Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thế Giới Giá Băng (cont)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A/N: Ay ya, buồn quá, bí ý tưởng hết. Mọi người làm ơn đừng đọc chùa, hãy bình chọn hoặc chia sẻ hoặc bình luận hộ mình ha! Thánh kiu~
Lúc đầu cũng không định continue oneshot này nhưng tại ai kia giục quá nên đành.../nguýt/
Sự thật là mình bắt đầu hơi nản viết fic rồi tại vì hồi trước viết được nhiều đọc giả, giờ chẳng ai xem nữa. không biết tại mình nhạt quá hay mấy fic của mình không còn được hay nữa
Sự thật là mình ngưng học tiếng Việt năm lớp 3 cùng gia đình ra Châu Âu sinh sống, cho nên văn chương có giới hạn và rất khó để tả chi tiết, nếu như vậy nghĩa là ít người đọc hơn thì có khi đây sẽ là oneshot cuối. Thứ nhất là bí ý tưởng, thứ 2 là nếu có oneshot thì cách tả nó cứ sàn sàn giống nhau, thứ 3 là ít người đọc nên cũng chẳng còn hứng tiếp tục. 😞😞😞
Tuỳ vào các bạn nhé ^^, nếu thấy mình nên tiếp tục hãy báo 1 tiếng, nếu không thì có khi oneshot này là cuối cùng rồi😥
Nếu như là oneshot cuối cùng, thì sẽ rất dài và chắc sẽ hay hơn nhé.
Cám ơn những ai đã gắn bó với fic của mình trong suốt thời gian qua, ngay từ lúc mình hình thành chap đầu tiên, cũng không ngờ sẽ được nhiều đọc và bình chọn như vậy. Arigatou /cúi đầu/
Cám ơn những bạn mới biết đến nhưng đã dành thời gian đọc truyện và ủng hộ mình cho mình nghị lực /cúi đầu/
Cám ơn mina! /hôn gió/
Thực ra hiện tại viết chap này, cũng không biết là nên SE hay HE đây, mình là tác giả viết đến đâu tạo diễn biến chuyện đến đó chứ không như vài người khác viết vì đã sắp đặt trước. nên là, nếu SE thì gommen nha 😆😂😂
***************
Người ta hay thường nói tình yêu là thứ ngu ngốc nhất trên thế giới. Tình yêu là thứ thay đổi một con người, từ ác thành tốt, từ một thiên thần thành ác quỷ, nhúng tay vào bóng tối. Tình yêu làm tan chảy những trái tim giá băng nhất, nhưng cũng là khởi nguồn cho một trái tim tuyệt vời đóng cứng lại và không bao giờ có thể đập bình thường lại trước một ai.

Giống như anh vậy.

Từ trước đến nay, tưởng chừng như không bao giờ rung động, vậy mà sau ngày hôm đó, không bao giờ hình bóng người ấy rời khỏi tâm trí anh. Không bao giờ. Cứ ngỡ rằng một khi trái tim đã chết thì sẽ không bao giờ hồi phục lại, vậy mà giờ đây, mới chỉ chạm mặt được ít lâu mà đã ghi hình trong trái tim rồi.

Grrr, chết tiệt!

Anh đập bàn, anh không hiểu thứ cảm xúc nhớ nhung này, nó chưa bao giờ sảy ra. Bạn anh đứng bên, rùng mình.

"Này Claude, cậu hãy đi điều tra thông tin về thằng bé tóc xanh hôm nay chúng ta gặp đi"

Claude im lặng, chỉ biết làm theo mệnh lệnh của đức vua. Bây giờ trong mắt cậu, anh ta không phải là bạn nữa, giờ là đức vua đáng kính nhiều uy quyền. Cậu ta cúi đầu rồi đi ra ngoài.

Khi khuất bóng Claude, anh ngồi xụp xuống ghế, đập đầu vào đống giấy lộn trên bàn, làm chúng bay tung toé. Anh thở dài, từ lúc về đến giờ đầu óc cứ nghĩ về cậu bé, không có tâm trạng làm việc gì nữa. Anh cầm lấy bút trên bàn, muốn tiếp tục công việc đang dang dở, mà viết được một chút thì lại chỉ thấy đôi mắt xanh ngời của cậu, khuôn mặt lạnh tanh nhìn xuyên thấu anh, dáng người nhỏ bé chạy đi thoăn thoắt, giọng nói vô cảm nhưng đầy uy quyền. Anh lại thấy một phần bản thân trong đó.

Điên tiết lên, anh quẳng bút xuống đất rồi lại lang thang ra cửa sổ. Đứng từ trên cao nhìn quanh thế giới bé nhỏ, anh chợt nhận ra nó đẹp đến mức nào. Nơi chôn rau cắt rốn của mình, nơi những con người tôn trọng và trân trọng anh sinh sống, nơi mà lần đầu tiên trái tim lạnh ngắt từ từ tan chảy.

