Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một bộ phim, thường thì sẽ có hai loại người cơ bản được làm nhân vật chính. Một là quá xuất chúng, hai là quá ngu xuẩn. Như thông lệ, người xuất chúng thì luôn có mặt khuất tâm lý, mà người ngốc thì luôn có bản chất cao đẹp hiếm thấy. Mà Ngô Thế Huân thì... chẳng phải loại nào trong số đó.

Gia đình bình thường, học lực trung bình. Tính tình lúc dậy thì cũng bốc đồng không khác gì với bọn con trai cùng tuổi, mà khi lớn lên rồi thì tự khắc trở nên biết điều hơn, nhưng tóm lại thì chẳng phải là loại ăn nói ngọt lòng người. Về phần ngoại hình thì cậu cũng rất khá nhưng với một người không biết trau chuốc như Ngô Thế Huân thì đến cùng vẫn là hoá thành kim cương thô.

Mà ngược lại, Phác Xán Liệt chính là tất cả những gì mà Ngô Thế Huân không-phải.

Xuất thân gia giáo, học hành thành đạt, tình cách hoà đồng, nụ cười toả nắng. Nói chung, người gặp người mến.

Những người bình thường dù có ước mong đến thế nào thì cũng chỉ có thể làm "diễn viên quần chúng". Ngô Thế Huân cậu chính là diễn viên quần chúng. Không có tương lai xán lạn, không có chuyện tình thơ mộng, chỉ bình bình mà sống qua ngày.

Ngô Thế Huân trước đây vẫn luôn nghĩ như vậy. Và đáng ra sẽ mãi nghĩ như vậy nếu như Phác Xán Liệt không đột nhiên nói ra những lời kia vào ngày tốt nghiệp.

– Cậu quỵt tôi biết bao nhiêu tiền gửi xe kể từ khi vào học đến giờ rồi, mau mau trả nợ!

Chỉ một câu như thế đã biến Ngô Thế Huân thành cây cột giữa trường mặc cho toàn trường nhìn đến mất hết mặt mũi. Nụ cười toả nắng của đối phương lần này lại chói mắt đến muốn mù Ngô Thế Huân. Ức hiếp người khác mà cũng có thể cười "thánh thiện" như vậy sao?

Cậu dùng tay đếm nhẩm trên đầu ngón. Nghĩ thầm, cũng chỉ là tiền gửi xe cỏn con, có là bao nhiêu mà đối phương cũng keo kiệt với mình, bạn bè thật tốt, đã thế thì đem tiền ném vào mặt người kia cho hả giận.

Rốt cuộc nhẩm xong mới nhận ra là con số lớn đến đè chết cậu còn được.

Phải rồi. Tiền gửi xe liên tục trong suốt quảng thời gian trung học, tích tiểu thành đại...

Ngô Thế Huân hé miệng muốn thoái thác bảo rằng sẽ trả dần dần, mà người kia giống như đoán trước được những gì cậu sẽ nói, lập tức kéo tay Ngô Thế Huân khiến cậu ngã vào lòng mình.

– Tôi không nhận "trả góp", thanh toán một lần, đem chính mình trả nợ cho tôi!

Xung quanh vang lên tiếng thở hắt kinh ngạc rồi trào ra từng âm thanh xì xầm náo nhiệt.

Ngô Thế Huân bất chợt nghĩ, có lẽ cậu đã tìm được câu chuyện cổ tích cho bản thân rồi.


~*~

Đang dự định triển mấy cái siêu đoản về các cặp nghề nghiệp, tất nhiên là X-Hun =))))))

Trong đầu có sẵn cặp nhiếp ảnh và người mẫu rồi nha~~~~ =)))))))

Có ai có cặp nào hay ho nữa không :v có nên triển cho đủ tất cả các cp? :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top