Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

HERE WE ARE.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Hou Sou/Y Huyết
Fandom: Harry Potter
Rating: T
Pairing: Harry/Draco, HarDra
Genres: romance, fluff, a bit OOC
Disclaimer: Tôi không sở hữu nhân vật cũng như các tình tiết trong nguyên tác của nhà văn J.K.Rowling
Summary: Lắm khi, những thứ ta luôn mong chờ lại ở sẵn bên cạnh ta, chỉ sau một cánh cửa dẫn vào quán rượu nhỏ ven đường.



"Ron, thật lòng đấy, hôm nay mình mệt lắm rồi." Harry nạt cậu bạn qua điện thoại di động trong khi bước nhanh trên một con phố vắng vẻ của London. Gần mười năm sống trong thế giới phù thủy không khiến anh đánh giá thấp tính tiện dụng của thứ thiết bị nhỏ xinh của muggle này. "Mình đã có một ngày như cứt rồi, và mình trả lời một lần nữa, mình sẽ không thành Thần Sáng đâu."

Cậu chàng tóc đỏ đáp lại mệt mỏi. "Ừ, mình cũng đoán là cậu sẽ nói vậy. Nhưng biết làm sao khi mà lão sếp mình ngày nào cũng ỉ ôi năn nỉ mình đi thuyết phục bồ chứ. Công việc của Thần Sáng chán thật ấy. Đáng lẽ mình nên theo Charlie đi luyện rồng."

"Mình nghi ngờ tính đúng đắn của quyết định ấy."

"Cậu không thể tin được chuyện gì xảy ra hôm nay đâu. Sáng nay Mồm Cống", đấy là cái biệt danh Ron đặt cho sếp mình, chủ yếu vì cái mùi thơm tho tỏa ra từ miệng lão ra, "vừa giao cho mình vụ thằng Malfoy. Lão bảo nếu mình không tìm được thằng đó thì đừng hòng nhận việc khác. Rõ là lão chỉ thèm mớ tiền cảm tạ của bố mẹ thằng Chồn Sương. Nó mất tích bốn năm nay rồi, vụ này cũng chuyển tay không biết bao nhiêu Thần Sáng mà có ra tung tích gì đâu."

"Nếu cậu tìm ra nó, khéo cậu sẽ được tăng lương sớm hai năm."

"Tiền của Bộ mà dễ ăn vậy thì đã chẳng đến lượt mình. Cậu đang ở đâu thế?"

"London. Chỗ của muggle. Tớ tự dưng muốn uống một ly gin và tonic mà không bị tên nhà báo nào nhào ra chụp ảnh. Có vẻ tớ tìm được một pub rồi." Harry vừa nói vừa đẩy cánh cửa sơn xanh lục khép hờ của quán rượu nhỏ ven đường. Ánh sáng bên trong thật dễ chịu. Hai chiếc loa gắn trên tường đang phát nhạc của Adam Lambert. Anh tiến về phía quầy bar, và chỉ một cái liếc mắt về hướng đó đã khiến đôi chân anh đóng băng tại chỗ.

"Nói chuyện với cậu sau nhé, Harry." Ron toan cúp điện thoại.

"Khoan!" Harry kêu lên, lùi bước về phía cửa, thò đầu ra nhìn biển hiệu một lần rồi bàng hoàng quay trở vào, tiếp tục nhìn người pha chế bằng đôi mắt trân trối.

"Sao thế, bồ tèo?"

"Mình vừa, ừm... có lẽ... thôi, mình sẽ gọi bồ sau." Anh cúp máy lập tức.

Có lẽ Ron sẽ nghĩ anh kì quái, nhưng Harry có lí do chính đáng để trở nên kì quái. Đằng sau quầy bar, Draco Lucius Malfoy, đối tượng tìm kiếm của biết bao Thần Sáng đang nhởn nhơ lắc cái lọ pha chế, đánh hông khe khẽ theo nhịp nhạc khiến mấy tên và mấy ả bu quanh đó không dời nổi mắt. Harry hi vọng mình nhầm người. Nhưng không, anh có kinh nghiệm gần sáu năm dõi theo mái tóc bạch kim bắt mắt của thằng Slytherin nào đó, nên anh không thể không nhận ra hắn. Biểu hiệu của pub cũng ghi rõ. Mal Foi. Còn thằng khốn nào đặt tên pub của nó là Mal Foi ngoài Draco Malfoy? Harry cảm thấy hoang mang một lúc rồi mới nghĩ đến hiệu suất làm việc của Sở Thần Sáng. Rõ là trừ phi sự việc đã trở nên trầm trọng, như Voldemort đi lại giữa làng Hogmeade chẳng hạn, còn không thì khả năng công tác của đám người ở đó hẳn có thể so sánh với tài nghệ độc dược của Neville. Chính họ là kẻ đã mặc kệ Tom Riddle phát triển cong vẹo thành Chúa Tể Hắc Ám, rồi khăng khăng là cả thế giới đang bình yên trong khi Harry phải chiến đấu với hắn đến tận lúc Cedric chết đó thôi. Giờ thì nhìn đi, bốn năm, vô số lần sang tay hồ sơ, và đối tượng cần tìm thì đang sống lù lù ở giữa London, không hề có chút dấu hiệu nào của sự trốn chạy!

Trù trừ không biết nên bỏ đi kiếm pub khác hay lao đến xách cổ thằng khốn đã trốn mất dạng từ giữa năm thứ sáu về cho bố mẹ nó, anh lui đến ngồi ở một bàn trống chỗ góc ít người đi lại. Cô phục vụ đẫy đà nhận ra có khách bước vào, lúc lắc tiến đến chỗ anh. Harry gọi gin và tonic, hào phóng bo cho cô ả thêm hai bảng sau khi nhận được món đồ uống.

Malfoy chưa nhận ra anh đang ngồi đây. Nó đang bận rộn với việc pha chế và lắc hông. Thôi đi, đừng ai cho rằng cái mông thằng đó đong đưa chỉ là do động tác lắc cốc pha rượu. Chẳng thằng nào vô tình mà lại lắc hông được dẻo và duyên dáng như thế cả. Mấy ả ngồi cạnh quầy bar thì cứ như sắp nhào vào tớp mông nó đến nơi, còn ánh mắt của một số tên xung quanh đấy thì hứa hẹn một đêm truy hoan ướt át với vòng eo thằng tóc vàng. Harry bất chợt cảm thấy cáu tiết. Thằng đó có vẻ đang sống sung sướng lắm, bất chấp việc bố mẹ nó và cả Harry đã lo đến phát điên.

Đúng, anh lo cho Draco Malfoy. Thằng ôn thần này biến mất ngay giữa năm thứ sáu, sau khi lãnh nguyên một lời nguyền Cắt Sâu Mãi Mãi của anh. Harry cứ tưởng nó đã bị thương tật vĩnh viễn và phải về phủ Malfoy dưỡng thương lâu dài. Không lâu sau, cuộc chiến nổ ra. Có cụ Dumbledore và những người bạn bên cạnh, Harry tiêu diệt được Voldemort ngay tại hang ổ Tử Thần Thực Tử, tức phủ Malfoy. Sau đó, anh giải cứu được Narcissa và Lucius Malfoy đang bị giam cầm ngay dưới mật thất nhà mình, nhưng không gặp Draco. Cả bố mẹ nó cũng không biết nó đã ở đâu nữa.

Cuộc chiến kết thúc cũng là lúc cụ Dumbledore cho anh biết tất cả những bí mật của giáo sư Snape, qua đó anh biết được Voldemort đã ra lệnh cho Draco đi giết cụ để hành hạ bố mẹ nó vì đã không "mạnh tay" trong sự nghiệp tiêu diệt kẻ thù của phe hắc ám. Draco không dám. Thứ nhất là vì cụ Dumbledore là môt đối thủ quá mạnh, và thứ hai là nó chẳng thể giết người. Từ đó không ai nghe được tin tức gì của thằng con trai nhà Malfoy nữa. Chỉ có hai trường hợp có thể xảy ra là nó đã bỏ trốn hoặc Voldemort đã giết phứt nó vì không hoàn thành được nhiệm vụ. Harry chỉ sợ vế sau là sự thật.

May thay, thằng Slytherin lươn lẹo đã trốn được. Bằng chứng là nó đang đứng đây, sau quầy bar, tung mị lực khiến đám đông xung quanh mụ mị cả người. Harry dằn cái ly thủy tinh dày xuống mặt bàn. Draco vẫn quyến rũ y như hồi anh bị ám ảnh vì thân hình, làn da, mái tóc, nét mặt nó. Thậm chí còn quyến rũ hơn. Harry bỗng có ham muốn được bắt giữ thằng này vì một tội danh nào đấy, đầu độc muggle bằng ánh mắt chẳng hạn, tung bùa trói nó rồi độn thổ đến một chỗ nào hoang vắng, xích cả cổ lẫn tay chân nó lại rồi thực hành những cách tra hỏi mà anh học được từ mấy cái đĩa phim đen của dân muggle.

Mải lạc trong miền suy tưởng không mấy trong sáng, mất một lúc lâu sau Harry mới nhận ra đã hai giờ sáng. Pub sắp đóng cửa, đám người tản đi dần. Có mấy kẻ còn ra chiều tiếc nuối vì không thể mời Malfoy đồng hành trong một đêm trụy lạc. Harry tức vằn mắt nhìn thằng tóc vàng cười giả lả với hai tên, hôn gió một ả và nói đùa tục tĩu với một kẻ nhìn chả rõ đực hay cái. Thằng này chắc chắn phải bị bắt!

"Xin lỗi quý khách, quán đã đóng cửa rồi. Mời anh tối mai lại ghé qua nhé."

Harry mất hai giây mới nhận ra Draco đang nói chuyện với mình. Nó đang cắm cúi lau mặt quầy bar còn anh ngồi nơi góc tối. Hẳn là nó chưa nhận ra một con sư tử quen thuộc đang chực lao vào cắn cổ nó. Anh đứng dậy, thong thả và thận trọng đến trước mặt Draco, thảy vài tờ giấy bạc lên mặt quầy.

"Tôi nghĩ khách quen thì nên được một chút ưu đãi sau giờ giới nghiêm."

Thằng tóc vàng ngẩng phắt lên, nhìn anh như thể một con bằng mã vừa đáp từ trên trời xuống giữa quán nó. Harry những tưởng nó sẽ lùi lại, vùng chạy hay tru tréo hoặc đấm vào mặt anh, nhưng thay vì thế, nó nhoẻn cười.

Draco Malfoy cười. Với Harry Potter. Hoàn toàn chân thành, thân thiện, không phải kiểu cười đểu giả mà anh nhớ mãi không quên năm nào.

Harry thấy mình ngừng thở mất mười giây. Không nghi ngờ gì nữa, Draco đẹp hơn hồi ở trường rất nhiều. Vậy mà anh cứ tưởng một thằng con trai không bao giờ có thể lộng lẫy đến vậy.

"Chào buổi tối, Potter. Sao anh không gọi tôi khi vào quán. Ngồi đi. Brandy nhé, hay Tequila?"

"Ờ... Brandy nho, cảm ơn."

"Để tôi đãi. Coi nào," thằng trai tóc vàng hắng giọng khi anh ngồi xuống trước quầy, "Cho phép tôi được chân thành cảm ơn anh vì đã giải cứu và bảo vệ cha mẹ tôi trong trận chiến đó. Tôi vẫn luôn muốn tạ ơn anh nhưng không có dịp."

Harry nhướn một bên lông mày. Đầu tiên nó cười, sau đó nó cảm ơn. Hagrid chuẩn bị tuyên bố chuyển giới đúng không?

"Tôi cho rằng đó là trách nhiệm của tôi."

"Không đâu." Draco đẩy một ly brandy sóng sánh đến trước mặt anh. Nó cũng tự rót cho mình một ly vơi hơn. "Khi đó anh mới có mười bảy tuổi. Một thằng nhóc mười bảy tuổi thì có trách nhiệm gì với cả thế giới cơ chứ? Người ta đã lợi dụng anh thái quá rồi. Dẫu sao, tôi cũng rất biết ơn."

Harry sửng sốt nhìn Draco. Lần cuối cùng anh nghe những lời như vậy là khi nào? Sau khi Sirius mất đi, không ai còn coi Harry như một đứa trẻ có thể hành động tùy hứng nữa. Anh gánh trên vai trọng trách của một người hùng, dù bất đắc dĩ. Đến bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến việc mình có được lựa chọn ngừng chiến đấu và bảo vệ hay không. Anh nhìn xoáy vào đôi mắt xám của Draco, không tìm thấy được một tia giả dối nào trong ánh nhìn trong vắt ấy.

Draco cụng nhẹ hai ly rượu, đưa lên miệng nhấp một ngụm.

"So với anh, tôi thật hèn nhát. Mà tôi chẳng hối hận gì vì quyết định ngày đó của mình đâu. Voldemort đáng sợ chết đi được. May là hắn không thể giết cha tôi hay làm ông bị thương nặng, nếu không ma pháp phòng ngự của Phủ Malfoy sẽ công kích hắn đến khi cả Thái ấp sụp đổ. Dì Bella cũng nói bà ta sẽ bảo vệ mẹ tôi, nên tôi khôn hồn thì chạy cho xa. Cũng khốn khổ phết đấy, mấy tên Tử Thần Thực Tử đuổi theo tôi miết. Hình như tôi đã Avada một hay hai tên, rồi mải chạy trốn nên cũng không rõ bọn hắn có chết không. Kỉ niệm kinh hoàng, nhưng vẫn còn hơn phải đi giết Dumbledore." Draco kết thúc bằng một nụ cười nữa. Harry nhìn nó như thể nó là một cốc bia bơ trong khi anh sắp chết khát. Cách kể của Draco khiến những tháng ngày tăm tối trong quá khứ chợt biến thành một đoạn phim đen trắng nhẹ nhàng.

"Cậu không hèn nhát. Đó là cách hành động đúng đắn ở vị thế của cậu lúc đó."

"Cảm ơn anh."

"Nói tôi nghe, giờ cậu đã an toàn rồi, sao cậu không liên lạc với cha mẹ mình. Họ vẫn yêu cầu Bộ tìm cậu."

Draco phì cười. "Cha mẹ tôi biết tôi ở đây mà. Tôi còn về Thái ấp hai tuần một lần."

"Thế sao...?" Harry há hốc miệng.

"Tôi chỉ đơn giản là chưa muốn quay lại thế giới phù thủy. Trong gần hai năm chạy trốn ở chỗ các muggle, tôi học thêm được nhiều điều. Một anh chàng tốt bụng nói rằng tôi có thiên phú nên đã dạy tôi pha chế rượu. Tôi làm thuê ở Wales được một thời gian thì liên lạc với gia đình. Cha mẹ đã cho tôi vốn để mở pub này, họ bảo tôi cứ thoải mái làm những gì mình thích đến khi muốn quay lại."

"Cha mẹ cậu vẫn không hề rút yêu cầu tìm người."

Draco nhăn mặt, "Chắc là họ quên mất."

Quên mất cơ đấy! Đầu tiên là một người mất tích sinh hoạt lù lù giữa London, giờ đến một cặp cha mẹ quên phắng chuyện đã nhờ Thần Sáng tìm đứa con dạt nhà. Thế giới này đảo điên cả rồi.

"Tôi không nghĩ ông bà Malfoy lại... Cậu biết đấy, tôi cứ tưởng họ sẽ muốn cậu về thừa kế Thái ấp rồi nhanh chóng kết hôn, sau đó ôm một bầy cháu thuần huyết."

Draco phì cười. "Họ vốn định thế, nhưng giờ họ đang cố gắng sinh lấy một người thừa kế khác."

"Tại sao?" Harry nheo mắt khó hiểu.

"Vì tôi không có hứng thú với phụ nữ." Draco nháy mắt tinh nghịch.

Harry thấy đuôi mắt thằng tóc vàng như cắm thằng vào tim anh.

"Cậu..."

"Tin hay không thì tùy, nhưng hồi ở trường tôi luôn nghĩ anh thật quyến rũ. Tất nhiên là trừ cái lúc anh đinh giết tôi trong nhà vệ sinh của Myrtle."

"Cái... Xin lỗi về vụ đó. Nhưng quyến rũ á?"

"...Tôi không khiến anh ghê tởm chứ? Tôi cứ tưởng anh cũng cong?"

"Sao cậu biết?? Không quan trọng... Ờ, thì tôi cũng cong. Nhưng cậu thấy tôi quyến rũ á? Cậu suốt ngày chỉ tìm cách chọc phá nguyền rủa tôi còn gì. Ý cậu là trông tôi quyến rũ như một con bò ngu si ấy hả?"

Draco lại nhăn mặt. Chết tiệt, Harry bắt đầu thấy cả kiểu nhăn mặt của cậu cũng dễ thương luôn rồi.

"Không phải bò! Lúc đó tôi chỉ là một thằng thiếu niên ngỗ ngược thôi. Tôi thấy khá thích anh nên chọc phá anh là cách để tôi cởi bỏ cảm xúc. Trẻ con ấy mà, anh hiểu chứ."

"Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi cũng thấy cậu dễ thương, nên cách tôi thể hiện là cố cư xử tử tế. Thế nhưng cậu cứ phải tỏ ra mình là thằng khốn nên tôi cũng chỉ còn cách tránh cậu."

Lúc này đến lượt Draco ngỡ ngàng. Harry chợt nhận ra mắt cậu to hơn anh tưởng, hai con ngươi bàng bạc lấp lánh cứ như muốn soi xuyên hộp sọ anh.

"Anh thấy tôi dễ thương? Dễ thương kiểu như con nhện trên trần ấy hả?"

Mắt xanh nhìn mắt xám. Họ bật cười.

"Bọn mình lớn cả rồi đấy." Harry gật gù.

"Anh càng lớn càng quyến rũ, Potter."

"Gọi Harry đi."

"Harry, tôi là Draco." Thằng trai tóc vàng chìa tay ra trước mặt anh.

Harry ngây ngốc nhìn tay cậu. Quá khứ trôi qua như một cuộn phim cũ mà ấm áp. Họ trở lại thành hai đứa nhóc mười một tuổi trong tiệm thời trang của phu nhân Malkin. Bàn tay này, hai lần đưa ra đều rất chân thành. Harry bắt gặp một thoáng ngại ngùng và tổn thương trong đôi mắt xám kia, chợt nhận ra mình đã để Draco chờ đợi lâu quá, liền vội vàng nắm lấy tay cậu, siết chặt hơn mức cần thiết.

"Tôi là Harry. Harry Potter."

Draco cười vui vẻ. Bàn tay Harry thật ấm áp và nồng nhiệt. Bỗng Harry rướn người lên, thu hẹp khoảng cách giữa bọn họ. Anh cẩn trọng quan sát phản ứng của cậu. Draco nở một nụ cười trấn an con sư tử kia, khẽ vuốt ve gáy anh. Harry chỉ chờ có thế để kéo cậu lại, ấn môi mình lên lai phiến môi mỏng anh hằng mơ ước, mơn man nơi ngọt ngào ấy trước khi liếm nhẹ lên đó, cạy mở hai làn môi, đẩy lưỡi vào trong và chiếm cứ luồng hô hấp của người con trai trước mặt. Draco đơ ra một lúc trước khi hôn trả lại, nồng nhiệt và say đắm như cái cách cậu đã luôn muốn anh. Nếu hôn nhau có thể dẫn đến cái chết, Draco có thể chết ngay dưới nụ hôn của Harry. Cậu đã mơ đến kết cục này lâu lắm rồi.

Không biết bao lâu sau, đến khi Harry nhận ra vòng eo trong tay mình yếu hẳn đi vì thiếu dưỡng khí, anh mới quyến luyến buông môi Draco ra. Cậu dựa vào anh, tham lam hít thở, đôi môi mỏng đạm sắc giờ đỏ tươi, ướt át đầy nhục cảm.

Anh thì thầm vào hõm vai cậu.

"Tuy rằng anh thật muốn đè em xuống tử hình ngay tại chỗ này, nhưng anh càng muốn chúng ta hãy hôn thêm vài lần nữa trước khi anh dẫn em đến mấy buổi nhạc kịch, vũ hội và các nhà hàng sang trọng rồi mới lên giường."

Draco cười khúc khích. "Lãng mạn làm sao. Ý anh là anh không muốn tình một đêm à?"

"Thôi nào, anh đã muốn em từng ấy năm, mãi mới có cơ hội nắm lấy tay em. Thế mà em nghĩ anh sẽ lãng phí điều đó cho một đêm thôi ư?"

"Em có ý tưởng hay hơn. Anh sẽ có một đêm trước, rồi ngày mai anh có thể đưa em đi ăn sáng ở McDonald, nghe nhạc kịch rồi dùng bữa trưa ở một nhà hàng sang trọng."

Harry thở hổn hển khi đũng quần anh cứng lên trước đề nghị ấy. Anh gầm gừ "Dẫn anh vào giường ngay trước khi anh lột trần em trên quầy bar này.

"Rất sẵn lòng. Thưa Cứu Thế Chủ anh hùng. Anh có muốn tra khảo tên tội phạm này không?"

Rõ là không phải mỗi mình anh xem phim đen muggle.

"Chuẩn bị quy phục đi, cưng ạ."

Họ đắm đuối nhìn nhau trước khi cùng độn thổ ra khỏi quán rượu nhỏ ven đường.

À còn Ron Weasley, cậu chàng chắc chắn sẽ được tăng lương trước hạn.



End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top