Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Là lần đầu tiên cũng là con người đầu tiên


Edit: TiêuKhang

Tim Thiên Tỉ đập loạn xạ, chỉ biết bối rối đứng từ xa chờ đợi phản ứng của anh.

"Cậu chủ, có cần bảo người nấu chút đồ ăn khuya không?" Quản gia hỏi.

"Không cần. Dì đi nghỉ trước đi." Vương Tuấn Khải chỉ hờ hững khoát tay từ chối, quản gia liền vâng lời đi xuống.

Thoáng chốc, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, rõ ràng không gian trong phòng khách rất lớn, nhưng không hiểu sao Thiên Tỉ lại cảm thấy chật hẹp đi nhiều, khiến cậu ngay cả thở cũng thấy rất khó khăn.

"Còn không tới đây?" Khép lại cuốn tập, anh nheo mắt nhìn cậu.

Thiên Tỉ chầm chậm đi tới. Hương thơm ngào ngạt thoang thoảng bay vào mũi, Vương Tuấn Khải vươn tay bắt lấy cậu, Thiên Tỉ lập tức ngã nhào vào lòng anh.

Cậu khẩn trương níu lấy cổ áo áo choàng tắm, trố mắt nhìn anh trân trân.

Bộ dáng rất giống chú thỏ con đang hoảng sợ, Vương Tuấn Khải nâng cằm cậu lên, nhìn cậu nói, "Em đến muộn đấy!"

"Xin lỗi. Giờ đó tôi mới xuống ca." Cậu thỏ thẻ lên tiếng.

Cứ tưởng là anh sẽ rất giận, vì cậu đã để anh đợi lâu như thế, đang tính giải thích không ngờ anh lại đột nhiên cúi đầu vùi vào tóc cô hít hà mấy cái, "Tắm rồi?"

"Dạ...." Động tác của anh thật sự quá mập mờ, khiến cậu ngượng ngùng bối rối đỏ mặt.

Vương Tuấn Khải thích hương thơm thoang thoảng tự nhiên như thế này, không nói gì chỉ cúi đầu ngậm lấy vành tai trắng nõn như trân châu của cậu, khiến Thiên Tỉ hoảng sợ không ngừng run rẩy, nhạy cảm 'ư a' ra tiếng.

Tiếng rên nhỏ nhẹ mềm mại yêu kiều đó khiến bụng dưới Vương Tuấn Khải đột nhiên thót lại, hơi thở cũng nặng nề hơn, "Tiểu yêu tinh, em làm nghề này được bao lâu rồi?"

Giọng nói đầy truyền cảm vang lên giữa đêm tối càng khiến nhịp tim người nghe hỗn loạn.

Thiên Tỉ vốn không thể chống chọi lại. Đôi tay nhỏ bé yếu ớt cuộn lại trước ngực anh, liếm liếm đôi môi hồng lí nhí hỏi: "Nếu tôi nói đây là lần đầu tiên....Anh có tin không?"

Đôi con ngươi sâu thẳm như màn đêm của anh nhìn cậu chăm chăm trong giây lát, tựa như đang suy ngẫm mức độ chân thật qua lời cậu nói.

Nhưng mãi vẫn không nghe anh nói gì, môi anh đột nhiên chuyển phương hướng áp lên môi cậu.

Mặc kệ lời cậu vừa nói có thật hay không, anh không thể không thừa nhận mình rất thích mùi thơm của cậu. Hơn nữa, không hiểu sao anh lại có chút hy vọng lời cậu nói là thật.

Có lẽ, vì anh rất ghét loại phụ nữ gian dối!

Phản ứng vụng về của cậu luôn khiến Vương Tuấn Khải khó có thể kiềm nén. Không thể thoả mãn dừng lại ở nụ hôn, bàn tay lưu loát giật phăng chiếc áo trên người cậu, bao bọc hạt anh đào xinh xắn dễ thương kia.

Thiên Tỉ bị dọa sợ, tay run run bắt lấy bàn tay anh, "Vương tiên sinh, nơi này là phòng khách...."

"Vậy thì sao?" Giọng nói trầm khàn hấp dẫn mê người chứa đầy ham muốn. Đôi mắt ướt át giống như được tẩm qua nước.

Cậu nhỏ giọng nói nhỏ: "Trong nhà có người lạ...."

Nhưng lời vừa dứt, môi đã bị Vương Tuấn Khải ngang ngược ngăn chặn.

Khoái cảm đã trào dâng, anh căn bản bất chấp là đang ở đâu.

Anh phải công nhận, cậu bé trước mắt này đúng là tiểu yêu tinh mê người. Ngây thơ, vụng về, hoàn toàn không có chút kỷ xảo nào để chiều chuộng đàn ông, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ một cái chuyển mắt, một tiếng rên nhẹ, đã có thể khiến anh muốn dừng mà không thể dừng.

Đó giờ Vương Tuấn Khải chưa từng có cảm giác như vậy đối với đàn ông. Vẫn là câu anh đã nói khi lần đầu tiên chính thức giao dịch với cậu: Anh thích cảm giác khi ở cùng cậu.

Thiên Tỉ bị anh đè lên ghế sô pha, cơ thể trắng như ngọc dưới ánh đèn càng thêm trơn bóng mịn màng, vô cùng quyến rũ mê hoặc. Đôi con ngươi màu hổ phách còn vương chút nước óng ánh trong suốt, càng làm cho Thi Nam Sênh khó có thể tự giữ mình.

