Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Harry Potter] Tạ Từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Title (Eng): Farewell
Author: magnesium
Genre: Angst
Warning: Major character death!
Disclaimer: Harry Potter characters are the property of J.K. Rowling and Bloomsbury/Scholastic. No profit is being made, and no copyright infringement is intended.
Summary:

"Thế nên, tôi chấp nhận từ nay về sau trở thành kẻ cô đơn giữa thế giới đau thương còn lại."

Author's note (please read!):

- Một lần nữa, nhân vật chính trong fic đã qua đời từ trước khi fic bắt đầu, nên mọi người nếu không thích đọc thể loại angst nặng nề và bad ending thế này, đừng đọc rồi lại mắng mình buồn lắm. TToTT

- Fic có chút khó hiểu, bởi nó là một sequel của một fic khác, fic kia chưa được post. Hy vọng mọi người đừng thấy BE mà ghẻ lạnh với đứa con chưa sinh của mình luôn. :((



Trời mưa như trút nước, bầu trời hè mà xám xịt như tro, sấm chớp dội ầm ầm khắp bốn phía. Nếu không phải bão tố vốn là đặc trưng của tiết hè, tôi đã nghĩ trời xanh đang than khóc.

Nhưng rốt cuộc, kẻ than thở có lẽ chỉ mình tôi.

Tôi đã không còn khóc nổi nữa, có lẽ khi ấy hai hàng mi của em khép lại, khi em dần dần trĩu nặng và lạnh lẽo trong tay tôi, tôi đã khóc cạn nước mắt của một đời.

Thật không thể tin, tôi mới chỉ biết em có mấy tháng thôi mà tôi có thể yêu em đến thế này. Nếu tôi biết em sớm hơn, từ nhiều năm trước khi ta mới quen nhau, khi cả tôi và em đều là những đứa trẻ, tôi tự hỏi, liệu mọi chuyện có khác đi?

Em nằm đó, im lìm trong cỗ quan tài gỗ mun giá trị hoàn toàn chẳng xứng với em. Nhìn em xem, sao bây giờ em lại bình yên thế? Nước da em vẫn nhợt nhạt, hàng lông mày mảnh dài giãn ra thư thái, bên dưới là hàng mi bạc hờ hững phủ xuống gò má. Chỉ khác, nước da em sẽ không thoáng hồng lên khi nghe tôi tán thưởng, đôi mày sẽ không nhíu chặt khi tôi chọn sai nguyên liệu pha dược, hàng mi sẽ không rung lên như mỗi khi em ngủ chập chờn. Mái tóc em từ lâu đã không còn vẻ bảnh bao bởi thiếu đi gôm vuốt bóng loáng, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện, hóa ra tóc em đã dài ra rất nhiều kể từ khi tôi và em biết nhau, những sợi tóc thẳng mượt không bao giờ vì gió thổi mà lộn xộn giờ ngã trên vải trắng, bao lấy gương mặt bình yên của em, như một vòng hào quang của thiên thần. Tôi luôn nghĩ rằng những sợi tơ ấy được dệt từ ánh sáng bạc của mặt trăng.

Nhưng trăng đã tắt.

Em nằm như thế, chiếc quan tài lạnh lẽo bỗng hóa giường nệm trắng tinh, và em chỉ như thanh bình mà say ngủ. Tôi chợt nhớ đến câu chuyện muggle mà tôi từng được nghe khi còn nhỏ, nếu bây giờ tôi hôn em, em có chịu tỉnh lại không?

Nhưng tôi biết, đây không phải là câu chuyện cổ tích, và tôi cũng chẳng phải hoàng tử.

Tôi rất muốn chạm vào em. Tôi muốn như mấy ngày trước thôi mà len lén chạm hai mu bàn tay vào nhau, tìm cớ nắm lấy tay em, khoác vai em. Tôi muốn ôm chặt lấy em vào lòng, hôn lên bất cứ nơi nào trên thân em mà tôi có thể chạm tới. Nhưng tôi không dám, tôi rất sợ, nhỡ tôi chạm vào em rồi, tôi lại chỉ cảm nhận được giá buốt thì làm sao mà tôi chịu nổi?

Thánh đường chỉ có một mình tôi, và em được đặt trước tượng Chúa, tôi biết em không tin vào Chúa hay bất cứ điều gì thuộc về muggle, nhưng tôi vẫn phải đưa em đến đây. Bởi tôi tin. Ông ấy sẽ bảo vệ em, ông ấy sẽ lắng nghe tôi cầu nguyện. Tôi cầu cho ông ấy sẽ dìu bước em đi khi em tiến vào một không gian mà có ngàn pháp thuật, vạn thỉnh cầu tôi cũng không thể đến được. Em từng nói, em ước gì khi em chết đi, thân thể có thể tự nhiên biến thành tro bụi, vì trên đời này không còn ai nguyện ý an táng em nữa. Em nói, nếu được như thế, trước khi em chết, em sẽ ra giữa biển khơi lộng gió, để gió thổi em đi mọi nơi, sóng mang em tới khắp chốn. Em muốn đi nhiều nơi, đến nhiều vùng đất, ngắm nhìn tất cả những cảnh đẹp có thể tồn tại. Giờ em mất rồi, tôi làm tang lễ cho em, tôi thực hiện lời hứa với em, mang thân xác em hóa thành tro bụi và đưa em đến bất cứ nơi đâu em muốn tới. Tôi sẽ để em lênh đênh trên biển lớn, nô đùa với gió mạnh; tôi tuyệt đối không bao giờ cho phép đất đen vùi lấp em, mưa xối làm em ướt lạnh, bắt em phải yên nghỉ ở nơi tù túng mà em chẳng bao giờ tự thoát ra được nữa. Tôi mong em vi vu với chim trời, tung tăng cùng bầy cá, chứ nào có thể để em ngủ sâu dưới mấy tầng đất lạnh, chờ đợi những kẻ sẽ không bao giờ đến thăm em mặc cho rêu cỏ mọc xanh.

Nhớ lúc ấy, chúng ta ngồi trên Tháp Thiên Văn, tôi nói, dù cả thế giới này quay lưng lại với em rồi, tôi cũng sẽ quay lưng lại với cả thế giới để ở bên em. Em cười bảo tôi, không cần cậu quay lưng lại với thế giới, chỉ cần mỗi năm đến ngày giỗ của tôi, cậu đến mộ tôi nói lấy vài câu tưởng nhớ, đặt lấy một cành hoa, thế là đủ rồi.

Em thở dài, dẫu có muốn phiêu du khắp thế giới, nhưng vẫn mong vào ngày Tử Nhật có thể trở về một nơi nào đó, có ai đó còn nhớ đến mình. Draco Malfoy tôi một đời ngạo mạn, vậy mà giờ, chút lễ vật giản đơn thế thôi cũng trở thành nguyện vọng quá xa vời.

Không sao, Draco, đã có tôi rồi.

Tôi yêu em nhiều như thế đấy. Tôi sợ em cô đơn.

Không có tôi, ai sẽ ở bên em. Ai sẽ để em gục đầu lên vai khi buồn, ai sẽ ngồi im nghe nói lan man khi giận dữ, ai sẽ ngẩn người nhìn em cười khi em vui. Chim chóc hát cho em nghe, biển xanh mang cá vui đùa cho em ngắm, nhưng chỉ có tôi mới lắng nghe em.
vì vậy tôi sẽ không để mỗi lần em quay về lại chỉ có một mình.

Tôi phải làm thế nào đây. Tôi không muốn ở lại, nhưng càng không thể đi theo em. Bởi em chỉ có một mình, còn tôi thì không, tôi không thể giống như em thản nhiên bỏ tất cả lại mà du hành một chuyến ngàn năm.

Thế nên, tôi chấp nhận từ nay về sau trở thành kẻ cô đơn giữa thế giới đau thương còn lại.

*

Tôi nghe có bước chân người tới, nhưng tôi cũng chẳng quay đầu nhìn. Ai đó ngồi xuống bên tôi, một bàn tay dịu dàng nắm lấy tay tôi, đan những ngón tay lại. Bàn tay ấy trắng nõn, không vết chai sần, rất giống em, nhưng những ngón tay tròn trịa như những búp măng, còn của em thì lại thon dài và mảnh khảnh. Tôi siết nhẹ bàn tay ấy, rồi quay đầu sang nhìn. Luna.

Cô ấy chỉ nhìn tôi. Đôi mắt ấm như nắng, vẻ mơ màng chẳng biết đã đi đâu, chỉ còn nét buồn vô hạn. Trái tim tôi đang như đóng băng mà nhìn vào đôi mắt ấy lại tan chảy. Cứ như có ai đó vừa giật đứt những sợi dây vô hình bó lấy thân tôi cứng ngắc, hai vai tôi sụp xuống, run lên. Tôi mệt mỏi vùi mặt vào hai bàn tay, khuỷu tay chống lên đầu gối.

Cô ấy nghiêng mình, cánh tay còn lại vòng ôm lấy tôi, bàn tay rất nhỏ vỗ lưng tôi nhè nhẹ. Em biết, em biết, cô ấy cứ lập lại. Không lời an ủi, không tiếng động viên, chỉ là, em biết.

Không, cô ấy không biết, làm sao mà biết được.

Tôi gục đầu vào vai cô ấy, tôi chợt nhớ lại, hai tháng trước thôi, tôi cũng ôm em thế này. Tôi nhắm nghiền mắt lại, mím chặt môi.

Tôi rũ mình ra khỏi vòng tay cô ấy, rồi lại nhìn về phía em. Coi, mới có một phút thôi, tôi đã nhớ em đến thế, quãng thời gian sau này, em nói tôi phải làm sao?

Luna không cản tôi, cô ấy đứng dậy, cầm lên một bó hoa nãy giờ vẫn đặt bên cạnh và chậm rãi đến bên em. Là những đóa hồng bạch. Cô ấy đặt xuống cạnh em, và nhìn em thật lâu.

Tôi không biết, Luna sẽ nhìn thấy gì ở em. Cô ấy có thương tiếc em không? Có đau lòng vì em không? Hay chỉ thương cảm cho tôi. Xét cho cùng, em đi rồi thì chẳng còn biết gì hết, chỉ có tôi là người ở lại. Không, tôi biết Luna hơn thế.

Cô ấy nói, em chưa bao giờ ghét Draco, cho dù chưa từng biết rõ, em không tin anh ấy là người xấu.

Cô ấy lại nói, khi em bị giam trong hầm dinh thự, Draco là người đã chăm sóc em và ông Olivander, thực sự là chăm sóc đấy.

Ở đó, em đã thấy rất nhiều chuyện.

Em đã chứng kiến tất cả.

Em biết bí mật của Draco.

Tôi nhìn cô ấy, dám chắc rằng mắt mình không thể mở to hơn được nữa. Chợt cô ấy chạy ào tới ôm chầm lấy tôi. Em biết, vì thế, bây giờ em cũng biết anh đang đau khổ như thế nào.

Tôi đờ người trong vòng tay của Luna, ngực đau thắt như có ai dùng lưỡi kiếm nóng cháy mà đâm vào. Hóa ra không chỉ có mình tôi.

Em thực sự xin lỗi, bởi chính em cũng không nói ra được. Hãy tin em, nếu em có thể, em sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.

Tôi không thể trách cô ấy. Nhưng tôi cũng không thể lập tức bình tâm lại được. Thế nên tôi trốn chạy khỏi cô ấy bằng cách lật đật đến bên em. Những đóa hoa hồng trắng dường như hòa làm một với nền trắng xung quanh em và cả chính em nữa. Em trong tôi cũng thuần khiết như những đóa hoa, bởi khi em yêu thương thì tình yêu của em thủy chung không gì xâm phạm được. Mà sao tôi lại thấy, cho dù giống em đến thế, nhưng những đóa hoa vẫn chẳng vừa mắt, chúng như khiến càng thêm nhợt nhạt. Vì thế, tôi rút đũa phép từ túi áo khoác ra, nhắm mắt lại, và thì thầm.

Khi tôi mở mắt, những đóa hoa nằm rải rác quanh em, xen lẫn màu trắng tang thương là một sắc đỏ u buồn. Sắc đỏ hiếm hoi mang cho em chút khí sắc gượng ép, nhưng ít nhất em cũng không còn quá nhợt nhạt.

Và vì hoa hồng đỏ mới là tình yêu tôi dành cho em.

*

Luna không về, cô ấy ở lại bên tôi. Cô ấy không màng tôi có trách cứ cô ấy không, chỉ đơn giản là im lặng ngồi bên cạnh và thì thầm cầu nguyện.

Điều khiến tôi không ngờ là người đến tiếp theo lại là Ron và Hermione. Hai mắt Hermione đỏ lên như thể cô ấy đã khóc suốt trên đường đến đây. Còn Ron ngay khi nhìn thấy em liền bật tiếng thở mạnh, như thể cho đến giờ phút này, cậu ấy vẫn chưa tin rằng em không còn nữa. Chắc tôi tưởng tượng ra, hai người ấy trước ngày hôm qua chẳng rõ liệu còn nhớ đến sự tồn tại của em. Hermione thì tôi có thể hiểu được, cô ấy luôn đa sầu đa cảm, nhưng Ron, cậu ta đã ghét em đến thế nào, tôi nhớ rất rõ.

Hermione đến bên em, cô ấy nhìn thấy em, chợt hai mắt nhắm chặt lại và quay đi như có ai đó vừa đánh cô ấy vậy. Từ hai khóe mi, nước mắt lại trào ra. Ron thậm chí còn không dám bước lại, cứ tiến một bước, rồi lại lùi. Có thể trước ngày hôm qua, cậu ấy vẫn mong em chết.

Đoạn, Hermione không nhìn em nữa, nhưng cô ấy cũng không nhìn tôi mà nhìn quanh quất giống như đang tìm kiếm điều gì. Nhưng cô ấy không thấy, và vì thế, cô ấy quay về phía tôi mà thở dài.

Tôi gật đầu.

Ngay lúc đó, là Seamus, bị Dean xô vào.

Có lẽ cậu ta đến cùng với Hermione và Ron, nhưng không dám bước vào. Cậu ta sợ tôi, cậu ta cảm thấy tội lỗi. Tôi không biết. Chỉ thấy cậu ta còn thảm hại hơn Ron, hai chân cậu ta cứ như làm bằng thạch. Cậu ta lấm lét ngước lên nhìn tôi, và tôi đáp trả lại bằng ánh nhìn lạnh lùng nhất mà tôi có thể xoay xở được. Tôi không chắc mặt một người có thể vừa tái mét vừa đỏ lên được không, nhưng nếu có thể, chắc chắn điều đó vừa xảy ra trên mặt của Seamus. Tôi đột nhiên rất muốn cười, bởi tôi không ngờ cậu ấy lại đến đám tang này. Nếu cách đây chỉ hai hôm thôi, ai nói với tôi Seamus Finnigan sẽ vì Draco Malfoy không còn mà run rẩy, chắc chắn tôi sẽ lập tức liên lạc với St. Mungo khoa chấn thương tâm lý.

Tôi xin lỗi, cậu ta nói.

Không phải là tôi, tôi trả lời.

Lúc này, cậu ấy mới nhìn về phía em, tôi cảm tưởng nếu không phải có Dean đứng chắn ngay sau lưng, cậu ấy sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng không, cậu ấy lại gần em, lật đật như một đứa trẻ mới tập đi, và càng đến gần, cậu ấy càng sợ hãi.

Xin lỗi, Malfoy.

Thành thật xin lỗi.

Cậu ta bật thốt ra như vậy, hình như đã gồng hết sức mạnh của một kiếp để nói ra. Hốc mắt đỏ lên nhưng không thấy nước mắt, chỉ có ăn năn và thành khẩn.

Chỉ cần như thế, cũng đủ để em tha thứ rồi, phải không? Em vốn có trách ai đâu mà.

Chuyện sau đó, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ mang máng rằng xung quanh lặng như tờ, thi thoảng lại có tiếng nói của Hermione. Tôi cũng không nhớ cô ấy nói gì với tôi, tôi chỉ nhớ đến em và tôi đã nói những gì với nhau. Hình như là những lời an ủi, mà lúc này, tôi lại không cần an ủi. Tôi không cần ai, chỉ cần em.

Còn em, em muốn gặp ai?

Tôi ước có thể đưa Pansy đến đây.

Ôi, Draco, Pansy chẳng hề biết gì hết. Tôi suýt nữa đã quên mất cô ấy. Em từng nói, trên đời này ngoài cha mẹ em ra, có lẽ chỉ còn cô gái ấy là yêu em nhất, và em cũng chỉ còn bận lòng cô ấy thôi. Thế thì sao em nỡ bỏ cô ấy lại? Rồi mỗi cuối tuần, ai sẽ đến thăm cô ấy trong chốn lao tù âm u. Và đến một ngày cô ấy được rời khỏi nơi đáng sợ đó, liền lập tức lại phải đối mặt với một thế giới còn đáng sợ hơn rất nhiều, một thế giới quá rộng lớn nơi mà người cô ấy yêu thương nhất đã không còn, một tương lai mịt mù khi mà hy vọng và giấc mơ duy nhất đã bị dập tắt, còn lại ai dìu cô ấy dậy? Cô ấy đi tìm em, lại chỉ thấy một cây hoa Tử La Lan đã tàn úa, nước mắt liệu có thể tưới đẫm những cánh hoa? Draco, tôi mới bên em không lâu, còn cô ấy đã bên em suốt phần đời đã qua.

Tôi bật cười.

Thật ra bây giờ, đến tôi cũng còn đang quá đỗi chật vật, đâu thể lo cho ai nữa. Nhưng là, cô ấy giống như tôi, quá yêu em, nên tôi bỗng thấy thương cô ấy đến nhói lòng. Hơn nữa, trong những người em từng coi là bạn, có lẽ chỉ có cô ấy mới là thật tâm.

Vì lẽ đó, khi Theodore Notts bước vào thánh đường, tôi không tin vào mắt mình nữa. Hắn coi như không thấy ai cả, chỉ thấy có em. Hắn bước thẳng đến bên em, nhìn em thật lâu. Cũng giống như Seamus, Notts đối xử với em chẳng ra gì, nhưng tệ hơn Seamus, hắn từng là bạn em.

Ngoài hắn ra, chẳng có ai trong số những kẻ đã từng tự nhận là bạn em đến tiễn em đi.

Họ chẳng có mặt mũi nào mà gặp cậu ấy nữa, đột nhiên hắn nói.

Tôi không muốn nghe những lời sáo rỗng, nhưng vẫn im lặng.

Nhưng tao không thể để cậu ấy đi mà không nhìn thấy cậu ấy thêm một lần.

Tao biết, tao không đủ tư cách nói thế này, nhưng thật sự, tao vẫn là bạn của cậu ấy.

Vì thế, tao đành tự cho mình cái quyền cảm ơn mày.

Tôi rất muốn đấm vào mặt hắn, hoặc dùng cách gì đó để nơi này phải tổ chức thêm một đám tang nữa trong ngày hôm nay. Ngực tôi như có cả tấn đá đè lên. Cảm ơn tôi? Hắn lấy tư cách gì để cảm ơn tôi. Ngay cả tư cách xin lỗi em hắn cũng không thể có.

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, hắn tiếp, mày thực sự không thể hiểu được các Slytherin, vì chính bọn tao cũng không hiểu được mình. Bọn tao cứ làm tất cả những gì bọn tao cho là đúng, bất chấp hậu quả. Chỉ đến khi mọi thứ không thể vãn hồi được, bọn tao mới bàng hoàng nhận ra mình đã sai lầm thế nào, đã để mất những gì.

Tao bây giờ, chính là như thế.

Hắn cay đắng cười, nhìn thẳng vào mắt tôi, một giây, rồi quay đầu rời khỏi thánh đường. Nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi đấy, tôi chợt hiểu ra tất cả.

*

Họ đến, và họ rời đi, chỉ còn tôi, em, và Luna.

Tôi không bao giờ hiểu được suy nghĩ của cô gái lạ lùng này, nên tôi cũng không cố tìm hiểu. Cô ấy muốn cùng tôi chờ, vậy cứ để cô ấy làm gì mình muốn.

Trời ngả về chiều.

Một nhân viên trong nhà thờ đến hỏi tôi có thể hành lễ được chưa, tôi một mực lắc đầu, tôi chưa muốn họ đưa em đi. Hôm nay là lần cuối cùng tôi được thấy em, vậy hãy để tôi kéo dài được phút nào hay phút đấy.

Vả lại, tôi còn phải chờ. Một người duy nhất.

Draco...

Không thể là tôi, đúng không?

Tôi biết Luna vẫn đang không rời mắt khỏi tôi, nhưng đến giờ phút này tôi đâu còn có thể quan tâm người ta nghĩ gì về tôi nữa. Cho dù tôi có lẩm nhẩm như kẻ điên bên một người chẳng bao giờ nghe được.

Em có thấy được không, người đó không đến. Em có đau không, Draco? Người mà em dành trọn một kiếp yêu thương cuối cùng lại nhất định đến nhìn em lấy một lần. Ngay cả khi em trút hơi thở cuối cùng, tôi biết, trong tim em vẫn chỉ có người ấy, bởi vậy em mãi mãi không thể yêu tôi.

Cho dù tôi đánh đổi nhiều thế nào cũng không bao giờ có thể có được điều tôi khao khát. Seamus, Dean, Ron, Hermione, Ginny, tôi vì em mà rời bỏ bọn họ, em lại vì người đó mà rời xa tôi.

Nhưng ít nhất, tôi còn được ôm lấy em khi em nhắm mắt, còn em, đến phút cuối cùng cũng chẳng được nghe người ấy gọi tên em.

Tôi sinh hận người đó.

Tôi biết người đó chẳng có lỗi gì, tôi không thể khiến em yêu tôi thì làm sao khiến người đó yêu em. Nhưng, cho dù tôi cứ thầm nhủ cả trăm ngàn lần như vậy, tôi cũng không thể kìm được mà hận cậu ta. Dù sao thì, chính tại cậu ta mà giờ đây em phải nằm trong cỗ áo quan lạnh lẽo thế này.

Nhưng điều tôi hận nhất là, cậu ta nhất định không đến gặp em. Em đã dành trọn cuộc đời chờ đợi, mà cuối cùng vẫn là hai đường thẳng song song.

Rất lâu sau này, khi cậu ta hiểu ra mọi chuyện, cậu ta liệu có hối hận không, có vì em mà đau lòng không? Có lúc tôi nghĩ, khi em còn sống đã chẳng để em vào mắt, giờ đây em mất rồi thì có lý do gì để bận tâm nữa. Cậu ta đã không yêu em, thì em cũng chỉ như rất nhiều sinh mệnh úa tàn trong cuộc đời đầy trắc trở của cậu ta, chỉ là một cơn gió nhẹ thổi qua khu rừng đại ngàn vốn đã lồng lộng gió. Cậu ta sẽ buồn bã đấy, khổ tâm đấy, nhưng chỉ một thời gian thôi, rồi cậu ta lại trở lại với cuộc đời của mình, vì tương lai của cậu ta rộng lớn và rực sáng, không như em, đã chẳng còn.

Cứ nghĩ như vậy, tôi lại muốn tay không giết cậu ta cho rồi. Nhưng không, tôi nghĩ rằng tôi hiểu cậu ta hơn thế.

Cả thời niên thiếu của tôi chứng kiến con người ấy trưởng thành, nên tôi rất rõ, nếu biết tất cả, cậu ta sẽ đau đớn hơn phải chết, sẽ dành cả phần đời còn lại để dằn vặt vì em. Cậu ta có thể sẽ không khóc thương em, nhưng mỗi khi tình cờ mà gợi nhớ, cậu ta sẽ hít thở không nổi.

Draco, em có muốn cậu ta biết không, hãy vẫn muốn bảo vệ người đó? Người mà từ thời niên thiếu đã vô tình hết lần này đến lần khác làm em thương tổn?

Luna gọi tôi, đã muộn lắm rồi, anh phải để anh ấy đi thôi.

Thật lòng tôi không muốn. Một giọt nước rơi xuống trên khuôn mặt em, rồi lại một giọt, một giọt, chỉ nhìn thôi cũng thấy mặn chát.

Vậy là, rốt cuộc cũng không chờ được. Và tôi thì vẫn phải để em đi.

Tôi chạm lên em thêm một lần, để rồi chỉ nhận được hơi lạnh. Draco, Draco, Draco, tỉnh lại đi, Draco... Luna chạy đến từ bao giờ, ôm chặt lấy lưng tôi, cô ấy cũng khóc, em xin anh, không thể nào đâu. Hóa ra vẫn chưa phải đau đớn nhất, hóa ra tôi vẫn chờ đợi phép màu xảy ra, hóa ra tôi vẫn chẳng thể nào chấp nhận. Draco, tôi không sai, tại sao em lại bắt tôi phải chịu đựng? Xin anh đấy, hãy bình tĩnh lại đi, anh ấy mất thật rồi. Draco, em muốn tôi phải nói thế nào với Pansy đây?Đừng như thế nữa, anh à. Draco, không phải đúng không, hôm qua em vẫn còn cười với tôi mà. Tiếng nức nở vây quanh tôi, vòng tay ôm siết lấy tôi. Draco, bài tập Chế Dược em vẫn còn chưa giúp tôi hoàn thành nữa, em nói em phải làm cho tôi dành được điểm, em nhớ chứ? Ngừng lại đi, anh ấy đã chết rồi.

Chết.

Draco?

Lòng tôi vốn rất rõ, em sẽ không bao giờ trả lời tôi nữa. Nhưng chấp nhận sao vẫn quá khó khăn.

Tôi làm như thế này, chỉ càng làm khó cho em, đúng không?

Vậy thì...

Tôi cúi mình hôn lên trán em, giống như rất nhiều rất nhiều lần trước đây tôi cũng vụng về trộm hôn em khi em ngủ gật. Vẫn trơn mịn, vẫn thoảng hương, chỉ có điều giờ đã lạnh như băng giá.

Tôi sẽ để em đi mà không còn vướng bận. Em không còn cười với tôi cũng không sao, nụ cười em đã ghi nơi sâu nhất trong tim tôi rồi. Em bắt tôi chịu đựng, không sao hết, quãng thời gian qua được bên em, chút đau đớn này có là gì đâu. Tôi sẽ thay em chăm sóc Tử La Lan mà em trân quý. Em không ở bên tôi, tôi hứa vẫn sẽ đạt điểm O môn Chế Dược, có lẽ sẽ chật vật hơn một chút, nhưng tôi chắc chắn sẽ vượt qua.

Tôi chắc chắn sẽ vượt qua. Và đến khi gặp lại em lần nữa, tôi sẽ tự hào mà nói với em rằng, thấy chưa Draco, tôi thực sự không để em thất vọng. Em hãy thanh thản mà nghỉ ngơi, mà bay bổng khắp những nơi em muốn, và khi tôi tìm thấy em, em hãy vẫn là em, xinh đẹp muôn phần, kiêu ngạo như những tháng ngày xưa cũ. Cứ tin như thế, và tôi sẽ vượt qua khoảng thời gian khó khăn phía trước. Tôi sẽ chờ, đời người dài lắm, nhưng cũng ngắn ngủi lắm thay.

Một lần sau cuối, hãy cho tôi gọi em một tiếng,

Người tôi yêu dấu, tạm biệt em.

*

Khi cha xứ quay trở lại, trên tay ông là một bình sứ xám xịt.

Mất một lúc, tôi mới nhận ra được rằng cái bình sứ đã được đặt lên tay tôi, mà tay của vị cha xứ vẫn chưa dám rời khỏi. Nhìn xuống, thì ra, tay tôi nãy giờ vẫn rung lên bần bật, chỉ cần ông buông tay thì tôi sẽ lập tức đánh rơi. Ông nhìn tôi thương cảm, rồi một tay giữ chiếc bình một tay dìu tôi ngồi xuống. Luna vẫn ở đây, cô ấy vội vàng đến cạnh tôi. Nhưng tôi lắc đầu.

Tôi muốn được một mình ở bên em thêm một lát.

Cô ấy hiểu ý tôi, cả người cha xứ cũng vậy, họ rời đi, để mình tôi ở đây tưởng niệm.

Tôi hay đùa rằng em luôn nhẹ như có ai đó lén lút ếm lên em đến ba lần thần chú làm nhẹ, mỗi lần bế em lên tôi đều phải giữ thật chặt vì cảm tưởng như lúc nào gió cũng có thể thổi bay. Và em cũng rất lạnh, em từng nói, em lạnh như vậy là vì em đã sống dưới hầm Slytherin suốt bảy năm. Nhưng... em chưa từng nhẹ thế này, chưa từng lạnh thế này, trong tay tôi.

Em đã đi thật rồi, bình sứ này dẫu chất chứa những gì còn lại của một đời người, lại cũng chẳng phải là em.

Draco...

*

Khi tôi bước ra ngoài, trời đã tối mịt, mưa vẫn mưa rơi. Giọt mưa nặng nề như giọt nước mắt.

Bất giác có gì đó bắt lấy sự chú ý của tôi. Bên ngoài vắng tanh không một bóng người, thế mà lại có tiếng hít sâu rất khẽ rồi bỗng nghẹn lại như bị ai đấm vào bụng.

Chính vì lẽ đó, tôi nhìn quanh quất, và tôi phát hiện ra, mưa rất lớn, hắt cả xuống thềm thánh đường, nhưng ở ngay gần cửa ra vào lại có một khoảng tròn nhỏ vừa bằng một đôi chân người lớn không bị ướt.

Tôi dừng lại, trời đất như quay cuồng, và khi tôi định thần lại, tôi mới nhận ra là mình nãy giờ vẫn ngó trân trân vào khoảng tròn khô ráo đó.

Còn định trốn ở đó đến bao giờ? Tôi nghe mình cất tiếng.

Và khoảng không lơ lưng ngay trên khoảng tròn đó khẽ lay động. Rồi không khi bỗng biến thành một làn nước mỏng tang, vén lên để lộ ra một hình hài quen thuộc.

Cậu ta đứng ngay trước mặt tôi, ướt đẫm, run rẩy. Tóc tai rối tung, bị mưa tưới đẫm nhỏ từng giọt nước xuống ngọn tóc. Gương mặt cậu ta, so với em, cậu ta còn giống như người đã chết hơn rất nhiều. Tôi chưa từng thấy cậu ta thảm hại như thế, cho dù là trong cuộc chiến cuối cùng với Kẻ-Ai-Cũng-Biết đi chăng nữa. Cậu ta nhìn tôi, miệng cứ hé ra, rồi lại ngậm lại, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết nói sao, rồi cuối cùng chỉ có...

Neville...

Cậu ta gọi tên tôi, giọng sao mà thảng thốt, dưới cặp kính loang loáng mưa là đôi mắt xanh lúc nào cũng như có lửa, thế mà giờ đây là mờ mịt hoang hoải. Cậu ta chờ đợi, như thể chỉ cần tôi đáp lại, chỉ cần tôi tránh ra một bên, em sẽ bước ra từ phía sau tôi, mỉm cười kiêu bạc, vẫn bình an, vẫn nhẹ nhàng như sương khói. Nhưng không, cả tôi và cậu ta đều thấu hiểu, em đã đi đến một nơi rất xa mà cả tôi hay cậu ta có có tìm cả đời cũng không thấy, có đợi trọn kiếp cũng không gặp.

Tôi không thể cho cậu ta câu trả lời.

Thế nên tôi hỏi, đã đứng đây từ bao giờ thế?

Cậu ta dường như không nghĩ tôi lại hỏi, vậy là giật mình rất mạnh. Rồi cậu ta nhìn thấy bình sứ trên tay tôi, ánh mắt hoang mang bỗng ngập đầy thống khổ. Trong mắt cậu ta đầy nước, chẳng rõ là nước mưa. Ban đầu tôi nghĩ là nước mưa, bởi cậu ta đâu có yêu thương em mà phải khóc. Nhưng hai mắt cậu ta đỏ ngầu, cứ như đã khóc suốt nhiều giờ.

Có lẽ là suốt một ngày.

Neville, tớ...

Tôi lắc đầu, tôi không muốn nghe cậu ta nói gì hết. Hai tay tôi vô thức mà ôm khư khư lấy bình tro khi thấy cậu ta dợm bước tiếng lại gần. Thấy tôi như thế, cậu ta dừng khựng lại, mắt vẫn nhìn không rời bình sứ, hai vai cứ run lên lẩy bẩy. Tôi tưởng như bất cứ giây nào tiếp theo cậu ta cũng có thể lao đến, giành lấy em, đúng hơn, những gì sót lại của em khỏi tôi. Nhưng không, cậu ta chỉ đứng đó, đau đớn, rối bời.

Tớ phải làm gì đây, Neville?

Cậu ta hỏi tôi, tôi muốn cười vào mặt cậu ta. Bản thân tôi còn không biết phải làm sao.

Tớ yêu Draco.

Một khắc, tim tôi ngừng đập.

Bão mùa hè thường mang theo những trận sấm sét rất lớn, nhưng vừa rồi tuyệt không phải sấm sét, phải không? Bởi tôi có thể hiểu, có thể nghe ra tiếng người nói, phải không? Nhưng sao tôi vẫn thấy hai lỗ tai lùng bùng.

Yêu?

Harry Potter, đang nói yêu Draco Malfoy?

Tớ đã không nhận ra, Nev, nhưng tớ thực sự... thực sự... rất yêu cậu ấy. Khi tớ thấy cậu ấy... Merlin, rõ ràng tớ nghe được tiếng tim mình vỡ ra.

Harry này, tôi ngắt lời, và cậu ta ngước mắt nhìn tôi, muộn rồi.

Đã quá muộn rồi.

Thực ra tôi luôn biết, trong lòng cậu ta có yêu thương em

Chẳng qua cậu ta lại không nhận ra, hoặc, không chịu thừa nhận. Giá như, giá như cậu ta chịu thành thật với bản thân chỉ sớm hơn một ngày thôi, có phải mọi chuyện đã khác không? Sự cố chấp ấy của cậu ta chính là nguyên do giờ em chỉ còn là một nắm tro tàn trên tay tôi. Vì thế giờ đây, nhìn mặt cậu ta càng tái nhợt đi, đôi mắt mở to bàng hoàng, tôi lại âm thầm cảm thấy đắc ý.

Tại sao không vào gặp cậu ấy lần cuối?

Trước chất vấn của tôi, cậu ta như một tử tù đang đối mặt với cái chết của mình. Tớ không dám.

Harry Potter mà lại có gì không dám ư?

Tớ cũng chỉ là một con người thôi. Nếu đổi lại là tớ, liệu cậu có thể bước vào đó... nhìn cậu ấy không?

Vấn đề là, mãi mãi không phải là tớ. Lần đầu tiên trong ngày, tôi mỉm cười.

Cậu ta không đáp lại nụ cười của tôi, chỉ tiếp tục mở to mắt mà nhìn tôi. Sau một khoảng dài im lặng, cậu ta mới nói, tớ biết tất cả rồi.

Tớ hiểu, vì vậy nên giờ cậu mới ở đây.

Neville, xin lỗi.

Tôi im lặng.

Giờ tớ chỉ còn có thể xin lỗi cậu, bởi tớ có cầu xin Draco tha thứ cả nghìn lần, cậu ấy cũng không nghe được nữa.

Nước mắt lại ứa ra, lấm lem cả khuôn mặt cậu ta.

Bây giờ, nếu có thể khiến cậu ấy trở lại, có bảo tớ đánh đổi cả mạng sống này tớ cũng cam. Nhưng không được, không bao giờ được. Cậu không biết, tớ muốn giết chính mình thế nào đâu, nhưng làm thế chẳng giải quyết được gì. Chết là hết, tớ thậm chí có muốn nhớ cậu ấy cũng không được nữa. Tớ... bây giờ... tớ...

Tôi yên lặng nghe cậu ta. Mãi đến khi cậu ta nghẹn ứ lại không nói được nữa, tôi mới nói một lời cuối cùng.

Vậy thì, cậu hãy dùng suốt phần đời còn lại của mình để chịu trừng phạt đi.

*

Draco, em biết không?

Người em dành trọn một đời yêu thương chờ đợi, cuối cùng cũng đã nói lời yêu em đó.

Người đã khiến em đổ cả máu và nước mắt, cuối cùng cũng chịu rơi nước mắt vì em.

Bàn tay ngày xưa từ chối em, giờ lại điên cuồng tìm kiếm em trong vô vọng.

Người từng làm thương tổn trái tim em, nay lại vì em mà tâm can vỡ nát.

Người khiến em mất cả tuổi trẻ cả tương lai, giờ sẽ vì em mà một đời dằn vặt.

Chỉ có điều, Draco, em đã chẳng thấy được nữa rồi.

__________________END____________________

Hoa Tử La Lan: thực ra, tên tiếng Anh của loài hoa này là hoa Pansy (Pensée). Thế nên khi Neville nói sẽ thay Draco chăm sóc Tử La Lan, nghĩa là chăm sóc cả cây hoa của Draco lẫn Pansy Parkinson.

(Trích: Pansy là một bông hoa Tình Yêu làm người ta liên tưởng đến thánh Valentine. Từ lâu, bông hoa đã được những người đang yêu trao gửi cho nhau như lời nhắn nhủ thương nhớ "Thinking of You". Tuy nhiên, theo dân gian, người ta cho rằng không nên hái đóa hoa Pansy khi trên nó có đọng giọt sương, bởi vì như thế có thể gây nên cái chết của người yêu và rất nhiều nước mắt sẽ phải tuôn rơi...- Chiêm ngưỡng hoa pansy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top