Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Có duyên ắt sẽ trùng phùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: OOC 

Note: Xin chào mọi người, thật sự là sau rất nhiều năm mai danh ẩn tích thì sau khi xem xong season mới của Kuroshitsuji mình phải ngoi lên để viết chap mới cho thoả mãn. OTP này mình đu từ hồi còn trẻ trâu đến giờ cũng đã khá già (hihi) nhưng vẫn không thể buông bỏ được. 

.

.

.

Hắn là ác quỷ. Một con ác quỷ mang trong mình dòng máu lạnh lẽo, chưa từng cảm nhận yêu thương, chưa từng đồng cảm với bất kỳ một thứ gì tồn tại trên thế gian này. Hắn chém giết không biết điểm dừng, đạp lên máu và nước mắt của hàng nghìn sinh linh để tồn tại, kể cả khi tay hắn nhuốm đen, không thể cứu vãn, hắn vẫn không hề có bất kì cảm xúc nào. Hắn sẽ không ngừng nghỉ, vẫn sẽ tiếp tục hút đi linh hồn của những người triệu tập hắn, cũng như phục tùng tất cả mệnh lệnh của họ, kể cả đó có là đồ sát cả một đất nước. Hắn chính là vậy, một con quái vật khát máu. 

Hắn không yêu ai. Hắn không có cảm xúc. 

Cho tới khi hắn gặp em. 

.

.

.

"Sebastian!"

Tiếng gọi trong trẻo của em vang tới bên tai hắn, như một khúc nhạc du dương hớp lấy thần khí hắn. Trong cuộc đời buồn tẻ của hắn, em chính là một biến số mà hắn không thể lường trước được. Tưởng chừng như không có trái tim, ấy vậy mà bây giờ hắn lại cảm nhận được sự bồi hồi. Một cảm xúc lạ, một thứ mà hắn chưa bao giờ trải nghiệm. Hắn không biết cảm giác này là gì. Em như một ly rượu ngon, có thể làm một người đê mê. Hắn không thích uống rượu, cũng như không có nhu cầu tìm niềm vui từ nó như người phàm trần. Ấy mà tại sao, hắn lại vì em mà say đến lạ. Hắn nguyện đắm chìm trong những tiếng gọi của em, những cái ôm của em. Hắn nguyện ở bên cạnh em cả đời, phục tùng và bảo vệ em khỏi những giông tố mà thế giới này mang đến cho em. 

Em chỉ là một người phàm, vậy mà em lại mạnh mẽ hơn hắn. Ý chí của em không hề bị mai mòn sau những biến cố cuộc đời. Hắn không biết tả cảm giác này như nào, có lẽ hắn thật sự điên rồi. Em là ngoại lệ của hắn, là rượu mà hắn nguyện uống, là trái cấm mà hắn nguyện chạm vào, dù cho thiên lý có trừng phạt hắn, thì hắn vẫn sẽ dang tay đón nhận. 

"Ngươi sao vậy? Sebastian!" 

Em ra lệnh, giọng đôi phần giận dỗi. Lúc này, hắn cảm thấy em đáng yêu đến lạ. Em vừa mỏng manh lại vừa quật cường. Trong mắt hắn, không một ai đẹp như em. Vẻ đẹp yêu kiều mà đầy gai góc. Đôi mắt xanh thẳm của em như hút hồn của hắn, kéo hắn vào và bao bọc lấy hắn, bóp chặt lấy trái tim đang run rẩy. 

Hắn bỗng nhớ về những khoảnh khắc hắn đã trải qua cùng em. 

Nhờ có em, mà hắn cảm nhận được hỉ nộ ái ố. 

Từ em, hắn cảm nhận được một sự dịu dàng mà có lẽ cả cuộc đời làm ác quỷ của hắn không bao giờ có thể với tới. 

Nhờ có em, hắn có thể đắm chìm trong mộng đẹp. 

Ánh trăng tròn vành vạnh chiếu rọi xuống dinh thự Phantomhive, khắc hoạ lên khuôn mặt kiều diễm khắc khổ của em. Sao em lại hoảng hốt thế? Hắn không hiểu, sao em lại có biểu cảm như vậy?

