Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4: Bạn trai tương lai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cielo Nanatsu là một người từ Ý, vừa chuyển đến lớp 11B không lâu.

Cielo Nanatsu là một xuyên việt giả. Kiếp trước cuộc sống của Cielo vô cùng khó khăn, cha mẹ vì nợ nần mà lần lượt tự tử, để lại bản thân mồ côi ở tuổi 11. Sau này Cielo được một tổ chức sát thủ đem về huấn luyện, lâu dần trở thành nổi ám ảnh kinh hoàng của giới hắc đạo. Nhưng cuối cùng, Cielo lại chết trên tay của người thương. Chết không nhắm mắt.

Không biết do ông trời rủ lòng thương xót hay sao, mà Cielo được sống lại một lần nữa, trong một bộ truyện mà kiếp trước hay xem để giải trí, Conan. Nhưng Cielo lại chắc chắn rằng, thế giới này không phải chỉ có Conan, mà sẽ còn nhiều thế giới khác nữa. Dù gì thì thể loại này vẫn thường xuyên xảy ra.

Với cái tên 'Cielo' đặc trưng, Cielo nghiễm nhiên tự xem mình chính là Vongola Decimo phu nhân tương lai.

Còn phải nói sao?

Cho nên, vì một tương lai nắm trong tay trái tim nam thần cùng tập đoàn Vongola, Cielo đã lên kế hoạch rất kĩ càng. Trước tiên cứ ở Teitan thu phục trái tim các nam thần trong Conan, sau đó sẽ đến các nam thần trong KHR.

Nhưng bao nhiêu công sức của Cielo đều đổ sông đổ biển hết kể từ khi Kudo Shinai xuất hiện, một nhân vật nằm ngoài nguyên tác.

Nhìn Kudo Shinai luôn nở nụ cười trên bục giảng, Cielo nghiến răng ken két. Chỉ là một cái nữ phụ mà có thân thế thật tốt a, họ Kudo cơ đấy. Nhưng mà chả vớt vát nổi vai chính của Cielo tôi đâu.

"Vậy tiết học kết thúc tại đây, tạm biệt các em." Nghe tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ vang lên, Shinai nở nụ cười chào tạm biệt cả lớp, không quên dặn thêm: "Nhớ, về nhà đừng la cà quán xá nghe chưa?"

"Nè Kudo-sensei, sao cô cứ cười hoài thế?" Cielo hỏi, trong mắt không che giấu đi sự mỉa mai. Phải phải, cười cho nhiều vào, vì thời khắc ngươi cười không còn lâu đâu.

"A? Cô cười trông xấu lắm sao?" Shinai hơi thu lại nụ cười, hỏi.

"Không đâu Kudo-sensei, cô cười đẹp lắm!"

"Đúng vậy đó Kudo-sensei!"

"Nhìn cô cười đẹp như Hằng Nga í!"

Nhìn phản ứng của cả lớp, Cielo tức không chịu được. Vì cái gì các ngươi ủng hộ đến như thế? Cười thôi mà!!! Đúng là đám quần chúng mù mắt!!!

"Cảm ơn các em." Nói rồi Shinai nhìn sang khuôn mặt đang đen của Cielo: "Nanatsu-san cũng phải cười nhiều lên nhé!"

"Vâng." Trong lòng Cielo hử lạnh, cũng chỉ là một cái nữ phụ mà thôi, còn dám lên mặt dạy đời người ta.

"Bác tiến sĩ ơi, cháu về rồi đây!" Shinai về đến nhà tiến sĩ Agasa. Mắt thấy Ai đang ngồi trên ghế uống trà xem báo, nhanh miệng chào: "Mẹ, con về rồi."

"Phụt!!!!" Ngụm trà trong miệng chưa kịp thấm, Ai giật mình phun ra hết.

"Mẹ, mẹ không sao chứ?" Shinai hốt hoảng chạy lại, với lấy cái khăn tay trong giỏ xách đưa cho Ai.

"Sau này đừng tuỳ tiện gọi là mẹ." Ai vỗ vỗ ngực mấy cái, thu lại thần thái nói với Shinai. Chắc sau này phải mua thuốc trợ tim uống dài dài quá.

"Vâng, con biết rồi." Nói chuyện với Ai xong, Shinai chạy lại chỗ bác tiến sĩ: "Sao rồi bác, có thể tạo ra cục sạc cho cháu không?"

"Ha ha ha!!! Cháu nên mình vì ta là một thiên tài!" Tiến sĩ Agasa mở hộ tủ, lấy ra một cục sạc và cái điện thoại: "Đây, của cháu."

"Cảm ơn bác nhiều!!!" Shinai cảm ơn bác tiến sĩ rối rít rồi cầm lấy điện thoại của mình và cục sạc.

Shinai liền cắm cục sạc vào ổ điện, sạc pin điện thoại ngay lập tức. Sau đó không màng đến việc vừa sạc vừa xem nguy hiểm cỡ nào, lật đật mở điện thoại lên.

"Ôi không!!!" Shinai ôm mặt thảng thốt.

Trên màn hình hiện rõ ràng từng con chữ.

[8 cuộc gọi nhỡ từ Cha Chuyên Phá Án.]

[5 cuộc gọi nhỡ từ Mẹ Chuyên Hoá.]

Thôi, kiểu này có cho về cũng không dám về luôn!!!! Cha thì không nói, nhưng mà mẹ gọi thì thật sự có chuyện rồi.

"Có chuyện gì sao Shinai?" Bác tiến sĩ thấy vẻ mặt thà chết cho xong của Shinai, quan tâm hỏi.

"Mẹ gọi điện." Shinai mếu máo.

"Tôi hả?" Ai đang đọc báo cũng bị câu chuyện làm cho để ý.

"Chỉ là gọi nhỡ thôi, chắc không sao đâu." Bác tiến sĩ nói.

"Bác không biết chứ, bình thường chỉ có cha gọi điện thôi. Mẹ mà gọi thì..." Shinai rùng mình nghĩ lại lần mình qua Vongola chơi mà để nhỡ một cuộc gọi của mẹ.

Bị phạt ngồi trong phòng thí nghiệm hai ngày trời!!! Mà chỉ là một cuộc thôi đó!!!

Ai ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt kiểu, tôi tương lai dữ như thế sao?

"Mà thôi, chuyện gì tới cũng sẽ tới." Shinai hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "À mà cha đâu rồi?"

"Khi nãy tụi nhóc qua rủ Shinichi và Ai đi chơi đá bóng. Ai từ chối còn Shinichi thì bị bắt ép đi chơi rồi." Bác tiến sĩ nói.

"Đá bóng ở đâu vậy bác? Con ra thăm cha xíu." Shinai tiến ra cửa, mang vội đôi giày. Cô còn chưa nói chuyện được với cha bao câu đâu.

"Ở công viên đó. Hình như là trên đường đến trường cấp ba Teitan, cháu biết mà phải không?" Bác tiến sĩ vẫn miệt mài sửa chữa các phát minh của mình.

Shinai thấy thế không khỏi ngạc nhiên, rõ ràng là các phát minh của bác ấy hữu dụng thế mà tung ra thị trường không được nhiều người quan tâm nhỉ?

Mải lo nghĩ ngợi lung tung nên vừa bước ra khỏi cửa không lâu, Shinai đụng trúng một người đi đường. Cô luống cuống nói lời xin lỗi.

"Kufufufufu, thật là bất cẩn mà."

Nghe điệu cười quen tai không thể nào nhầm lẫn được của người thủ hộ sương mù, Shinai ngơ ngác ngước lên nhìn.

"Ôi mẹ ơi, Tiên Dứa?! Anh làm gì ở đây vậy?" Shinai cố gắng hãm giọng mình xuống, đồng tử mở lớn kinh ngạc.