Cậu và Nhã Nhã hoàn toàn không hề có điểm nào giống nhau, cho nên anh chưa bao giờ xem cả hai là một. Nhưng đôi mắt kia....

Lại giống nhau đến mức khiến anh thỉnh thoảng mê loạn.

Ngay cả lúc nũng nịu chìm đắm trong cơn mê cũng giống nhau đến vậy.

Thiên Tỉ rất nhanh bị anh làm cho ngây ngất, chỉ có thể bất lực bấu víu vào cơ thể vạm vỡ của anh, để bản thân giấu đi vẻ ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng chỉ cần chợt nghĩ tới nơi nào đó của mình bất cứ khi nào cũng sẽ có người tiến vào, cậu liền khẩn trương thót người lại, đôi môi mềm mại bị cậu cắn đến trắng bệch, chỉ vì không kiềm chế nổi nên miệng đã bật ra tiếng.

"Tiểu yêu tinh, đừng khẩn trương....Tôi không thích người quá cứng nhắc...." Anh hiếm khi có kiên nhẫn dỗ dành tình nhân trong những lúc thế này. Có lẽ, đơn giản chỉ vì đôi mắt của cậu quá giống Tiểu Nhã.

Cứng nhắc? Vì vậy nên anh ấy mới cảm thấy mình vô vị sao?

Nhưng chuyện lấy lòng đàn ông, cậu cũng không biết nên làm sao mới phải.

Hàng mi mỏng manh như cánh bướm khe khẽ chớp động, cậu khó chịu quay mặt sang chỗ khác, khẽ nói: "Xin lỗi, tôi chưa có nhiều kinh nghiệm...."

Đôi mắt thâm thúy sâu thẳm như màn đêm của Vương Tuấn Khải nhìn cậu bằng vẻ say mê, tựa như đang suy nghĩ sâu hơn về ẩn ý trong lời cậu nói.

Ngay sau đó, anh hôn không sót chỗ nào trên cơ thể cậu.

Sự tấn công quá mãnh liệt khiến cậu không thể chịu được, vội theo bản năng rút người sát vào lòng anh.

Đáy mắt Vương Tuấn Khải càng trở nên sâu thẳm, "Tiểu yêu tinh, đây là cái chưa có kinh nghiệm như em nói? Nhưng độ mẫn cảm trên cơ thể em, đã để lộ quá rõ...."

Chỉ đụng nhẹ một cái, cậu giống như biến thành yêu tinh mê người. Tựa như quả đào mật đã chín mọng chỉ chờ anh đến thưởng thức....

Thiên Tỉ bị những lời trêu chọc của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, không dám ngước mắt lên nhìn anh nữa.

Bộ dáng kia càng làm cho Vương Tuấn Khải như say như mê, cảm thấy muốn ngừng mà không được, đem vật nóng bỏng của mình khảm sâu vào trong cơ thể cậu.

Ngất ngây với cảm giác cậu mang lại, anh khàn giọng hỏi, "Tiểu yêu tinh, trước đây em từng qua lại với mấy người rồi?"

Sao có thể chặt chẽ như vậy? Cảm giác đó tưởng chừng như muốn nuốt chửng anh....

Vấn đề của anh hỏi khiến Thiên Tỉ sững sờ mất một lúc.

Nếu như nói, người đàn ông đầu tiên của cậu chính là anh, anh có tin không?

Nếu như nói, lần đầu tiên của cậu, là tự cậu đến bệnh viện yêu cầu người ta làm rách nó đi, anh có tin không?

E là anh sẽ cảm thấy rất buồn cười. Dù sao ở trong lòng anh, cậu bất quá chỉ là một cậu bé 'bán xuân' ai cũng có thể lên giường mà thôi!

"Tại sao không trả lời? Đang đếm lại xem có bao nhiêu, hay số người đã nhiều đến nỗi khiến em không thể nào nhớ rõ?" Lời nói đùa bỡn nhạo báng vang lên bên tai, như để trừng phạt cho sự thất thần của cậu, anh càng gia tăng thêm sức, va chạm mạnh bạo khiến Thiên Tỉ ù tai hoa mắt.

"Đây là chuyện riêng của tôi, xin lỗi...." Nghe những lời này, Vương Tuấn Khải càng nhíu chặt chân mày.

Nhưng cũng không ép cậu trả lời nữa.

Vốn anh chỉ xuất phát từ sự hiếu kỳ mới thuận miệng hỏi ra thôi. Chuyện riêng của đôi bên, không cần phải quan tâm quá nhiều. Giữa họ, chỉ có giao dịch, thế thôi!

***

Đêm khuya.

Thiên Tỉ mệt mỏi ngã lăn ra giường.

Nằm nghỉ một chút thôi, chốc lát nữa cậu sẽ dậy và rời khỏi nơi này. Nghĩ vậy nên cậu cũng thả lỏng nhắm mắt lại.

Vị trí bên cạnh đột nhiên hơi lún xuống.

Mùi hương nhẹ nhàng sau khi tắm của Vương Tuấn Khải thoảng tới, khiến tim cậu đập rộn lên. Cứ đinh ninh rằng anh sẽ mở miệng bảo cậu dậy rời đi ngay, nhưng hoàn toàn không nghe anh nói gì.

Anh chỉ châm điếu thuốc, ngồi nghiêng ở bên người cậu. Mặc dù vẫn đang nhắm mắt, nhưng Thiên Tỉ cảm nhận được rất rõ tầm mắt của anh đang chiếu lên người mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: