Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện giờ bến cảng đang lim dim vào độ nghỉ ngơi, lúc này thường vắng vẻ người qua lại, chỉ quạnh quẽ những thùng container chất đống thành từng hàng lối. Còn ở trên cao, trăng lại vằng vặc vọng xuống ánh sáng nhợt nhạt phủ lên nẻo đường gam màu bàng bạc lạnh. Đốm lửa nhỏ rù rì nhóm lên nổi bật giữa không gian khác sắc, Ieiri Shoko gẩy nhẹ ngón tay rơi xuống li ti tro xám nhỏ vụn rồi tan vào không khí.

Định sẽ bỏ thuốc theo lời khuyên của Utahime-senpai với thầy chủ nhiệm rồi, nhưng thi thoảng, vào những lúc như này, phả ra làn khói trắng tan vào đêm mới giúp tâm tình dễ chịu hơn.

Thành thật mà nói, Ieiri Shoko nghĩ bản thân đến cũng để gom đủ quân số và cô tự cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm đó. Bởi lẽ dù chưa đến nửa năm trôi qua nhưng cô cũng nhận thức được chiến lực của hai đồng kì hiện nay đã cao đến tận trần nhà của giới chú thuật sư.

Vì họ mạnh mẽ hơn ai hết nên cũng kiêu ngạo hơn ai hết. Nhưng trừ những lúc để lộ thái độ rác rưởi ra thì hai người họ cũng rất dễ nói chuyện, hay cùng nhau cười đùa.

Một cậu chủ ngậm thìa vàng thiên tài đến từ danh gia vọng tộc cao quý và một cậu trai đến từ một gia đình bình thường nhưng cũng thực lực lại không phân cao thấp.

Hai người họ trông lệch kệch vậy mà lại hợp phách đến kì cục. Gần đây còn phát triển đến độ khoác vai nói mấy câu không thấy xấu hổ, chắc là do đang vào độ tuổi nổi loạn. Trong đầu cô lúc này thoáng qua ngay câu nói mà cả hai người họ đã tự hào gọi nhau.

Chúng ta là mạnh nhất.

...à.

Ieiri Shoko không có tâm trạng làm gì cả, chỉ thần người ra như tâm trí đang bay xa đến tận đâu đó. Nhưng rồi khi nghe thấy tiếng động phát ra từ trên cao, cô trở tay gạt tàn thuốc đi, mỉm cười chào:

"Có bị thương không? Mọi người lo cho em lắm đấy Akine."

Người được hỏi thăm trong câu nói của Shoko đỡ tay cậu trai tóc đen đã chu đáo đưa ra để nhảy xuống khỏi vật bay nhìn giống cá đuối kia. Dù trong điều kiện ánh sáng hơi kém nhưng vấn thấy được sắc mặt tái nhợt hơn bình thường của nàng, nhưng Akine là người nghiêm túc với mấy lễ nghĩa lúc này cũng nở cười nhợt nhạt làm gương mặt tăng thêm ít khí sắc, nhẹ nhàng lịch sự lại mang áy náy xa cách:

"Em xin lỗi vì để đã làm phiền mọi người như vậy."

Geto Suguru không nhịn được che miệng cười xuề xòa khi nhìn ra tương phản giữa hai người thanh mai trúc mã nhà này.

Một gã trai thô lỗ, đơn giản và cô nàng để ý quá nhiều. Tổ hợp hai người này nhìn không liên quan gì đến nhau mà đã cùng đối phương trưởng thành.

"Đâu cần phải khách sáo như vậy. Đối với tôi và Shoko thì Akine-chan cũng là người bạn quan trọng mà. Với cả, nếu có thể thì tôi muốn giúp đỡ những người trong tầm tay."

Sự tử tế dịu dàng này làm cho đáy mắt Akine vụt qua chút ngỡ ngàng. Thoát khỏi hiểm cảnh lại được bao bọc trong sự dịu dàng của bạn bè khiến trái tim vẫn luôn run rẩy của nàng dịu lại.

"Cậu nói đúng, lúc này nên nói cảm ơn mới phải."

Ieiri Shoko không tham gia vào cuộc trò chuyện mà đi đến bên cạnh Akine, cầm cánh tay bị thương kia lên bắt đầu thuần thục chữa trị bằng phản chuyển thuật thức, màng bọc màu trắng thuần tịnh sinh ra từ năng lượng dương tích cực xoa dịu đi cơn đau, vừa ấm áp lại còn man mác cảm giác nhột nhè nhẹ.

Dù sao đây cũng là việc mà cô quen tay hay làm nhất. Ở phía hậu phương an toàn và chờ đợi đồng đội bị thương trở về trị liệu. Nếu họ còn sống.

Bởi vì một chú thuật sư có khả năng sử dụng phản chuyển để chữa thương cho người khác là châu báu thù diệu đối với giới chú thuật. Vậy nên Ieiri Shoko không được phép dính líu đến những nơi nguy hiểm. Chắc đây là số được ông trời thương nên mới sắp xếp cho cô có hai học sinh cùng niên cấp mạnh đến mức không cần lo lắng một ngày thứ được trả về sau nhiệm vụ là xác khô lạnh.

Vết thương của Akine cũng không lớn, chỉ trông hơi ghê người vì bị bắn xuyên qua da thịt. Ieiri Shoko không cần đến 1 phút đã chữa lành nó về nguyên vẹn đến một sẹo cũng không thấy. Nàng hiếm lạ vung vẩy nhẹ cánh tay, cảm giác như chưa từng có bị tổn thương, hai mắt long lanh sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ như một fan girl nhìn thấy idol.

"Shoko-san đúng là rất tuyệt vời."

Người được khen lại không tỏ vẻ gì đặc biệt. Ieiri Shoko lấy từ trong túi ra chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng lau vết máu cho cô em gái:

"Có gì đâu."

Akine chớp chớp mắt vì thái độ có chút dửng dưng đó của cô bác sĩ, nàng nghĩ kĩ thì thấy hình như cũng phải. Khi con người quá thành thạo chuyện gì đó thì dần dà họ sẽ coi đó là chuyện hiển nhiên mà không chút khó khăn. Dù vậy nhưng đối với Akine đây vẫn là trải nghiệm lần đầu tiên, nàng đối với những người bạn đáng tin cậy này vừa trân trọng lại ngưỡng mộ. Trên tay vẫn còn lưu lại xúc cảm nhè nhẹ, nhu hòa khi được nâng niu:

"Có chị ở đây em thấy an tâm lắm."

Ieiri Shoko hơi ngẩn ra, rồi cũng chịu thua mà nở nụ cười ôm nhẹ lấy Akine. Nàng hơi bất ngờ nhưng không phản kháng mà còn hơi dụi đầu vào mái tóc nâu kia.

Geto Suguru đang đứng một bên gửi tin nhắn báo bình an cho Gojo Satoru nhìn thấy cảnh này cũng chỉ cười bất lực. Cứ như thế này thì tên bạn thân ngốc chậm tiêu kia bị đào góc tường lúc nào không hay mất.

"Satoru có vẻ đã xử lí xong chuyện bên kia rồi, cậu ấy đang tới đây đấy."

Vừa mới dứt lời, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc mang chút ý cười nhẹ nhàng:

"Trông cậu vẫn khỏe mạnh nhỉ."

"Nhanh hơn dự tính đấy Satoru. Vất vả rồi."

Nhảy từ phía lan can, có lẽ là đạp không mà đến, mái tóc bạc bay phấp phơi trên đôi mắt như ngọc thạch rực rỡ giữa trời đêm. Gojo Satoru đi đến trước mặt nàng, chau mắt nhìn kĩ từ trên xuống dưới, hơi khụt khịt mũi, tự đánh giá:

"Có mùi máu, bị thương à? Mà có vẻ Shoko cũng chữa rồi."

Còn Akine lại hơi đăm đăm quan sát cậu, như tự lẩm bẩm một mình:

"Tớ cứ nghĩ là cậu sẽ giận lắm."

Nhưng không, cậu bạn thuở nhỏ lại đón chào nàng với thái độ khá nhẹ nhàng thoải mái. Ít nhất thì Akine cũng đã mường tượng trước vẻ mặt khó coi của cậu ta. Để rồi bây giờ, lại làm Gojo Satoru bĩu môi hỏi lại:

"?, Cậu nghĩ tôi là người như nào thế?"

Akine không tranh cãi gì vấn đề này, lựa chọn chuyển sang chuyện khác quan trọng hơn:

"Cậu đã kể với Geto-kun, Shoko-san về tớ chưa?"

"Akine muốn tự mình giải thích hơn mà."

Nghe vậy, nàng hơi nhoẻn miệng cười. Geto Suguru và Ieiri Shoko im lặng chờ đợi. Qua vụ việc này, và cả lần trước nữa, người có mắt đều nhận ra Iwao Akine rõ ràng bị nhắm đến. Thật ra nếu là nguyện vọng cá nhân của Akine không muốn tiết lộ chuyện gì thì hai người với tư cách là bạn của họ thì cũng sẽ không miệt mài theo đuổi. Nhưng đối với Akine, nàng đã làm liên lụy đến người khác. Vậy nên phải có trách nhiệm cho họ một lời giải thích rõ ràng.

Dù là mùa hè nhưng trong mùi gió biển lồng lộng phả qua vẫn mang theo hơi se mát lạnh. Nàng nghiêm túc đối diện với Geto và Shoko, chậm rãi nói:

"Geto-kun, Shoko-san, hôm nay kéo theo mọi người vào chuyện này, em vẫn cảm thấy có lỗi. Thật ra, em là một vật chứa lời nguyền."

____________♡♡♡♡____________

Trở lại nhịp độ ban đầu. Có sai sót gì mọi người thoải mái góp ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top