Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[HP] Cánh thiên thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: almosttherenow
Translator: Ikkun
Eng ver: http://hd-holidays.livejournal.com/112891.html
Pairing: Harry/Draco, có nhắc tới Lucius/Narcissa, Ron/Hermione và một vài cặp khác
Rating: M
Genre: Humour
Permission: Tài khoản lj của tác giả đã bị xóa, không thể liên lạc.


PART I

Con ngỗng vẫn cứ là con ngỗng. Harry muốn giải thích tại sao chuyện này có thể là một chuyện tồi tệ, nhưng như mọi khi, từ ngữ khiến cậu hoàn toàn thất bại.

"Cậu ta - ừm - vẫn là con ngỗng."

"Chà, thế cũng tốt mà, phải không? Thử tưởng tượng nếu hắn... không còn là con ngỗng nữa," Ron nói.

"Tớ biết."

"Cậu sẽ, cậu biết đó, làm gì đây?"

"Chẳng biết," Harry đáp lời, đặt cốc của mình xuống quầy bar. "Có lẽ tớ sẽ ngừng cho cậu ta ăn ngô."

"Cậu chỉ cho cậu ta ăn có thế thôi? Chắc cậu ta bị thiếu vitamin A nhiều lắm đấy."
"Ai quan tâm chứ?" Ron lên tiếng, trừng mắt nhìn Hermione. Chiếc ô nhỏ màu hồng ở đồ uống của cô dường như hơi lay động, nhưng vợ cậu ta còn chẳng buồn chớp mắt.

"Đúng ra nó phải kết thúc vào ngày hôm nay," Harry nói.

"Nửa đêm," Ron nói ngay lập tức. "Có lý. Mọi câu thần chú toàn kết thúc vào lúc nửa đêm. Như kiểu... giờ pháp thuật hay sao á."

"Giờ phù thủy," Hermione nói.

"Anh là pháp sư mà."

"Nó được biết như là giờ phù thủy, vì có một vài Muggle tin rằng nửa đêm là thời khắc pháp thuật mạnh nhất."

"Nhưng nó đâu có phải như thế."

"Anh vừa nói-"

"Con ngỗng," Harry hét lên. "Tớ phải làm gì với con ngỗng đây?"

"Tớ chịu, bạn à." Ron nhún vai. "Không phải đem chúng làm patê gan rất ngon sao?"
Harry thở dài.

~~~~

Mười hai giờ kém mười lăm, rồi mười, rồi năm. Và giờ; giờ là khoảng kém hai phút, trừ phi đồng hồ của cậu bị chậm thì nửa đêm đã sắp trôi qua. Tức là cậu ta đang bị mắc kẹt, Harry đoán thế, và như vậy thì thật tệ. Rất tệ.

Làm sao cậu có thể giải thích cho Bộ Pháp thuật rằng Draco Malfoy, kẻ bị truy nã gay gắt thứ hai, giờ đang là con ngỗng nhà của cậu?

Cậu không thể nói cho họ sự thật được, không thì cậu sẽ bị tống vào nhà thương điên mất.

~~~~

Hôm đó đúng ra sẽ là một ngày rất đẹp, thật đấy, cho tới khi cậu nhận được con cú đó. Chim hót véo von, cạch cạch, tiếng gót giầy mới nện trên vỉa hè, Ernie MacMillan đang vẫy chào cậu từ đằng sau một chồng báo. Cậu kinh ngạc vấp ngã vào một chậu cây, nhưng chuyện này là không tránh được, nên nó không hề làm hỏng buổi sáng của cậu chút nào.

Bữa trưa là ăn với Ron tại "Tóc vàng cầm đũa thần" - CÂU LẠC BỘ NỔI TIẾNG NHẤT HẺM XÉO - MÚA CỘT 24/7 - CHỈ DÀNH RIÊNG CHO PHÁI MẠNH - nơi mà họ phục vụ những đĩa nhỏ các loại hạt trên bàn, vừa là một trò chơi chữ bệnh hoạn nhưng cũng đủ dinh dưỡng để chống chọi cho tới lúc năm giờ tan làm. Đó quả là một cuộc sống lạ lùng mà. Nhưng dù sao thì cũng ồn ào hơn.

"Ăn bữa trưa ở quán Vạc lủng ngon chứ?"

"Ừ có," Ron nói, hôn lên má vợ mình khi họ đi vào văn phòng. Đôi môi đó chỉ mới vài phút trước còn đặt trên một vài thứ không-được-nữ-tính cho lắm. Tên anh ta là Julian.

"Tuyệt lắm," Harry lầm bầm, ngồi xuống đằng sau một chồng lớn giấy tờ. Một vết son môi nằm giữa lỗ khuy tay áo và cổ tay áo giả của cậu, và cậu thì đang cố gắng chà sạch nó một cách kín đáo dưới bàn. Cậu chắc chắn rằng mình sẽ không phải giải thích từ transvestite (1) với Hermione (và, thật tình, đến lúc này thì chẳng còn gì về cuộc sống riêng tư của cậu mà có thể làm cô ngạc nhiên - mọi người phải tin lời cậu trong việc này), nhưng cậu cũng không muốn phải nói tới chủ đề này. Đó là một trong những cuộc trò chuyện mà bạn Không Hề Muốn chia sẻ với vợ của bạn thân mình.

"Nhưng tại sao cậu lại đưa chồng tớ tới câu lạc bộ đồng tính khét tiếng mỗi thứ Sáu vậy, Harry?"

"Merlin, tớ không biết, Hermione à. Nói thật thì cậu ấy đưa tớ tới..."

"Vớ vẩn. Cậu mới là người cong vòng cong vẹo đó chứ!"

Không. Cậu thấy núi giấy tờ nhạt nhẽo về một lão phù thủy già ở Kent mà có thể có hoặc không đã biến một thiếu niên Muggle thành dildo còn dễ chấp nhận hơn chuyện đó, cám ơn nhiều lắm.

Nếu mà cậu biết rằng bảy tháng tiếp theo của cuộc đời mình có thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều khi cậu không có ngủ gật trước chồng báo cáo đó, có lẽ cậu sẽ... chịu khó đọc nó. Vì nó là...

"Harry, tỉnh dậy đi! Đã năm giờ mười rồi đó!"

"Thôi nào, bạn hiền. Cuộc sống xã hội đầy sôi động của chúng ta đã bắt đầu từ mười phút trước rồi - và cậu đang bỏ lỡ nó đó."

"Tỉnh rồi," cậu rên rỉ, dụi mắt. Một tấm giấy da hơi ẩm dính vào má cậu khi đứng lên - một cậu bé mười lăm tuổi trông giống "cái ấy" giả, mà có lẽ mẹ cậu ta cho rằng thứ đó là một trong số bộ sưu tập của bản thân - và cậu ném nó vào thùng rác bên cạnh mình. Cậu rên lên một lần nữa cho đủ số và gục đầu vào tay.

Tách. Đó chắc chắn là tiếng vali của Hermione đóng lại.

Cạch. Đấy là của Ron.

Harry không có vali. Cậu có đũa thần, trí óc và sức khỏe, và cho rằng đó là tất cả những gì cậu cần trong cuộc đời này, à cả sự nghiệp Thần sáng nữa. Hermione không đồng ý, dĩ nhiên.

"Vậy đi tới đâu đây?" Hermione hỏi.

"Không biết," cậu nghe thấy tiếng Ron lầm bầm - có lẽ là vẫn đang nghĩ về 'Tóc vàng cầm đũa thần,' cậu chắc chắn đó. "Quán Vạc lủng?"

"Chắc là hai người muốn đến đó hai lần trong một ngày chứ? Tom sẽ nghĩ hai người thích ông ta đấy." Một tràng cười khúc khích.

Sặc một cái. "Ờ, không. Tốt hơn hết là không nên. Ờm - Harry?"

Harry nhìn lên. Mặt Ron là một màu nâu sẫm đến khó có thể tin được.

Cậu nhún vai. "Chúng ta có thể thử đi quán Đầu Heo. Nó gần như chẳng bao giờ bận rộn."

"Tớ không biết nữa," Hermione nói, cau mày. "Tớ không nghĩ đó là một ý hay khi để hai người uống rồi lại độn thổ lần nữa. Nhớ cái lần anh để quên mắt mình ở Dover không, Ron."

"Rồi, rồi," Ron lẩm bẩm. "Vậy hãy thử một quán Muggle đi. Chúng chắc không tệ cho lắm. Chắc vậy."

"Có một quán rất được ngay đầu đường chỗ căn hộ của tớ," Harry đề xuất. "Cũng sẽ không có đám Săn mồi ở một quán rượu Muggle đâu."

Ron gật đầu. "Tớ đến phát mệt vì cái đám dai nhách đó rồi. Cậu là bạn của Harry Potter. Cứ làm như thể người ta không có tên tuổi gì hết vậy. Nghĩ cậu có thể giúp tôi hẹn hò với cậu ta không? Chà, xin lỗi, cô đang chọn nhầm cành rồi, công chúa."

"Anh sẽ không nói như thế với họ chứ?"

"Đương nhiên không rồi," Ron thầm thì. "Xin lỗi, nhưng Người hùng Chiến tranh của em thực ra là bị nghiện chơi cửa sau. Đến bản thân anh cũng không thể tưởng tượng là mọi chuyện sẽ diễn ra tốt được như thế."

"Ron!" Hermione hét lên.

"Có thể đó, cả hai người," Harry bực bội. Cậu vung chân qua tay ghế và nhảy qua. Phủi phủi đầu gối quần bò; vuốt lại tóc; lau mồm. "Chúng ta có đi hay không nào?"
"Mời," Hermione nói, giọng có hơi cao.

Và rồi họ rời đi; Harry lặng lẽ lê bước phía sau khi Hermione nhìn chằm chằm cái vết màu đỏ đã phai nhạt trên cổ Ron. Chúng là do Harry làm. Đừng có hỏi.

~~~~

"Bạn hiền à, cậu mới chỉ uống có hai mươi thôi; uống nào, thêm một ly nữa!"

Ron đẩy một ly đúp nữa về phía cậu, nó có màu xanh sẫm của rừng cây và sóng sánh ngay rìa cốc. Cậu tự nhủ với mình rằng nó sẽ có vị giống y như là Cordial Chanh mà thôi và uống một ngụm hết sạch. Rồi cậu chẳng cảm nhận thấy lưỡi của mình nữa. Hay cổ họng. Hay nhìn.

"Tớ phát ốm mất thôi," cậu ngay lập tức lắp bắp nói và chạy về phía nhà vệ sinh.
Thực ra thì cậu cũng không thấy khó chịu gì nhiều cho lắm; chỉ là tạt ít nước lạnh lên mặt, suy nghĩ xem vì thế quái nào mà cậu vẫn cứ sống, rồi thề rằng sẽ không bao giờ uống bất cứ thứ gì mà không nhìn xuyên qua được.

Tiếng ồn ào vang lên khi cậu bước trở vào quầy bar. Harry lúc nào cũng giỏi đối phó với ồn ào, dĩ nhiên rồi, nhưng những gì mà dân Muggle coi là hỗn loạn, và bản thân cậu coi là hỗn loạn, thì lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn. Và cậu chẳng thể hiểu nổi lý do tại sao họ lại kinh ngạc tới vậy khi nhìn thấy một con Cú Đại bàng thanh lịch lượn một vòng quanh quán, với bì thư nhỏ màu đỏ ngậm ở mỏ. Trông nó có vẻ hơi mệt mỏi, cậu nghĩ, nhưng cậu không thực sự quan tâm lắm. Cho dù đang say, cậu cũng biết ngay lập tức con cú chết tiệt đó là của ai.

Rồi, ngay lúc nó kêu lên rồi lượn về phía cậu, một tiếng rầm lớn và nó nằm đó mềm oặt. Hạ cánh xuống mặt đất cái uỵch.

"Ôi chao, tớ nên giảm tốc cho nó khi nó hạ cánh. Sao lại không nghĩ ra nhỉ?" Hermione kêu lên, lao về phía chú chim đang nằm bất động. Cô nhấn hai ngón tay vào chỗ mà cậu cho là tim của cú. "Tớ nghĩ nó chỉ bị chấn động chút thôi," cô nói, nghe có vẻ an tâm.

Nói thật, Harry thấy có chút choáng váng. Chủ nhà đang nhìn chằm chằm vào cậu - đây đâu phải là lần đầu tiên cậu bị một con cú chết tiệt theo chân tới, cái đồ chết dẫm phiền phức - nhưng Harry chỉ loạng choạng đứng chôn chân ở đó. Máy phát nhạc chuyển sang ban nhạc Oasis. Không ai nói gì; tuy là có một mụ đứng đó sụt sịt như thể con cú đã xúc phạm gì mụ ta vậy. Mọi người đều nhìn về phía Ron; một hành động khá tử tế của bọn họ.

"Ừm - bạn hiền, có lẽ cậu sẽ muốn nhận nó đó."

Ron đưa cho cậu chiếc phong bì màu đỏ, nó đang bốc khói và rít lên khó chịu từ các góc. Cậu nuốt khan. Lần này, cậu chắc chắn là mình sẽ ốm mất thôi.

"Tốt hơn hết là cậu mở nó ra đi," Ron nói, lắc đầu khuyên bảo. "Đấy là một trong những con cú của nhà Malfoy. Bố tớ nhận được một lá thư Sấm như thế này vài tuần trước và nó đã phát nổ khi con cú vẫn đang ngậm và đốt cháy một tủ hồ sơ trước khi ông kịp nhận ra có nó trong văn phòng."

"Lông mày ông ấy đến giờ vẫn còn chưa mọc lại," Hermione chia sẻ thêm.

"Phải rồi," Harry nói. Phong thư bắt đầu sủi bọt ở chỗ con dấu. "Ề - nhà vệ sinh."

Cậu thấy ngón tay Ron nhẹ cử động trong túi quần, và một tiếng rầm lớn, một chiếc chân bàn ở phía bên kia căn phòng biến mất, đánh lạc hướng sự chú ý của những người Muggle, tất cả đều chạy ra xem cặp đôi trẻ tuổi ngồi đó có ổn hay không.

"Họ sẽ không sao đâu," Ron cười khẩy.

Harry mấp máy môi nói nợ cậu một chầu và chạy thẳng vào nhà vệ sinh, rồi ngay lập tức xé mở con dấu trên bì thư. Nó nằm yên ở đó trong khoảng một giây rồi giọng hoảng hốt và vô cùng to Narcissa Malfoy vang lên khắp nơi cứ như một vụ nổ độc dược vậy.

"HARRY POTTER, CẬU PHẢI TỚI THÁI ẤP MALFOY NGAY LẬP TỨC! ĐỪNG CÓ MÀ BẤT TUÂN MỆNH LỆNH NÀY! NÓ VÔ CÙNG QUAN TRỌNG! CỨ NGHĨ VIỆC NÀY LÀ ĐỂ TRẢ ƠN CHO ĐÊM ĐÓ Ở TRONG RỪNG NHIỀU NĂM VỀ TRƯỚC, CHUYỆN MÀ CẬU HẲN ĐÃ QUÊN HẾT SẠCH, TÊN TỒI TỆ! CÁC LƯỚI BẢO VỆ ĐÃ HẠ XUỐNG CHO CẬU! GIỜ THÌ HÃY TỚI ĐÂY NGAY! KHÔNG CHÀO ĐÓN NGƯỜI NHÀ WEASLEY!"

Phong thư cháy lên trong tay cậu và tan thành tro. Harry đột nhiên thấy khá là tỉnh táo.

"Cái quái-"

Cậu không nhận ra Ron đang đứng ở cửa.

"Đó là - ừm - ờ..." Cậu dừng lại. "Nghe có vẻ quan trọng."

"Nhưng có liên quan gì tới tớ nhỉ?"

Ron nhún vai. "Tốt hơn hết là độn thổ trước khi Hermione vào đây. Ôi, Harry, cậu không thể độn thổ sau khi đã uống như thế. Nhỡ cậu để quên mông trái của mình ở quán thì sao?" Cậu ta cười toe toét đầy vẻ say rượu. "Nhưng cứ thử tưởng tượng xem, nếu cậu để sót ch..."

Harry nắm chặt đũa thần của mình và biến mất ngay tại chỗ trước khi Ron kịp nói hết câu. Vào lúc đấy, đó thật sự là một ý tưởng ngu ngốc. Nhưng nhìn lại, đó có lẽ là là ý hay nhất mà cậu có trong đêm đấy. Có khi là trong cả năm.

~~~~

Thái ấp Malfoy nhìn ra một vách đá dốc đứng, và Harry đã độn thổ ở cách mép có chục phân, làm cậu suýt nữa thì đã tè dầm. Cậu còn nhớ rằng mình đã nghĩ thực sự, cậu đúng là một trường hợp thảm hại của ngành Thần sáng. Ý nghĩ đó vẫn không thay đổi mấy qua thời gian.

Trời tối đến mức cậu gần như không thể nhìn thấy con đường ghồ ghề đi lên, cho dù đã dùng cả Lumos. Có những rãnh sâu trong lớp sỏi, như thể nó đã từng được dùng bởi những người thời Victoria, vốn thường di chuyển bằng ngựa và xe thồ; một con ngựa giống Clydesdale cao lớn và mạnh mẽ, kéo theo một người đàn ông nhỏ bé đội mũ quả dưa và bà vợ tao nhã, nghiêm trang của ông ta. Hoặc có thể là nhà Malfoy; Lucius quát tháo những mệnh lệnh với chú kỳ lân đáng thương trong khi Narcissa ngồi mỉm cười xinh đẹp trên chiếc xe ngựa đang đè nặng lên tấm lưng của con vật mong manh đó. Thằng k - Draco không có trong tưởng tượng đó, không hiểu sao. Cậu không thể nào nhớ ra lý do tại sao.

Thái ấp Malfoy là nguồn sáng duy nhất trong vùng phụ cận và tỏa sáng như một ngôi sao vậy. Lần cuối cùng cậu ở đây, cậu bị nhốt dưới hầm cùng với Ollivander và Luna, và nó vẫn còn khá rõ nét trong tâm trí cậu. Lơ đãng, cậu đấu tranh nội tâm xem có nên thông báo cho Bộ biết mình đang ở đâu không, nhưng chắc đã quên tiệt khi đi được nửa đường lên cái cổng vào bóng lóa, trắng sáng và hoa lá của nhà Malfoy. Thoang thoảng mùi hoa phong lữ và thứ gì đó ngòn ngọt, như kiểu cherry, và rồi cậu lịch sự gõ lên cánh cửa khổng lồ, như thể đây không phải là một tình huống kì quặc gì với cậu hết.

Narcissa suýt nữa làm cậu ngã ngửa, bà ta giật mở cửa quá nhanh. Liếc mắt nhanh nhìn con đường đi lên (không thể tin đám Thần sáng đó, phải không? Đặc biệt khi đó còn là Harry Chết tiệt Potter nữa), bà ta gật đầu và bước sang một bên để cậu vào.

Thứ đầu tiên cậu nhận thấy là nhiệt độ, phải nói là khá nóng. Cậu cứ nghĩ Thái ấp phải như bảo tàng; rất gọn gàng và lạnh lẽo. Thay vào đó, cậu lại bước vào một hành lang ấm cúng, chỉ là trang trí có hơi sang trọng. Một tấm áp phích gây giật mình của ban nhạc Chị em quái dị được lồng khung treo gần cửa, có chữ ký của ban nhạc, và họ đang huýt sáo với cậu, vô cùng nhịp nhàng khi cậu đi ngang qua.

"Bọn họ rất là phiền phức," Narcissa bực bội, chỉ đũa phép của mình vào bức hình. Rèm rơi xuống từ hai bên, che khuất ban nhạc khỏi tầm nhìn. Họ đều rên lên một tiếng như thể việc này trước đây đã xảy ra nhiều lần lắm rồi.

Cậu lúng túng đi thơ thẩn chung quanh. Cậu còn hơi lắc lư nữa.

Narcissa ngờ vực nhìn cậu, rồi lắc lắc đầu. "Đi theo tôi."

Cậu đi theo bà ta dọc hành lang dài, rộng lớn, và chắc chắn là chẳng có cái hành lang nào có thể dài đến như thế, và rồi bà ta dừng lại bên ngoài một cách cửa. Bà ta vung đũa phép và cánh cửa bật mở.

Phòng bếp của họ thật... ấn tượng. Thực sự, rất lớn. Như phòng bếp của Hogwarts vậy, chỉ là đẹp hơn rất, rất nhiều. Mọi thứ đều lấp lánh và được làm bằng vàng hoặc bạc; bồn rửa nhìn còn đắt hơn cả căn hộ của cậu ấy chứ. Còn có cả một chồng bát đĩa trang trí bằng thủy tinh với dứa và nho xung quanh, như kiểu các Pharaoh Ai Cập ngày xưa hay có nữa.

Mẹ nó chứ, cậu đã giết cả Voldemort. Thế quái nàonhà Malfoy vẫn như thế này? Cậu nguyền rủa thế giới này.

"E hèm," một giọng lạnh lùng vang lên. Lucius.

Ông ta không biết từ đâu đi tới tiến thẳng về chỗ Harry, tay đưa ra, như thể ông ta thực sự mong cậu sẽ bắt lấy nó. Harry chỉ đơn thuần nhìn chằm chằm. Lucius nhíu mày. Rồi ông ta thả tay xuống. Harry cười khẩy.

"Chà," Narcissa lên tiếng, bằng một giọng đầy chất làm ăn. "Dù tôi chắc sẽ phải thấy thật thú vị khi hai người có cuộc gặp định mệnh này, nhưng chết tiệt, con trai tôi đang là một con ngỗng!" Bà ta đỏ ửng mặt, nhưng vì xấu hổ hay giận dữ thì Harry không biết được. Cậu không nghĩ là bà ta sẽ chửi thề.

Rồi cậu chợt nhận ra.

"Khoan, cái gì cơ? Con ngỗng?"

Bà ta sụt sịt khóc, và Lucius đột ngột bước nhanh về phía bà ta để choàng tay qua vai và ôm an ủi người vợ. Ông ta ôm có hơi chặt đối với một người phụ nữ mong manh như thế, nhưng này, biết đâu họ lại có sở thích đặc biệt. Harry thực sự không muốn nghĩ nhiều về vấn đề đó.

"Ờm - làm thế nào mà cậu ta lại thành con ngỗng được?"

Lucius bắn một ánh nhìn sắc lẻm về phía cậu. "Đã bao giờ nghe nói tới pháp thuật chưa, Potter?"

"Phải rồi," Harry nói. Cậu lại cảm thấy thật khó xử.

"Nó đâu rồi?" Cậu nghe thấy Lucius hỏi nhỏ; có lẽ là để Harry không nghe thấy được.

"Đằng sau nhà. Nó - nó thấy một thần lùn vườn và đã chạy lạch bạch theo sau."
"Chúng ta có thần lùn ở trong nhà mình sao?"

"Đấy đâu phải vấn đề," bà ta rít lên giữa những tiếng nức nở. "Nếu như một trong mấy con công tấn công thằng bé thì sao, hay - ôi, Merlin ơi!"

Bà ta vùng ra khỏi vòng tay của Lucius, đi qua Harry và bước qua một cánh cửa kính khổng lồ. Cậu thấy một cổng vòm bằng đá đẹp vô cùng ở đằng sau, nhưng một tiếng ho lớn đã khiến cậu chú ý trước khi kịp nhìn thêm. Cậu tưởng tượng ra mấy cái đầm lầy làm bằng đá cẩm thạch với những nàng Nymphs cùng Giám ngục chung sống hòa bình.

"Vậy," Lucius lên tiếng, ngồi xuống ghế. "Cậu có thể thấy chúng ta đang có một vài vấn đề nhỏ."

Ông ta ra hiệu về phía ghế đối diện, nhưng Harry lại bắt đầu đi vòng vòng quanh phòng. Cả nghìn ý nghĩ chạy qua đầu cậu, từ những điều hiển nhiên, cho đến những chuyện hết sức kỳ lạ. Phần lớn là cậu đang tự đá mình vì đã thể hiện sự lóng ngóng thường ngày của bản thân trước mặt Lucius, và đứng thẳng lên một chút. Chuẩn bị lời nói của mình thật cẩn thận. Ra dáng Thần sáng.

"Cậu ta - ờm - làm thế nào mà cậu ta lại trở thành ngỗng?"

Vui nhỉ, khi bạn cứ có xu hướng tự vả vào mặt mình như thế.

Lucius nhướng đôi lông mày như điêu khắc của mình lên. Lão khốn đó không được phép thấy thích thú trước sự kém cỏi của Harry.

"Có lẽ vợ tôi sẽ giải thích câu chuyện đặc biệt đó khi bà ấy tái xuất hiện. Tôi không nghĩ là mình có thể kể hay được. Trà không?"

Harry lắc đầu.

"Thật xin lỗi," ông ta nói với một cái cười khẩy, nhìn Harry kỹ càng. "Chúng tôi còn có Firewhisky, Sugarsherry, có lẽ còn có một chai Ogden lâu đời ở đâu đó nữa..."

"Mấy người gửi cú cho tôi vào giữa đêm thứ Sáu," Harry chỉ ra. "Ông nghĩ tôi đang ở đâu chứ? Làm việc à?"

"Các pháp sư hắc ám toàn đi ngủ đúng giờ và nghỉ vào cuối tuần nhỉ, đúng không Potter?"

Harry mặc kệ ông ta. Nói thật, cậu còn chẳng buồn đi gặp mấy Thần sáng mà phải làm ca đêm và cuối tuần; nếu họ có tồn tại. Cậu không chắc lắm. Cậu thầm ghi giấy nhắn trong đầu để hỏi Hermione.

Lucius nhấp một ngụm trà; ngón út chỉa ra. Chép môi vào nhau. Nở một nụ cười với Harry y như cô McGonagall đã thi thoảng cười mỗi khi cậu làm bà lo lắng. Kiểu như cậu chỉ cần cố gắng thêm một chút xíu nữa thôi, có lẽ cậu đã trở thành một người tử tế hơn rồi.

Thay vào đó, ông ta nói, "Ngày nay, bất cứ ai cũng có thể trở Thần sáng nhỉ?"

Khá đúng, Harry nghĩ. Nhưng cậu lại trả lời, "biến đi."

~~~~

Sau hai mươi phút căng thẳng nhất cuộc đời, tay cậu chưa bao giờ rời khỏi chiếc đũa còn Lucius thì đã uống quá nhiều trà, Narcissa trở lại. Sau những bước chân miễn cưỡng của bà ta là một con ngỗng lớn với cái dáng cứ bè bè. Lông của nó có hơi lệch màu và có vài cái lông cứ chọc ra từ bên dưới cánh nó, nhìn như thể nó vừa đi đánh nhau một trận với Grawp và bị thương. Rất nặng. Đôi mắt sắc lẻm màu xám đó của nó, Harry nghĩ, có lẽ sẽ khiến nó trông rất đáng sợ, nhưng ai đó (cậu đoán là Narcissa) lại đeo vào cổ nó một cái chuông rõ lớn, và với mỗi bước nó đi, cái chuông lại kêu leng keng. Không có thứ gì nhìn đáng sợ được với thứ đó đeo trên cổ.

Lucius buồn bã lắc đầu. "Không phải là con ngỗng đẹp nhất, phải không?"

Tuy vậy, khi con ngỗng lạch bạch đi tới, ông ta dịu dàng xoa đầu nó. Harry nghĩ rằng cậu đã nhìn thấy một nụ cười rất nhỏ trên khuôn mặt lạnh lùng của tên Death Eater đó, nhưng rồi lại nghĩ đó chỉ là do hơi rượu trong người mà thôi.

Nó đúng thật không phải là con ngỗng xinh đẹp gì. Dù cậu cũng chưa nhìn thấy nhiều ngỗng, nhưng chắc chắn là chúng trông sẽ khá hơn con này.

Rồi cậu nhận ra nó là Malfoy. Draco Malfoy.

Rồi cậu cười suốt một khoảng thời gian dài.

"Tôi - tôi cứ tưởng là mấy người dựng chuyện hay gì đó, để dụ tôi tới và giết tôi... nhưng cậu ta thực sự là một con ngỗng. Ý tôi là, đó đúng là cậu ta, phải không?"

"Không, chúng tôi thường giữ những con ngỗng xấu xí, hoang dại trên đất nhà mình, Potter. Có lẽ cậu đã không chú ý tới khía cạnh đặc biệt này của xã hội thượng lưu."

Harry lại tiếp tục cười điên dại. Lúc này, cậu đang suy nghĩ có nên kể chuyện này cho Ron không. Cậu nên đi thẳng vào phần thú vị của nó hay là cứ kể dông dài trước? Tại sao cậu không mang theo máy ảnh chứ? Liệu Ron có tin cậu không? Ron ở đâu nhỉ? Cậu vẫn tiếp tục cười.

"Đủ rồi," Narcissa lên tiếng. Bà ta trông khá là bực bội và tóm lấy cổ con ngỗng, lầm bầm với nó - tên xấu xa! - trước khi dẫn nó ra ngoài lần nữa. Có một vệt trắng trên mặt sàn granite, làm Harry lại một lần nữa phá ra cười. Cậu nghe thấy Lucius thầm thì Scourgify và thực sự nghĩ cậu sẽ chết vì cười mất.

Đây có lẽ là chuyện tuyệt vời nhất từng xảy ra trong cuộc đời cậu sau bao nhiêu năm, nghe có vẻ hơi đáng thương nhỉ. Nhưng nhìn lại thì cho đến tận bây giờ, cậu vẫn cứ cười như điên như thế.

"Đủ rồi đó," Narcissa nhắc lại, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng. Con ngỗng ấn cái mỏ dài của nó vào cửa sổ, trông như một con thú cưng bị bỏ quên - mà thực sự thì nó cũng gần giống như thế. Cậu nhận ra cái mỏ của nó có màu rất, rất nhạt.

Narcissa trút giận lên Harry. "Vậy," bà ta nói. "Cậu là Thần sáng. Làm thế nào để biến thằng bé trở lại?"

Harry đột nhiên thấy tỉnh táo hẳn. "Tôi chỉ đối phó với nghệ thuật hắc ám," cậu chậm rãi bắt đầu. "Chuyện này là việc của viện Thánh Mungo thì đúng hơn. Hoặc mấy chỗ chăm sóc thú vật, kiểu vậy... còn phụ thuộc vào việc hai người có muốn giữ cậu ta hay không..."

Narcissa lườm. "Cậu biết rõ hơn ai hết rằng nếu Draco bước vào viện Thánh Mungo - dù là ngỗng hay không - thằng bé sẽ bị tống thẳng vào Azkaban. Cậu phụ trách việc điều tra mà, phải không?"

"Ờm - đúng." Harry đã làm 'mất' hồ sơ sau một vài tuần 'điều tra'. Ngay cả Ron cũng không biết chuyện đó, và Harry thực sự không hiểu vì sao cậu lại có mong muốn làm 'mất' chúng ở ngoài biển Bắc. Đó là một cái hộp lớn đầy sâu bọ mà cậu thật chẳng muốn mở ra.

"Bộ Pháp thuật - ừm - không còn mấy hứng thú với vụ án của Mal - Draco nữa. Không rõ vì sao mà họ cứ nghĩ trong đầu rằng có lẽ cậu ta... bị một con Vong mã ăn thịt." Có lẽ Harry đã làm phát tán lời đồn đó.

"Nó bị sao cơ?" Lucius chen ngang. "Người nhà Malfoy không có bị ăn!"

"Đáng buồn là Draco có bị," Harry nói trịnh trọng, hy vọng rằng ông ta sẽ hiểu được lời gợi ý.

Có lẽ ông ta đã hiểu, vì ông ta nheo mắt lại một chút rồi gật đầu. Biểu cảm trên mặt không đọc được và có vẻ ông ta không còn gì để nói, vì ông ta đã đi ra ngoài. Con ngỗng lạch bạch theo ông ta, nhìn vô cùng vui vẻ vì có bạn ra chơi.

Harry cho là cậu nghe thấy tiếng ngỗng kêu bên ngoài và thề rằng sẽ không đụng vào đồ uống có cồn nữa.

"Nếu ông ta còn hút thêm xì gà nữa, tôi thề..." Narcissa nói một cách cứng nhắc. Ngón tay vân vê chiếc đũa.

Harry nghĩ tốt hơn hết mình nên nói chuyện; một thói quen không tốt chút nào của cậu.

"Vậy... Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra làm cậu ta biến thành con ngỗng?"

Narcissa thở dài và ngồi lên chiếc ghế Lucius vừa bỏ trống. Bà ta ra hiệu cho cậu ngồi đối diện mình, và cậu ngồi xuống.

"Tôi đang điều chế thuốc," bà ta bắt đầu, rất chậm rãi, đưa tay về phía cái vạc nặng nề bằng đá ở gần cửa. Nó đang sủi bọt. "Nó khá là phức tạp và yêu cầu phương thức điều chế chính xác. Tôi phải cho thêm bột cánh chuồn vào đúng một giờ sáng, nên đương nhiên tôi phải thức đến giờ đó..."

"Thuốc gì vậy?"

Bà ta trừng mắt nhìn cậu, như thể bà ta muốn né tránh câu hỏi đó, và nói đầy khó chịu. "thuốc làm đẹp ấy Potter, nếu cậu nhất định phải biết."

Harry thành công ngăn mình không cười. "Vậy cậu ta làm đổ đống thuốc đang nấu dở lên người?"

"Đúng, kiểu như thế."

"Nhưng - làm thế nào? Đến tôi còn chẳng ngu như vậy."

Bà ta nhìn cậu bằng ánh mắt Tôi rất chi là nghi ngờ. "Thằng bé... bị bất ngờ."

"Nhưng là thế nào cơ?"

Bà ta nhắm chặt lại. "Lucius và tôi đang... làm chuyện đó trong phòng bếp khi thằng bé bước vào."

"Ồ."

"Đúng thế."

"Vậy... hai người... đang ấy ấy làm cậu ta sợ tới mức cậu ta lao thẳng vào một vạc thuốc đang sôi?"

Narcissa trừng mắt.

"Rồi," Harry nói, nhìn ngó xung quanh. "Tôi - ừm - cần mẫu của loại thuốc đó."

"Trên quầy bên cạnh bồn rửa," bà ta nói, chỉ về phía chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong có chứa một chất lỏng màu bạc. Ở một vài góc nhất định, nhìn nó cứ như dạng khí vậy. Ngay cả vào lúc đó, cậu cũng biết là sẽ rất khó khăn để phân tích loại thuốc này. Thật không may, đó là tất cả những gì cậu có thể nói về độc dược.

"Được rồi," Harry nói. "Hermione giỏi hơn tôi rất nhiều trong chuyện này, nên cô ấy sẽ kiểm tra nó để tim ra một loại thuốc giải."

"Không có câu chú nào có thể sử dụng sao?"

"Không," Harry trả lời. "Những tác động gây ra bởi độc dược thường chỉ có thể chữa lành bởi độc dược. Đừng lo, chúng tôi thấy chuyện như thế này nhiều rồi." Câu đó chỉ có một nửa là nói dối. Câu chuyện về một lão pháp sư già và một cái chim giả vụt qua đầu cậu, nhưng cậu mặc kệ nó. Kể từ giờ thì Ron có thể tiếp quản vụ án đó.

Bà ta cứng người. "Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu?"

"Thực ra thì tôi cũng không biết," Harry nhún vai. "Một vài tuần? Có lẽ là một tháng."

"Một tháng? Cậu có nhận ra rằng Bộ Pháp thuật có thể lục soát ngôi nhà này bất cứ lúc nào và phát hiện ra rằng Tội phạm bị truy nã gắt gao số hai đã trở thành gia cầm!"

"Họ cũng sẽ muốn quyển sách kia đấy," Harry nói, chỉ về quyển sách bị bỏ quên trên quầy; một quyển sách to nặng, bị buộc lại với tựa đề LỜI NGUYỀN TÂY BAN NHA: KHÔNG CHỈ LÀM TÀN TẬT, MÀ HỦY DIỆT! viết đằng trước bằng thứ nhìn như máu kỳ lân.

"Cậu trông không quan tâm mấy."

Harry nhún vai. Cậu chỉ là không biết phải trả lời sao cho câu đấy. Cậu còn chẳng rõ là mình có quan tâm không; cậu chỉ biết là đáng lẽ cậu phải để tâm tới nó.

"Bà không... tạm gửi cậu ta đến một trang trại nào đó được à?"

Chậm rãi, một nụ cười nở trên gương mặt Narcissa, và bà ta lớn tiếng gọi, "Lucius, anh yêu..."

~~~~

...Và đó là lý do vì sao mà Harry Potter lại nuôi Draco Malfoy như là một con ngỗng thú cưng.

Narcissa để lại Ba Điều Luật Vô Cùng Quan Trọng Mà Sẽ Dẫn Đến Cái Chết Nếu Vi Phạm:

1. Bộ Pháp thuật không được phép biết bất cứ điều gì về bất cứ chuyện gì. Hoặc nhà Weasley, nếu cậu có thể giữ mồm giữ miệng lâu tới vậy. (Cậu không thể).

2. Bản thân tôi và Lucius có thể đến thăm bất cứ lúc nào chúng tôi muốn và cậu không được phép lúc nào cũng treo tấm biển ĐI CÔNG TÁC ra ngoài tay nắm cửa.

3. Không được phép uống quanh con ngỗng.

Đêm đầu tiên, cậu độn thổ thẳng về nhà, con ngỗng kẹp dưới tay, và uống một chai Brandy lâu năm. Cậu mất một lúc để tự hỏi liệu có cái luật nào cấm chuyện độn thổ với một con vật sống, rồi nhận ra rằng đấy chỉ là vấn đề đơn giản nhất của cậu, khi mà cậu là một nhân viên của Bộ lại đang chứa chấp một kẻ chạy trốn đã biến hình, xong thì bất tỉnh.

Sau khi thức dậy, trong năm giây huy hoàng, cậu đã quên bẵng con ngỗng.

Rồi lần đầu tiên nó kêu quạc với cậu.

~~~~

(1) Transvestite: Từ dùng để chỉ những người có xu hướng thích mặc trang phục của giới tính trái ngược với giới tính sinh học của mình.




✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨ ✨




PART II


"Quạc."

"Phiền phức thật nhỉ?" Ron nói, lấy chân chọc chọc con ngỗng. Cậu ta đã ngồi cười khoảng một tiếng, thấy rằng chuyện này còn buồn cười hơn hồi nó biến thành con chồn, và tốn không biết bao nhiêu phim để chụp ảnh từ đủ mọi góc. Bốn ngày sau, và cậu ta cuối cùng cũng quen với việc nó cứ luôn quanh quẩn ở bên, như Harry vậy.

"Bị cánh thiên thần đó," Hagrid nói, nhún vai. "Nói thật thì cũng chẳng làm được gì nhiều cho nó. Nhưng sức khỏe thì không bị ảnh hưởng."

"Cánh thiên thần?" Ron nói, cười khùng khục.

"Ừ, không có gì đáng lo đâu. Cơ mà nhóc này đúng thật là thiên thần mà." Hagrid vui vẻ vỗ vỗ đầu con ngỗng.

Ron lại cười tiếp.

"Cám ơn vì bác đã nhìn qua nó giúp cháu, bác Hagrid." Harry mỉm cười. "Cháu chỉ nghĩ là có lẽ - chà, nó không phải là con ngỗng đẹp đẽ gì..."

"Vẻ ngoài đâu phải là tất cả, Harry," Hagrid nói, vỗ bụng nó. "Nó tính tình rất tốt và được huấn luyện không tồi. Hãy thấy bản thân cháu may mắn đi. Ở nước ngoài có nhiều con ngỗng hung dữ lắm. Lai cận giống ấy, cháu biết không."

"Vâng," Harry nói nhỏ, nhìn xuống sàn. Hagrid không biết chút gì về danh tính thực sự của con ngỗng. Đương nhiên.

"Nói này, Harry, tại sao cháu lại chọn nuôi ngỗng làm thú cưng trong số bao nhiêu con khác?"

"Cháu không biết," Harry lầm bầm, giờ thì là nhìn chằm chằm cái sàn. "Chỉ là... cháu nghĩ có lẽ nó cũng tốt."

Ron cố nén cười, còn Hagrid thì lại mừng rỡ.

"Cháu biết không, một trong những từ lâu đời nhất trong tiếng Anh là ngỗng đấy."

"Cháu không nghĩ là nó lại đặc biệt vậy."

"Quạc."

"Xin lỗi."

"Nó có vẻ không thích đâu, Harry. Chắc nó nghĩ mình rất chi là quý tộc."

"Nó chỉ là một con ngỗng," Harry trừng mắt nhìn Ron. "Nó chẳng biết suy nghĩ gì đâu. Nó chỉ biết ị với kêu quàng quạc mà thôi."

Hagrid cau mày. "Cháu - ờm - có vẻ không quá thích thú với thú cưng của mình nhỉ, Harry."

Harry mặc kệ ông ấy; chắc phải đục được hai lỗ trên sàn rồi, cậu nhìn chằm chằm vào nó nhiều tới vậy cơ mà.

"Quạc."

"Phần lớn những người nuôi ngỗng như thú cưng sẽ nuôi hữu cơ chúng nó. Như vậy chúng nó sẽ khỏe mạnh hơn."

"Vâng," Harry nói.

"Nghĩ thế này đi," Ron nói với một nụ cười, "cho tới Giáng sinh, cậu sẽ không có con ngỗng nào nữa!"

"Đến Giáng sinh mà vẫn còn nó thì thật là mệt mỏi. Lạy Merlin."

Hagrid nhìn hoảng sợ, nhưng Harry chẳng buồn giải thích rằng họ không thực sự định ăn thịt con ngỗng. Thay vào đó, cậu lấy ra ba chai bia lạnh và họ cùng nhau xem bóng đá. Nhưng Hagrid chẳng bao giờ hiểu được trò này.

~~~~

Hiển nhiên, Hermione không thấy chuyện này buồn cười như Ron. Cô thấy nó thật vô trách nhiệm, trái phát luật và hoàn toàn phi đạo đức. Sao cậu có thể để bất cứ ai - dù là Malfoy - sống trong một cái chuồng ngoài vườn, ăn ngô và kêu quàng quạc với con chó nhà hàng xóm?

"Thật nực cười," cô kết luận, lắc lắc cái lọ đựng thuốc làm đẹp. "Cậu chỉ cần trả cậu ta lại. Nói là cậu bị dị ứng với gia cầm."

"Cậu ấy đâu có ăn hắn ta," Ron nói lý. "Hay là có đấy? Bởi vì như thế sẽ là trả đũa cho tất cả-"

"Tớ sẽ không ăn nó." Harry nhìn cái lọ qua vai của Hermione, một màn sương bạc đang lơ lửng ở rìa. Nhìn qua nó, tay Hermione cứ như vừa được tráng qua một lớp sứ. "Cậu đã tái tạo lại được loại thuốc này chưa?"

"Chưa," Hermione thở dài, rồi dụi mắt. "Tớ đã thử mọi kết hợp mà tớ có thể nghĩ ra, nhưng nó chỉ là một loại thuốc làm đẹp thường thấy. Chẳng có lý do gì cho việc này-" cô vẫy tay về phía con ngỗng "-xảy ra cả."

Ron dụi mắt đầy ngái ngủ. Họ đã thức cả đêm để cố gắng tái tạo lại chính xác cách Narcissa đã làm nó và hoàn toàn thất bại. Hermione kiên quyết từ chối rằng có thể, chỉ là có thể, bà ta là một người điều chế độc dược giỏi hơn cô và không chịu để họ về nhà cho tới khi họ phân tích được lọ thuốc. Sự mệt mỏi đã hiện rõ trên mặt Ron.

"Có khi hắn ta đã thực hiện một câu thần chú," đột nhiên cậu ta nói, đầu ngẩng lên.

"Hợp lý đấy," Harry đồng tình. "Tớ biết được là cậu ta có mang đũa phép theo. Có lẽ cậu ta đã lầm bầm cái gì đó và, tớ không biết nữa, gây ra sự cộng hưởng pháp thuật."

"Có thể," Hermione nói, cau mày. Cô chuyển sự chú ý của mình, một lần nữa, về con ngỗng. "Cậu có chắc là nó không nhận ra cái gì không, Harry? Không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta vẫn còn giữ được tâm trí của mình?"

"Cứ như nói chuyện với bức tường vậy. Một bức tường ngu ngốc," Harry nói, mỉm cười.

"Cậu ổn chứ Harry?" Ron hỏi. "Cả ngày hôm nay cậu cư xử lạ lắm."

"Quạc," con ngỗng lên tiếng.

Harry phá ra cười.

~~~~

Một tuần không ngủ sau đó, Hermione từ bỏ. Chậm hơn khoảng một tuần so với Harry và Ron.

"Nói thật," cô nói, tay cầm một ly cocktail đỏ như máu, "tớ nghĩ là cậu chỉ cần đợi thôi. Thuốc đó có tác dụng trong đúng bảy tháng, phải không? Chúng ta có thể giả định rằng nó sẽ có khoảng thời gian tác dụng như bình thường."

"Vậy nếu không thì sao?"

Cô lại uống một hơi dài nữa.

~~~~

Hai tháng trôi qua, Harry đã quá quen với việc có con ngỗng ở cạnh bên. Nhưng cậu vẫn chẳng làm sao quen được những chuyến viếng thăm ngẫu nhiên của nhà Malfoy cùng họ hàng, và cậu luôn nguyền Lucius mỗi hai lần đến thăm. Với cậu là Thần sáng còn Lucius là một cựu Death eater, cậu hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm gì về chuyện đó, quả là một thay đổi tuyệt vời.

Thấy có hơi thương nó, cứ bị nhốt trong chuồng cả ngày khi cậu đi làm, Harry bắt đầu dắt con ngỗng đi dạo. Lúc đầu là đi quanh khu phố. Rồi xa dần. Vào sinh nhật của Narcissa, ba người bọn họ thậm chí còn đi dạo qua Phần Lan. Con ngỗng có vẻ tự nhiên như ở nhà trên những con đường rải sỏi lâu đời của Porvoo, chân cứ lạch bạch đi theo sau, cái chuông bò thì kêu leng keng trong gió.

Thật không thể giải thích được, nhưng Harry đã trở nên khá say đắm con ngỗng. Không phải theo kiểu nhục dục, hay là kiểu bạn bè, nhưng sự có mặt của nó tại căn hộ này thật tuyệt, nơi mà bình thường chỉ có cậu và - đôi khi - Kreacher. Cho dù tất cả những gì cái con chết tiệt đó làm là kêu quàng quạc và trống rỗng nhìn cậu.

Và nó không phải là Draco Malfoy. Không hẳn. Nó chỉ là Con Ngỗng. Ngỗng của Harry.

~~~~

Rồi, khoảng một tuần sau đó, cậu bị Bộ trưởng tới bắt chuyện. Nói về cái gì mà cậu không chịu làm việc; và rất bực mình khi đó lại là sự thật.

"Cậu đã có manh mối mới nào chưa?" Là lời mở đầu cộc cằn của ông ấy.

"Ừm - về vụ án nào?" Harry ngượng ngùng hỏi.

"Bất cứ vụ nào? Vụ Malfoy thì sao?"

"Ề, không," Harry lầm bầm, đá con ngỗng ra xa khỏi đôi giầy của Bộ trưởng. "Nhưng chúng tôi đang theo dấu lão phù thủy đó. Cái lão ở Kent ấy."

"Tôi có nhớ... tai nạn đó."

"Ờm, vâng. Chúng tôi tin rằng mình đã thu thập đủ chứng cứ để khởi tố." Cậu đạp mạnh con ngỗng. "Ừm - biến đổi bất hợp pháp, cố tính chọc Muggle, có lẽ còn có vài tổn thương tâm lý, và chi phí kiện tụng."

"Tốt lắm, Potter," Bộ trưởng nói, nhìn chằm chằm con chim, hiện đang mổ không ngừng lên chân Harry.

"Con chim đó của cậu..."

"Sẽ biến mất vào Giáng sinh," Harry trấn an ông ta. "Tôi chỉ là đang giúp... một người bạn."

"Ở ngoài hành lang có quả trứng đấy, Potter."

Harry nhìn lên, sửng sốt. "Mẹ nó, đang đùa tôi à."

Bộ trưởng chỉ nháy mắt.

~~~~

Một ngày, sau đó ba tháng, Harry về nhà và thấy con chó hàng xóm (người mà dùng chung cái sân với cậu) đã cố gắng ăn thịt con ngỗng nhà cậu. Người hàng xóm hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà một con ngỗng gầy gò, tả tơi lại có thể đánh bất tỉnh con Rottweiler của ông ta và khiến nó nằm thẳng cẳng bên bờ ao.

"Nó - ừm - là một con ngỗng đặc biệt," Harry cố gắng giải thích.

Người đàn ông lầm bầm; con chó run rẩy bám chặt vào chân ông ta. "Đặc biệt nhưng xấu tính."

Harry thầm đồng tình.

Đêm đó, trước khi lên giường, lần đầu tiên cậu để con ngỗng đi vào trong nhà, ngủ ở phòng bếp. Nó cuộn tròn trong áo chùng của cậu và ngủ ngon lành. Cậu lúc nào cũng ghét cái con chó chết tiệt đó.

~~~~

"Nó béo hơn rồi," Hermione chỉ ra vào một buổi chiều sau đó năm tháng, tay cầm một túi khoai chiên. Dấm làm ngón tay của Harry tê buốt, đêm hôm trước cậu vừa bị con ngỗng cắn. Rõ ràng là cậu không được phép dừng vuốt ve nó, không bao giờ.

"Ừ," cậu lầm bầm.

"Ít nhất thì cậu chỉ còn phải chịu đựng cậu ta hai tháng nữa thôi!"

"Ừ. Nếu mọi việc thực sự kết thúc sau bảy tháng."

"Sẽ xong thôi," Hermione nói, rồi lấy ra một cái cặp tài liệu lớn và bắt đầu giải thích tại sao liều thuốc đó lại phải dùng đúng nguyên liệu này và thời gian chính xác để bào chế và do tính chất phức tạp của tất cả những điều đó, nó Sẽ Kết Thúc Sau Đúng Bảy Tháng.

Cậu gật đầu khi cô sắp sửa nói xong; và ném mấy miếng khoai tây cho bọn hải âu.

"Cậu ổn không?"

Đầu Harry ngẩng phắt lên. Cô trông khá là lo lắng và tay đang chơi với gấu áo của mình.

"Tớ ổn mà," cậu trả lời rõ ràng.

"Chỉ là... bọn tớ gần đây không gặp cậu nhiều."

"Tớ bận mà," cậu chỉ ra. "Và không được có đồ uống có cồn gần con ngỗng."

"Draco," Hermione chỉnh lại, cau mày.

"Sao chẳng được," Harry bác bỏ lời cô. Cậu liếm cho sạch ngón tay. "Cậu thực sự thấy lo lắng khi tớ uống ít đi à?"

Cô không trả lời, và Harry thấy mừng vì điều đó. Cậu thấy cực kì không vui với sự thật rằng, chỉ vài tháng nữa thôi, căn hộ của cậu sẽ lại trở thành nơi ở đơn độc một lần nữa.

"Thật không tốt chút nào," cuối cùng cô lên tiếng khi họ đang đi bộ về văn phòng. "Trở nên quá gắn bó với một con vật như vậy... nó không tốt chút nào cả."

Harry nhún vai. "Nhưng nó cũng đâu thực sự chỉ là một con vật, đúng không?"

"Đúng vậy không?"

Harry nhăn mặt với chính mình. Nói thật, cậu không biết những chuyện đó là thế nào, thật sự. Cậu chỉ biết rằng nó là của cậu và cậu sẽ không để mất nó vào tay bất cứ ai. Cậu không thể. Trách nhiệm với nó khiến cậu giữ được lý trí của mình.

~~~~

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cho dù cuộc sống của cậu đã trở nên chậm rãi tới chừng nào, thì cột mốc bảy tháng vẫn dần tiến tới gần hơn, gần hơn và gần hơn.

~~~~

Bởi vì số phận kỳ lạ và khủng khiếp đã an bài, Harry chợt nhận ra, liều thuốc này sẽ hết tác dụng vào đúng nửa đêm Giáng sinh.

"Chúng tôi nên có mặt ở đó," Narcissa nói ngay lập tức. "Thằng bé cần ai đó nó tin tưởng khi nó tỉnh táo trở lại."

Harry lắc đầu. "Tôi chẳng muốn bà và ông ta ở trong nhà tôi vào đúng Giáng sinh đâu, mẹ nó!"

"Vậy bọn ta sẽ đưa nó về," Lucius nói. "Cuộc tra xét đã qua rồi. Chúng dường như thực sự tin rằng thằng bé... bị ăn thịt. Bởi một con... Vong mã." Harry nhìn thấy ông ta siết chặt tay.

Nhưng, Harry sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu. "Cậu ta sẽ ở lại đây, ít nhất cho đến khi cậu ta lấy lại thần trí. Tôi đã chăm sóc cho cậu ta suốt thời gian qua - bọn này thậm chí còn xem Corrie cùng nhau! Cậu ta là thú cưng của tôi."

"Thằng bé là con trai tôi," Narcissa nói.

"Nó là người thừa kế của tôi," Lucius lên tiếng.

"Thằng đó là một thằng khốn," Ron nói.

"Cậu ta vừa mới ị ra thảm," Harry đáp lời.

Thật buồn cười, nhưng sau đó thì chẳng ai muốn nhận lấy nó nữa.

Và như vậy, Harry đã thắng cuộc tranh cãi chết dẫm này.

~~~~

Đó là lý do vì sao cậu nhìn những giây cuối cùng trôi qua trên đồng hồ của mình, chờ đợi nửa đêm tới. Ba, hai, một...

Cậu buộc phải bái phục Narcissa; bà ta biết cách bào chế một lô thuốc thật chính xác. Có lẽ họ căn giờ lên đỉnh vào nửa đêm; nhưng nó hoàn toàn chẳng liên quan và có hơi kinh. Nhưng chắc chắn là một điều mà người nhà Malfoy sẽ làm.

Nó bắt đầu với phần đầu lắc liên tục; rồi một tiếng kêu dài; rồi lông thì chuyển thành làn da bình thường cùng mái tóc óng mượt; rồi tới phần thân; và nó không còn xấu xí nữa.

Harry chưa bao giờ để ý tới Draco Malfoy trước đây, nhưng giờ cậu ta đang trần truồng và nhìn thực sự đáng thương, nằm cuộn tròn trên sàn phòng khách nhà cậu, làm cậu thấy khá là hấp dẫn. Có hơi gầy gò một chút (có lẽ là do thời gian cho ăn lung tung của Harry) và có hơi khoằm (cái này chắc là Harry tự tưởng tượng ra thôi), nhưng cậu ta nhìn thật mịn màng và mềm mại, hai cánh tay thì đang trải rộng ra, như thể chúng là đôi cánh hay sao ấy.

Sau đó, cậu ta rên lên. Lăn ra đất, mắt nhắm nghiền. Tay ôm chặt lấy vai.

"Ừm - mày bị, ờm, cánh thiên thần khi làm ngỗng. Không phải lỗi của tao... Bác Hagrid nói bệnh đấy cũng thường gặp. Có lẽ nó cũng chuyển sang ừm - hình dạng thật của mày-" im đi, Harry "-mày nên thử cái loại kem mà bác Hagrid để lại - có lẽ nó vẫn có tác dụng. Và, ừm-"

"Potter?" Draco ngẩng lên, nhìn vẫn có vẻ đau đớn. "Chuyện quái gì vậy."

"Ồ," Harry nói.

Nói cái gì đó khác đi!

"À."

Cái gì khá hơn ấy!

"Mày đang... trần như nhộng."

"Im mồm," Draco nói.

Harry vô cùng vui sướng vì bị cắt ngang.

"Đũa thần của tao đâu?"

"Đũa của mày? À." Harry muốn nói hiện thời đang chỉ hướng Bắc kia kìa. "Tao, ờm, đoán là mẹ mày cầm... Thực ra tao không hỏi. Có lẽ nó đã bị hòa tan cùng cái thuốc đó..."

"Thuốc gì?"

"Ồ," Harry đáp lời.

Cậu ta không biết. Thật tệ mà. Cậu cho là trước tiên cậu nên tìm quần áo cho cậu ta và đứng lên bới đống rác trong phòng mình xem có cái gì sạch không.

Nhìn qua vai mình, cậu thầm mong rằng cậu vẫn còn con ngỗng. Nó không có nhăn mặt nhíu mày như vậy.

~~~~

Con ngỗng cũng không chửi cậu khi cậu không đồng ý cho nó ra khỏi nhà. Draco thì có.

Cậu tự nhủ rằng đây hoàn toàn là vì lợi ích của nhân loại khi cho cậu ta uống một liều thuốc Bình tâm.

~~~~

Sau một giờ tảng lờ Harry, cuối cùng cậu ta cũng xuất hiện trong phòng khách, đòi câu trả lời. Nên Harry giải thích. Chà, gần vậy. Cậu chỉ có thể giải thích những gì mà cậu còn nhớ thôi.

"Mẹ tao dùng thuốc làm đẹp?"

Harry gật đầu. Cậu thấy thật khó mà tin khi Draco có thể trông kinh ngạc tới như vậy. Nó làm cho khuôn mặt cậu ta có vẻ hơi thân thiện một tẹo, nhưng Harry nghĩ trông nó không hợp với mặt cậu ta cho lắm. Cậu không thể tin được rằng mình lại muốn cậu ta cứ cau có như trước.

"Và đây là căn hộ của mày?"

"Ờ," Harry lầm bầm, mắt đào sâu nghiên cứu cái sàn nhà.

Vừa mới ra khỏi phòng tắm - phòng tắm của Harry - khuôn mặt của Draco có chút lấp lánh khi những giọt nước nhỏ từ tóc cậu ta xuống. Có một mảng tóc ướt đằng gáy cậu ta, làm ướt chiếc áo phông. Nó đã từng là của Dudley, Harry nghĩ, và nó phải to hơn ít nhất là ba lần so với người cậu. Còn Draco mặc thì trông cứ na ná cái lều vậy.

"Nó... nhỏ quá."

"Chẳng mua được cái to hơn."

"Ồ."

Này, đấy là câu của tao mà!

"Thế còn nhà của dòng họ Black thì sao?"

"Quảng trường Grimmauld?" Harry thở dài. "Tao chẳng bao giờ muốn đặt chân vào cái nơi đó lần nữa."

"Nếu nói thật thì tao cũng thế."

"Mày đã từng vào quảng trường Grimmauld?"

"Một hay hai lần gì đó, khi tao rất, rất nhỏ. Mẹ tao cũng ghét chỗ đó nữa, may mắn là nhà tao cũng không phải đến thăm nhiều lắm."

Harry thực sự không hiểu tại sao cậu lại nghĩ chuyện này là một ý kiến hay. Giờ Draco không còn là ngỗng nữa... cậu ta đã không còn đặc biệt như trước. Xinh đẹp, có. Thân thiện, không.

Con ngỗng luôn khiến cậu cảm thấy nó như một Hufflepuff, trong khi Draco thì vẫn là một tên Slytherin chết tiệt; cho dù vẫn còn đang chịu ảnh hưởng của liều thuốc an thần mạnh nhất mà Harry có.

"Mày không chữa cánh tay của tao cho tử tế được à?" Draco cau mày, nhìn vào vai mình, hiện đang được giữ lại bởi một cái dây đeo được tạm bợ biến ra.

"Tao tệ khoản chữa trị lắm."

Draco cười khẩy. "Mày là cái loại Thần sáng gì vậy?"

Harry nhún vai. "Chả biết."

Draco đi ngang qua phòng một cách nhanh chóng và đầy duyên dáng - không lạch bạch. Cậu ta nhặt cái lọ kem mà Harry đã dùng để cố gắng sửa đôi cánh thiên thần - nó không có tác dụng gì cả - và đọc cái nhãn. "Cánh thiên thần?"

"Ờ. Nó làm mày xấu kinh khủng."

"Gì cơ, vậy giờ tao đẹp lắm hả?"

"Mày biết mày đẹp mà," Harry thầm thì, rồi mặt đỏ bừng lên và đưa hai tay lên ôm lấy mặt. Ít nhất thì con ngỗng sẽ không cười vào mặt cậu, như Draco đang làm.

"Nói thật cho tao biết," Draco lên tiếng. "Chuyện này đã xảy ra bao lâu?"

"Bảy tháng," Harry nói với cái sàn nhà.

"Còn bố mẹ tao?"

"Họ khỏe," Harry trả lời đầy miễn cưỡng, và nhìn lên. "Họ tới thăm mỗi ngày vào khoảng bốn giờ và mang đến đủ loại quả nước ngoài mới lạ mà mày không ăn."

Lông mày Draco dính chặt vào với nhau, nhưng trông có vẻ thích thú nhiều hơn. "Mày thích tao, đúng không?"

"Không!" Cậu giật mình, nhìn thẳng vào chàng trai tóc vàng trước mặt. Draco đang quay cái chai nhỏ giữa những ngón tay thon dài, trắng muốt của mình, nhìn nó như thể nó có chứa câu trả lời của cả vũ trụ này.

"Tao - tao thích con ngỗng," cậu nói rất lặng lẽ, hy vọng Draco sẽ không nghe thấy. Con ngỗng cũng thích tao nữa!

"Con ngỗng? Thế quái nào mà mày lại thích một con ngỗng được? Chúng chỉ biết kêu quạc quạc và đi theo mày khắp nơi."

Đột nhiên, Harry đứng dậy, không nhìn Draco. "Tao đi ngủ đây. Độn thổ về nhà nếu mày muốn. Tao-" Cậu lắc lắc đầu và biến mất vào trong phòng ngủ, đóng sầm cánh cửa sau lưng.

~~~~

Sáng hôm sau, Draco đã đi khỏi, và căn hộ của Harry lại trống rỗng trở lại.

~~~~

Ngày Giáng sinh nên chia sẻ cùng với gia đình, nhưng vì Harry đã không còn người thân nào nữa, còn Ron và Hermione thì đến ăn giáng sinh cùng nhà Granger, cậu quyết định đây là thời điểm tuyệt vời để phá hủy mọi thứ liên quan đến con ngỗng. Ngô cháy với những âm thanh hiệu ứng vui tai. Bàn chải tóc thì tự vỡ thành những mảnh nhỏ và bay sang cửa nhà hàng xóm. Và cái chuồng thì thật tiện lợi biến thành một bộ ghế võng, làm cậu thấy khá là tự hào.

Nhưng có lẽ cậu chỉ là đang say; với chai Ogden đầu tiên được mở ra vào lúc chín giờ, và chai thứ hai thì vào giữa trưa.

Cậu tự nhủ với bản thân rằng ở một mình là rất tốt.

Cậu ngủ quên trên một trong những chiếc ghế mây mới cảu cậu; chân ướt nhoẹt trong đám tuyết vừa rơi. Cậu không nghĩ gì cả.

~~~~

Cậu tỉnh dậy tầm bốn giờ, lạnh tê người và gần như là một người tuyết. Chai Ogden dính vào tay cậu, khiến cậu thấy thật mỉa mai. Cậu không hiểu cái gì đã đánh thức cậu cho tới khi cậu cảm thấy làn hơi ấm áp vương trên khuôn mặt mình.

"Potter, mày còn sống không đó?"

"Gì cơ?" Cậu chếnh choáng đáp.

"Potter, cái thằng ngu này," Draco tức giận, rút đũa phép ra.

Một cảm giác lạ lẫm lướt qua Harry, như thể cậu không trọng lượng vậy. Không lời nào được nói, cậu đã bay trở vào căn hộ và nhẹ nhàng đáp xuống ghế salon.

"Mày thật đúng là ngu không chịu nổi mà," cậu ta hét lên, đi đi lại lại. "Mày bảo tao đi, nên tao đi, và tao trở lại để cám ơn mày vì đã để cho tao bị một con Vong mã ăn thịt, còn mày thì lạnh đến chết với một chai whisky ở trong vườn! Mày bị làm sao thế hả?"

"Không có gì," Harry lầm bầm. Được rồi, là lè nhè.

"Chính xác thì mày muốn gì? Tao ở lại à?"

Draco, Harry nhận ra, trông thật hoàn hảo. Mặc quần tây đen bóng bẩy và áo sơmi bó sát; từng sợi tóc được vuốt vào đúng vị trí; và mặt mày cau có. Hoàn hảo đến kỳ lạ. Trái ngược hoàn toàn với cậu. Y như mọi khi. Đột nhiên, con ngỗng số một của cậu hiện lên trong tâm trí, cùng với sự ức chế của cậu nữa, hẳn rồi.

"Cánh thiên thần," cậu nói, cắt ngang màn cằn nhằn của Draco. "Nó chưa bao giờ được chữa khỏi tử tế."

"Thì sao?"

"Thì tao chưa bao giờ bôi cho xong chỗ kem đó."

"Mày muốn xoa kem lên người tao?" Trông cậu ta khá là bực tức.

"Cứ nghĩ nó như quà giáng sinh của tao đi," Harry đề nghị.

"Tao chưa bao giờ có ý định tặng mày thứ gì."

Harry nhún vai. "Chà, nếu mày muốn được con Vong mã đó nhả ra..."
"Được rồi," cậu ta trả lời đầy cáu bẳn. "Tốt thôi!"

"Đi lấy cái chai đi," Harry vừa nói vừa nháy mắt. Cậu đứng lên và cố gắng lết vào phòng tắm - có lẽ là vừa đi vừa va đập thì đúng hơn; cậu dám chắc rằng bản thân cậu đang tự làm hỏng việc một cách đầy sexy.

Thuốc giải rượu được giữ trong cái lọ ở trên bồn rửa và cậu uống vài ngụm; đủ để làm cậu nói năng mạch lạc, nhưng vẫn chưa đủ để khiến cậu hiểu được sự thật rằng cậu đang tính đưa con ngỗng trước kia của mình lên giường.

Nhanh chóng tạt nước lên mặt rồi lắc lắc đầu. Ôi chúa ơi, cậu đúng là điên rồi mà.
Cậu mở khóa cửa và quay trở lại phòng khách.

~~~~

Có lẽ, Draco là một vị Thần. Cậu ta nằm duỗi ra trên ghế, lưng quay về phía Harry, mặc đầy đủ quần áo với những lớp cơ chuyển động nhịp nhàng bên dưới áo mỗi khi cậu ta hít vào, rồi thở ra. Vào, ra. Chỉ là đang chờ Harry tới để một lần nữa sở hữu cậu ta. Bằng một cách khác so với lúc sở hữu con ngỗng, đương nhiên.

Hơi run nhẹ vì căng thẳng, cậu quỳ xuống bên cạnh ghế, đối mặt với bên sườn của Draco. Hơi ấm dường như tỏa ra từ làn da của cậu ta với mỗi hơi thở. Chậm rãi, Harry đưa tay ra và vén một lọn tóc vàng vào trong tai cậu ta, tự mình cảm nhận làn da ấm áp đó, thật mềm mại và mịn màng.

"Mày, ừm, cần phải cởi áo ra."

Từ tốn, Draco lật người ra phía trước, không nhìn Harry, và cởi hết đống cúc trên áo ra, để vạt áo rơi xuống hai bên, hé lộ ra một đầu ngực hồng hào và lồng ngực mịn màng, nhợt nhạt của mình. Chỉ đơn giản là hoàn hảo. Cậu ta cẩn thận gấp áo lại và treo nó lên mặt sau của ghế, ngay bên cạnh chiếc áo chùng đi làm của Harry.

Rồi, cậu ta lại nằm sấp xuống, một lần nữa cách xa Harry.

Chỗ kem thật mát trên ngón tay cậu khi Harry bóp nửa cái lọ lên tay mình. Nên cẩn thận thì hơn, vì nếu cậu làm hỏng chuyện này, Draco sẽ nguyền cậu, chứ không chỉ là kêu quạc nữa.

Cậu hoàn toàn nhận thức được từng khoảnh khắc khi cậu đưa đôi tay run rẩy của mình lên vai của Draco, và nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thoa đều lớp kem vào. Nó tan như những viên đá đang chảy ra vào da của Draco.

Cậu thoa chậm rãi những vòng tròn, ấn vào những lớp cơ săn chắc, và thề là cậu có thể nghe thấy tiếng Draco thở ra thỏa mãn.

"Mạnh hơn," vang lên một giọng nói rất nhỏ.

Không nghĩ ngợi gì, Harry ấn mạnh những ngón tay của mình vào lớp da, làm cho Draco phải hơi giãy nhẹ bên dưới người cậu. Da cậu ta như đang phát hỏa và kem bôi này thì chẳng có tác dụng gì trong việc hạ nhiệt. Harry đặt môi mình lên vai cậu ta.

"Potter," cậu ta rên lên - rên lên đó. Ôi chúa ơi.

Harry trèo hẳn lên ghế, và thúc giục Draco quay người sang. Cậu ta chọn tránh mặt Harry và nhìn vào mặt sau cái ghế.

Một tay đầy kem của Harry trượt xuống ngực cậu ta, khi cậu hôn những nụ hôn nóng bỏng, ướt át lên gáy, lên vai, lên mái tóc với mùi hương ngọt ngào đó của cậu ta. Cậu nếm được vị mồ hôi và ham muốn cùng cái gì đó dính dính mà có vẻ là kem bôi.

"Potter," cậu ta thở dốc.

Cậu cắn nhẹ vào tai cậu ta, khiến cậu ta phải kiềm chế tiếng rên. Thật đúng kiểu Slytherin, lên đỉnh nhờ đau đớn. "Mày muốn tao?"

"Không."

"Nói dối." Harry lại cắn tai cậu ta và luồn tay xuống dưới cạp quần, thấy Draco đang vô cùng cương cứng. "Thế này chắc đau lắm đây," cậu nói nhỏ.

"Ưmm." Cậu ta cọ mình dưới bàn tay của Harry, cố gắng để được càng nhiều ma sát.

Harry kéo mạnh cậu ta vào trong ngực mình và họ cùng nhau trượt lên xuống. Cậu rên lên một tiếng đầy bất mãn và kéo cơ thể mềm dẻo đó một lần nữa để mông Draco cọ thật nhiều với cái chỗ trướng phồng ở quần bò của cậu.

"Chết tiệt," Draco rên lên khi Harry xoay lòng bàn tay. Cậu ta lại lần nữa cọ vào Harry, vậy là người cậu ta tràn đầy dục vọng.

Cậu trượt theo độ dài của Draco và xoa nắn phần đầu đẫm nước. "Chết tiệt, Potter, đừng dừng lại," cậu ta thở ra, ngửa đầu ra sau và để lộ phần cổ cho Harry cắn một cái. Cậu ta thở hổn hển và gần như đã hét lên khi Harry lấy ngón cái vuốt lấy phần đỉnh cái đó. Cậu ta bắn ra với một tiếng than dài; Harry theo ngay sau đó. Cậu tưởng rằng mình đã ngừng thở luôn rồi. Có lẽ Draco cũng thế, vì cả hai đều không nói gì mất một lúc.

Đương nhiên, Harry là người phá vỡ sự im lặng này.

"Chúa ơi," cậu thở dài, đặt một nụ hôn lên cổ Draco. "Thật là-"

"Ờ," Draco thầm thì.

"Ai mà biết Tội phạm bị truy nã gắt gao số hai lại tuyệt đến vậy khi ở trên giường?"

"Đừng nói về chuyện đó được chứ."

"Ờ," Harry khẽ nói. "Hay về chuyện tao vẫn nhớ con ngỗng của tao."

"Hay chuyện tao vừa mới bắn ra cái quần đắt tiền của mình."

"Hay để cho mẹ mày biết là tao đã uống rượu quanh con ngỗng."

"Gì cơ?"

Harry mỉm cười và kéo cậu ta vào gần hơn. "Không có gì. Nghe này, cứ nằm đây ngủ một giấc, hoặc làm gì đó đi. Vẫn đang là Giáng sinh mà."

"Khi cha tao xuất hiện và nguyền rủa mày vì những gì mày vừa làm, tao sẽ mặc kệ ông ấy và ngồi đó cười."

"Tao biết," Harry nói, mỉm cười. "Và tao sẽ trừng phạt mày vì chuyện đó sau."

"Không đợi được." Cậu ta cười khúc khích và những ngón tay cậu ta chạm vào của Harry. Có lẽ con ngỗng sâu trong bản thân cậu ta vẫn thích Harry, hay sao đó, và cậu cho là như thế cũng là đã đủ cho lúc này. Nói cho cùng thì con ngỗng luôn luôn thông minh hơn Draco. Nó chưa bao giờ để mình bị một con Vong mã ăn thịt.

Phải, cả hai người bọn họ đều có vấn đề, Harry nhận ra, nhưng họ sẽ ổn thôi. Họ buộc phải thế, không phải sao?

~~~~Come to the edge.
Tới bờ vực.
We might fall.
Chúng ta có thể sẽ ngã.
Come to the edge.
Tới bờ vực.
It's too high!
Quá cao!
Come to the edge!
Tới bờ vực!
And they came,
Và họ tới,
and he pushed,
Và anh ấy đẩy,
and they flew.
Và họ bay đi.


-- Christopher Logue --

END



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top