Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Một lựu đạn, xã xúc thủ lĩnh cùng băng vải thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Một lựu đạn, xã xúc thủ lĩnh cùng băng vải thiếu niên

Trời tối, bên ngoài hỗn loạn tiếng súng đạn cùng chém giết.

Uehara Yona ngồi trên ghế một tay đỡ trán, phóng không ánh mắt nhìn bản thảo viết dở một nửa cùng cửa sổ bịt kín vẫn nghe được tiếng hỗn loạn bên ngoài.

Cô rất trấn định, vẻ mặt không hề dao động, nhưng nếu phát hiện liền sẽ thấy cô tay cầm bút hơi run lên.

Sau đó 'răng rắc' cây bút bị bẻ làm đôi, thảm thương kết thúc bút sinh của chính mình.

Mặc dù Ranpo đã nhắc nhở qua, làm cô sớm chuyển nhà đi, chí ít đừng tiếp tục sống ở nhà thuê này, bởi vì hắc bang đánh nhau đã lan tới chỗ này rồi.

Uehara Yona biết, cho nên vài ngày nay đều đang tìm chỗ ở, chỉ là không nghĩ tới nhà mới chưa tìm được, nhưng phiền toái tìm tới cửa.

Hắc bang đánh nhau lan tới gần nhà cô.

Cô có nên may mắn vì bọn họ không sử dụng bom sao? Nếu không xác định nhà này sẽ bị tạc, bản thảo của cô cũng sẽ bị phá hủy.

"Tính, có lẽ một lát nữa liền kết thúc..."

Uehara Yona thở dài, đem bút gãy quăng vào thùng ra, từ hộp bàn lấy ra một cây bút khác.

Cô nhìn bản thảo trước mặt, trong đầu đột nhiên dâng lên nguy hiểm ý nghĩ.

Hảo muốn đoạn kết cục... Viết xong thư gì đó quả nhiên thật khó a.

Nhưng nói là phục hưng văn đàn thì trước cũng không thể đoạn văn đi? Nếu không biên tập sẽ giết cô mất.

Vẫn là chờ có cơ hội liền đoạn văn, Uehara Yona trong lòng an ủi chính mình.

Hảo, viết thôi!

"......

Sasori ở bãi phế tích tìm được một tiểu cẩu, nó bị đè ở bãi phế tích, khi tìm được thì đã hơi thở thoi thóp.

Đáng lẽ ra, nếu tìm được bình thường động vật liền hôm nay không cần lo không kiếm được đồ ăn.

Nhưng mà Sasori ở nhìn thấy cái kia tiểu cẩu mở mắt ra, cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi hướng hắn nức nở kêu.

Tiểu cẩu hướng hắn cầu cứu.

—— cứu cứu ta, làm ơn cứu cứu ta.

Sasori chết lặng đáy lòng bỗng dưng run rẩy.

Sau đó hắn liền cứu cái kia cẩu ra.

...

Cái kia tiểu cẩu bị thương, cái chân bởi vì bị phế tích đè mà gãy xương, Sasori tùy tiện tìm một cộc gỗ dựng lên giúp nó.

Vì cái gì phải cứu nó đâu?

Sasori đáy lòng dâng lên hoang mang, hắn nhìn cái kia cẩu bị vụn vặt băng vải bao lại, xấu xí lại bất kham, màu lông đều bị bẩn đến đen như than.

Thật xấu.

Nhưng không xấu bằng quái vật ở chỗ này.

Sasori hơi chút ghét bỏ tan biến, đối chính mình an ủi.

Tính, cứu lên thì cứu lên đi, nếu có ngày tìm không được đồ ăn thì trực tiếp đem nó làm thịt.

...

Tiểu cẩu sau khi tỉnh lại liền đối với Sasori cực kỳ dính.

Sasori trong lòng phiền chán nhưng cũng không đẩy nó ra, hằng ngày đi kiếm ăn sau đó trở về, nhìn cái kia cẩu một chút một chút trở nên khoẻ mạnh.

Có một ngày, ở trên đường du đãng tìm kiếm vật tư hay thức ăn, Sasori gặp được Alice.

Alice vẫn là bộ dáng cũ, Sasori cùng nàng quen biết là ở cơ duyên xảo hợp hai người chạy trốn quái vật mà cùng nhau hợp tác.

Không nghĩ tới sẽ gặp lại nàng, Alice khi thấy Sasori cũng thật ngoài ý muốn, nhưng nhớ tới hợp tác lần trước, liền nở nụ cười.

"Đó là cẩu của ngươi?" Alice nhìn thấy Sasori phía sau nỗ lực đi theo tiểu cẩu.

Rõ ràng một bên chân bị gãy, nhưng mỗi khi Sasori đi ra ngoài nó liền sẽ đi theo, cho dù ngăn cản hay lấy dây cột nó cũng sẽ tìm cách chạy theo.

Sasori cũng liền tùy nó làm gì thì làm, nhưng nó cũng rất ngoan cường, mỗi ngày đều sẽ nỗ lực đi theo hắn, hắn dừng nó dừng, hắn đi nó đi.

Mà bởi vì phát ra tiếng động lớn sẽ thức tỉnh quỷ dữ, tiểu cẩu giống như hiểu được mà chưa từng phát ra tiếng kêu.

Nó luôn an tĩnh rồi lại có tồn tại cảm đi ở phía sau Sasori, nỗ lực đuổi theo không hề dừng lại.

Sasori gật đầu: "Ừ, là ta cẩu."

"Ngươi hiện tại ngay cả bản thân còn lo không xong lại đi nuôi nó, thật đúng là dư thừa." Alice nói chuyện không tìm từ, đôi khi rất dễ đắc tội người.

Nhưng Sasori cũng hiểu biết một chút về Alice, biết nàng chỉ là dùng này phương thức hướng hắn quan tâm.

Thật là hiếm có thiện ý.

Sasori cảm thấy có lẽ bởi vì là nữ tính cho nên thiên về cảm tình sẽ nhiều hơn nam tính, nàng cho dù ở cái này tàn khốc hiện thực vẫn còn dư lại ít ỏi lương tâm.

Đó thật không dễ dàng.

"Ta biết, ta chỉ là phòng ngừa thức ăn tìm không thấy mà thôi. Dưỡng nó rồi chờ đến lúc tìm không được, liền kết thúc sinh mạng của nó vậy."

"Thì ra là thế, nó có tên sao?"

"Ai lại sẽ đi đặt tên cho thức ăn kia chứ?"

Sasori không nghĩ đặt tên cho nó.

Vì cái gì đâu?

Là bởi vì sợ sau khi đặt tên rồi, liền sẽ không nỡ ăn đi.

........"

Dừng bút, Uehara Yona trực giác cảnh báo kéo vang, cô đứng bật dậy xoay người mở ra cửa sổ liền thấy có một thứ gì đó bay về phía chính mình.

Một mảnh hắc, là hắc bang đánh nhau không chạy.

Lúc này Uehara Yona khóe mắt ngắm đến cách vách tường sau tựa hồ cũng có người nhiều nữa. Hắn cũng chú ý tới cô, hướng cô hữu hảo phất phất tay.

Uehara Yona mặt vô biểu tình chụp được cái thứ màu đen kia bay tới, cúi đầu nhìn.

A, thì ra là một quả lựu đạn... Hảo gia hoả, không chơi súng đạn chuyển sang chơi lựu đạn sao?!

Uehara Yona cầu sinh dục bạo liều, cô không nghĩ bị nổ chết đâu a!!!

Trong đầu vừa ra tới ý nghĩ, thân thể đã theo bản năng đem cái kia lựu đạn quăng trở về.

Mà người vừa hướng cô hữu hảo phất tay nhìn thấy Uehara Yona chọi tới lựu đạn, hảo xảo lại chọi gần chỗ hắn.

Tay cương ở không trung, người nào đó trầm mặc nhìn lựu đạn lăn lóc tới trước mặt: "...."

Sau đó một tiếng nổ vang lên: "Bùm——!!"

Sau khi tiêu diệt nguy cơ, trực giác rốt cuộc tắt đi cảnh báo khí, Uehara Yona thả lỏng mặt mày đóng cửa sổ lại.

Chỉ là cô sắp đóng cửa thời điểm loáng thoáng nghe được từng đợt tiếng hô "Dazai tiên sinh" gì đó thì phải.

Tính, không quan trọng.

Bị trận này nguy cơ làm cô dập tắt ý định viết tiếp bản thảo, Uehara Yona không có tâm tư nào để viết tiếp, liền tắt đèn nằm xuống nệm tatami ngủ.

.

Cảng Mafia.

Chữa bệnh bộ, Mori Ougai vẻ mặt cổ quái nghe xong thuộc hạ hội báo về lần này nhiệm vụ.

Sau khi thuộc hạ kết thúc báo cáo, Mori Ougai chậm chạp xoa huyệt Thái Dương.

".... Cho nên, bởi vì một người trong chúng ta quăng lựu đạn không biết vì cái gì lại quăng trúng Dazai, nên hắn bị nổ suýt nữa trọng thương đúng không?"

"Là..."

"....."

Mori Ougai hít sâu một hơi, treo lên tươi cười: "Ta đã biết, ngươi đi xuống làm việc của mình đi."

"Vâng, thủ lĩnh."

Chờ thành viên Mafia lui xuống, Mori Ougai đan tay vào nhau chống cằm nhìn phòng cấp cứu sáng đèn.

Trong lòng đầu óc chuyển động, hắn không nghĩ tới ở nhiệm vụ không quan trọng này lại sẽ bởi vì sai lầm mà nổ trọng thương Dazai.

Mặc dù không biết trong đó có hay không Dazai phát bệnh muốn tự sát để tránh hắn áp bức lao động nên làm vậy hay thật sự là Dazai vận khí xui xẻo bị người của mình hại nữa....

Chờ đến tờ mờ sáng, rốt cuộc cũng cấp cứu hoàn thành, Dazai Osamu bị đẩy tới phòng hồi sức, Mori Ougai bởi vì thiếu Dazai mà bận rộn chân không chạm đất xử lý tàn đảng của trước thủ lĩnh cùng với phía dưới ngo ngoe rục rịch muốn náo loạn....

Thật là, Cảng Mafia thiếu người a.

Mori Ougai nghiêm trọng mép tóc muốn lùi lại, hắn nhìn trước mắt công văn chất thành núi, chỉ thấy trước mắt tương lai một mảnh tối sầm.

Mori Ougai biết được cấp cứu hoàn thành liền gọi tới chữa bệnh bộ câu đầu tiên hỏi: "Dazai tỉnh chưa?"

Nếu là người khác liền sẽ hiểu lầm thủ lĩnh cùng Dazai quan hệ cỡ nào thân thiết, người ta vừa phẫu thuật xong liền trực tiếp gọi tới hỏi thăm bệnh tình.

Sẽ có cấp trên nào quan tâm tới cấp dưới như vậy đâu?

Tất nhiên, sự thật là Mori Ougai mong Dazai sớm tỉnh lại cũng chỉ vì kéo hắn đi làm nhiệm vụ, còn có một đống nhiệm vụ chờ Dazai làm xong đâu.

Như vậy tốt công cụ người sớm tỉnh lại liền tốt rồi.

Đối với sinh mệnh của Dazai, Mori Ougai cực có tự tin hắn sẽ không chết được, dù sao như vậy ngoan cường sinh mệnh lực trải qua vô số lần đi quỷ môn quan vẫn có thể trở về, chỉ là bị bom nổ trọng thương thì có là gì.

Chủ trì chữa bệnh bộ nghe vậy không khỏi hâm mộ, quả nhiên không nên tin tưởng vào lời đồn, cái gì mà thủ lĩnh và Dazai tiên sinh quan hệ không tốt kia chứ.

Rõ ràng thủ lĩnh khi nghe tin Dazai trọng thương liền đã buông xuống công tác hốt hoảng chạy đến xem, như vậy quan hệ thân thiết cấp trên đúng là hiếm có.

Mà sau khi nghe xong chữa bệnh bộ nói Dazai cần một hai ngày tỉnh lại.

Mori Ougai nghe vậy, cũng an lòng, chờ trở về văn phòng nhìn núi công văn, hắn tươi cười biến mất.

Thiên a, chừng nào Dazai mới tỉnh lại giúp hắn đây?

Mà Dazai Osamu như cũ hôn mê không biết có người cầu mong hắn sớm tỉnh lại để làm công.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top