"Kufufufu, gọi ai là Tiên Dứa vậy hả?" Nụ cười trên miệng Mukuro hơi cứng lại: "Vongola chưa nói cho ngươi à?"

"Nói gì cơ?" Shinai ngạc nhiên hỏi lại. Cùng lúc đó, chiếc nhẫn trên tay cô phát sáng.

[Shinai-chan, em có ở đó không?]

Chưa kịp để Shinai trả lời, Mukuro đã trực tiếp cướp nhẫn của cô đưa lên miệng:

"Kufufufu, Vongola, mọi chuyện rốt cuộc là sao?"

[Hm? Mukuro-san đó à? Anh đã tìm được chỗ của Shinai rồi ư? Chrome còn lo lắng sợ anh đi lạc đấy.]

Sự thật là Chrome lo lắng không sai. Mukuro đi lạc hết một vòng Nhật Bản mới tìm được chỗ của Shinai.

"Tsuna-san, sao Tiên Dứa lại ở đây vậy?" Shinai cướp lại chiếc nhẫn, nhỏ giọng hỏi. Cũng phải thôi, ai đời giữa đường mà cầm nhẫn nói chuyện như người điên thế?

[Hiện tại Spanner đang cố gắng sửa lại khẩu pháo rồi. Thời gian này mafia Ý hoạt động rất mạnh mẽ, tôi lo em...]

"Anh đang xem thường em sao?" Shinai ngắt lời Tsuna: "Em dù gì cũng là học trò của Kyoya-sensei."

[Không phải như vậy, đừng suy nghĩ nhiều nữa Shinai-chan. Mukuro-san ở đây là giúp đỡ cho em, cũng dễ dành liên lạc hơn với chúng tôi.]

"Em biết rồi..."Shinai nói lí nhí: "Tsuna-san, em xin lỗi."

[Không sao.]

Chiếc nhẫn trở lai bình thường, Shinai đeo nó vào lại ngón tay.

"Kufufufu, giờ ngươi đang đi đâu vậy?"

"Đang định đi tìm cha. Nhưng kiểu này phải dẫn Tiên Dứa về nhà bác Agasa nói trước một lời đã." Shinai day day trán. Sắp gặp cha rồi mà lại.

"Kufufufu" Hắn tự dưng có dự cảm không lành a?

Nói rồi, Shinai dẫn Mukuro về nhà bác tiến sĩ. Hôm nay, nhà tiến sĩ lại có thêm người đến ăn nhờ ở đậu.

Shinai đưa Mukuro về đến nhà, giới thiệu đôi ba câu, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mẹ mình và bác tiến sĩ có phần lạ lạ.

Quả nhiên, Ai đang ngồi đọc báo liếc nhìn Mukuro từ trên xuống dưới, sau đó tặc lưỡi thất vọng tiếp tục đọc báo.

Bác tiến sĩ thì vừa sửa chữa vừa nhìn Mukuro, đến nỗi tưởng tách cà phê là dầu nhớt mà đổ vào.

"Kufufufu, bọn họ bị gì vậy?" Mukuro nhìn hai người tâm tình khó đoán, quay sang hỏi Shinai: "Kufufufu, muốn đi luân hồi à?"

"Tiên Dứa thật biết cách đùa giỡn." Shinai bông đùa nói: "Thành thật mà nói thì em cũng chả hiểu họ bị gì."

Mẹ Ai vốn khó hiểu như thế mà, đến cha Shinichi còn chẳng giải nổi chứ nói gì đến cô?

Tình trạng đó duy trì thời gian khoảng một tiếng. Cuối cùng, dường như không thể chịu đựng nổi nữa, bác tiến sĩ mới e dè hỏi.

"Shinai à"

"Vâng?"

"Người này là bạn trai trong tương lai của cháu à?"

"Phụt!!!!" Shinai đang uống nước giật mình phun ra ngoài hết.

"Kufufufufu." Nụ cười của Mukuro trở nên miễn cưỡng hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top