cứ cho mình là nhất rồi hếch mũi lên trời mà nghênh ngang đi giữa đường giữa lối không? Nhóm tôi tham gia là như vậy đấy. Tôi cũng không biết học lực của họ như nào (hoặc tôi không nhớ nữa), tôi vốn dĩ chỉ tìm bạn chơi và họ chơi với tôi, chỉ vậy thôi mà. Dần dần tôi không cảm thấy vui vẻ khi ở với họ nữa, tôi càng ngày càng thấy bất mãn với những hành động và cái thái độ xấu tính của họ. Đỉnh điểm là một lần, bọn tôi ngồi sau trường ăn que cay thì có đứa trong nhóm thì thầm bảo nó thấy thằng A (xin lỗi tôi không nhớ tên), một bạn khá nhát, đang nhìn và nó đổ hết gói que cay xuống bậc thang bọn tôi ngồi rồi kéo cả đám đi. Tôi không thích xả rác bừa bãi như thế nên tôi đã lén quay lại và tôi nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi cảm thấy cực kì ghê sợ bạn nữ kia: A đang nhặt một que cay lên ăn. Tôi nhớ lúc đó mình sợ hãi và hoang mang đến mức không dám ra mặt để ngăn cản, đồng thời tôi cũng cảm thấy cực kì khó chịu với nhóm bạn xấu tính này nên tôi đã tránh xa bọn họ ngay sau hôm đó.

Bạn A đó để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi, hay có thể nói là để lại một bài học cho tôi. Tôi hiểu rõ về nỗi thèm muốn đến mức hèn mọn của bạn ấy, cũng hiểu rõ về sự nhục nhã của bạn ấy khi phải cúi người như vậy. Tôi lúc đó đã mong rằng sau này tôi đừng ngoảnh mặt làm ngơ như vậy, cũng mong rằng sau này bản thân không phải cúi người trước bất cứ ai.

Lên lớp 2, tôi chơi với bạn tổ trường D (xin lỗi vì giấu tên). Bạn ấy là một người dịu dàng và giỏi giang, là niềm an ủi và ánh nến ấm áp nhất cả thời cấp 1 của tôi. Chúng tôi cùng tuổi, nhưng tôi gọi bạn là "chị", tôi đã ước tôi là em gái của bạn ấy. D bao dung và chấp nhận tôi, sẵn sàng che chở và bảo vệ tôi trước những "định kiến" về học sinh bét lớp. Thật xấu hổ khi phải kể chuyện này ra nhưng tôi không thể không nói về khoảng thời gian hạnh phúc nhất thời cấp 1 của mình. Vào mùa đông, tôi lúc đó không thích đắp chăn vì cảm thấy nó nặng, tôi cũng không thích cảm giác bị bó tay bó chân nên tôi đã từ chối mang chăn đến lớp. Tất nhiên là tôi hối hận ngay trưa hôm đó, khi mà mọi người đều ngủ ngon lành thì tôi nằm co ro và lạnh đến không ngủ được. Đó là khi chị D mở chăn của chị và ôm tôi ngủ. Chính xác là ôm đấy, như kiểu ôm một con gấu bông ấy, và từ khi đó, tôi cực kì yêu những cái ôm (tôi yêu cả những con gấu to nữa).

Tiếc rằng, chị D tuy là một người cực kì tốt, nhưng gia đình của chị lại không như vậy. Gia đình của chị quá cổ hủ và trọng nam khinh nữ. Mùa hè, chúng tôi, những bạn nữ trong lớp, đều xúng xính trong chiếc váy đồng phục thêu hoa hướng dương thì chị mặc chiếc quần bó mỏng dù nhìn thế nào cũng rất nóng. Mãi đến sau này tôi mới biết đến những vết thâm tím ở bắp chân và đùi của chị, cũng như những hiểu lầm và tủi thân mà chị phải chịu đựng khi là con cả trong nhà. Ngày ấy tôi biết về sự trọng nam khinh nữ, cũng biết về sự áp lực khi là anh, là chị cả nhưng tôi không hiểu rõ về nó, cũng không biết về những hậu quả mà nó đem lại. Tôi chỉ cảm thấy thương chị, cố gắng dùng bàn tay vụng về của mình để làm gì đó cho chị, tôi cố gắng ôm lấy chị và hi vọng rằng mình có thể sưởi ấm cho chị, hay làm dịu đi những vết thương cả trong lẫn ngoài của chị. Chúng tôi, một người có vấn đề với gia đình và một người có vấn đề về bạn bè, đã cố gắng biết mấy để vỗ về và an ủi nhau.

Lớp 3, tôi có thêm vài người bạn. Chúng tôi thành một nhóm khá cơ bản, một người tính nóng như kem (P), một người hiền lành như Bụt (T) và một người xinh xắn đáng yêu (B), tất nhiên có cả tôi và D. Tôi đã thử mở lòng mình ra một chút và tiếp đón thêm 3 người bạn mới, phải nói rằng lớp 2 của tôi là lớp Chữa lành thì lớp 3 chính là lớp Thực hành đấy. Tôi thường xuyên cãi nhau với P để chơi với B, thôi nào ai cũng thích những cô bé đáng yêu mà. Tôi cũng rất thích trêu chọc T vì khi T cáu lên sẽ lườm và đánh tôi, nói chung là một người thú vị. Nhìn qua thì có thể lớp 3 của tôi khá yên bình, nhưng vấn đề len lỏi mà sau này tôi mới nhận ra, tôi và D dần trở nên xa cách. Tôi nghĩ đó là lỗi của tôi, là tôi đã quá phấn khích khi làm bạn với những người tốt bụng mà quên mất rằng người đã ở bên cạnh tôi ngay từ đầu là ai. Sau này tôi nhớ lại bản thân ở trường cấp 1 cũ, tôi mới nhận ra rằng mình dường như chẳng có chút kỉ niệm nào với chị D năm lớp 3. Chị đã dạy tôi cách để trở thành một người bạn tốt, dạy tôi cách lắng nghe và cách yêu thương nhưng tôi lại chẳng hề làm vậy với chị. Sự hối hận của tôi bây giờ đã là muộn màng và vô ích, đây là bài học cuối cùng mà chị dạy cho tôi: hãy trân trọng những người đã đồng hành cùng tôi ngay từ đầu và không bỏ rơi tôi khi tôi vỡ nát nhất, đừng chạy theo những niềm vui nhất thời mà quên rằng cái gì mới là dài lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #diary#short