Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hàng xóm mới ơi, anh tới nè.

Hôm nay khu nhà mà Wonbin đang sống có một người mới chuyển vào, nghe qua miệng mấy cô sống ở gần thì lần này người chuyển vào là nam, và còn khá là trẻ. Wonbin nghĩ thầm chắc là một thành niên cao to nào đó, chuyển đến sống cùng bạn gái mà thôi.

Sau khi mấy cô giải tán về nhà thì Wonbin cũng lết mông về, về đến nhà phát hiện nhà kế bên đang có người ra vào tất bật, hóa ra là hàng xóm mới a. Trong lúc Wonbin còn đang ngơ ngác nhìn vào nhà bên cạnh thì có một bóng dáng cao lớn bước ra với 2,3 thùng giấy rỗng.

Đừng bảo đây là hàng xóm mới của anh nhé?

Cậu trai kia có cảm giác bị nhìn đến cháy mặt rồi nên quay sang nhìn chầm chầm vào Wonbin, cái chạm mắt khiến anh định thần lại gật đầu chào rồi bước vào trong nhà. Môi kéo lên nụ cười tà đạo, nhảy bổ lên ghế nằm ường ra, với tay lấy cái điều khiển bật tivi lên, tăng full âm lượng vào bắt đầu lướt điện thoại.

Tiếng ồn dưới lầu đã thành công đánh thức Shotaro ở trên phòng, một tiếng hét lớn vang dội xuống dưới. Khiến Wonbin cũng phải giật mình khe khẻ.

"YA Park Wonbin, bộ mày bị điếc hay gì mà bật lớn thế hả?" Shotaro vừa xuống lầu mặt mày cau có mắng xối xả vào mặt Wonbin.

"Hyung, nghe nhạc phải nghe full âm lượng mới hay chứ" nhả chữ xong lại nhẹ nhàng tiếp tục ván game đang dỡ dang của mình.

Shotaro đen mặt nhìn đứa em yêu quý nằm trên ghế, không biết có nên kêu mẹ nó xéo nó về nhà hay không nữa.

"À đúng rồi, tối nay tao làm bánh. Đem một ít sang cho hàng xóm mới tới dùm"

Vừa dứt câu Shotaro nghĩ chắc chắc anh sẽ từ chối không đi, nhưng lần này làm hắn khá bất ngờ, chưa tới 5s Wonbin đã nhận lệnh và sẵn sàng đi bất cứ lúc nào. Còn buộc miệng hỏi vài câu về người hàng xóm mới này với hắn.

Nhìn sơ qua là biết, thằng nhóc này muốn làm gì rồi. Shotaro cũng không rảnh mà đứng nói chuyện với Wonbin cả buổi, bắt đầu vào bếp làm bánh.

"Hyung, anh nghĩ hàng xóm mới như thế nào, không biết cậu ta có tốt bụng không ha"

Và ti tỷ câu nói như thế, Shotaro rất mệt với cậu em phiền toái này.

"Muốn biết ấy, đợi bánh chín rồi đem qua cho người ta. Không ngại thì xin luôn số điện thoại đi em, mày nói nhiều tao đau đầu" nói rồi giả vờ lấy tay xoa xoa thái dương.

"Ở đây canh bánh đi, chín thì lấy ra đấy. Không là khét là mày ăn đủ với anh" Hắn chỉ vào lò đang nướng, rồi quay sang nhìn Wonbin. Xong đi thẳng một mạch lên phòng đóng cửa cái rầm.

///

Bánh chín rồi, Wonbin nhấc ra rồi lấy dao cắt ra. Chuẩn bị đem tặng hàng xóm mới, sẵn tiện kết thân.

Tay cầm dĩa bánh run run như lần đầu cầm, không biết là tay run hay là tim run nữa. Tới cửa nhà lưỡng lự cả 15 phút đồng hồ, mới lấy hết can đảm nhấn vào chuông cửa.

"Ai đấy ạ" giọng nói phát ra từ cái máy trước nhà, giọng nam trầm, không quá thấp nhưng rất dễ nghe. rất dịu dàng, Wonbin rất thích.

"À, tôi đem bánh qua tặng ấy mà. Sẵn tiện làm quen hàng xóm mới" bên kia chỉ à rồi bảo Wonbin đợi một chút cậu sẽ ra ngay.

Wonbin hơi bất ngờ một chút, vì thanh niên đứng trước mắt anh không giống người anh gặp lúc sáng, chàng trai này trông có vẻ trẻ hơn và.. nhỏ hơn anh?

Wonbin chần chừ một lúc rồi mở miệng hỏi :

"Cậu sống một mình sao? lúc sáng tôi có gặp một người đi ra khỏi đây, nhưng không phải cậu"

"À, đó là anh họ tôi. Anh ấy đến đây phụ tôi dọn nhà, anh gặp anh ấy rồi sao?"

