Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

037 x Trương Tử Bi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Fem 037 x Fem tttb‼️‼️‼️‼️

            
Trương Tử Bi ngắm nhìn những hạt mưa ngoài trời. Làn mưa dày phủ mịt trên dãy nhà cao thấp; hắt lên lớp kính vài vệt nước còn đọng chút sương mù xam xám. Mưa nặng hạt - chẳng hiểu sao lại nặng nề đến thế; tiếng mưa át tiếng nhạc, át cả tiếng xì xèo từ đầu thuốc cháy đỏ.

Nàng thở, môi nhuốm màu khói. Nicotine dâng trào trong từng ngóc ngách khoang miệng, chầm chậm tan dưới những thớ thịt đỏ phễu và ẩm ướt. Khoái cảm từ chất kích thích nọ nghẹn cứng, hoá thành làn hơi nóng tê dại rồi trôi tuột xuống buồng phổi. Mùi hăng xộc lên cánh mũi, moi móc ra những tiếng gầm gừ khàn khàn.

Máy tính sáng đèn, tập tài liệu chất chồng và lẫn lộn vài mẩu dán đánh dấu đa sắc; tách cà phê lạnh, lạnh ngắt. Công việc hoàn thành được một nửa, một nửa còn lại vất vưởng góc nào đấy trong tâm trí nàng.

Trương Tử Bi rít hơi thuốc dài, vội thở ra thêm lần nữa. Khi mải ngắm nghía tầng tầng mây đen kịt che lấp nắng, lồng giữa vài vệt sấm chớp sáng rực mảng trời; khi tiếng mưa lẫn lộn với tiếng nhạc, thứ âm thanh hỗn tạp ấy lấp đầy màng nhĩ, dúi chìm trí óc trong cơn buồn tẻ đến phát ngán; nàng cảm thấy lạnh.

Lạnh như làn mưa, lạnh như cơn gió heo may đầu thu, lạnh như điếu thuốc cháy tàn, lạnh như vụn khói vương bên mái tóc. Lạnh như thể thiếu hơi ấm nơi vòng tay thân thuộc, lạnh như thể vụt mất cái nóng ran từ hai đôi má quấn quít, lạnh như thể tắt lịm vệt nắng rực rỡ giữa những cái vuốt ve đầy âu yếm.

Vị thiếu nữ bỗng thèm, thèm chút ngọt gắt, thèm chút đường ngọt bùi, thèm vị mật ong thơm nức hương. Nàng thèm chút tình mềm mại trên đôi môi người tình.

Chẳng có thứ gì hoài nhớ mong bằng những cặp môi thật gần.

Chuông cửa vang cùng tiếng bước chân vội vã. Trương Tử Bi có thể ngửi thấy một mùi tanh nhè nhẹ, thấp thoáng giữa không gian ám khói.

“Chào mừng về nhà.”

o0o

Trương Tử Bi luôn ghét mưa. Ghét cái cảm giác da thịt ướt nhẹp, lạnh muốn rụng rời tay chân. Ghét cả thứ hỗn hợp mùi chua loét từ mùi nồng ẩm của mưa hoà với mồ hôi mặn, ướp lên lớp áo quần thấm đẫm toàn nước.

Trương Tử Bi ghét luôn cả máu. Ghét thứ màu đỏ tởm lợm, vằn vụn vài mẩu thịt. Ghét cả mùi thứ mùi tanh tưởi xộc lên não bộ, ngai ngái cái vị sắc lẹm của kim loại gỉ sét quanh quẩn cánh mũi đỏ.

Và, tất thảy chúng lại vương vấn trên bờ vai kẻ nọ.

“Mẹ kiếp.”

Nàng ôm lấy người tình, đôi môi mềm mại kề bên vành tai, mấp máy những lời tục tĩu. Tiếng rên rỉ lẫn lộn với tiếng nấc vỡ vụn, êm đềm hòa trôi trong không gian thân mật giữa hai thân thể.

037 vuốt ve thân thể nàng, vuốt ve trên làn da trần ửng hồng theo từng lần âu yếm khi ả dụi giữa xương quai gầy mà nao nức hương thơm. Hạ thân nóng bừng, mép đùi ướt đẫm vội vã chà sát vào nhau và những ngón tay cũng quấn quít đầy thân mật. Chỉ là vài đầu ngón tay, chỉ là những đường vân ẩn hiện dưới lớp da lờ mờ sẹo lướt qua thôi; mà sao lưu luyến đến thế, mà sao cứ nắm lấy không rời.

Ả chẳng dám buông tay, dù bên mu bàn tay đã có vài vệt cào rỉ máu. Nàng cũng chẳng dám dù cổ tay bị ép chặt đến nỗi cảm tưởng sắp nát. Nỗi nhớ gieo cho con người ta những nỗi sợ oái ăm và kì lạ đến khó tưởng: nỗi sợ người tình chết trong khói thuốc mờ; nỗi sợ người tình chết giữa vũng máu đỏ lòm; nỗi sợ người tình phai mờ dưới làn mưa lạnh; nỗi sợ về một mai chẳng còn nhau khi tay rời tay.

Khoái cảm bập bùng, vội ùa lên da thịt đôi nhân loại như cơn mưa rào đầu thu, rả rích dội trên khoảng trời. Khoái cảm từ hai bắp đùi mềm mại, khoái cảm từ hạ bộ nhầy nhụa nước, khoái cảm từ hai mép thịt đỏ ửng và run rẩy; khoái cảm từ hai bầu vú kề sát, từ núm ti phủ dịch nhầy. Khoái cảm tràn, tràn lên tận cuống họng, khỏi khoang miệng và bật thốt ngay trên đầu môi. Cơn sung sướng bị đập nát dưới những lần chạm đầy ham muốn, dưới những cái vuốt ve thỏa nỗi nhớ; khoái lạc hóa thành mảnh vụn, nghẹn ứ trong từng thớ cơ và dần trôi tuột theo chất dịch ướt đẫm ga giường.

Trương Tử Bi rên rỉ tiếng dài, đôi chân quấn lấy eo người đàn bà và kéo sát ả đến gần hơn, gần hơn nữa để hơi thở họ phả vào nhau – nóng bừng tựa như ánh lửa hơ vào da thịt.

Người phụ nữ ngả mình theo thiếu nữ trong vòng tay; làn tóc nâu xõa ngang bờ vai loáng thoáng vệt hoan ái đỏ. Máu cùng mồ hôi, máu cùng nước mưa lạnh, máu ngấm vào làn tóc lẫn lộn đen nâu, mùi tanh gỉ sắt hòa cùng mùi hắc nhưng chẳng thể át nổi hương hoa giữa hai thân thể.

Chẳng có gì nồng nàn hơn mùi thơm của một tình yêu chờn vờn trong từng cơn mơ dài.

037 hôn người tình, để bờ môi tận hưởng những gì nó nhớ mong trong những đêm mất ngủ. Rồi, ả nhận ra vị đắng, vị đắng ngắt của thuốc lá thậm trí còn đọng lại trong khoang miệng khi cả hai tách rời môi.

“ Đừng hút quá nhiều thuốc.”

037 bỗng cảm thấy ghét thuốc lá ghê gớm.

“Đừng dầm mưa, không tốt cho sức khoẻ.”

Trương Tử Bi càng thêm ghét làn mưa nọ.

o0o

“037 mày đâu rồi!?”

023 hét, dồn nét biết bao bực tức vào lời nói khi cuộc điện thoại mới bắt đầu.

“Bận việc, sai đứa khác đi.”

037 dửng dưng trả lời, chẳng quan tâm tới những gì tên chỉ huy chuẩn bị nói mà thẳng tay cúp điện thoại. Màn hình điện thoại hiện sáng vài lần rồi tắt hẳn - có vẻ 023 buộc phải cay cú chấp nhận “lời xin nghỉ phép” của ả.

“Cô được nghỉ đến khi nào?”

Trương Tử Bi quay người, cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của người phụ nữ mà hỏi.

“Chắc vài ngày.”

Ả đáp, nhẹ nhàng vuốt ve gò má phiếm hồng của nàng. Ngón tay luồn giữa lỏn tóc đen nhánh, ngứa ngáy tay mà nghịch ngợm.

“Ngày mai…”

Nàng tựa đầu bên bờ vai người tình, lim dim sắp ngủ.

“Sáng mai ấy, đi mua sắm với em không?”

Nghe nói, sau đó, 037 lúc nào cũng có chiếc ô mới toanh kề kề bên mình và Trương Tử Bi lúc nào cũng có vài lọ kẹo bạc hà trong túi thay cho những bao thuốc lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top