Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Bị cậu từ chối!


Thiên Tỉ không còn tâm trạng để dùng bữa nữa, không đợi hai người nọ đi ra cậu đã bỏ lên lầu học bài.

Dưới lầu là thế giới thuộc về họ, cậu không muốn chen vào.

....

Khi  Vương Tuấn Khải và Bạch Nhã đi ra khỏi nhà bếp thì phát hiện Thiên Tỉ không còn ở đó nữa, hàng mi tuấn lãng thoáng nhíu lại, "Dì Liễu, cậu ấy đâu?"

"Thiên Tỉ lên lầu rồi, nói là không có khẩu vị."

Không có khẩu vị?

Vương Tuấn Khải liếc nhìn lên lầu, không cần nghĩ ngợi tính cất bước đi lên.

Bạch Nhã níu lại ống tay áo của Vương Tuấn Khải, nũng nịu năn nỉ, "A Khải, tay em còn đau lắm. Anh có thể cắt thịt bò giúp em được không?"

Có lẽ vừa trở về nước nên cô vẫn còn quen dùng món phương Tây. Vương Tuấn Khải liếc nhìn phần bò bít tết trên bàn, rồi lại cúi đầu nhìn sang bàn tay đỏ ửng của cô ta, cuối cùng quay đầu lại, cầm bộ dụng cụ ăn trên bàn lên.

Bạch Nhã tươi cười thật ngọt ngào, tranh thủ ngồi tựa vào bên cạnh anh.

Hương thơm trên người cô thơm nồng và đặc biệt gợi cảm hơn tiểu yêu tinh nhiều, đó là mùi của nước hoa.

Không giống tiểu yêu tinh kia, trên người cậu luôn có hương chanh thoang thoảng thanh mát, hương thơm tự nhiên nhưng lại khiến người ta rất khó quên.

Tiểu yêu tinh? Mình bị trúng tà rồi!

Người mà mình ngày nhớ đêm mong rõ ràng là Nhã  Nhã đang ngồi ở bên cạnh, vậy mà mình lại vô thức nghĩ tới câu trai nhỏ kia?

Ý thức được suy nghĩ mình đã bay quá xa,
Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy buồn bực vô cớ.

"A Khải, anh vẫn không hề thay đổi tí nào." Bạch Nhã đâu có biết rằng, tâm trí anh giờ phút này đâu có ở đây? Say mê ngắm nhìn từng động tác ga lăng của anh.

A Khải của hiện tại, vẫn không nỡ bỏ mặc mình!

"Cô tính ở bao lâu sẽ dọn ra ngoài?" Vương Tuấn Khải sầm mặt hỏi theo lệ.

Không ngờ anh mở miệng ra lại muốn đuổi cô ta đi, Bạch Nhã bất mãn bĩu bĩu môi, hờn dỗi nói: "Em đã quyết định rồi. Anh càng không muốn em ở lại đây thì em càng phải bám lấy anh. Bám tới khi nào anh không còn giận em nữa mới thôi!"

"Được, nếu cô đã cương quyết ở lại đây, vậy cô muốn ở bao lâu cũng được." Vương Tuấn Khải từ tốn ung dung cắt thịt bò ra từng miếng nhỏ, rồi bỏ bộ dụng cụ xuống, nghiêng mắt nhìn Bạch Nhã, "Từ nay về sau, Dịchj Dương Thiên Tỉ sẽ ở chung phòng với tôi! Buổi tối có lẽ cô sẽ phải cần dùng đến tai nghe đó. Cậu bé của tôi đêm nào cũng rất nhiệt tình!"

Sắc mặt Bạch Nhã trắng nhợt, nụ cười ôn hòa cũng cứng đờ trên môi.

Nhưng cô ta không muốn bản thân phải thừa nhận là người thua cuộc.

Nở nụ cười thật tươi, hai tay áp lên má anh, lưu một nụ hôn thắm thiết lên đó, "Được thôi! Vậy để em xem thử, A Khải của em có còn lợi hai như xưa hay không!"

Sự bình tĩnh và dáng vẻ tươi cười của cô ta giọi vào mắt khiến Thi Nam Sênh cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Bực bội thảy mạnh bộ dụng cụ về phía trước, đứng dậy nói, "Không ăn nữa!"

Nhìn theo bóng lưng anh quay người đi lên lầu, nụ cười trên mặt Bạch Nhã lúc này mới dần dần tắt lịm....

Đáy mắt hằn lên nỗi đau thương....Bọn họ thật sự ngủ chung ư?

***

Thời điểm Vương Tuấn Khải vào phòng ngủ thì không thấy Thiên Tỉ đâu. Anh cũng không để ý, tắm rửa thay quần áo xong ngồi tựa vào đầu giường xem hồ sơ.

Có lẽ do không gian quá mức yên tĩnh, ngược lại khiến anh cảm thấy bức rức không yên.

Lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ lần nữa. Mới đó đã hơn chín giờ rồi sao?

Tiểu yêu tinh kia rốt cuộc đang làm gì bên đó chứ? Chép có một bài tập thôi, có cần ghi chép tới giờ này không? Hay là nói, cậu cố tình trốn luôn ở phòng làm việc, không muốn ra ngoài nữa?

Anh cảm thấy vế sau có khả năng rất cao! Hẳn là đã ngủ luôn trong phòng làm việc rồi cũng nên.

Nghĩ vậy, Vương Tuấn Khải dứt khoát đứng dậy, vứt tài liệu trong tay sang một bên đi sang phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc không khóa. Vương Tuấn Khải chỉ đẩy nhẹ ra rồi đi vào. Cậu vẫn chưa ngủ, đang nằm sấp trên bàn ôn bài tập.

Chuyên chú tới nỗi anh đi vào cũng không hề hay biết.

Ánh đèn hắt lên người cậu, phát ra tia sáng rất nhu hòa dễ chịu. dáng vẻ lặng lẽ nhưng rất nghiêm túc, nhìn khiến người ta không tránh khỏi thấy thương xót.

Vương Tuấn Khải nheo mắt, hai tay đút vào trong túi thong dong đi vào rồi đứng lại ở sau lưng cậu.

Hơi thở anh mang theo cảm giác áp bức rất khó tả. Cộng thêm khoảng cách gần như vậy, Thiên Tỉ lập tức phát hiện ra có người, cả kinh quay đầu lại.

"Sao anh đến đây?"

Vương Tuấn Khải cúi đầu bễ nghễ nhìn cậu, "Chẵng lẻ tôi không thể đến? Nơi này là phòng làm việc của tôi đấy!"

Liếc mắt nhìn tới đống sách vở của Thiên Tỉ, anh hỏi, "Bao giờ thi cuối kỳ?"

"Sắp rồi." Thiên Tỉ trả lời.

"Ngày nghỉ, có dự tính gì không?"

Đối với sự quan tâm đột ngột của anh, Thiên Tỉ cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng vẫn thành thật trả lời: "Chuẩn bị tìm một nơi để xin vào thực tập."

Vương Tuấn Khải nhíu mày, "Có muốn đến công ty tôi không?"

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại đưa ra đề nghị này. Thực tế thì từ lâu anh đã định ra ranh giới với cậu, không muốn vướng vận qua lại với cậu nhiều quá, tránh cho sau này khi đường ai nấy đi cậu cũng sẽ không bám lấy anh không buông. Nhưng bây giờ anh lại không sợ chuốc phiền còn chủ động mời mọc cậu!

Chuyện quái quỷ gì đây?

"Có thể đến công ty anh thật sao?" Thiên Tỉ mừng rỡ bởi đề nghị này của anh. Mở to đôi mắt sáng ngời trông suốt, lấp lánh như bầu trời có muôn vàn vì sao sáng.

Được đặt chân vào tập đoàn Vương thị là mơ ước của biết bao sinh viên đại học! Nhưng yêu cầu lại hà khắc như ảo ảnh khiến vô số người chen lấn mà cũng không tài nào với tới được.

Vương Tuấn Khải ngắm nhìn bộ dáng đó của cậu, tâm tư có chút xao động, nhưng lời thốt ra thì, "Muốn vào, cũng không phải là không được. Nhưng mà...."

Anh nói tới đó thì ngừng lại, bỏ quyển tập trong tay xuống, "Trong thời gian này, em phải nghe và làm theo những gì tôi sắp xếp! Không cho phép hờn dỗi với tôi nữa."

Thiên Tỉ cụp mắt không nói gì. Mình lấy tư cách gì để hờn dỗi với anh chứ?

Sự im lặng của cậu khiến  Vương Tuấn Khải xem như cậu đã ngầm đồng ý, sau đó gấp tập vở của cậu lại nói: "Mau về phòng ngủ, thời gian không còn sớm nữa. Sáng mai không phải em còn phải đi giao sữa sao?"

"Vâng." Thiên Tỉ cũng ngoan ngoãn thu dọn tập sách.

Có lẽ, anh biết cô Bạch vẫn còn chưa ngủ nên cố tình đang tranh thủ diễn kịch thôi. (cô nương này lại suy diễn lung tung >.
***

Thiên Tỉ tắm rửa ở trong phòng tắm. Không hiểu làm sao, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người chung, cũng không phải lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường này, nhưng tối nay câu lại khẩn trương một cách kỳ lạ.

Sau khi người anh yêu trở về, cậu cảm thấy mình bị rơi vào thế khó xử.

Trước kia, chỉ bởi vì đôi mắt này, cho nên anh mới coi cậu như kẻ thế thân, nhưng bây giờ....Người anh yêu đã trở lại....

Có phải chỉ cần bọn họ làm hòa, mình sẽ được rút lui?

Thật lòng mà nói, cậu không đành lòng rời xa Vương Tuấn Khải, nhưng so với bị kẹp ở giữa ngượng ngùng như thế, cậu tình nguyện rút lui.

Càng gần gũi anh nhiều sẽ chỉ càng yêu sâu nặng thêm mà thôi. Kết quả cuối cùng chỉ có một: Là thịt nát xương tan....

Nghĩ vậy Thiên Tỉ không khỏi rùng mình, trong lòng cũng đã có quyết định.

Lau khô nước đọng trên người, thay bộ đồ ngủ kín đáo xong mới đi ra khỏi nhà tắm.

Vương Tuấn Khải ngồi ở đầu giường xem hồ sơ. Tim Thiên Tỉ đập thình thịch, mặt thì ửng hồng. Vương Tuấn Khải vẫn mải mê với tập văn kiện nên không ngẩng đầu lên, chỉ vỗ nhẹ xuống vị trí bên cạnh bảo cậu: "Nằm đây ngủ."

Thiên Tỉ vén chăn lên dè dặt chui vào.

Nằm xuống nín thở, nghiêng người qua, chỉ đựa sống lưng nhỏ gầy về phía anh.

Vương Tuấn Khải liếc mắt qua thì thấy dáng vẻ đó của cậu, mi tâm lập tức nhíu lại, "Xoay qua bên này ngủ!"

Không hiểu sao, anh cảm thấy không thích cậu nằm đưa lưng về phía mình như vậy. Dáng vẻ đó, có vẻ....rất lạnh lùng....

Nhưng....Cậu trai đáng ghét này, lại chẳng chút nào bận lòng đến tâm trạng của anh.

Chẳng những nằm cứng đờ ra đó, khi mở miệng còn vặn ngược lại lời anh để ngăn chặn anh: "Thời gian đã không còn sớm, Vương tiên sinh cũng đi ngủ đi. Sáng mai tôi còn phải đi giao sữa sớm nữa."

"Nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy, chúng ta còn chưa làm những chuyện nên làm đấy." Vương Tuấn Khải bỏ sấp văn kiện sang một bên, nghiêng người vươn tay qua nhốt gọn vòng eo thon thả của cậu.

Hàng lông mi của Thiên Tỉ khẽ run run, nhưng vẫn không quay lại, chỉ nhẹ nhàng giữ lại tay anh, ậm ờ buồn ngủ nói, "Mệt quá rồi....Tôi ngủ đây...."

Dứt lời liền nhắm mắt lại, dáng vẻ thật sự như sắp chìm vào giấc ngủ.

Cậu bé này, ngây thơ tới nỗi nghĩ rằng anh sẽ tin lời cô nói sao?

Nhưng đồng thời anh cũng phát hiện ra, cảm giác bị tiểu yêu tinh này cự tuyệt, nó lại bức rức khó chịu như thế nào ấy! Giống như có kiến đang gặm nhắm trái tim anh vậy, lòng dạ cứ bức bối ngột ngạt.

Vốn dĩ cũng không có ý định làm gì cậu, chẳng qua chỉ muốn trêu cậu một chút mà thôi. Nhưng bây giờ, Vương Tuấn Khải đã đổi ý.

"Dịch Dương Thiên Tỉ, dường như em đã quên thân phận của mình là gì rồi nhỉ?" Anh hơi dùng sức lật người cậu qua, sau đó nhoài người đè lên cậu.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm người ở bên dưới, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận cùng mỉa mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: