Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thượng Đẳng và Hạ Đẳng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này phân ra ba hạng người, Thượng Đẳng, Trung Đẳng, và Hạ Đẳng.

Hạ Đẳng là lớp người tầng chót của xã hội, mặc người phỉ nhổ, phải làm những việc bẩn thỉu ghê tởm nhất để lê lết sống trên cõi đời này. Hạ Đẳng chính là lũ gia súc của Thượng Đẳng. Hạ Đẳng không có thứ gọi là quyền con người. Kể cả có bị bắt quỳ xuống liếm giày, kêu như một con chó, thì Hạ Đẳng cũng sẵn sàng làm chỉ để có miếng ăn.

Trung Đẳng là lớp người chả có gì nổi bật. Có giá trị hơn Hạ Đẳng một chút, nhưng chung quy cũng bị Thượng Đẳng chơi đùa trong lòng bàn tay. Không đáng nhắc đến.

Và cuối cùng là Thượng Đẳng - cái chóp của đỉnh Kim Tự Tháp. Cao quý, thuần huyết, quyền lực, giàu có... tất cả những tính từ hoa mĩ nhất trên thế gian này sinh ra là để miêu tả cho tầng lớp này. Nhưng đằng sao lớp vẻ ngoài hào nhoáng bạc tỷ chính là linh hồn tham lam ác động của loài quỷ dữ. Chúng tìm mọi cách để moi móc những đồng tiền cuối cùng của hai tầng lớp dưới, và rồi lại chà đạp lên họ, tiếp tục bóc lột, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn không có hồi kết. Chúng tự coi mình là cao quý nhất, đương nhiên rồi, và dòng máu của chúng là thuần huyết, không nhiễm chút tạp chất dơ bẩn như bọn gia súc kia. Chúng không tin vào Chúa Trời, chúng tin vào đồng tiền, và sẵn sàng thờ phụng bất cứ ai mang lại cho chúng giàu sang và tài phú. Thượng Đẳng, nói theo cách nào đó, chính là giống loài bẩn thỉu nhất thế gian này.

Đây là thế giới ăn thịt người. Cắn xé lên nhau mà tồn tại, giẫm đạp lên nhau mà tồn tại. Thượng Đẳng vĩnh viễn là Thượng Đẳng, còn Hạ Đẳng thì đừng mong được đứng thẳng lưng dù chỉ một lần.

Thế giới trong mắt cô chính là vậy. Và cô là Hạ Đẳng - một con gia súc đang bị nhốt trong chiếc lồng chật hẹp hoen gỉ, toả ra mùi sắt gay mũi.

Tay chân cô bị còng lại bằng những dây xích to đùng. Miệng bị rọ như loài chó dữ. Chiếc váy trên người đã không thể nhìn ra màu ban đầu, te tua bẩn thỉu. Cơ thể nhỏ bé gầy trơ xương co rúc vào trong chiếc lồng, không thể động đậy dù chỉ là một chút, khiến cho từng thớ thịt trên người cô căng cứng mỏi nhừ. Làn da trắng bệch nổi rõ tĩnh mạch xanh ngắt, chi chít những vết thương lớn nhỏ. Có cái vẫn đang chảy máu, có cái đang đóng vảy, có cái đã thành sẹo. Sống với những trận đòn còn nhiều hơn số hạt cơm cô ăn đã khiến cho cô không cảm nhận được sự đau đớn nữa, ngược lại còn coi đó là một phần bản thân.

Mỗi ngày cô được ăn một bữa, không cố định thời gian. Cũng có hôm chúng quên mất, hoặc giả vờ quên mất, bỏ đói cô cả tuần liền. Thức ăn là đồ của chó, được đặt bừa trong một cái bát sứt mẻ. Thức ăn cho chó chẳng có vị gì, chỉ như đống cát lạo xạo trong miệng, khô khốc khó nuốt. Nhưng nếu chúng có hứng, cô sẽ được ăn cơm thừa. Chỉ cơm thôi, nguội ngắt, nhưng cô cảm thấy đó là món ngon nhất trên đời này. Lúc đó, cô sẽ ăn thật chậm, chậm thôi, để hưởng thụ chút niềm vui nhỏ bé.

Cô bị coi như một con chó bần tiện lâu đến nỗi cô chẳng còn nhớ nổi mình đã bị giam ở đây từ lúc nào. Cô không có khái niệm về ngày lẫn đêm, những trận đòn trở thành mốc thời gian duy nhất. Chiếc lồng sắt bó hẹp cơ thể cô, ngăn cho bộ xương phát triển. Cô chưa bao giờ mở miệng nói tiếng người, có chăng cũng là tiếng kêu gâu gâu bị ép buộc hay những tiếng rên rỉ đau đớn chẳng rõ nghĩa. Cô không biết mình tồn tại có nghĩa lí gì, nhưng bản năng trong cô vẫn khát khao sống sót, cho dù dưới tư cách là một con gia súc, một con chó của Thượng Đẳng. Cô không thể phản kháng, và cũng không dám phảm kháng, vì cô biết kết cục của mình nếu dám chống lại chúng.

Là chuỗi ngày bị bỏ đói, phơi giữa cái nắng chói chang, một giọt nước cũng trở nên quý giá ngàn vàng. Nước biển chua xót mặn chát rưới lên vết thương, khiến cho dây thần kinh cảm xúc của cô co giật liên hồi, và chảy từng giọt nước mắt đắng ngắt. Cổ họng vì thét gào trong hàng giờ liền đã bị tàn phá, chỉ có thể thổn thức từng tiếng khản đặc. Và ở hông cô, con dấu nô lệ chứng minh thân phận Hạ Đẳng bỏng rát, như toả ra từng tiếng xèo xèo của da thịt khi bị kim loại nóng áp vào.

Nhưng có vẻ như chúng đã chán chơi trò ngày nào cũng chỉ hành hạ một kiểu tẻ nhạt như này rồi. Chúng đã hết kiên nhẫn. Và chúng muốn áp dụng biện pháp khác.

Đó là sử dụng dị năng, tấn công trực tiếp vào não bộ và hệ thần kinh để gây ra đau đớn rõ nét hơn. Dị năng này đưa cô vào một khoảng không chỉ một màu xám mờ, và cô thì bị treo lên cột, xung quanh là những thiết bị tra tấn còn vương máu tanh.

Và quả thực chúng đã thành công. Lần này đau đớn hơn tất cả những lần khác. Những vết thương tạo nên trong không gian này đều được tái tạo về thời điểm ban đầu, chỉ duy cái đau đớn là còn ở lại. Kẻ đó ném cô vào thùng nước sôi bốc khói ngùn ngụt, để cô cảm nhận được da thịt và nội tạng mình bị đun chín. Lột da cô, một cách từ từ và thong thả, thậm chí hắn còn thành thạo tới nỗi không để bất cứ miếng thịt nào dính lên miếng da ấy. Mắt chọc thủng, lưỡi bị cắt, từng bộ phận đứt lìa nham nhở, bởi hắn dùng một con dao mổ lợn đã cùn. Một giây trôi qua như kéo dài cả nghìn năm, giọt máu chảy xuôi làm tắc nghẽn dòng cát thời gian.

Ở không gian này, thời gian là không tồn tại. Có chăng, đơn vị thời gian chính là những giọt máu tong tỏng chảy xuống rồi tan biến vào hư không.

- Xem ra, phải dùng tới cách này rồi.

Kẻ đó chép miệng, cười kinh tởm, trong đôi mắt đục ngầu ánh lên sự dâm dục bẩn thỉu. Hắn ta từ từ tiến lại gần cô, cô sợ hãi lùi dần về sau, đôi mắt ngập tràn sự hoảng loạn sợ hãi tột độ. Hắn cởi quần mình ra, và mặc sự giãy dụa chống cự trong vô vọng của cô, xé toạc chiếc váy đáng thương.

Cuối cùng, cô đã bạo tẩu, và chúng đạt được mục đích mà chúng muốn. Arahabaki đã bị đánh thức, con quỷ dữ bên trong cô đã tỉnh dậy, vị sát thần mang lại huỷ diệt mà chúng si tâm vọng tưởng là sẽ đem lại giàu sang phú quý, đã thức tỉnh.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!

______

P/s: Dạo này t hay gọi các nữ chính của t bằng biệt danh :v Ví như Okane trong Vạn ác tư bản chủ nghĩa là Tiền-chan, còn nữ chính truyện này là Thượng Đẳng - chan =)))

T lúc đầu còn chả định ngược nữ chính, để cái tính cách chảnh choá của ẻm là bẩm sinh. Cơ mà về sau thấy nếu ko có lí do hình thành tính cách ấy thì có vẻ dễ bị ghét nên viết thành hồi bé bị đối xử như một công cụ giết người, bị giam lại, đánh đập hành hạ các kiểu. Và bây giờ thì t ngược con bé bị đối xử như một con choá =)) Giam trong lồng, xích tay chân, rọ mõm, ăn đồ ăn của chó, bị đánh đập nhục mạ để bộc phát sức mạnh của Arahabaki ra ngoài. Thông cảm, giờ Thượng Đẳng - chan đang là Hạ Đẳng - chan =)))

Con t không ai sinh ra là đã ở vạch đích cả, trầy trật mãi mới leo được lên đỉnh cao nhân sinh :v Thế nên vì một tương lai tươi sáng, các con chịu khổ tí nhaaa >w< Cơ mà xem ra nữ chính bộ này bị ngược thân kinh nhất rồi :p

#Justforfun: Và đây là Chuuya khi biết vợ mình bị bà mẹ ruột mà như mẹ kế là t hành hạ =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top