Chanyoung nhìn anh, chỉ có nói vài câu thôi, nhưng Wonbin có cảm giác mình bị phải lòng cậu nhóc này rồi. Trái tim mỏng manh này thật là.

"À quên không mời anh vào nhà, anh đứng nãy giờ chắc mỏi chân rồi nhỉ" Chanyoung giật mình quay sang hỏi anh, ánh mặt hiện lên phần ái ngại.

"Mỏi thật a, cậu mà còn không cho tôi vào nhà là tôi sẽ ngất đó"

Thấy người kia khẻ cười, tim Wonbin đập rộn ràng, người gì đâu mà cười đẹp thế không biết.

Sau khi được người ta mời vào nhà, hiện tại Wonbin đang ngồi trên ghế sofa nhà cậu. Nội thất vẫn chưa được sắp xếp xong, một số thứ vẫn chưa được lấy ra, trong khá là lộn xộn.

"Thứ lỗi nhé, mới chuyển đến nên tôi vẫn chưa dọn xong, trong bừa bộn nhỉ" Chanyoung cười khà khà, như đọc được suy nghĩ của anh vậy đó.

"Cậu tên gì thế? nói chuyện nãy giờ mà tôi không biết tên cậu đấy"

Wonbin bất giác hỏi, câu hỏi này lần đầu gặp ai chả hỏi đối phương. nãy giờ anh mãi ngắm người ta mà quên bén mất.

"Lee Chanyoung" chỉ như vậy, Wonbin còn đang chờ câu tiếp theo của cậu, mà sao người kia im ru.

"Tôi năm nay 20, còn anh" không nhanh không chậm mà bồi thêm một câu sáu chữ.

Haha, thế là nhóc phải kêu đây bằng anh đấy. Anh lớn hơn nhóc tận hai tuổi đó.

"Park Wonbin, tôi lớn hơn cậu hai tuổi"

"Anh sống ở nhà kế bên sao?"

"Ừ, sau này giúp đỡ nhau nhé. em hàng xóm" bông đùa vào câu, Wonbin cũng phải đứng lên ra về. không thể ăn dầm nằm dề ở nhà người ta được.

"Thôi, tôi về đây. Ngủ ngon nhé, mai gặp"

Mai gặp.

///

Buổi sáng, Wonbin bị tỉnh giấc bởi tiếng nói lớn phát ra từ bên dưới nhà của ông anh yêu quý. Nghe như đang cãi nhau với ai đó. Vì tò mò, chưa kịp đánh răng rửa mặt, thay quần áo đã đi thẳng xuống dưới.

Đang đi thì nghe đại loại mấy câu như là, sao em lại ở đây? sao chanie chuyển mà anh không biết.. và một ngàn câu hỏi vì sao của Shotaro.

Xuống tới, Shotaro giật mình vì sự xuất hiện của Wonbin. Đang trong trạng thái ngái ngủ, không được tỉnh táo, có thể cắn người.

"Này, anh biết bây giờ mới có 7h không? la hét cái gì thế, em cắt tiết anh bây giờ" phá giấc mơ đẹp của người ta, Wonbin không lao vào xé đồ của hắn là may rồi đó.

"Anh mày hét lớn thế à? xin lỗi nha, tại anh hơi bất ngờ vì hàng xóm mới đến là người quen của anh mày thôi"

Cần đến 5s mới Wonbin mới load được câu nói của Shotaro. Hàng xóm mới?? Người quen!!??

Lúc này có tiếng ho phát ra từ chổ sofa, Wonbin mới bắt đầu để ý cuộc thoại giữa anh và Shotaro có người lắng nghe. Quay đầu về phía đó càng làm anh đứng hình hơn.

Trời đất, sao hàng xóm mới lại ở đây?

Wonbin há hốc mồm, không biết vì sốc hay không nhưng nhục nhiều hơn. Vì hiện tại vẻ ngoài của anh rất là, kì cục ! tóc tai bù xù, mặt thì chưa rửa, răng thì chưa đánh. Còn mặc y nguyên bộ đồ ngủ hình con mèo, xấu hổ chết đi được.

"h-haha, sao cậu ấy lại ở đây vậy" khóc không ra nước mắt, ai đời lại muốn xuất hiện như vậy trước mắt crush chứ.

"đấy, người quen tao bảo này. Em họ của người yêu anh mày"

"Anh có người yêu lúc nào đó? Sao em lại không biết"

"Không cần quan tâm" nói thế càng làm người ta tò mò đó, ghét quá.

"Mày nên đi lên, đánh răng rửa mặt và thay quần áo đi. Trong mày hiện tại. không giống con người"

Mặt Wonbin đen xì, không thể tin là mình đang bị sỉ nhục một cách công khai như vậy. Còn là trước mặt trai đẹp nữa chứ, Shotaro anh đợi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top