Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 137: Về khách sạn




"Đột nhiên muốn tôi về nước là có chuyện gì quan trọng sao?" Thiên Tỉ hỏi Lăng Phong.

Lăng Phong nhìn nhìn Vương Tuấn Khải, " Vương tổng chọn cậu làm người đại diện cho 'Daisy Story'."

"Tôi?" Thiên Tỉ kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải.

Chỉ có Lăng Phong là không hề ngạc nhiên.

Sớm biết để cho Vương Tuấn Khải nhìn thấy kịch bản của Lục Yến Tùng, anh ta tất nhiên sẽ an bài như thế. Sự quan tâm của Vương Tuấn Khải dành cho Thiên Tỉ hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh. Xem ra Bạch Nhã trong lòng anh ta, thật sự đã thành chuyện quá khứ rồi.

"Thế nào? Kinh ngạc như vậy, cảm thấy mình không thể làm được sao?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng liếc nhìn cậu, thờ ơ hỏi. Lần trước, những lời cậu nói muốn tranh thủ cơ hội này đến nay còn vẫn còn vang bên tai Vương Tuấn Khải.

"Dĩ nhiên không phải." Thiên Tỉ lập tức phản bác.

"Chỉ cảm thấy hơi lạ mà thôi, chẳng phải trước giờ anh luôn không chịu hợp tác với tôi sao?" Tại sao đột nhiên anh lại đổi ý?

"Đúng, đó là Mike đã chọn em. Cậu ta là nhà thiết kế tương đối cố chấp, tôi không thể thuyết phục cậu ta." Anh đổ tất cả ý tưởng lên người Mike.

Thiên Tỉ và Mike đã từng quen biết, nên cũng hiểu rõ anh ta đối với chuyên môn rất kiên quyết. Nên gật đầu tin ngay. Chỉ là thật không ngờ Vương Tuấn Khải sẽ đích thân tới Hàn Quốc tìm cậu. Nói thế nào cũng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

"Có điều...." Trong lúc Thiên Tỉ đang ngẩn người ra thì Vương Tuấn Khải tiếp tục chậm rãi mở miệng: "Chúng tôi có một điều kiện, nếu cậu Dịch đồng ý thì quá tốt, nếu cậu không thể đồng ý, chúng tôi chỉ có thể nói thật đáng tiếc."

Điều kiện? Thiên Tỉ liếc nhìn sang Lăng Phong hỏi: "Điều kiện gì?"

"Nếu Lục Yến Tùng đưa kịch bản cho cậu, hy vọng cậu sẽ từ chối nhận vai diễn."

"Tại sao?" Thiên Tỉ cảm thấy thật kỳ lạ.

Lăng Phong dĩ nhiên là biết lý do. Khi Vương Tuấn Khải chủ động tới tìm anh, nói muốn đào tạo Thiên Tỉ thì anh đã lường trước anh ta muốn đưa ra điều kiện này.

"Không có lý do gì." Vương Tuấn Khải nhìn cậu, "Nếu như em nhất định phải biết lý do, thì có thể nói công ty chúng tôi và Lục Yến Tùng có thù riêng. Hai người em chỉ được chọn một, chúng tôi sẽ không miễn cưỡng."

Thực tế thì, làm gì có thù riêng như anh nói chứ? Lúc trước, anh và Lục Yến Tùng chỉ gặp qua mấy lần, cũng không có qua lại trong công việc, càng không có hợp tác với nhau một hạng mục nào, sao lại có thù riêng?

Chỉ là....

Người con trai này quá ngốc, mà Lục Yến Tùng lại rõ ràng có mục đích khác với cậu.

Thiên Tỉ không có trả lời ngay, chỉ nhìn sang Lăng Phong.

Lăng Phong nhíu mày, giống như cho cậu tự do lựa chọn, nhưng trong lòng đã nắm chắc lựa chọn của cậu, " Cậu cứ lựa chọn, công ty cho cậu quyền chọn lựa theo nguyện vọng của mình. Nhưng nếu Vương tổng đã tự mình đến Hàn Quốc tìm cậu, thành ý của anh ấy chúng ta đều có thể nhìn ra được."

Thiên Tỉ trầm ngâm một lúc, chẳng mấy chốc liền đưa ra quyết định, "Tôi chọn hợp tác với 'Daisy Story' của Vương thị."

Mike là nhà thiết kế hàng đầu trong nước, có thể hợp tác với anh ta cũng là một loại vinh hạnh.

Huống chi....

Lục Yến Tùng....

Trong khi chưa biết rõ mục đích của anh ta thì Thiên Tỉ tạm thời không muốn cùng anh có bất kỳ qua lại nào.

Đàm phán rất thuận lợi, Vương Tuấn Khải giao hợp đồng đã soạn trước cho Lăng Phong ngay tại chỗ.

Lúc đi ra khỏi quán, Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ cũng chưa nói riêng với nhau câu nào ngoài công việc.

"Thiên Tỉ, cậu đưa Vương tổng về khách sạn đi." Lăng Phong sắp xếp nhiệm vụ tạm thời cho Thiên Tỉ, "Tôi đi xem các nghệ sĩ khác một chút, xem tình hình hiện tại của bọn họ."

Thiên Tỉ không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Đoàn người Lăng Phong liền lái xe đi, chỉ còn lại Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải, cùng với mấy người cấp dưới của Vương Tuấn Khải.

Bầu không khí bỗng chuyển sang ngượng ngùng lúng túng.

Thiên Tỉ miễn cưỡng nở nụ cười, vừa không ngừng xoa xoa đôi tay vừa cất giọng hỏi: "Các anh ở khách sạn nào? Tôi đưa các anh qua."

Vương Tuấn Khải liếc nhìn cậu bị lạnh đến nỗi mặt mũi đỏ hết cả lên, không có nói địa chỉ, chỉ lạnh giọng nói: "Lên xe trước!" Nói xong, anh xoay người mở của xe ra ngồi vào ghế lái.

Thiên Tỉ sửng sốt nhìn bóng lưng của anh, bởi vì thật sự quá lạnh rồi cậu không nấn ná thêm nữa vội vàng chui vào trong xe.

"Ngồi phía trước!"

Lúc Thiên Tỉ kéo cửa cửa ở dãy ghế sau ra thì nghe được giọng điệu ra lệnh của Vương Tuấn Khải. Cậu do dự một chút rồi cũng ngoan ngoãn lên ngồi ở phía trước.

Dường như, anh hoàn toàn chẳng có chút xa lạ gì với nơi này, suốt một đường chạy thẳng về trước, rõ rang đã xác định được nơi mình muốn đến.

Tay cầm vô lăng, môi mỏn mím chặt, rõ ràng không muốn mở miệng nói chuyện với cậu. Không khí hơi lành lạnh.

Thiên Tỉ cảm thấy mình nên nói gì đó để phá vỡ đi bầu không khí ngột ngạt này, " Cái kia...tiểu Hy có đưa quần áo đến công ty cho anh chưa?"

"...." Im lặng không trả lời. Thậm chí, ngay cả mắt cũng không nâng lên.

Thiên Tỉ cắn cắn môi, nghiêng mặt qua nhìn anh. Nét mặt anh lạnh băng hoàn toàn không nhìn ra lúc này anh đang suy nghĩ cái gì.

"Có thấy tờ giấy kia không?" Cậu tiếp tục hỏi lần nữa.

"Tờ giấy? Tờ giấy đó truyền đạt cho cái gì?" Rốt cuộc anh cũng mở miệng nói chuyện, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng xa cách.

Thiên Tỉ sững sờ một lúc mới thật lòng áy náy nói, "Xin lỗi...."

Lời vừa dứt, xe cũng 'Két....' đột ngột phanh lại đậu ở ven đường. Do thắng xe quá gấp, Thiên Tỉ không kịp phản ứng cả người ngã chúi về phía trước, trán suýt nện vào cửa trước.

May mà....Có một bàn tay đã lanh lẹ kéo người cậu trở lại. Không đợi cậu kịp phản ứng, cằm đã bị anh giữ chặt.

Kéo khuôn mặt cậu qua, để cậu đối diện với đôi mắt đang nén giận, "Dịch Dương Thiên Tỉ, em đang giỡn chơi với tôi sao?"

