Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chàng và ta mãi chỉ là đường thẳng song song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chàng và nàng vô tình đụng vào nhau trong một phòng trà đông người chỉ cúi chào nhau rồi cất bước đi tiếp . Quán trà đó là nơi nàng thích nhất ngày nào nàng cũng đến đây để uống trà , vô tình gặp lại chàng , chẳng biết từ khi nào họ luôn chạm mặt nhau nhiều như vậy đây là ý trời chăng nhưng sự thật lại quá trớ trêu lẽ nào ông trời đang trêu đùa tình cảm của nàng sao . Nàng nhớ rõ ngày hôm đó ngày đầu tiên va vào nhau nàng đã đánh rơi miếng ngọc bội mình thích nhất chính chàng đã nhặt được và mang trả lại chàng chính miếng ngọc đưa họ gặp lại nhau nhưng cũng chính nó đã chia rẽ nàng và chàng , tiếp súc với nhau lâu nàng nhận ra mình đã thích chàng ( lửa gần rơm lâu ngày cũng bén 😃) nàng và chàng đã cùng nhau đi chơi , cùng nhau chơi đùa , cùng nhau chia sẻ buồn vui . Nàng đã mang miếng Ngọc bội đánh rơi hồi nào chao tặng chàng nàng thấy chàng rất vui lúc nào cũng nhìn nó mang nó bên mình lòng nàng vui khôn siết trong lòng cũng thầm nghĩ chàng thích mình . Ngày hôm đó trời mưa lớn chàng và nàng cùng nhau ngồi tại quán trà cũ cùng vui vẻ trò chuyện , hàn huyện đủ thứ nàng biết đây là lúc nàng thổ lộ cho chàng biết cứ ngỡ sẽ được chấp nhận nhưng không chàng đã từ chối khước bỏ nó , từ trước tới giờ trong lòng chàng không hề có nàng cũng không có một chút tình cảm chàng chỉ coi nàng như một người bằng hữu quá đau lòng , sự thật  thật xót xa nàng mang niềm đau đó chạy ra ngoài mưa vừa đi nàng vừa khóc nàng thật ngốc là tự mình ảo tưởng tự hi vọng thì lấy cớ gì nàng phải trách chàng . Mưa lớn khi nàng về đến nhà thì lăn ra đổ bệnh có lẽ do dầm mưa đã lâu , do sự thật nghiệt ngã . Vài ngày sau đó có người gửi cho nàng tấm thiệp mời đau lòng thay đó lại là tin sét đánh chàng mời nàng đến dự lễ thành hôn sao ? người đó là ai ? nàng đau lòng chỉ biết khóc nàng trách ông trời tại sao người phụ nữ kia không phải là nàng , bệnh của nàng ngày nặng hơn ngày hôm đó đã đến dẫu biết là đau lòng nhưng sao nàng vẫn đi đến đó đến nơi chàng thành hôn với người con gái khác . Nhìn chàng hạnh phúc mà như xát muối vào lòng nàng tuy đau khổ nhưng nàng vẫn cười chúc phúc cho chàng , lúc ra về chàng đã gửi lại nàng miếng Ngọc bội nói mình không xứng với nàng , nói đã làm phật ý nàng  nhưng nàng không trách chàng mà chỉ trách bản thân mình quá ngu ngốc . Trời lại đổ mưa nàng lại đi trên đoạn đường ấy nơi 2 người vui vẻ đi cùng nhau nàng khóc khóc thật to trong đau đớn nàng như trút hết tâm sự trong mình vào mưa , mưa ngày một to nàng về đến nhà thì bệnh ngày một nặng người nhà lo lắng khôn nguôi , nàng đã ngủ li bì mấy ngày nay nhưng trong tay lúc nào cũng cầm miếng Ngọc bội trong lúc hôn mê nàng luôn gọi tên chàng , tối đó nàng không gọi nữa cũng người nàng không nóng nữa thay vào đó là một cơ thể lạnh với khuôn mặt nhợt nhạt thứ duy nhất nàng không buông bỏ được đó lại chính là moếng Ngọc bội nàng vẫn giữ chặt trong tay , tiếng người thân khóc thật thảm nàng ra đi trong im lặng không lời từ biệt . Trong tang lễ của nàng chàng cũng không đến lẽ nào chàng quên nàng thật sao , chàng thực sự không muốn gặp nàng lần cuối sao ? . Đến cuối cùng nàng vẫn luôn là người chịu đau thương , nếu biết trước ngay từ đầu nàng đã không yêu chàng , không tự mơ mộng hão huyền nhưng trách ai được đây ?
" Ta và chàng mãi là 2 đường thẳng song song
Cho dù đi cùng nhau nhưng mãi chẳng thể gặp "
Huynh 💔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mee