Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Go Travel 【 一 】。

Ting!

[ Ký chủ! Người đang đứng trước mặt ký chủ chính là nam chủ thứ năm. Yukimura Seiichi. ]

Trivia tâm vẫn như vậy, chẳng nổi lấy một cơn sóng rào rạt. Cô dù sao vẫn rất quen với tác phong làm việc của hệ thống Gotcha như thế này. Muốn làm việc thầm lặng và cũng muốn nhanh tạo lấy bất ngờ cho người ta phải đột quỵ thôi.

[ Ký chủ! Đây thông tin cơ bản về nam chủ thứ năm.

Tên : Yukimura Seiichi.

Tuổi : 9.

Thích : Tennis, hội họa.

Ghét : không có.

Good point : 25.

Tổng : 540.

Ký chủ thật là tài giỏi. Mới lần đầu gặp mà ký chủ có thể tìm cách cho người ta tăng điểm hảo cảm và làm cho những nam chủ cảm thấy thích. ]

Gật gù có chút hài lòng với thông số hệ thống đưa ra về chính điểm hảo cảm đã mới lần đầu gặp mặt là hai mươi lăm. Vì dù sao cô nhìn sơ qua anh ta, cũng không phải dạng vừa gì, nụ cười hòa ái đó tỷ như là hồ ly chín đuôi đang cố che giấu tất cả mọi thứ xung quanh và làm cho người ta phải đắm say với sự giả tạo đó. 

Xem ra nam chính này mới là thực sự khó chơi.

- Cảm ơn.

[ New Misson :

Misson : đưa nam chủ thứ năm - Yukimura Seiichi về Geborgenheit.

Reward : 100 good points.

Agree or no  ]

Trivia cũng không do dự gì bấm "Agree", dù sao đây là nhiệm vụ dễ. Đúng là cô có nói nam chủ thứ năm này khó chơi nhưng anh ta không phải dạng lạnh lùng, nói chuyện thẳng thắng cục súc gì cả. Một khi chỉ cần cô ra gọi lời mời, chính anh ta cũng phải đồng ý mà thôi.

- Trivia, anh có thể gọi em là Trivia được không?

Yukimura ôn nhu từ tốn mà hỏi, tông giọng nghe qua lại có chút mong chờ.

- Được chứ, và ngược lại, em có thể gọi anh là Seiichi? 

Trivia nghe được lời đề nghị từ phía nam chủ thì cũng chẳng thể nào mà từ chối được. Chỉ là gọi tên qua lại thôi mà, một cách giới thiệu trong lẽ tự nhiên và cũng là quy tắc trong giao tiếp. 

Cô nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay thì nó đã điểm mười một giờ mười lăm phút. Nhíu mày không hài lòng vì đã qua giờ ăn. Kiểu này là phải qua quán ăn hoặc là về nhà nấu ăn cho rồi. Không suy nghĩ gì nhiều, cô ngước đầu lên nhìn anh nói : 

- Anh Seiichi, đã tới giờ trưa rồi. Nếu như anh không ngại thì đến quán của em ăn trưa được không?

Yukimura nghe vậy cũng quay lên ngước nhìn đồng hồ treo tường, có lẽ gia đình của Trivia lại ăn khá sớm. Lời mời của cô như vậy, anh gật đầu đồng ý.

Sau khi dọn dẹp đồ và làm thủ tục xuất viện. Cô cùng với Yukimura rời khỏi bệnh viện và đến quán Geborgenheit. Để tránh bầu không khí ngượng ngạo và bớt nhàm chán nên Yukimura đã mở lời :

- Trivia, em có thích chơi tennis không? 

- Tennis sao?

Nghe Yukimura hỏi như vậy, Trivia có chút không kềm lòng được mà suy nghĩ nam chính liên quan đến bộ môn nào thì chỉ đơn giản hỏi có một câu đó đầu tiên để bắt chuyện. Tuy giờ có là được hệ thống ban cho sức mạnh được chơi trong bóng rổ và tennis thì chính cô cũng vẫn không thích thể thao :

- Chỉ thấy nó rất bình thường thôi, không thích mà cũng chẳng ghét.

Yukimura nhìn Trivia đã hiểu, ôn nhu nở nụ cười gió xuân thường ngày nói : 

- Vậy, em có từng chơi tennis lần nào chưa?

- Nếu là nói chơi thì hôm qua đã có rồi.

Vẫn không biết tại sao lại có vô số sự trùng hợp như thế, dù sao nói bản thân có này có kia đôi lúc ngưỡng mộ lắm chứ. Chưa có gì là chưa làm cả.

Yukimura ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi tiếp : 

- Em chơi hôm qua sao?

- Bất đắc dĩ thôi.

Trivia cũng không giấu giếm gì mà nói thẳng ra. Yukimura lại thêm bất ngờ, sau đó cũng bình tĩnh lại nhìn cô nói : 

- Tại sao lại bất đắc dĩ. 

Cô ngước lên nhìn Yukimura một hồi lâu, sau cùng lại trả lời :

- Chỉ đơn giản em những người bạn em mới quen thiếu người đấu với nhóm khác, nên tham gia chung. 

Chứ nói thật cô - Hecatia Trivia đây đời đời kiếp kiếp chẳng muốn chơi đâu. Bởi vì cô lười cộng thêm nữa là bị bệnh. Chơi nhiều dễ bị thiếu hơi dẫn đến chết đấy chứ chẳng đùa đâu. Nhưng mà cô cảm thấy mình chết đi cũng được, cho đời nó lành. Chắc lúc về nên chọn chỗ nào có không gian yên tĩnh, cảnh đẹp để tự tử hoặc là nhảy sông cho thanh thản hơn cũng được đó. 

Yukimura từ nãy nghe cô kể cũng đã hiểu ra. Anh không ngờ trùng hợp đến vậy, cũng không ngờ em ấy mới chơi hôm qua. Nghĩ tới đó, anh mới suy ngẫm lại đôi chút rồi quay sang nhìn cô nói : 

- Trivia, em nói hôm qua là đấu tennis vậy rốt cuộc thì ai thắng?

Đầu óc từ nãy giờ bay lên trời suy nghĩ tìm cách nào chết đẹp nhất, thanh thản nhất mà bình yên nhất thì cô nghe thấy tiếng ai gọi mình nên đã giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ mà quay đầu sang bên trái nhìn Yukimura đang nhìn cô đợi chờ câu trả lời. Như thói quen, cô nở nụ cười thường ngày thành thật đáp : 

- Nhóm em thắng.

-Vậy sao. Vậy là em biết chơi tennis phải không?

Yukimura gật đầu hiểu ra sau đó hỏi tiếp.

- Cũng có thể cho là vậy.

Do ăn ở là cùng, chứ cô thấy chơi thắng là thắng, cũng may trận cuối đó là do cô kịp thời phát giác ra kế sách nên mới đổi chiều hướng thôi, chứ không chừng đã bị ảnh hưởng thua trận rồi. Cùng với ở kiếp trước, cô còn chưa chơi tennis, tất cả do một tay hệ thống Gotcha sắp đặt lên.

- Vậy em cảm thấy nó thế nào?

Trivia nghe câu hỏi như vậy liền khựng lại một hồi quay ra nhìn Yukimura, ngẫm nghĩ một lát rồi cô trả lời câu hỏi của anh :

- Chắc là mang đến một chút mới lạ cho cuộc đời em, ý em là bóng rổ hay tennis cũng đều rất vui khi thấy ai cũng cười tràn ngập hạnh phúc.

Quả đúng là vậy thật, Akutagawa hôm qua là một chú cừu ngủ, ham ngủ rất nhiều nhưng khi nhắc đến tennis, chơi cùng với bạn bè của mình lại cười đến rực rỡ, như thể cậu ta là ánh dương quang phủ lên cả thành phố ấm áp bao trùm.

- Anh nghĩ rằng em đã có một cuộc sống tẻ nhạt đúng chứ. Một cuộc sống không hề có mục tiêu hay khát vọng sống. Chúng chỉ thay thế cho sự cô đơn, cô độc, nhàm chán, tẻ nhạt bên trong con người của em.

Yukimura trầm ngâm một lúc lâu, nghe những lời nói cô diễn tả, lại ôn nhu mỉm cười bày tỏ cùng. Trivia đi kế bên, chẳng còn nhìn anh ta nữa, đi tiếp tục đến con đường trải dài một chút sự bình yên vắng lặng :

- Anh nói đúng nhưng mà anh biết không. Em hồi đó thật ra có cái suy nghĩ anh vừa nói. Nhưng đến năm em tám tuổi em mới biết rằng cuộc sống không phân bậc giữa trẻ em hay người lớn, cái quan trọng là chúng ta cần phải có một mục tiêu hướng tới. Hẳn rằng khi gặp những con người có lòng đam mê. Một người đam mê bóng rổ, còn ba người thì đam mê tennis và mục tiêu của họ là chơi thật giỏi, thật tốt để có thể đậu vào những ngôi trường tài năng về những câu lạc bộ đó. Em rất tôn trọng họ, một điều thiệt tâm từ tận đáy lòng của em.

Cô nói ra cảm giác khi bản thân chơi với bọn họ, cái cảm giác rất khác thường, cảm giác mình được sống lại, cảm giác quay lại tuổi thơ một cách dữ dội nhưng cũng thật dịu êm. Trivia đột nhiên ngước mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, những đám mây cứ lặng lẽ thả mình trôi êm đềm rồi lại vô thức mỉm cười, đưa tay vén nhẹ tóc mai ra đằng sau, giọng lẩm bẩm mang cảm xúc hơi nghẹn ngào nói :

- Có lẽ... đây chính là cảm giác đã mất bấy lâu, và cũng hiểu được câu nói đó của em rồi.

Cảm xúc chợt ùa về, quá khứ của những hoài bão đã kết thúc, chỉ là ép bản thân đi chân trần đầy máu đối mặt với xã hội mang bao áp lực đến cho những con người đang cố gắng chạy đua từng giờ, từng giây phút một. Cô đắm mình trong công việc, không quan tâm đến tất cả mọi thứ. Mục tiêu của cô đơn giản chỉ có một mà thôi, là sự nghiệp và lợi ích.

- Chúng ta bắt đầu quên đi cảm giác đó rồi. Có lẽ... người nặng nhất là chị đấy.

Quên đi bao cảm xúc, khung bật đa dạng hóa nó. Nay chỉ còn chú tâm vào trong công việc, bỏ đi cái sự vui vẻ, mà chỉ chiếm đóng sự thờ ơ mà nó mang lại. 

Chị hiểu rồi, giờ chị đã hiểu rồi. Cảm ơn em vì tất cả, và cũng cảm ơn mọi người.

Cảnh tượng đẹp mắt trước mặt không thể không lọt vào đôi mắt đồng tử kia. Anh ngơ ngác, ngẩn người, lần đầu tiên, một người con gái lại đẹp như vậy. Rất đẹp, như tiên nữ nhưng mà anh lại thấy rằng tiên nữ còn không đẹp bằng em ấy.

Thế là cuộc trò chuyện ngắn gọn cùng với cảnh nhìn đầy sắc xuân xong thì cô và anh ấy đi tiếp. Nhưng đoạn nữa đường bị hai người lạ mặt lôi kéo vào một tiệm nào đó. Trivia nhìn qua nhìn lại đánh giá thì chắc chắn đây là một tiệm quay may mắn.

Không muốn nói nhiều và cũng không muốn tốn thời gian, cô đã đưa tiền và quay. Đôi khi đọc mấy quyển truyện tiểu thuyết truyện tranh cũng có liên quan tới mấy cái này, nhân vật chính một là may mắn hay là xui xẻo.

Không biết cô sẽ bóc trúng con nào đây.

Trivia quay chỉ vỏn vẹn ba vòng sau đó dừng lại, xuất hiện viên bi nhỏ nhắn ấy rơi ra ngoài. Màu sắc của viên bi nhỏ ấy đập vào mắt cô là màu vàng tươi đẹp đẽ đối với mọi người còn Trivia đây xin lỗi, khỏi nói nó đẹp hay không đẹp, màu vàng là màu nóng là cô ghét rồi chứ đừng có nói ý nghĩa gì ở đây hết.

Ngước lên nhìn người bán hàng đang trố mắt ngạc nhiên, sau đó nhìn cô vui vẻ nói : 

- Chúc mừng quý khách đã trúng giải đặc biệt của cửa hàng chúng tôi!

[ Ký chủ may mắn thật, đi đâu cũng gặp vận hên hết! ]

Nghe tiếng Gotcha vang lên trong tai, cô không khỏi hắc tuyến nói : 

- Truyện tiểu thuyết công lược vẫn có mấy tình tiết này.

Ting 

[ Yukimura Seiichi : 35%

Tổng : 550. ]

- Vậy cũng được rồi! Xem như cũng không công giải bày tâm tư.

Trivia suy ngẫm gật đầu hài lòng khi nhìn thấy bảng điểm hảo cảm tăng lên không ít. Thoát khỏi dòng suy nghĩ, cô ngước lên nhìn người bán hàng, mỉm cười hàng ngày hỏi : 

- Vậy xin hỏi chủ cửa hàng đấy là giải phần thưởng đặc biệt là cái gì vậy?

- Ô! Chút xíu ta quên.

Chủ cửa hàng mỉm cười hối lỗi sau đó xoay vào trong cửa hàng không quên để lại lời nhắc nhở : 

- Đợi ta chút.

Nhìn bóng lưng chủ cửa hàng đi khuất, Yukimura xoay qua nhìn Trivia cười ôn nhu nói : 

- Anh không ngờ vận may của em lại tốt đến như vậy đấy.

- Cũng không có gì đâu, anh cứ khen quá.

Trivia nghe Yukimura lại chối bỏ. Khỏi cần khen, cũng là do tiểu thuyết công lược sắp đặt thôi, cùng lắm chắc là liên quan đến mấy chuyến đi chơi này nọ, hẳn rằng cũng phải mời vị nam chủ này đi theo. Nhưng nhìn sơ qua một lược, những người là nam chủ thường sẽ có những người bạn, tuyệt đối không bình thường chút nào. Lại có chút nghi ngờ bạn anh ta có phải nam chủ cần công lược không.

Ting!

[ Yukimura Seiichi : 37.

Tổng : 552 ]

Nói vài lời khiêm tốn cũng chính thức làm cho nam chủ có điểm hảo cảm sao? Trivia chắc hẳn nên chú ý tới một vài đặc điểm của những người này rồi.

Hai người đứng nói chuyện qua lại một chút thì lại được một giọng nói quen thuộc : 

- Đây! Đây là phần quà cho giải thưởng đặc biệt. Đó là sáu tấm vé đi tắm biển Hatenohama ở Okinawa.

Chủ quán vui vẻ đưa sáu tấm vé trước mặt. Sắc mặt bình thản của Trivia cũng đã quá quen với mấy hoàn cảnh như thế này, không có gì phải ngạc nhiên cả. 

- Cháu cảm ơn! Giờ chúng cháu xin phép đi.

Nói xong Trivia cùng Yukimura cúi chào bước đi. Suy nghĩ về sáu tấm vé này, nếu cả gia đình Hecatia đi thì đủ, với lại cũng dư hai tấm vé, nhưng ở nhà cô bây giờ đã có thêm bốn đứa nhóc ăn nhờ ở đậu. Nên phải mời thì thiếu hai tấm vé, nhưng theo cô nhớ hình như gần đây có sự kiện mua hai vé được tặng thêm hai vé thì phải. Nếu vậy chẳng khác nào dư ra hai vé nữa. Vừa hay hai vé này cô lại biết cho ai rồi. Quay đầu, cô nhìn Yukimura nói : 

- Anh Seiichi, nếu được mời anh đi chơi với gia đình em.

- Sao cơ...?

.

.

.

28122023 - 19235

----Thân ái----

* Bãi biển Hatenohama ( Okinawa ) : Đây là một hòn đảo chỉ có cát nằm ở phía đông của Kumejima, một trong những hòn đảo xa xôi của Okinawa. Chỉ có khoảng 7 km bờ cát liên tục và không bị chìm ngay cả khi thủy triều lên. Bạn có thể tận hưởng cảm giác khi đến địa điểm cuối cùng của Nhật Bản được bao quanh 360 độ bởi biển xanh ngọc và bãi biển cát trắng.

* Okinawa : Được mệnh danh là " hòn đảo trăm tuổi " - hòn đảo cửa sự trường thọ khiến ai cũng háo hức được một lần đặt chân đến. Bầu không khí ở đây rất tuyệt vời cùng vói những thực phẩm tốt đảm bảo sức khỏe giúp người dân nơi dấy có tuổi họ cáo. Ngoài đến du lịch, bạn có thể tận hưởng vẻ đẹp của hòn đảo song song đó cũng có thể hỏi về chế độ ăn uống của con người nơi đấy để có một sức khỏe tốt.

- Moon -

- Cinn -

- Zun -

- Elain -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top