Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

DRACO MALFOY & THE HEART OF SLYTHERIN |8|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8 - Tin tưởng


Tác giả: Saber ShadowKitten
Dịch: Emi

Harry chẳng bao giờ cười.

Năm học bắt đầu đã được hai tháng và mọi người đã quen dần với công việc. Vẫn như mọi năm, đám học trò than thở chuyện học hành và bài tập, giáo viên phàn nàn về học sinh và điểm số, mọi người chờ xem nhà nào sẽ thắng trận Quidditch tới, liệu có ai bày trò nghịch phá ngay dưới mũi giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám không.

Nhưng kỳ học này cũng có nhiều thay đổi. Nhiều học sinh lớp trên vẫn đeo băng tay tưởng niệm Cedric Diggory. Những chuyến đi chơi Hogsmeade cũng không còn. Học sinh và cha mẹ gửi thư cú cho nhau nhiều hơn. Các lớp Bùa chú và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tự chọn được mở thêm.

Và Harry thì chẳng bao giờ cười, Draco cũng không.

Thực sự chẳng còn gì khiến Draco muốn cười nữa. Ba nó chết rồi. Đám bạn bè gần như bỏ mặc nó khi biết nó đang hợp tác với Harry. Năm nay nó sẽ thi Pháp thuật Thường đẳng, vậy nên các môn học đều khó hơn, lượng bài tập cũng tăng lên. Mấy buổi tập Quidditch hóa ra chán ngắt khi mà Draco chơi quá giỏi nhờ mấy trận đấu với Harry. Lại thêm chuyện thời gian rảnh của Draco chỉ dùng để nghiên cứu chế thử mấy món độc dược mới, ăn, và ngủ.

Cũng không phải là nó không làm gì vui. Gần như tối nào nó và Harry cũng cùng chơi Quidditch. Thi thoảng tụi nó cũng nói chuyện lớp học với bạn bè, hoặc kể cho nhau mấy câu chuyện chiến tranh nếu tụi nó vừa phải qua một ngày tệ hại. Nhưng mà, phần lớn thời gian bọn nó để tốc độ, gió đêm, sự ganh đua và sự thách thức từ một trái snitch được yểm bùa xua đi những cơn ác mộng thường ngày.

Draco nhìn qua Đại sảnh và thấy cái thằng đầu lúc nào cũng rối bù là Potter đang nói chuyện với Hermione và Ron. Bữa trưa đã xong, nhưng vẫn còn mấy đứa muốn ở lại đến khi giờ học bắt đầu. Hôm nay là Thứ năm, khi mọi người đều đi rồi thì Draco và Harry sẽ bắt đầu buổi học của tụi nó.

Hai đứa gặp nhau hai lần một tuần để tập bùa ếm và những câu chú khác. Bọn nó đã luyện xong hơn ba phần tư quyển sách Bùa chú năm thứ năm, tài liệu bắt buộc để qua môn này. Hai thằng không phải viết luận, nhưng mỗi tháng Giáo sư Dumbledore đều sắp xếp dự một buổi học, và Kì thi Pháp thuật Thường đẳng là bài thi Bùa chú duy nhất của tụi nó.

"Em không hiểu nổi anh nữa, Draco," Pansy nói từ phía sau nó, giọng ghê tởm. "Harry Potter chết tiệt, đùa nhau hả?"

Draco xoay người lườm nhỏ. Nhỏ gần như tuyệt giao với nó -- một may mắn trá hình với Draco -- nhưng vẫn đưa ra đủ loại ý kiến bất cứ khi nào có hứng. "Em nói gì vậy?"

"Em cứ nghĩ là anh khá hơn phần lớn học sinh ở cái trường này," nhỏ nói, "nhưng giờ thì anh cũng bị thằng Potter hay ra vẻ đạo đức hớp hồn rồi. Em tưởng anh bị ép phải làm việc với nó, nhưng cứ nhìn hai tháng vừa rồi là đủ thấy anh cũng mê mẩn nó y hệt đám cuồng Potter."

"Anh không có mê mẩn nó!" Draco hãi hùng kêu.

"Xin người. Em tự có mắt nhìn," Pansy phá ra cười. Nhỏ nâng cằm nhìn xuống. "Nếu là anh em sẽ thận trọng hơn. Không phải đứa Slytherin nào cũng khoan dung như em về chuyện anh dính líu với Potter đâu."

Draco nhìn nhỏ rời đi, hơi lo về lời cảnh cáo không cần úp mở. Nhỏ chắc đang đùa; sẽ chẳng có ai làm phiền nó vì nó giao du với Harry, và Draco chắc chắn không hề mê mẩn thằng ấy. Draco kể lại với Harry khi chỉ còn hai thằng trong Đại sảnh.

"Hmm, kì thật," Harry nói trong lúc giở qua cuốn sách Bùa chú, vuốt lại mép giấy bị nhăn và liếc qua những mảnh giấy kẹp giữa trang sách, cố tìm xem lần trước tụi nó dừng ở đâu. "Ron cũng nghĩ là tao thích mày."

Draco nhướng mày. "Phải vậy không?"

"Trong ác mộng thôi," Harry đáp. Nó tựa má lên nắm tay, khuỷu tay chống lên quyển sách để mở, nhìn Draco từ bên kia bàn học. "Thật ra, tao nghĩ Ron ghen tị với mày. Hermione cũng vậy, ở một mức nào đấy."

"Thì tao hơn tụi nó đủ đường mà," Draco khoe khoang không chút ngại ngần trong lúc ngắm vết xăm con nhện chuyển từ tay Harry sang tay nó.

Harry đảo mắt. "Mày cũng khiêm tốn nữa."

"Chứ còn gì?" Draco lần giở đúng trang sách của nó. "Thế vì sao Ronnie bé bỏng ghen tị và tao nên chọc nó thế nào đây?"

Harry nhún vai. "Tao không chắc cậu ấy không vui về chuyện gì. Từ lúc khai trường tao không dành nhiều thời gian với cậu ấy. Tụi tao còn chẳng có thời gian chơi một ván cờ phù thủy, vì tao bận làm việc với mày, chơi Quidditch lúc nửa đêm rồi ngủ qua bữa sáng, tập Quidditch, làm bài tập về nhà, rồi chỗ sách tao đọc thêm, và mấy buổi học chết tiệt để chuẩn bị thi Thường đẳng của Hermione nữa." Nó thở dài ngao ngán. "Không tin nổi là giờ này cậu ấy đã đòi ôn tập. Tận tháng năm mới thi mà."

"Kì thi Pháp thuật Thường đẳng cực kì quan trọng," Draco nói. "Chúng đánh giá năng lực pháp thuật căn bản và quyết định trọng tâm cho hai năm học cuối. Càng nhiều chứng chỉ Thường đẳng thì mày càng được tự do lựa chọn."

"Cả mày cũng bắt đầu ôn tập rồi hả?" Harry nhăn mặt.

"Rồi thì sao? Ba tao muốn --" Draco đột nhiên nghẹn lời, trong ngực đau nhói. Nó mơ hồ ngó cuốn sách Bùa chú, nghiến răng cố ngăn cơn buồn đau giận giữ.

Harry vươn tay qua bàn, nắm nhẹ bàn tay Draco đang siết chặt. Vết xăm con nhện liền bò từ ngón tay Harry sang tay nó. (*)

Draco ngẩng lên nhìn thẳng mặt Harry, mắt xám cương quyết. "Dạy tao lời nguyền giết chóc."

Harry quan sát nó một lát rồi chầm chậm gật đầu. "Được. Chúng ta cần ra ngoài tìm vài con côn trùng trước."

Tụi nó bỏ sách và áo chùng lại trong Đại sảnh rồi bước ra ngoài trời thu ấm áp. Lúc đi qua lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của Hagrid, tụi học sinh hiếu kì nhìn theo hai đứa. Cả trường đều biết Harry và Draco cùng học với nhau, và mọi người đồn đại tứ tung về chuyện tụi nó cùng biến mất vào cuối tuần, từ sự thật (tụi nó luyện pháp thuật trong một phòng học trống) đến mấy lời dối trá kinh hồn (tụi nó đang chơi nhau điên dại). Dù sao thì, với đám học sinh từ năm hai trở lên, trông thấy hai thằng ngày xưa ghét nhau chết bỏ thoải mái sóng vai cùng đi lúc nào cũng gây shock.

(Mọi người chắc còn shock hơn nữa nếu biết hai thằng toàn nửa đêm rủ nhau chơi Quidditch, nhưng hóa ra chuyện này vẫn không nhiều người biết.)

Harry và Draco men theo bìa Rừng Cấm, qua nhà của Hagrid tới bên hồ. Hàng cây xao động trong gió, tán lá quyện sắc đỏ, vàng, cam và nâu, lá khô lìa cành chao liệng. Harry phóng bùa hóa đá lên một khúc gỗ mục và, khi đã khuất tầm nghe nhìn, tụi nó ngồi trên thảm cỏ xén gọn, tách khúc gỗ mở ra. Bên trong có chừng năm mươi con trùng bọ các loại bị câu chú làm bất động.

"Trước khi bắt đầu, tao muốn mày hứa sẽ không bao giờ, không bao giờ dùng lời nguyền này trừ khi không còn lựa chọn khác," Harry nói, cặp mắt xanh đầy vẻ nghiêm túc.

"Tại sao không?"

"Nếu không mày sẽ trở thành một kẻ sát nhân, Draco, không hơn gì Voldemort," Harry nói thẳng. "Cũng chẳng khác nào mày tự tay giết ba mày."

Draco yên lặng ngẫm nghĩ. Sau cùng nó bảo, "Tao hiểu rồi."

"Vậy mày biết cần làm gì rồi đó." Harry kéo từ trong khúc gỗ ra một con rết bị hóa đá rồi thả nó lên đầu gối Draco. "Finite incantatum."

"Khoan --," Draco giữ lấy con rết đột nhiên ngọ nguậy trong tay nó và nhìn Harry dò hỏi, "--mày không bắt tao phải hứa hẹn không dùng lời nguyền này hả?"

Harry lắc đầu. "Không. Không cần. Tao..."

Mặt nạ của Harry thoáng tan biến, và Draco thoáng thấy nỗi sợ hãi, buồn rầu, lo lắng và... hy vọng? Cảm xúc lướt qua mặt Harry quá nhanh, Draco không dám chắc. Harry cúi đầu, không để Draco xem xét kĩ hơn. Rồi câu nói nhỏ gần như không nghe thấy được của Harry khiến việc đó thành ra không cần thiết. "Tao tin mày."

May là Draco ghét Harry, nếu không có thể nó đã làm chuyện gì đó ngớ ngẩn, cười chẳng hạn. "Vậy thì tốt." Draco cũng thừa nhận. "Tao cũng tin mày, Potter... Tụi mình đúng là hai thằng ngớ ngẩn nhất quả đất."

"Nếu chúng ta hạ bệ Voldemort thì chắc hắn điên lắm," Harry thoải mái tiếp lời trong lúc ngẩng đầu nhìn lên. Cái mặt nạ đã trở lại, nhưng môi nó có hơi cong lên.

"Rồi, giờ thì tốt nhất là đừng có ra vẻ như hai thằng bóng nữa và vào việc thôi," Draco nói. Nó nâng tay, chú mục vào con rết, và nói, "Avada Kedavra!"





---
tbc

.

(*) Trước đó vết xăm con nhện đã bò từ tay Harry sang tay Draco rồi. Có lẽ tác giả nhầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top