Có thể nói anh yêu nơi này.

Chắc cũng phải nửa tiếng kể từ khi anh chìm vào những suy nghĩ tưởng chừng như không bao giờ có, cửa phòng lại mở và Claude bước vào.

"Sebastian, tôi có thông tin cho cậu rồi đây."

Vừa nói Claude vừa ném 1 chồng giấy lên bàn. Sebastian nhìn mà tặc lưỡi. Claude có khác, muốn tìm hiểu gì là đầy đủ thông tin.

"Cám ơn"

Anh nói rồi phủi phủi tay cho Claude lui. Cậu ta nhíu mày, rồi chẳng nói chẳng rằng quay mặt đi, bước chậm rãi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Sebastian cũng chẳng thèm quan tâm thái độ của Claude. Anh ngồi bệt xuống ghế, bắt đầu lật từng trang giấy một:

Ciel Phantomhive
Sinh 14/12/1875
Con trai của bá tước Vincent Phantomhive đã quá cố khi mất trong vụ hoả hoạn 3 năm trước.
Giờ là cậu bé mồ côi lang thang không nơi nương tựa.
2 năm trước Ciel bắt đầu tụ họp lại những đứa trẻ mồ côi hay cùng hoàn cảnh và tìm một nơi bí mật sây dựng một ngôi làng nhỏ. Cậu ta được coi như là đức vua của họ.
Cậu ta thường hay lấy đồ của người giàu đi qua, nhưng chỉ lấy ít chứ không nhiều, đủ để đổi tiền mua thức ăn quần áo cho lũ trẻ.
Đầu óc thông minh
Lanh lợi
Lạnh lùng
Có tố chất cao để làm lãnh đạo.
Có mối thù với bá tước Midford vì năm xưa đã gây ra vụ hoả hoạn lớn
Hôn thê của Elizabeth Midford, con gái của bá tước mà cậu ta có mối thù với

Sebastian không đọc nữa, vì sau đó chỉ là đi kèm những bức ảnh hồi đó của cậu. Hồi xưa nụ cười của cậu rạng rỡ tươi tắn biết bao nhiêu thì giờ gương mặt non trẻ hốc hác, u sầu, băng giá đến bấy nhiêu.

Anh muốn thấy cậu cười.

****

Khi màn đêm buông xuống là lúc anh khó ngủ nhất. Lẩn vào tâm trí anh là nụ cười của cậu. Thật ngây thơ và hồn nhiên. Không thể ngờ nó đã bị dập tắt và thay vào đó là thứ bao phủ vương quốc của anh.

Anh nhổm dậy khỏi chiếc giường ấm áp, liệu giờ này cậu đã ngủ chưa? Hay cậu có lạnh không? Có đói không?

Làm vua bao nhiêu lâu nhưng anh không hay rằng vương quốc mình có những đứa trẻ đáng thương vậy. Anh thấy mình chưa làm tròn bổn phận, vừa áy náy lại vừa thấy mình tệ hại. Anh liền thay quần áo ấm, trang bị vũ khí, cầm theo tiền và lẻn ra khỏi phòng. Nhưng đứng trước cửa là Claude, bạn của anh. Cậu ta dựa vào tường, nhìn anh với vẻ mặt đăm chiêu

"Tôi biết đêm nay cậu sẽ lẻn ra khỏi đây mà. Nếu muốn đi thì phải cho tôi đi cùng"

Anh miễn cưỡng đồng ý. Hai người họ liền ra khỏi kinh thành và chậm rãi tiến về ngôi làng nơi anh gặp cậu lần cuối. Nơi đây đã tắt đèn, chỉ còn những ánh sao trên trời và ánh sáng của mặt trăng dịu dàng soi sáng con đường anh đi. Anh nhìn quanh, ở đây chẳng còn chỗ nào mở. Đi thêm một quãng thì thấy một nơi còn ánh đèn mập mờ, anh liền hứng hởi đi đến thì nghe thấy tiếng cãi vã.

"Thằng nhóc mày gan lắm, mày có biết tao là ai không mà dám ăn trộm của tao?"

"Tôi không quan tâm ông là ai, có thì tôi lấy thôi"

Đáp lại là giọng nói anh mong ước, lạnh toát, xuyên thấu trái tim anh. Anh xuống ngựa và bước vào.

Cậu đang lơ lửng trên không, đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mở ra cố vớt lấy không khí. Tay gã kia đang quấn quanh cổ nhỏ bé của cậu.

"Claude"

Sebastian tức tối nói. Claude hiểu ý liền vụt đến bên hắn, kề dao vào cổ hắn, làm khuôn mặt hắn tái mét đi vì sợ hãi. Anh cười lạnh, ai cho hắn động vào cậu. Ai cho hắn làm đau cậu

"Thả cậu bé xuống"

Claude nói vào tai hắn, người run lẩy bẩy hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống đất. Mím môi, cậu lấy tay xoa nhẹ quanh cổ. Anh đến bên và xoa đầu cậu

"Nhóc không sao chứ?"

"Ờ không sao. Cám ơn"

Chỉ một từ cám ơn của cậu mà tim anh đập liên hồi. Anh gật đầu rồi bảo cậu trả hắn đồ cậu đã lấy, hứa sẽ cho cậu nhiều hơn. Cậu bất đắc dĩ nghe theo. Hắn nhận được đồ liền tức tốc rời khỏi quán. Ông chủ nãy giờ chứng kiến sự việc vẫn chỉ trốn sau quầy im lặng.

Anh đến lại gần ông ta và mua một ít đồ ăn và chăn bông. Rồi bảo cậu dẫn đi đến nơi mà sáng hôm ấy anh đã đến. Cậu nhìn anh khó hiểu nhưng cũng dẫn đi. Ra khỏi quán thì trời cũng lạnh hơn. Thân hình bé nhỏ kia run lẩy bẩy vì cóng, cũng đúng, chiếc áo rách của cậu không đủ để bảo vệ cậu khỏi cơn lạnh. Anh xót lắm, bèn cởi áo của mình và qoàng lên người cậu. Cậu ngạc nhiên quay lại nhìn

"Không lạnh sao?"

Anh cười trừ và nói

"Quen rồi"

Thực chất anh đang lạnh, thường thì chỉ biết sự ấm áp của cung điện mà quên đi bên ngoài lạnh thế nào

"Mà thôi tôi không cần đâu, ngài mặc vào đi"

Nói đoạn cậu đưa lại chiếc áo cho anh, anh xua tay rồi lại khoác cho cậu

"Tôi còn mà lo gì"

Claude ở đó nghe hết, chỉ biết lắc đầu khó hiểu. Chưa bao giờ cậu ta thấy anh quan tâm ai thế này cả

"Thật không?"

"Thật"

Anh cố cười thật tươi để cho cậu thấy, cậu gật gù nói cám ơn. Anh bế xốc cậu lên và đặt cậu lên ngựa rồi ngồi sau. Người anh áp người cậu, hơi ấm lan ra từ hai trái tim đang đập mạnh.

Đi một quãng thì đến hốc đá, cậu ra hiệu cho anh bỏ ngựa lại và sẽ có người ra canh. Anh bảo không cần. Ai dám cướp của vua cơ chứ.

Và anh theo cậu vào

Đến nơi vẫn là cảnh hồi sáng, nhưng yên bình và tĩnh lặng hơn rất nhiều. Cậu ra hiệu cho anh và Claude im lặng và theo cậu. Họ nghe lời. Cậu đưa họ đến túp lều nhỏ nhất rồi cố chui vào.

Đây là nơi cậu ngủ

Hỏi thì hoá ra cậu nhường lều to cho mấy anh em mồ côi mới gia nhập. Cậu hỏi anh và Claude có uống gì không. Họ lắc đầu.

Cậu nhún vai rồi đi đun nước trong chiếc ấm nước cũ kỹ, đổ ra cốc rồi uống từng ngụm một cho ấm người. Một hồi cậu quay ra nhìn anh

"Phải chăng ngài đến đây làm gì?"

Anh liền đưa cậu thêm một bao tiền và bảo cậu giữ lấy, đừng ăn cắp ăn trộm nữa. Anh còn đưa cậu thức ăn mới mua và những chiếc chăn bông anh mua ở quán kia. Cậu nhận.

Lần đầu tiên trong mắt cậu lộ rõ cảm xúc.

Cậu rất cảm kích

"Tôi từng nghĩ đức Vua tệ hại, nhưng giờ thì không"

Cậu cười nhạt. Anh lắc đầu và nói

"Tệ thật mà. Nhưng giờ chắc cũng bớt đi phần nào. Mấy ngày nữa tôi sẽ đến đây đón mọi người về cung điện, giúp mọi người ăn học và có nơi nương tựa"

Cậu giật thót mình nhìn anh

"Về..cung điện á?"

Anh gật đầu. Cậu lúng túng

"Sao có thể"

"Chẳng phải nhóc muốn những đứa trẻ này có tương lai và khoẻ mạnh hơn sao?"

Cậu gật đầu.

"Vậy thì để ta giúp"

Cậu lại nhìn anh cảm kích hơn. Nhưng một lúc sau cậu lên tiếng

"Tôi không thể theo ngài. Tôi còn thù phải trả."

Anh nhìn cậu, bỗng dưng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà lạnh ngắt kia làm cậu thẹn thùng

"Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn mà"

Cậu suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười với anh. Nụ cười mà 3 năm nay cậu chưa trao cho ai

"Ngài nói đúng. Cám ơn ngài"

Họ cười nhìn nhau mà quên béng đi anh chàng nào đang ngồi ôm đùi run cầm cập, mặt mũi đen xạm vì bị bơ sấp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top