Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 55 : Trực giác của phụ nữ .




Edit: TiêuKhang

Vốn chỉ là nhân viên mới đến, cậu còn chưa quen biết hết các đồng nghiệp, chứ đừng nói chi bây giờ còn bị chứng kiến sự việc này. Không biết chuyện mới vừa rồi có bị nghe được cái gì hay không....

Mặt cậu đỏ tới mang tai, bước đến lấy cà phê của mình, đối phương liếc qua nhìn cậu hỏi, "Mới vừa nãy cậu và tổng giám đốc đều bị nhốt ở trong này à?"

Thiên Tỉ không ngờ tới đối phương sẽ hỏi tới vấn đề này, tay bưng cà phê chỉ thoáng giật mình nhưng không có lên tiếng.

"Tôi ở bên ngoài gõ cửa nhiều lần như vậy, sao cậu không lên tiếng. Hại tôi thiếu chút nữa cầm búa tới phá cửa rồi, còn bị tổng giám đốc nhìn thấy nữa, ngượng chết đi được!" Đối phương lên tiếng trách móc vài câu.

"Xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi...." Thiên Tỉ vội vàng nói xin lỗi, lắp ba lắp bắp giải thích, "Chuyện đó....Tôi, thật ra thì chỉ là....hình như cánh cửa này xảy ra chút vấn đề, tự dưng bị khóa ở bên trong, tôi cùng tổng giám đốc mới không được ra.... Xin lỗi ạ...."

Cậu vừa nói xong, đồng thời cũng bưng cà phê rời khỏi phòng trà nước, cảm thấy mặt đã nóng đến sắp bốc ra lửa.

"Kỳ lạ, kỳ lạ thật." Người nọ ở phía sau lầm bầm tự hỏi, rồi cũng không nghĩ nhiều nữa cúi đầu rót sữa.

.... .... ....

Thời điểm Thiên Tỉ đi ngang qua phòng làm việc tổng giám đốc, cố gắng kiềm chế ý nghĩ ghé mắt nhìn vào bên trong.

Nhưng....Hành động lại nhanh hơn suy nghĩ của cậu.

Cậu vô thức nhìn sang, thế nhưng không ngờ cửa lại đang mở.

Anh cũng đang nhìn tới cậu. Bốn mắt giao nhau giữa không trung từ xa.

Tim cậu đập thình thịch, vội quay mặt đi, bước nhanh đi đến hướng một căn phòng kế bên.

"Thời gian đi pha cà phê cũng đủ lâu đấy!" Emily thấy cậu quay lại, không ngẩng đầu mà chỉ tùy ý trêu ghẹo một câu.

Thiên Tỉ chột dạ nhấp miếng cà phê nói: "Tôi....Nán lại trong phòng trà nước một lát, cho nên mới lâu như vậy."

"Ừ. Tài liệu cậu xem thấy thế nào?" Emily vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên thì thấy mặt cậu đang ửng hồng như hoa anh đào, nhíu mày không nén được hoài nghi hỏi, "Thiên Tỉ, cậu bị làm sao vậy hả? Đi pha có ly cà phê về mà cả khuôn mặt lại đỏ bừng lên thế này ư?"

"Cô đừng trêu tôi mà." Thiên Tỉ lúng túng mở văn kiện ra, "Tôi xem tài liệu tiếp đây, không cản trở cô làm việc nữa."

Đúng là sắp bị điên mất rồi!

Mình đã cố ổn định tâm tình, vậy mà vẫn bị Emily nhận ra được.

Quả nhiên....Trực giác của phụ nữ so với người đàn ông nhạy cảm hơn nhiều!

***

Cả một buổi chiều, Thiên Tỉ cứ ngây người thẫn thờ, dĩ nhiên là đã bị Vương Tuấn Khải làm ảnh hưởng.

Cậu không hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì, rõ ràng nói phải làm cho tốt công việc chính là anh, nói muốn coi như người xa lạ cũng là anh, nhưng anh lại cứ cố tình ngay những lúc đang làm việc mà đến trêu chọc cậu!

Lẽ nào phải nhất định ức hiếp được cậu, tâm lý anh mới được cân bằng sao?

Cắn cắn môi, Thiên Tỉ hậm hực nguệch ngoạc vẽ ra ba chữ 'Vương Tuấn Khải' to tướng lên trang giấy.

Đến khi bình tĩnh lại, phát hiện đầy trong đầu mình nãy giờ chỉ nghĩ về anh, vừa ngượng mà cũng vừa tức vội vàng cầm bút vẽ lung tung biến tờ giấy thành một màu đen thui.

.... ....

Giờ tan việc, Thiên Tỉ và Emily đi theo quản lý Lộ rời khỏi công ty.

Khi đến dưới lầu công ty, từ xa đã nhìn thấy xe của Vương Tuấn Khải đỗ tại cửa ra vào.

Thiên Tỉ nhìn tới thấy anh đang ngồi trong xe, tầm mắt cũng vừa vặn nhìn về phía này.

Tầm mắt của hai người chạm nhau giữa khoảng cách tầm năm mét. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt....Vương Tuấn Khải đã quay mặt đi, đáy mắt không hề có chút gợn sóng nào.

Thiên Tỉ cũng rũ mắt coi như không nhìn thấy anh. Trái tim lại không kiềm chế được mà đập liên hồi. Hẳn là anh đang chuẩn bị về nhà rồi.

"Thiên Tỉ, đi thôi! Ngẩn người ra đó làm gì?" Emily lên tiếng gọi sau đó kéo Thiên Tỉ đi.

"Ồ." Thiên Tỉ không dám sao lãng nữa, lập tức đi theo họ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cảm thấy dường như tầm mắt của Vương Tuấn Khải đanh nhìn tới chỗ cậu.

Cậu không dám ngẩng đầu để xác nhận, chỉ cúi đầu đi theo quản lý và Emily ngồi vào xe của công ty.

Cho đến khi quản lý phát động xe chạy, Thiên Tỉ cũng không có nhìn đến Vương Tuấn Khải lần nào nữa.

Nhưng....Điện thoại để trong túi xách lúc này lại bất ngờ vang lên. Tim cậu tim đập mạnh, trực giác cho biết là điện thoại của anh.

"Nghe điện thoại kìa, ngớ ra đó làm gì?" Emily thấy cậu như người mất hồn mất vía liền đẩy cậu một cái.

"Ồ ồ ồ." Thiên Tỉ đáp liền ba tiếng, sau đó mới lấy điện thoại trong túi xách của mình ra.

Quả nhiên....Trên màn hình hiện lên là số điện thoại của anh. Cậu lưu ba chữ in to 'Vương tiên sinh'.

Emily ngồi ở bên cạnh nhìn sang, nhưng cậu hoàn toàn không nghi ngờ về phương diện kia của hai người.

"Đi đâu?" Vừa áp điện thoại lên tai, giọng của anh đã vang vọng tới.

Âm thanh lạnh lẽo chỉ có hai chữ đơn giản.

"Cùng đồng nghiệp ra ngoài làm việc." Giọng Thiên Tỉ nói chuyện hơi mất tự nhiên. Lo sợ hai người bên cạnh nghe được tiếng của người nào đó, cậu cẩn thận dùng tay chặn loa nghe.

"Công việc gì?"

"Phải đi gặp hai tổng biên tập bên chuyên mục tuần san." Cậu thành thật trả lời.

"Ở đâu?" Vẫn là cách hỏi không đầu không đuôi.

Thiên Tỉ cũng thành thật nói ra địa chỉ, còn Vương Tuấn Khải thì thoáng nhíu mày.

Loại câu lạc bộ VIP không đàng hoàng đó, dàn ông đang mang thai như cậu sao có thể tới?

"Nói với Lộ Tranh, cậu muốn xuống xe!"

Thiên Tỉ hoàn toàn không hiểu, "Sao tôi phải xuống xe?"

"Tôi bảo cậu xuống xe, thì cậu phải xuống xe!" Vương Tuấn Khải ngang ngược ra lệnh.

Thiên Tỉ cau mày khó chịu.

Đây là công việc đầu tiên tạo cơ hội để cậu được tiếp cạn với giới truyền thông, làm sao có thể nói bỏ là bỏ?

Nếu như cậu làm theo lời anh, vậy chỉ càng khiến quản lý Lộ và Emily sinh nghi.

"Tôi còn phải làm việc, nếu anh không còn chuyện gì nữa, vậy tôi cúp máy trước đây!" Thiên Tỉ nói xong tính cúp luôn điện thoại.

Vương Tuấn Khải cảm thấy cả người như muốn bốc hỏa, "Cậu dám cúp máy thử xem!"

Thiên Tỉ rất bất đắc dĩ thở dài, dường như có thể nhìn thấy được dáng vẻ nóng nảy lúc này của anh ở bên đầu bên kia.

Nhưng cậu không muốn nghĩ thêm nữa liền cúp điện thoại.

Vừa kết thúc cuộc gọi, Emily nghiêng mặt qua, mập mờ nhìn cậu cười, "Bạn trai hả?"

Hả?

Thiên Tỉ sửng sốt, sau đó vội vàng xua tay, "Không phải, cô hiểu lầm rồi. Tôi chưa có bạn trai."

Emily ra vẻ không tin, "Nhưng sao tôi nghe giọng của cậu cảm thấy có gì đó kỳ kỳ nha. Ha, không phải bạn trai, vậy chắc chắn cũng là người trong lòng cậu rồi, ồ, hoặc là người ta thích cậu cũng hong chừng."

"Chỉ là một người bạn bình thường mà thôi." Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thiên Tỉ lại ngầm cười khổ.

Quả nhiên....Cái nhìn của phụ nữ luôn tinh tường như thế. Chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương.

Sau khi Thiên Tỉ cúp ngang cuộc điện thoại ấy, điện thoại cũng không có vang lên lần nào nữa.

Vương Tuấn Khải vốn không phải là người có kiên nhẫn, Thiên Tỉ cũng đoán được anh sẽ không gọi lại lần thứ hai, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm giác mất mát. (gọi lần thứ hai làm chi, tới thẳng nơi nắm đầu xách về luôn )>3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: