Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 140: Nói chuyện yêu đương




"Đâu có giống nhau chứ...." Cậu lí nhí nói.

"Sao không giống?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi cậu.

Thiên Tỉ bĩu bĩu môi. Trước kia là bất đắc dĩ, cậu mới không thể không làm như vậy. Nhưng mà bây giờ..."Nói tóm lại không giống chính là không giống."

Vương Tuấn Khải bá đạo nhìn cậu, chuyên chế đưa ra kết luận, "Anh mặc kệ. Tóm lại thuốc không được mua! Cũng không được uống! Có con thì cứ để sinh ra." Nói xong anh xoay người đi vòng qua ngồi vào ghế lái.

Thiên Tỉ níu lại góc áo của anh, giọng như mũi kêu nói: "Nhưng tôi không muốn con mình sinh ra mà không có cha."

Không có cha? Bộ cậu coi anh vô hình sao? Khóe môi Vương Tuấn Khải giật giật, "Anh không phải là cha sao?"

"Anh..." Thiên Tỉ mờ mịt nhìn anh, lòng bỗng thấy chua xót. Quan hệ của họ bây giờ là gì, Thiên Tỉ cũng không dám nghĩ tới. Trong mối quan hệ của hai người, cậu vĩnh viễn luôn là người bị động. Cậu có thể nói lên yêu cầu mong muốn được ở bên anh sao? Hay có con rồi, cậu sẽ có quyền đòi hỏi anh kết hôn với mình? Cậu nghĩ... Nếu yêu cầu dưới điều kiện không có tình yêu như vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Suy nghĩ lung tung một hồi. Cuối cùng cậu dùng giọng nói rất nhẹ nhàng để nói với anh: "Nếu có con, một ngày nào đó nó trưởng thành, biết nhìn nhận sự việc rồi sẽ hỏi chúng ta tại sao bạn bè cùng trang lứa đều có cha lẫn mẹ còn nó thì không được như vậy, đến chừng đó chúng ta nên trả lời vấn đề này với con thế nào?"

Vấn đề cậu vừa hỏi, cuối cùng Vương Tuấn Khải đã hiểu cậu đang suy nghĩ đến chuyện gì. Quay người lại, cúi đầu nhìn Thiên Tỉ, "Anh sẽ không để con mình có cơ hội hỏi đến vấn đề đó."

"Hả?" Thiên Tỉ không hiểu nhìn anh.

Anh không để bụng ngược lại còn nói một cách rõ ràng hơn, "Bởi vì cha và mẹ của con anh sẽ chung sống hạnh phúc bên nhau! Nghe mà không hiểu sao? Ý của anh là, nếu như em mang thai, chúng ta sẽ kết hôn!"

Kết hôn? Thiên Tỉ chấn động. Đây không phải lần đầu tiên anh nói ra hai chữ 'kết hôn' này. Mười tháng trước, trước khi cậu đến Hàn Quốc anh cũng từng nói với cậu như vậy... Hai lần rồi...Có phải trong lòng anh cũng ẩn chứa một chút tình yêu với cậu không? Vấn đề này, cậu không hỏi ra miệng mà chỉ mím môi im lặng ngồi về chỗ cũ.

Anh cúi đầu cho cửa xe nâng lên, Thiên Tỉ không nhịn được mỉm cười. Có lẽ nếu thật sự có con, điều đó cũng không phải là không tốt...

***

Chuyến bay về nước, Thiên Tỉ không ngồi cùng ghế với Vương Tuấn Khải. Bên cạnh cậu là Lăng Phong. Lúc cất hành lý, Thiên Tỉ vô thức liếc nhìn người ngồi bên cạnh mình. Vương Tuấn Khải cũng đang nhìn cậu.

"Muốn ngồi cạnh nhau sao?" Lăng Phong liếc mắt nhìn Thiên Tỉ hỏi.

Thiên Tỉ đỏ mặt, vôi vàng xua tay, "Không, không có!"

"Vậy đi vào đi, cậu ngồi ở bên trong." Lăng Phong dịch qua một bên để Thiên Tỉ đi vào bên trong. Không quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận rất rõ tầm mắt không hài lòng của Vương Tuấn Khải.

Tất nhiên Lăng Phong cũng nhận ra, nhưng anh ta trực tiếp coi như không thấy. Khẩu vị của đàn ông, đôi lúc cũng nên biết kiềm chế một chút, như vậy mới giữ được phong độ lâu dài.

"Hai người đang hẹn hò à?" Lăng Phong ung dung lật xem tạp chí trong tay, bất ngờ mở miệng hỏi Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ đang dùng bịt mắt, nghe Lăng Phong hỏi cậu liền xốc bịt mắt lên chừa ra một khe hở nhỏ, "Anh đang hỏi tôi sao?"

"Ừ. Hỏi cậu và Vương Tuấn Khải." Lăng Phong nghiêng mắt nhìn Thiên Tỉ, "Hai người bắt đầu chính thức yêu đương rồi sao?"

"Không có... Đương nhiên không có..." Thiên Tỉ lắc đầu, vô thức nhìn sang hướng người nào đó đang nằm nhắm mắt ngủ. Trong đầu không thể không nghĩ tới tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, bỗng thấy trên mặt nóng ran. Có lẽ hai người bọn họ cũng không hẳn là đang hẹn hò yêu đương...Bởi vì, vốn dĩ anh chưa từng nói chữ 'yêu' với cậu bao giờ. Nhưng mà...Nếu nói vậy thì mối quan hệ giữa bọn phải giải thích như thế nào đây?

"Tôi mặc kệ hai người có thật đang hẹn hò hay không, có điều, đừng bao giờ để mang thai!" Lăng Phong nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Thiên Tỉ sửng sốt.

Nghe Lăng Phong tiếp tục ung dung nói: "Trên hợp đồng viết rất rõ ràng, một khi mang thai chính là vi phạm hợp đồng. Nhất là cậu, đã chọn muốn trở thành minh tinh, một khi mang thai sẽ ảnh hưởng không tốt cho hình tượng của cậu. Tuy nhiên, nếu như cậu thật sự muốn có con cũng không phải là không được."

Thiên Tỉ mong đợi nhìn anh ta.

Anh tính toán theo công thứa hóa với cậu, "Tiền vi phạm hợp đồng là 200 vạn, cộng thêm chi phí công ty chúng tôi huấn luyện cậu trong mười tháng qua là 50 vạn, tổng cộng 250 vạn. Cùng với số tiền 5 vạn cậu ứng vào mười tháng trước, cùng với lợi nhuận tương đương số tiền mà công ty đã bỏ ra...Vì vậy, nếu cậu muốn thuận lợi thanh lý hợp đồng thì hãy trả lại 256 vạn!"

Trời đất! 256 vạn? Con số này đối với Thiên Tỉ  mà nói thật sự vượt quá mức tưởng tượng của cậu.

"Tôi biết rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ mang thai." Cậu nói thật lòng. Trước đó không lâu vừa bị mất đứa nhỏ, cậu thật sự không muốn có con trong khoảng thời gian này. Chỉ là, chuyện xảy ra ngoài ý tối hôm qua...Hơn nữa, tối hôm qua còn không có mang bao. Xem ra cậu thật sự phải gạt chuyên đứa nhỏ sang một bên rồi. Với cậu cũng không đến nỗi may mắn trúng số được đứa nhỏ như vậy chứ?

Nghĩ vậy nên cậu cũng nhanh chóng tính toán, đợi sau khi xuống máy bay sẽ lén đi mua thuốc. Mong là sẽ không bị anh phát hiện. Nếu không...Cậu sẽ chết rất thảm. Cuối cùng trộm liếc Vương Tuấn Khải  một cái, Thiên Tỉ bịt kín mắt lại nghỉ ngơi. Tối hôm qua hơi quá sức, bây giờ cậu phải ngủ bù...

... ... ... ...

Còn chưa kịp ngủ đã nghe thấy bên cạnh có người gọi mình, " Cậu Dịch ."

Thiên Tỉ vội lấy bịt mắt xuống, Lăng Phong bên cạnh đã ngủ. Đang gọi cậu là trợ lý mà Vương Tuấn Khải đưa theo sang Hàn Quốc. Đối phương chỉ chỉ về chỗ Vương Tuấn Khải, sau đó nói với Thiên Tỉ: "Anh Vương nói muốn bàn công việc với cậu. Vậy nên...Chúng ta có thể đổi chỗ không?"

Tiếng của đối phương rất khẽ, rõ ràng không muốn đánh thức Lăng Phong ở bên cạnh. Thiên Tỉ vô thức nhìn về phía Vương Tuấn Khải. Anh hẳn là đang thức, vì tầm mắt anh đang hướng ra ngoài cửa sổ, Thiên Tỉ không thấy được nét mặt của anh lúc này, chỉ thấy phía sau gáy anh.

Sau khi cùng trợ lý của anh đổi chỗ, Thiên Tỉ cẩn thận đi qua. Anh ngồi ở cạnh lối đi, Thiên Tỉ muốn đi vào trong. Nhưng anh không nhúc nhích, Thiên Tỉ đành phải hơi khom người xuống, nhẹ giọng gọi anh, " Vương tổng."

Anh quay mặt lại, thái độ rất không vui, "Em gọi anh bằng gì?"

"Khải." Cậu lập tức mỉm cười đổi giọng, "Anh dịch ra cho tôi vào trong ngồi đi."

Vương Tuấn Khải rụt chân lại để cho Thiên Tỉ thuận lợi đi vào trong. Anh lại ấn chuông gọi tiếp viên hàng không yêu cầu mang tới một cái chăn.

"Anh tìm tôi muốn nói chuyện gì?" Thiên Tỉ hỏi anh.

Anh không có trả lời mà từ từ mở cái chăn mỏng ra phủ lên hai người, "Không có chuyện gì." Anh nghiêng mặt nhìn Thiên Tỉ. Dưới lớp chăn bông đưa tay nắm chặt tay cậu. Sau đó ra lệnh, "Ngồi lại gần một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: