Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng bé giãy giụa rất kịch liệt, nhưng dù thế nào đi nữa, nó vẫn không ngăn cản được số phận bị Hanagaki Takemichi dùng tay tét mông.

Dazai Osamu quẫn bách, mặt mũi nghẹn đến đỏ bừng. Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám đụng tới một ngón tay của cậu chứ nói gì đến đánh mông!

"Xem nào, nhóc là dân lưu lạc mới đến Yokohama?"

"Không liên quan đến anh!!"

Đêm hôm khuya khoắt lại trốn trong thùng hàng đã vứt ở bãi phế liệu, theo lý thì đối phương hẳn là người vô gia cư. Nhưng để ý sẽ thấy quần áo trên người đối phương không quá dơ bẩn, ngược lại khá chỉnh tề. Hơn hết, khí chất thong dong trên người cùng gương mặt đẹp làm nhóc con này giống đứa nhỏ nhà giàu đi lạc hơn. Nên Hanagaki Takemichi đoán nó lưu lạc từ nơi khác đến Yokohama.

Trong mắt Hanagaki Takemichi mang theo ý cười, cậu xốc nách Dazai Osamu nâng lên cao như đang ước lượng xem đứa nhỏ này nặng mấy cân thịt. Dazai Osamu trừng mắt:

"Hiện tại Yokohama rất nguy hiểm."

"Thì sao? Buông tôi xuống! Đồ sến súa yểu điệu!"

"Cho nên nhóc có muốn đến nhà tôi không?"

Dazai Osamu đang giãy đành đạch chợt ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hanagaki Takemichi.

Cẩn thận quan sát, Dazai Osamu còn cảm thấy người này khá đẹp.

Đáng tiếc hành động tét mông hung tàn khi nãy làm Dazai Osamu rùng mình. Tính trẻ con khiến Dazai Osamu bướng bỉnh, khinh thường hất đầu:

"Không, đồ biến thái! Tôi siêu ghét anh!"

Hanagaki Takemichi mở to mắt, ngạc nhiên nói:

"Nhưng mà anh thì lại rất thích em ấy."

Dazai Osamu ngây ngốc chớp mắt hai cái, sau đó mặt mũi đỏ bừng lên. Không biết là do xấu hổ hay do tức giận quá mức. Dazai Osamu trợn tròn mắt hô to:

"Biến thái! Ấu dâm!"

Hanagaki Takemichi bất đắc dĩ đưa tay búng vào trán đôi phương: "Được rồi, dừng ở đây. Anh không có ý đó đâu. Sự thật là nhóc ở Yokohama khá nguy hiểm."

Hanagaki Takemichi cúi đầu, nhỏ giọng: "Em là siêu lực giả đúng không?"

Dazai Osamu thoáng cứng đờ, cậu nhóc mím môi, ánh mắt dần trở nên tối tăm nhìn Hanagaki Takemichi.

"Anh muốn lợi dụng tôi sao?"

Hanagaki Takemichi cười: "Không có."

Dazai Osamu hỏi: "Vậy thì vì sao lại muốn đem tôi đi?"

Hai mắt Hanagaki Takemichi thoáng miên man vài phần. Cậu cũng cẩn thận quan sát đứa trẻ trước mắt, lại cẩn thận dùng khăn tay lau đi bụi bẩn trên mặt Dazai Osamu.

"Cứ coi như anh dư tiền, nổi hứng làm cha đi."

Dazai Osamu nhíu mày: "Ai muốn làm con của anh, vớ vẩn."

Hanagaki Takemichi thở dài, vươn tay đem Dazai Osamu bế lên: "Đi thôi, trời đã lạnh hơn rồi."

Dazai Osamu ngơ ngác chớp mắt, cậu bị đối phương ôm vào trong lồng ngực. Cánh tay Hanagaki Takemichi mảnh mai lắm, nhưng bị ôm như vậy, Dazai Osamu lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác an toàn.

Có một mùi hương dễ chịu mà Dazai Osamu cảm nhận được. Mùi nước xả vải thơm nhẹ, mùi sữa tắm vị đào ngọt dịu, còn có mùi tươi mát của biển. Mỗi thứ một ít, lại tạo nên mùi hương của riêng Hanagaki Takemichi.

Dazai Osamu nắm chặt góc áo Hanagaki Takemichi, hừ lạnh: "Tên còn không nói, anh dám muốn tôi đi theo anh?"

Hanagaki Takemichi nghiêng đầu: "A? Xin lỗi nhé, anh là Takemichi."

Dazai Osamu: "...xì, tôi là - Dazai, Dazai Osamu."

Hanagaki Takemichi cười đến mi mắt cong cong. Sau lưng cõng mèo Nana, phía trước bồng Dazai Osamu. Hanagaki Takemichi nghiêng người, cúi chào Oda Sakunosuke.

Oda Sakunosuke đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ.

Khi Oda Sakunosuke trở về tiệm cà ri, ông chủ tiệm cười haha, tốt tính hỏi Oda Sakunosuke cảm thấy Hanagaki Takemichi như thế nào. Cậu sát thủ trẻ tuổi nhớ đến động tác vuốt lưng đầy tính vỗ về mà Hanagaki Takemichi làm, Oda Sakunosuke nhịn không được cảm thán:

"Động tác chăm trẻ thực thuần thục, đối phương còn trẻ mà đã muốn làm cha. Thật đáng nể."

Ông chủ: ?

Ông chủ: "Khoan đã, Odasaku - chan, tuy biết Hanagaki - kun không phải kiểu người như vậy. Nhưng ít nhất cậu cũng hãy nghĩ đến trường hợp đối phương là đang bắt cóc trẻ em!"

Oda Sakunosuke chớp mắt.

Là như vậy sao? Nhưng nhìn đứa trẻ đó khá hưởng thụ và tự nguyện ấy chứ.

Ở phía bên kia, mọi người há hốc mồm nhìn Hanagaki Takemichi đi một vòng liền bắt cóc một đứa con nít lên xe. Thấy họ đều trợn mắt nhìn mình, Hanagaki Takemichi vui vẻ mở miệng nói vài lời vui đùa:

"Chào mọi người, đây là con rơi của tôi."

Mọi người: ??

"Giỡn thôi, tôi mới nhận nuôi thằng bé."

Biểu cảm Ieiri Shoko phức tạp: "Vậy là con nuôi."

Getou Suguru: Còn trẻ mà đã dám nhận nuôi trẻ, thật ghê gớm.

Hanagaki Takemichi phân công: "Yato, cậu hỗ trợ mọi người đưa Gojo Satoru về đền. Tôi đưa Dazai - kun về trước."

Yato khiếp sợ tròn mắt, sau đó cắn khăn khóc: "Không thể tin được, Takemichi - san đã làm cha. Takemichi - san lớn thật rồi."

Hanagaki Takemichi: "…nghiêm túc."

Hanagaki Takemichi bình tĩnh dùng tiền nhét vào tay Yato để vị thần này tăng ca. Bản thân cậu dắt theo Dazai Osamu, leo lên chiếc xe ô tô riêng được chuẩn bị để về nhà.

"Khoan đã, Takemichi."

Hanagaki Takemichi bị Getou Suguru gọi lại. Bản thân cậu cũng kiên nhẫn đứng chờ, không biết Getou Suguru định nói gì.

Trên gương mặt chứa vài phần mệt mỏi, Getou Suguru vẫn luôn ôn hòa và mỉm cười: "Tôi dự định nếu ngày mai Satoru tỉnh sớm, tôi muốn đi thăm Obase Risa. Cậu có muốn đi không?"

Obase Risa…

Hanagaki Takemichi cười: "Được thôi, tôi rảnh vào ngày mai."

Cúi chào bọn họ, Takemichi ôm Dazai Osamu vào xe. Điều hòa trong se chỉnh ở nhiệt độ mát mẻ, khiến Dazai Osamu cảm thấy buồn ngủ. Thằng nhóc dụi dụi đôi mắt cứ híp lại. Takemichi vỗ đầu nó, cười nói: "Ngủ đi."

"Tới nơi anh sẽ gọi em dậy."

***

***


(Momo: 0363576975)

Ngân hàng Kienlongbank: 55576975

Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top