Em hãy cứ hiên ngang, hãy cứ kiêu hãnh, hãy cứ tiếp tục là em của mọi ngày. Cớ chi em lại cho hắn xem một gương mặt lo lắng cùng đôi mắt trực trào nước mắt. Hắn cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt không thở nổi. Hắn ngước nhìn khuôn mặt em, lại ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn ấy, đôi mắt hắn bỗng trầm tư đi một phần. 

Hắn chưa bao giờ có loại cảm giác như thế này. Phải chăng khi biết sắp xa một người, thì ta mới cảm nhận được nỗi thống khổ bi ai? 

Thật khó chịu mà! 

"Sebastian, trả lời ta đi. Đây là mệnh lệnh!" 

Hắn lại di dời tầm mắt, nhìn về em. Hắn không thể cất lời. Hắn không biết tại sao. Có lẽ, nếu hắn mở miệng ra nói, hắn sẽ thực sự vỡ vụn. Hắn sẽ chỉ muốn bám lấy tay em, ôm em vào lòng và gọi em là của riêng hắn. Gió thổi, thay hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của em, đặt lên má em những nụ hôn mà hắn không thể làm, hắn không có can đảm để làm. Hắn không phải người phàm, cũng chẳng phải là thiên thần để có thể dang cánh bảo vệ em trước những đớn đau em phải chịu. 

Khi em đau, em gọi tên hắn. Khi em buồn, em cũng gọi tên hắn. Hắn sẽ luôn đáp lại em, hắn sẽ luôn ở đó. Nhưng tại sao vậy, lần này hắn không thể trả lời cái gọi tên của em. Hắn luôn trân quý khi em thốt tên hắn từ chiếc môi chúm chím, đỏ mọng. Hắn vẫn muốn là nơi cho em dựa dẫm, hắn vẫn ước mong có thể dang đôi cánh, dù gãy và nhuốm bụi trần che chở cho thiên thần của hắn. 

Nhưng có lẽ hắn không thể nữa. 

Hắn cố gắng nở ra một nụ cười trấn an em, cố gắng xoa dịu đi sự hoảng loạn trong đôi mắt của em. Đôi mắt hắn yêu hơn tất thảy. 

Em đã tặng hắn quá nhiều, để rồi hắn cảm giác hắn chẳng làm được cho em bao điều. Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy hắn. Có lẽ, hắn thất hứa thật rồi. 

"Sebastian! Ngươi tỉnh táo lại đi! Ngươi sao vậy?!"

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi vào má hắn. Em khóc sao? Em khóc vì hắn sao? Hắn xứng đáng để nhận những cảm xúc này của em sao? Hắn không biết nữa. Hắn chỉ mong em có thể nở nụ cười, một nụ cười tươi tắn không vướng chút bụi trần, một nụ cười để an ủi con tim đang đập rộn ràng của hắn. 

À, hắn nhớ rồi. Hắn nhớ ra rồi. Khoảnh khắc em bị Undertaker chạm vào, hắn như phát điên mà lao tới bên em, buông bỏ tất cả mọi thứ. Hắn nhớ tất thảy rồi. Sự sợ hãi mà hắn chưa từng nghĩ hắn sẽ cảm nhận hiện rõ mồn một trong ký ức của hắn. Em đã hoảng loạn mà gọi tên hắn. Hắn không nghĩ nhiều mà bay tới, cố gắng bảo vệ em trong lòng mình để rồi nhận một nhát đâm chí mạng từ tên tử thần kia. 

Hỏi hắn có đau không? Đau chứ. Nhưng sao đau được bằng biểu cảm của em giờ đây. Tiếng em nức nở ngày càng rõ mồn một. Cậu bé của hắn, sao lại yếu đuối thế này? Chẳng phải em chính là linh hồn hắn chọn, là linh hồn máu lạnh đẹp đẽ của hắn sao? Sao phút giây này em lại nghẹn ngào như thế? Em có yêu hắn không?

