Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[1001 Câu Chuyện Khải Thiên #1][Anh làm sai? Đã có em tha lỗi!]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Tỉ vừa từ phòng tập nhảy về, người ướt đẫm mồ hôi, cậu bước vào phòng, chẳng thấy ai cả, cậu gọi lớn "Tuấn Khải, Tuấn Khải, anh có ở nhà không đây?" Căn phòng, căn nhà... *im phăng phắc*. Cậu lê tới bàn gỗ đặt trước giường trong phòng, ngồi xuống nghỉ một chút, nhìn thấy "vật thể lạ" - 1 lá thư

Thiên: "From: Lão công Vương Tuấn Khải - To: Phu Nhân Dịch Dương Thiên Tỉ" *mặt liệt đọc dòng đầu tiên* -_-
"Phu nhân yêu quý của anh, anh phải ra đi, vì sự an toàn của... em cũng như của anh, anh đi rồi em có nhớ anh không? Anh thì thật sự rất rất rất nhớ em, Tiểu Bảo Bối, anh yêu em nhiều lắm... bla... bla... bla..." *bức thư sướt mướt bi thương*
Thiên Tỉ: Cái thổ tả gì vậy😒? *quăng tờ giấy 1 bên, là tà bay xuống đất*
Tuấn Khải: *Thật ra là đang ngồi rình trong tủ, cõi lòng tan nát*😨 Thiên Tỉ, em nỡ lòng nào... *thều thào*
Thiên Tỉ: Hừmm... Lại dở trò gì rồi biến mất tiêu, người ta đang mệt mà bày trò mãi! *Thiên Tỉ nằm xuống giường, tay gác lên chán, thở dài* Thay đồ đã! *Cậu ngồi dậy, cầm bộ đồ trên ghế, từ từ cởi áo...*
Tuấn Khải: Ôi má... Cơ bụng... *Khải ngồi hưởng thụ cơ thể hoàn mĩ kia* Ít nhất cũng có cái an ủi tâm hồn anh! *Liếm môi*😏
Thiên Tỉ: *Thay đồ xong lập tức nằm xuống, thở dài* Tuấn Khải, anh lại đi đâu rồi? Em mệt quá! *Giọng trầm trầm*
Tuấn Khải: Thiên Tỉ... Em... *Bắt đầu lo lắng*
Thiên Tỉ:... *Im lặng một chút rồi thiếp đi*
Tuấn Khải: *Nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, tới chỗ Thiên Tỉ, định đưa tay sờ lấy khuôn mặt đó*
Thiên Tỉ: Rình mò ở đó tưởng bà không biết à?! *Trợn mắt, ngồi bật dậy*😠Dám xem free body của bà, ra sofa!
Tuấn Khải: *Hoảng hốt😱 * Nooooooo
Thiên Tỉ: Không bàn cãi
Tuấn Khải: Cũng tại em mấy ngày nay toàn đem "bơ thượng hạng" cho anh ăn nên anh mới cảm thấy thiếu tình thương *Tỏ ra đáng thương, bĩu môi,...😔*
Thiên Tỉ: 1 ra sofa, 2 nằm sàn! *Mặt cương quyết* Không lí do lí trấu!
Tuấn Khải: *Khuôn mặt bi thương, nước mắt ngắn nước mắt dài, nước mũi ngắn nước mũi dài, lết ra ngoài*😭
*11h pm*
Thiên Tỉ: *Xuống dưới uống nước đã thấy Tuấn Khải co ro ngủ* Tên lão công ngốc nghếch, đêm lạnh như vậy cũng không biết lấy chăn đắp nữa, lỡ bệnh thì sao? Khổ thân! *Về phòng, lấy 1 cái chăn, nhẹ nhàng tới gần, mở chăn đắp lên*
Tuấn Khải: *Bỗng mở mắt, 2 tay nhanh chóng ôm chầm lấy Thiên kéo xuống người mình* Đêm nay có em ngủ chung trên sofa, chắc chắn ấm! *Rồi hôn nhẹ lên môi cậu*
Thiên Tỉ: *Chịu phận nằm im trên người anh* Hứ, nếu không phải anh là "lão công"...
Tuấn Khải: Sao cơ?
Thiên Tỉ: Im lặng mà ôm em rồi ngủ đi, hôm nay ngoại lệ đấy! *Bỗng cười*
Tuấn Khải: *Ôm chặt* Là em nói nhé, sẽ ôm em mãi thôi, chỉ riêng em, nhận sủng từ anh!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top