Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Laptop tỏa nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit:Hi Văn
Beta: Cà ri

Khuôn mặt phóng đại của Tống Thập Nguyệt đang đung đưa trái phải trước mặt Hà Biên Thu.

Cho dù gương mặt này không hề xấu xí, còn có chút nhỏ nhắn dễ nhìn. Nhưng khoảng cách quá gần, đột nhiên có chút dữ tợn, lại còn cười như điên, dù là trái tim mạnh mẽ như Hà Biên Thu cũng không chịu nổi.

Buổi chiều khi Hà Biên Thu ở phòng tổng giám đốc xử lý công việc nhìn thấy Tống Thập Nguyệt, cảm giác cô mang đến cho hắn rõ ràng là một tiểu thục nữ bình tĩnh thông minh, nhưng lúc này điên lên lại dọa người như vậy sao?

Không đúng, hắn quan tâm cái này làm gì chứ, điều quan trọng là tại sao hắn lại thấy Tống Thập Nguyệt rồi! Hắn lại nằm mơ sao, không, đây rõ ràng không phải là giấc mơ, bởi vì tất cả những gì hắn chứng kiến lần trước đã được kiểm chứng từng cái trong thực tế.

Hắn đang bị người khác chú hạ xuống đầu sao? Hay là cô gái này sử dụng vu thuật nguyền rủa hắn? Nhưng nhìn dáng vẻ không tim không phổi này của cô, vui giận đều thể hiện ra mặt, Hà Biên Thu không quá tin tưởng cô có năng lực như vậy.

Hà Biên Thu há to miệng, thử nói chuyện, nhưng giống như lần trước hắn không thể nghe được giọng nói của chính mình, thay vào đó bên tai toàn là âm thanh do Tống Thập Nguyệt tạo ra.

"Nhảy nhảy phá. . .Bên trên! Trên! Trên!"

Hà Biên Thu trong lòng bất đắc dĩ nâng trán, cô rốt cuộc đang chơi cái gì thế. Bên trên cái gì mà trên, muốn trên hắn sao? Không cho ở trên!

"Tiểu tử thối, đừng phách lối, lão nương nhất định phải tiêu diệt mi!" Tống Thập Nguyệt nói xong, cô uống "ừng ực" một ngụm nước, rồi tiếp tục dán mắt vào laptop.

Hà Biên Thu: ". . ."

Tống Thập Nguyệt ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại góc độ của màn hình laptop.

Lúc này Hà Biên Thu mới chú ý tới hôm nay Tống Thập Nguyệt không mặc bộ đồ ngủ màu hồng như hôm trước, thay vào đó là một bộ váy hai dây ngụy trang. Đường cong xương quai xanh tinh xảo quyến rũ, trước ngực là một mảng phong cảnh lớn, trắng như tuyết, rãnh ngực sâu với hai khối mê người theo cơ thể cô đong đưa mà hơi rung nhẹ. Dáng người khi mặc quân phục ngụy trang hào phóng luôn gợi cảm bắt mắt hơn so với các loại quần áo khác, nó hoang dã và đẹp hơn, lại càng dễ kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông.

Hà Biên Thu có chút ý không tốt lắm nhìn cô, dời ánh mắt đi đến chai nước tương ở phía phòng bếp xa xa. Thương hiệu Hải thiên, dùng còn dư lại một nửa cuộc đời.

Sau khi chiến đấu kết thúc, Tống Thập Nguyệt cầm điện thoại lên thuận tiện quét một lần vòng kết nối bạn bè.

Hà Biên Thu nhìn thấy 'Mình' từ hình ảnh phản chiếu ở mặt sau của vỏ điện thoại màu hồng của Tống Thập Nguyệt, không sai, hắn chính là laptop. Có lẽ là ngày hôm qua trải qua sự kích thích của Doraemon, Hà Biên Thu đã 'Thân kinh bách chiến', kết quả trong nháy mắt lòng hắn vững vàng rơi xuống đất, có một loại cảm giác bình tĩnh 'Quả nhiên như vậy'.

Sau khi ngón tay Tống Thập Nguyệt nhanh chóng lướt hai lần trên màn hình, liền đem điện thoại để qua một bên.

Cô chà xát bàn tay, hướng về phía laptop phóng ra ánh mắt khiêu khích: "Hừ, chơi một ván nữa, không tin không thắng được."

Nhạc nền của trò chơi vang lên, toàn bộ tinh thần Tống Thập Nguyệt đều tập trung, dán mắt vào màn hình, ngón tay dài nhỏ nhanh chóng ở trên bàn phím bấm nhảy, lên rồi lại xuống, nhấn vào mang theo sự kiên định và mạnh mẽ.

Hà Biên Thu cảm giác bộ ngực của mình thật giống như phím đàn piano, đặc biệt là vị trí trái tim, nhấn vào trái phải trước sau tới lui. Đầu ngón tay vừa co dãn lại ấm áp đụng một chút liền lập tức văng ra, không ngừng lại chút nào. Khi hắn đang nhắc nhở bản thân kiềm chế để bình tĩnh lại, đối phương lại sờ tới sờ lui, như vậy thật khó chịu, tim hắn có chút loạn nhịp a.

"A a a a a, không, không muốn, không muốn a!"

Hà Biên Thu cảm thấy Tống Thập Nguyệt nhất định là cố ý, đột nhiên phối hợp với hắn một câu như vậy.

Cơ thể tại sao lại đột nhiên càng ngày càng nóng --

"Lại chết! A!" Tống Thập Nguyệt di chuyển con chuột tắt giao diện, cô nhìn chằm chằm laptop đợi một lát, tay cô bất ngờ đặt lên bàn phím.

Hà Biên Thu cảm nhận được cả bàn tay cô gái phủ lên ngực hắn, trái tim hắn nhanh chóng nhảy lên một cái.

Thảo nào giao diện tắt chậm như vậy, Tống Thập Nguyệt phát hiện laptop nóng đến phỏng tay. Chơi game thôi mà đã nóng như vậy, cấu hình laptop này kém vậy sao, mới vừa rồi hình như còn nghe thấy tạp âm?

Tống Thập Nguyệt muốn đem đầu sát lại gần CPU laptop để nghe thử, phát hiện tư thế này không thuận tiện lắm, cô dứt khoát cầm laptop lên, đặt vào bên tai mình.

Vốn là cơ thể Hà Biên Thu rất nóng, bỗng nhiên lại bị giơ lên, càng nóng hơn nữa.

Rầm rầm rầm. . .

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tống Thập Nguyệt sốt ruột mở cửa, liền thuận tay đem laptop bỏ vào chỗ trước cửa.

Cách mắt mèo, Tống Thập Nguyệt nhìn thấy người cô không muốn gặp.

Tống Thập Nguyệt cứng đờ lùi một bước, đứng yên tĩnh tại chỗ.

Hà Biên Thu phát hiện Tống Thập Nguyệt không thoải mái, có chút tò mò người ngoài cửa là ai.

"Tống Thập Nguyệt, mở cửa, anh biết là em ở trong đó!"

Giọng nam có chút quen thuộc, Hà Biên Thu đột nhiên nhớ ra, là chàng trai đêm qua đã gọi điện cho Tống Thập Nguyệt nói muốn đòi lại con gấu Doraemon.

Con gấu đã bị Tống Thập Nguyệt ném vào thùng rác, chàng trai này không phải là tự mình tới lấy lại chứ?

Quả nhiên đúng như Hà Biên Thu nghĩ, lời nói tiếp theo của chàng trai đúng thật là kêu Tống Thập Nguyệt đem Doraemon trả lại cho hắn.

Hà Biên Thu nhìn Tống Thập Nguyệt, cô vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, quay lưng về phía hắn, cúi đầu, không thấy được vẻ mặt cụ thể như thế nào.

Nhưng mà nhìn bộ dạng này của cô, rõ ràng là cái túi nhỏ đang đắm chìm trong cảm kinh sợ thất tình. Năng lượng vừa chơi game lúc nãy đi đâu hết rồi, còn dám nói 'Nhảy nhảy phá. . .Bên trên! Trên! Trên!' đâu!

"Tống Thập Nguyệt, em mở cửa cho anh!"

Tống Thập Nguyệt vẫn đứng yên.

Hà Biên Thu trông vô cùng lo lắng, thậm chí quên mất mình thân thế đáng thương là Laptop.

"Tống Thập Nguyệt, chúng ta cũng đã chia tay, em giữ lại đồ của anh làm gì? Có phải không bỏ được hay không? Ôm nó tìm kiếm sự an ủi sao? Nếu em không bỏ được anh, cầu xin anh đi, anh sẽ quay lại." Lưu Tử An hét vào cửa để Tống Thập Nguyệt nhanh chóng mở cửa cho hắn.

Hà Biên Thu phát hiện Tống Thập Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng cánh tay bên dưới dường như động đậy, cô đang cúi đầu loay hoay làm cái gì đó.

Lưu Tử An lấy điện thoại ra gọi, nhưng không gọi được, hiển nhiên đối phương đã cho hắn vào danh sách đen. Hắn lại càng tức giận hơn, giơ tay lên liều mạng gõ cửa, miệng không ngừng nói.

"Tống Thập Nguyệt, nếu em không chịu mở cửa, anh sẽ tìm đến công ty em. Nói cho tất cả mọi người trong công ty biết, em đã ở chung với bạn trai hai năm, còn không phát sinh quan hệ, cũng không muốn kết hôn, rõ ràng rất kì lạ! Em. . . Em chính là một người lừa gạt tình cảm, đùa giỡn với đàn ông trứng thối!"

Trứng thối là cái quỷ gì, ý muốn nói là khốn kiếp sao. Hà Biên Thu bỗng nhiên rất muốn cười, có chút tò mò Lưu Tử An này rốt cuộc là loại người thế nào.

"Tống Thập Nguyệt tại sao em có thể đối xử với anh như vậy --" Ánh mắt Lưu Tử An đỏ ngầu, chuyên chú điên cuồng gõ cửa, bỗng nhiên bị người từ phía sau đè lại.

Hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy hai nhân viên bảo vệ chung cư mặc đồng phục màu đen.

Lưu Tử An thành thật, cùng bọn họ cười giải thích rằng hắn đang cãi nhau với bạn gái, không cần phải để ý đến hắn là được.

"Tôi mặc kệ các người là quan hệ thế nào, chủ nhà không muốn gặp anh, xin mời anh ngay bây giờ lập tức rời đi."

Bảo vệ quan sát Lưu Tử An một vòng, phát hiện người này rất anh tuấn, dáng dấp tốt như thế làm sao làm ra loại chuyện bỉ ổi này được. Sau đó bảo vệ gõ cửa hỏi thăm tình hình của Tống Thập Nguyệt trong nhà.

Khi Tống Thập Nguyệt nghe thấy tiếng của bảo vệ ngoài cửa phòng, liền lập tức hàng động.

Thị giác Hà Biên Thu bị hạn chế, hắn không nhìn thấy được Tống Thập Nguyệt chạy về phòng khách để làm gì. Nhưng một phút sau, một cô gái choàng chăn, tóc bù xù, khuôn mặt toàn là nước mắt xuất hiện trước mặt hắn.

"Bảo vệ đại ca, cuối cùng anh cũng đến, cám ơn anh." Tống Thập Nguyệt nói xong run rẩy đem toàn bộ cơ thể co rúc vào trong tấm chăn, dựa vào bên cạnh khung cửa, nước mắt không kiềm được chảy xuống.

Nhìn cô một chút, là bị kinh sợ đến mức nào mới có thể thành bộ dạng như thế. Xã hội này, làm sao luôn có những kẻ biến thái để cho các cô gái gặp nhiều như vậy, lại không thể đối với các cô tốt hơn được sao.

"Tống tiểu thư đừng sợ a, hãy giao cho chúng tôi! Chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ chủ nhà an toàn! Tiểu tử này quấy rầy cô đúng không! Tôi để cho hắn quấy rối cô một lần nữa xem hắn có dám nữa không?" Nói xong hai bảo an vung bàn tay đánh lên đầu Lưu Tử An.

Lưu Tử An vội vàng ôm đầu, kêu bọn họ đừng đánh nữa, nếu không hắn sẽ báo cảnh sát.

"Ai u, trời ơi, bây giờ biến thái lại phách lối như vậy a, còn kêu báo cảnh sát? Cậu báo đi, cậu quấy rối người ta trước, chúng tôi còn sợ cậu báo cảnh sát hả."

"Tôi thấy hắn động thủ trước đánh bảo vệ đại ca, bảo vệ đại ca đánh trả là thuộc về tự vệ!" Tống Thập Nguyệt lập tức làm chứng nói.

Lưu Tử An lập tức trừng mắt về phía Tống Thập Nguyệt, chỉ vào cô, "Tống Thập Nguyệt em thật là quá đáng! Tại sao em lại tàn nhẫn vô tình với anh như vậy!"

Nữ sinh sát vách phòng Tống Thập Nguyệt mở cửa ra, vừa ngáp một cái vừa nói: "Ồn ào cái gì, vừa rồi chính anh là người ồn ào khi dễ nữ sinh người ta, tôi đều nghe thấy! Ngược lại còn nói nữ sinh chúng tôi tàn nhẫn, anh có phải bị bệnh chưa uống thuốc hay không a!"

Bảo vệ vừa nghe thấy còn có người cổ vũ, nhất định phải bắt hắn đi gặp cảnh sát.

Lưu Tử An giật giật tròng mắt, bỗng nhiên hét to hai tiếng, làm cho lỗ tai mọi người bị chấn động, thừa dịp phân tán sự chú ý của bảo vệ, hắn dùng lực mạnh hất ra, chạy về phía cầu thang bên kia. Hai bảo vệ đương nhiên không thể bỏ qua cho hắn, vội vàng đi thang máy xuống lầu để chặn hắn lại, nhưng đợi hơn nửa giờ cũng không thấy ai, đành phải trở về nói lại với Tống Thập Nguyệt một tiếng.

Tống Thập Nguyệt vô cùng cảm ơn hai vị nhân viên bảo vệ đã hỗ trợ.

"Vô cùng cảm ơn, hôm nào tôi mời hai anh ăn cơm."

"Không cần, không cần, bảo vệ chủ nhà là trách nhiệm của chúng tôi. Nếu như sau này còn xảy ra loại chuyện này, cô tiếp tục ở trên Wetchat gọi điện cho chúng tôi là được rồi."

Trước khi đi hai người bảo vệ không quên cười dặn dò Tống Thập Nguyệt khóa chặt cửa, nhất định phải khóa trái.

"Ừ!" Tống Thập Nguyệt gật đầu một cái, cùng bọn họ vẫy tay chào tạm biệt. Cô cũng cảm ơn cô gái phòng sát vách đã thay cô nói chuyện.

"Không sao, có một vài cô gái cũng bị tra nam lừa gạt qua, sau này cảnh giác cao độ, tinh mắt nhìn người là được rồi."

Tống Thập Nguyệt mất tự nhiên cười nhận lời, xoay người đóng cửa lại, khóa trái cửa cẩn thận.

Sau khi trở về nhà, Tống Thập Nguyệt đứng thẳng tắp trước cửa, bỗng nhiên hất bỏ chăn bông trên người xuống đất

Giây tiếp theo, cô liền sụt sịt mũi khóc to lên, vọt tới bên cửa sổ nhìn một lúc, mới quay trở lại.

Khi Hà Biên Thu lần nữa trông thấy Tống Thập Nguyệt, ánh mắt cô có chút sưng đỏ. Tình cảm là thứ gì đó thật phức tạp, rõ ràng lỗi là do đối phương, nhưng cô lại khóc thương tâm đến vậy.

Tống Thập Nguyệt đi tới, đem laptop khép lại, cất vào trong túi xách.

Trước mắt Hà Biên Thu là một mảnh tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sung