Hắn không thể nào hỏi, cũng không thể nào bộc bạch với em. Hắn biết, em còn một chặng đường đời em phải đi, nhưng có lẽ, con đường sau này không còn hắn bên cạnh nữa. 

"Sebastian.. ngươi..ngươi không được chết đâu! Đây là mệnh lệnh! Mệnh lệnh đó..!!"

Giọng nói du dương đan với những tiếng nấc nghẹn. Giọng nói soi rọi tâm hồn mục rữa của hắn, cứu rỗi hắn, đưa hắn vào với những giấc mộng đẹp. 

Hắn thật sự muốn bộc bạch cảm xúc này với em. 

Hắn muốn mãi là lá chắn của em, che chở cho em khỏi những đớn đau. 

Thế nhưng, một kẻ tội đồ như hắn, làm sao có thể ngẩng cao đầu mà đi cạnh em đây? 

Con đường của hắn và em sẽ chỉ giao nhau ở một điểm nào đó trong vũ trụ bao la này. 

Vậy thì hắn lấy tư cách gì mà nói yêu em đây?

Đôi mắt đỏ của hắn bỗng rung lên vì sợ hãi. Hắn sợ điều gì? Một con ác quỷ như hắn cũng biết sợ sao?

Đúng, hắn sợ. Hắn sợ chặng đường của em không còn hắn bên cạnh, ai chăm sóc cho em? Không còn hắn bên cạnh, ai pha trà, ai tắm rửa mặc đồ cho em? Ai bảo vệ em khỏi những kẻ thù ác ý ngoài kia? Hắn thật sự rất sợ. Sợ rằng thiên thần nhỏ của hắn sẽ gặp nguy hiểm khi hắn không còn có thể che chở em được nữa. 

Hắn tiếc nuối. 

Hắn tiếc nuối những khoảnh khắc hắn và em đã trải qua. 

Hắn tiếc những cái chạm nhẹ nhàng mà em dành tặng cho hắn. 

Hắn nhìn em, cố gắng bắt trọn những đường nét khuôn mặt của em. Ghi nhớ ngũ quan của em sâu vào trong tâm trí hắn, để cho dù hắn có tan biến, hắn cũng sẽ không quên được em. 

Ánh trăng của hắn. 

Tình yêu của hắn. 

"Cậu chủ, trăng đêm nay đẹp quá..."

Hắn cất lời, trăng đêm nay quả thật rất đẹp. Trăng bao trọn lấy người con trai nhỏ bé đang ôm hắn vào lòng. Cả thế giới như ngừng quay, trở nên tĩnh lặng, dành cho hắn và em những khoảnh khắc cuối cùng. 

Như thể chỉ còn hắn và em trên cuộc đời khắc nghiệt này. 

Có lẽ em sẽ không hiểu và không bao giờ hiểu được tình cảm hắn dành cho em, nhưng để nhìn em đau lòng vì hắn ở những giây phút này, có lẽ hắn đã thoả mãn rồi. Hình bóng của hắn thật cô đơn làm sao. 

Hắn cố gắng nở một nụ cười cuối cùng, trấn an em. Cầu mong cho con đường sau này của em luôn an yên. Cầu mong cho em tìm được niềm hạnh phúc trọn đời. Cầu cho thế giới bớt khắc nghiệt với em. Cầu cho em tất thảy sự may mắn của cuộc đời này. 

Hắn gửi lại tình yêu với gió và trăng. Trăng sẽ thay hắn chiếu sáng cho con đường em đi. Gió sẽ thay hắn vuốt ve em, thay hắn hôn vào trán em, thay hắn bảo vệ em cho tới khi hắn và em trùng phùng ở dưới chân cầu Nại Hà. 

Nếu ông trời cho phép, hắn nguyện đợi em. Dắt tay em bước qua luân hồi. 

Tội lỗi của hắn và em, để một mình hắn gánh là được rồi. 

Hắn và em, có duyên ắt sẽ trùng phùng 

.

.

.

Lỡ một mai có thấy chơi vơi

Đằng sau anh vẫn dõi theo này 

Có duyên thì ắt sẽ tương phùng 

Có duyên thì sẽ chẳng lạc đường 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top