Thiên Tỉ uất ức nhìn anh, vẻ mặt vô tội, " Tôi không có...."

"Không có? Vậy xem như xin lỗi là xong? Em nói cho tôi biết, đó là lời xin lỗi sao?" Anh lạnh lùng hỏi hết câu này tới câu khác, dáng vẻ rất hung dữ.

Người con trai đáng chết này! Nhất định không biết, sau cuộc điện thoại chết tiệt kia của cậu anh đã lo lắng biết nhường nào không. Lo lắng vì không hiểu tại sao không gọi lại được?

Có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không?

Tìm đến Lăng Phong, sau khi nhờ Lăng Phong gọi điện thoại xác nhận cậu không có chuyện gì, nỗi lo lắng trong lòng anh mới vơi đi đôi chút.

Nhưng....Vẫn cảm thấy luôn bất an. Cho nên hôm nay mới không thể chờ đợi được nữa mà chạy sang đến tận đây.

Vừa gặp nhau đã để anh bắt gặp cậu và Trầm Âm đang thân mật bên nhau. Người con trai này....Chẳng lẽ thật sự thích chơi mấy cái trò mập mờ kia sao?

Anh càng nghĩ càng tức, tay giữ chặt cằm Thiên Tỉ không khỏi tăng thêm sức.

Cửa sổ xe bị người ở bên ngoài gõ. Anh hung hăng trợn mắt nhìn Thiên Tỉ rồi mới buông cậu ra, mở cửa sổ xe.

"Vương tổng, không sao chứ? Có phải xe có vấn đề không? Cần giúp một tay không?" Người đi theo anh từ phía sau lên hỏi thăm.

"Không có việc gì, mọi người lái xe về khách sạn trước đi, tôi lập tức tới ngay." Vương Tuấn Khải không nhiều lời nói một câu đuổi bọn họ. Lần nữa đóng lại cửa sổ xe. Quay đầu lại dự định lý luận cho ra lẽ vụ này với cậu.

Nhưng cậu đã lên tiếng trước: " Tôi xin lỗi....tôi biết chỉ để lại tờ giấy thật sự có phần quá đáng, đúng ra tôi nên đến gặp anh để nói tiếng xin lỗi mới phải."

Thái độ rất chân thành, lời nói mềm mại dịu dàng đến khó tin, khiến Vương Tuấn Khải giật mình ngớ ra. Giống như đang đánh vào bông vải, lồng ngực ứ nghẹn lửa giận nhưng không biết làm sao để trút giận, "Em thích chơi trò ra đi mà không từ biệt với tôi, quay về Seoul để tiếp tục chơi trò mập mờ với Trầm Âm?"

" Tôi không có." Thiên Tỉ bác bỏ lời vu khống, đôi con ngươi trong suốt nhìn khuôn mặt đầy tức giận của anh. Đèn xe và đèn đường ngoài cửa sổ chiếu rọi vào mắt cậu. Khiến nó càng phát sáng và rực rỡ hơn.

"Em không có trêu chọc tôi, hay không có chơi trò mập mờ với Trầm Âm?"

"Cái nào cũng không có." Thiên Tỉ nhìn anh chân thành giải thích.

"Vốn tôi cũng định nói với anh lúc đó rồi, nhưng đêm đó.... Anh lại tức giận bỏ đi trước...Sau khi đến Hàn Quốc, vừa xuống máy bay việc đầu tiên là đi gọi điện thoại cho anh. Nhưng điện thoại reo mãi cũng không có ai nghe." Thiên Tỉ uất ức nhìn anh, thấy sắc mặt anh hòa hoãn đi một ít, cậu mới nói tiếp: " Tôi nghĩ rằng anh sẽ gọi lại, nên chờ ở trạm điện thoại. Nhưng...không may điện thoại công cộng lại bị hư, nên không gọi được nữa."

Lời cậu nói, không giống đang nói dối. Vương Tuấn Khải đương nhiên tin tưởng. Nhưng một giây kế tiếp, anh bỗng nheo mắt lại hỏi, "Xảy ra chuyện gì với Mộ Trầm Âm?"

Đột nhiên cậu cười cười, không trả lời mà nhìn anh chăm chăm, "Anh có phát hiện ra không, mỗi lần gặp tôi là anh luôn hỏi về chuyện của Trầm Âm. Là sao vậy hả?"

Anh sửng sốt. Người con trai ngốc này, lại còn hỏi anh vì sao? Còn không phải vì cậu và Trầm Âm quá thân thiết, khiến anh khó chịu sao?

Hừ một tiếng, há miệng cắn lên bờ môi mềm mại của Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ không ngờ anh lại làm như vậy, cậu sững người bất động trố mắt nhìn anh.

Thế nhưng anh cứ gặm cắn môi cậu không buông, sau đó còn đưa đầu lưỡi trơn láng len lỏi vào khoang miệng cậu.

"Ưmh...." Thiên Tỉ hoảng sợ ưm ra tiếng.

Tiếng rên khe khẽ đó chẳng khác nào là lời khích lệ dành cho Vương Tuấn Khải. Có trời mới biết anh thật sự rất muốn trừng trị thích đáng cậu bé nhỏ hư hỏng này! Bàn tay xuyên qua mái tóc cậu ôm lấy gáy cậu. Anh dùng sức vào nụ hôn, điên cuồng đòi hỏi.

Thiên Tỉ cảm thấy mình dường như muốn tan chảy trong nụ hôn của anh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại bất lực bám vào vai anh, để mình không bị trượt xuống.

Nụ hôn của anh rời khỏi môi cậu di chuyển xuống cằm, mút mạnh một cái. Hôn như vậy có vẻ như không thể thỏa mãn được anh. Anh vội vàng giật áo trên người Thiên Tỉ ném ra ghế phía sau.

Trên người cậu lập tức chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi mỏng manh. Vương Tuấn Khải rên rỉ vươn tay trêu đùa điểm hồng bên trái của cậu. Anh thô lỗ xoa bóp cách lớp áo sơ mi cùng áo phông, nụ hôn như vũ bão tàn sát đôi môi cậu.

"Ưm.... Đừng...." Thiên Tie khe khẽ thốt ra tiếng rên rỉ.

Sức nơi bàn tay anh chợt nhẹ đi, khiến cho cậu không chịu nổi nữa.

Nhưng cậu càng từ chối thì anh lại càng không muốn bỏ qua cho cậu. Dứt khoái nắm lại hai tay đang không ngừng vung vẫy của cậu.

Thiên Tỉ cũng chìm trong cơn mê loạn nên nhất thời ngay cả lời từ chối cũng không thể nói ra được chỉ có thể yếu ớt nhìn anh. Bàn tay nhỏ bé vòng lên cổ anh, như một con búp bê ngoan ngoãn mặc anh chơi đùa.

"Tối nay, anh muốn em!" Anh thì thầm lời mờ ám bên tai cậu.

Cả người cậu run lên. Mơ hồ mở mắt ra, chống lại đôi con ngươi nguy hiểm của Vương Tuấn Khải. Trái tim cũng rung động mãnh liệt.

Vương Tuấn Khải đột nhiên buông cậu ra, tăng tốc cho xe nhanh chóng chạy về khách sạn.

Anh đã muốn cậu đến nỗi không thể kiềm nén được nữa!

Đợi suốt mười tháng....Tối nay cho dù giá nào anh cũng sẽ không bỏ qua cho cậu nữa.

Xe chạy đến khách sạn.

Ném chìa khóa cho phục vụ, Vương Tuấn Khải không nói nhiều lôi kéo Thiên Tỉ từ ghế phụ xuống. Anh đi rất nhanh Thiên Tỉ phải vừa đi vừa chạy mới đuổi kịp anh.

Quét thẻ vào thang máy, trong thang máy không có ai. Cả người Thiên Tỉ đột nhiên bị anh ấn vào trên vách thang máy.

"Anh Vương...." Cậu kêu lên một tiếng, cảm nhận được hơi thở phái nam mạnh mẽ của anh phả tới khiến tim cậu đập rộn lên.

"Gọi anh là Khải." Giọng điệu của anh giống như ra lệnh.

Thiên Tỉ run lên. Môi bị anh lấp kín, nhưng vẫn còn có thể nghe được những lời tỉ tê nho nhỏ bên môi cậu: "Gọi tên anh đi?"

Thiên Tỉ như bị bỏ bùa mê, ngoan ngoãn khẽ gọi một tiếng: " Khải...."

Chỉ một chữ dịu dàng, mềm mại đơn giản. Tựa như lời thì thầm của đôi tình nhân. Toàn thân Vương Tuấn Khải chấn động, cảm thấy một luồn khí nóng từ phía dưới xông lên. Cơ thể ảnh rõ rang đang có phản ứng. Đôi môi càng điên cuồng mút chặt môi cậu.

"Ở đây có camera đó...." Cậu nhắc nhở anh.

Nhưng anh đã hoàn toàn bất chấp tất cả. Đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, hòa quyện cùng môi lưỡi cậu. Mời gọi khiến cậu không thể không phối hợp.

Nụ hôn của hai người tưởng chừng như có thể phóng ra lửa.

Hôn từ thang máy cho đến tận cửa phòng, đến cả phòng ngủ cũng không kịp vào, Vương Tuấn Khải đã đè cậu ra ngạy tại cửa.

Không ngừng lại ở đó, xé rách chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người cậu. Kế tiếp cởi luôn quần jean cậu xuống. Trong phút chốc, trên người Thiên Tỉ chỉ còn lại chiếc áo phông trắng mỏng manh, và một cái quần lót màu tím.

Cũng may....Khách sạn có mở lò sưởi, rất ấm, cho dù không mặc gì đứng ở đây cũng không thấy lạnh.

Vương Tuấn Khải dịch người ra phía sau, dùng ánh mắt tham lam chiêm ngưỡng thân hình nóng bỏng.

Mặt Thiên Tỉ đỏ tới mang tai, chỉ cảm thấy tầm mắt của anh như muốn xuyên thấu, lột trần cậu ra....Cậu xấu hổ lấy tay che mình, lại bị Vương Tuấn Khải đè hai tay ở bên người.

"Đừng che.... Thật sự rất đẹp...." Đáy mắt anh như có hai ngọn lửa thắp sáng, chúng tố cáo tất cả dục vọng ham muốn của anh lúc này.

Thiên Tỉ cụp mắt, không dám đón nhận ánh mắt đó của anh.

Tiếp theo hai chân cậu nhanh chóng bị đầu gối của anh đẩy ra. Anh chen chân mình vào giữa, cúi đầu chậm rãi hôn lông mày, mắt....rồi chóp mũi của cậu....

Tay Thiên Tỉ bị cuộn lại cùng một chỗ. Theo nụ hôn của anh, tay cậu càng cuộn lại chặt hơn....Chỉ cảm thấy hai chân mình đang bị đầu gối anh mơn trớn qua lại, mang theo sự mê hoặc dụ dỗ khiến cậu khó có thể chống đỡ. Ngưa ngứa, rồi lại tê dại....

Tay của anh men theo xương đòn vai trượt xuống bắt lấy một bên điểm mẫn cảm lồ lộ của cậu. Anh giống như cố ý trêu chọc cậu, cho nên không vội cởi hết đồ của cậu ra, mà chỉ liên tục xoa nắn bên ngoài lớp vải.

Thỉnh thoảng men theo mép áo, trượt nhẹ ngón tay vào vân vê nụ hồng run rẩy của cậu.

"Ưmh....Đừng mà...." Thiên Tỉ run rẩy kêu thành tiếng. Rốt cuộc anh đang làm gì? Cứ không ngừng xoa nắn nụ hồng của cậu....Thiên Tỉ có cảm giác điểm tròn ấy đã bị động tác của anh làm cho vừa cứng vừa sưng lên, buồn buồn, giống như bị ứ máu.

Cậu muốn gạt tay anh ra, nhưng tay đang bị một tay anh giữ lại, căn bản không có sức để gạt ra.

Nghe được lời thì thào của cậu, Vương Tuấn Khải như được khích lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: