Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đồng Nhân Tang Nghi] Ma Đưa Lối, Quỷ Dẫn Đường_Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Hoài Tang cẩn thận mở cửa, nhìn hai bên không có ai liền bí mật đem cơm canh ban nãy gói vào một bọc nhỏ rồi dùng một chưởng lực đánh mạnh xuống dưới chân núi.

Y giải quyết xong một chuyện lại quay vào trong nói với thanh niên đang chăm chú soạn phù triện trên bàn: "Cái đạo quán này không đơn giản, ngươi ở cùng một gian với ta đi."

Lam Cảnh Nghi đang xếp lại sấp phù lơ đảng gật đầu: "Ừm."

"Ta muốn đi một vòng quanh đạo quán, ngươi đi không?" Nhiếp Hoài Tang đứng ngay cửa cũng thuận miệng hỏi một tiếng.

Lúc này phù triện hắn xếp cũng xong rồi, đem một mớ nhét vào túi, thủng thỉnh đi theo sau y.

Ban nãy y nói muốn đi thắp hương cho Tam Đàn Hoả Diện Mao Đàn Chân Nhân cũng không phải là nói dối, hai người đi thẳng vào chính điện, lúc đi ngang qua sân còn vô tình nhìn thấy một nhóm đệ tử tụ tập chỉ trỏ cái gì đó.

Nhưng lúc bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Lam Cảnh Nghi thì liền tản ra, ai làm việc đó, dáng vẻ tránh tránh né né đến miễn cưỡng.

Nhắc mới để ý, A Bát sau khi sắp xếp cho bọn họ một nhã gian thì cũng không thấy mặt mũi đâu, có điều Lam Cảnh Nghi rất có thiện cảm với hắn.

So với những người kỳ quái ở đây thì hắn có thể xem là bình thường.

Đi vào trong điện chính quả nhiên nhìn thấy trên bàn thờ có đặt ba bức tượng, thoạt nhìn dung mạo của tượng vô cùng ôn hoà hiền ái, rất có phong phạm tiên nhân.

Nhiếp Hoài Tang đi tới lấy sáu cây nhan, đưa cho Lam Cảnh Nghi một nữa, bảo hắn thành tâm mà khấn.

Lam Cảnh Nghi nhận lấy, cũng xem là thành tâm mà thấp nhan. 

Hai người đứng trong điện chính hồi lâu, không có cảm nhận được chổ nào kỳ quái liền muốn đi chổ khác tra xét, phía sau điện chính là nhã gian dành cho chúng đệ tử nghỉ ngơi, Lam Cảnh Nghi ló đầu vào nhìn, nơi nhã gian này tương đối yên tĩnh, có sân sau, còn có vườn cây, cũng đủ thanh bình.

Lam Cảnh Nghi thản nhiên đi vào, đồng thời Nhiếp Hoài Tang lại nhìn thấy một cái gì đó ngoài sân trước liền khều cánh tay hắn tỏ ý muốn ra ngoài xem xét.

Hắn cũng không để ý liền khoát tay tỏ ý bảo y cứ đi đi, còn hắn cũng đã nhìn thấy mục tiêu cần tiếp cận.

Chỉ thấy trong sân vườn lấp ló một thân ảnh, dựa vào mau sắc y phục trên người có thể nhìn ra là một đệ tử cấp thấp của đạo quán, màu áo là màu xám tro, giống hệt như A Bát.

Lam Cảnh Nghi người mang linh lực, nếu hắn muốn bước đi không nghe tiếng động thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn từng bước đi tới sau lưng đệ tử kia, sau khi nhìn thấy chuyện hắn làm thì có hơi nhíu mày một chút.

Đốt giấy tiền? Sao lại đốt giấy tiền? 

Hắn ngồi chồm hổm xuống, vỗ vai đệ tử nọ: "Này, ngươi đốt giấy tiền cho ai hả?"

Đệ tử cấp thấp bị vỗ vai liền giật mình một cái, quay đầu nhìn thấy Lam Cảnh Nghi còn có phần bị doạ cho sợ đến cứng người, muốn bỏ đồ mà chạy đi.

Có điều Lam Cảnh Nghi cũng không phải có kiên nhẫn, hắn vọt qua chặn lại đường đi của cậu, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu ta mà trấn an: "Không cần sợ, ta là bằng hữu của Hiểu đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, không phải kẻ xấu a. Ngươi đứng cho ta hỏi chuyện một chút."

Đệ tử áo xám rụt rè nắm vạt áo của mình, cậu thoạt nhìn là nhỏ tuổi hơn A Bát một chút, có thể là cùng trang lứa với Lam Cảnh Nghi. 

Như vậy thì đơn giản rồi, dễ nói chuyện hơn, nghĩ thế hắn liền lân la đến làm quen: "Tiểu huynh đệ, có chút chuyện muốn hỏi ngươi, chỉ cần nói một chút là được. Ngươi tên gì a?"

Chỉ thấy đệ tử áo xám giơ lên mười ngón tay rồi không nói gì.

Mười ngón tay?

"Tên gọi A Thập sao?" Lam Cảnh Nghi hỏi.

A Thập lập tức gật đầu, nhưng cũng không nói gì.

Lam Cảnh Nghi thấy cậu có điều kỳ lạ liền tìm cách bắt chuyện: "Không muốn nói chuyện với ta?"

A Thập trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, cậu miết vạt áo đến sắp rách ra luôn rồi, nhưng nghe hắn nói chuyện vẫn không có làm lơ.

Cậu ngẩn đầu, há miệng ra.

Bên trong vòm họng đỏ lòm là cái lưỡi không còn nguyên vẹn của cậu, Lam Cảnh Nghi nhìn mà hơi sửng sốt.

Cũng không biết lòng can đảm xuất phát từ đâu mà A Thập đột nhiên kéo tay hắn lôi đi qua điện phía tây, phía sau tây điện chính là nhã gian của của các tông sư ở.

Lam Cảnh Nghi mặc dù không hiểu cậu muốn gì nhưng cũng là bước trước bước sau đi theo, lúc đi vòng qua sân hắn có hơi nhìn lên trời, tâm trạng hơi khó hiểu, tại sao sương mù vẫn còn quá dày như vậy, mặt trời cũng không thấy ló dạng.

Vút cái A Thập dẫn hắn xuyên qua mấy căn nhã gian bừa bộn, bên ngoài thì vẫn bình thường nhưng càng đi vào sâu vào trong thì không giấu được dáng vẻ mục nát của thời gian, mùi ẩm mốc hoà lẫn trong không khí khiến phế phổi hắn cũng trở nên khó thở.

Thoát cái hai người đã chạy đến nhã gian cuối cùng, mà nơi này lại quỷ dị vô cùng, trên cửa dán chú niêm phong, xung quanh còn rắc cả bột vôi để khử trùng, bên trong cửa lại thoát ra thứ xú khí nồng nặc.

A Thập ê a mấy tiếng chỉ vào bên trong, bộ dạng cũng thật gấp gáp.

Lam Cảnh Nghi nhìn cậu, cũng là tương đối đề phòng đám đệ tử cổ quái này, nhưng mà một khi đã đến thì hắn cũng không thể tay không mà trở ra được.

Nghĩ như thế Lam Cảnh Nghi liền nâng tay, nơi đầu ngón tay lưu chuyển từng sợi linh lực ánh lên hồng quang diễm lệ, linh lực cường thịnh cuốn thành dòng hướng tới tấm bùa niêm phong trên cửa, chỉ nghe soạt một tiếng giấy rách tứ phương.

A Thập trố mắt nhìn hắn, sau khi bùa niêm phong bị phá vỡ cậu liền lấy lại tinh thần, không màng sợ hãi mà chạy lên mở cửa nhã gian ra, quay đầu như thúc giục hắn mau mau lại đây.

Lam Cảnh Nghi cũng không đắn đo lập tức theo cậu đi vào, có điêu vừa bước qua cửa hắn đã cảm thấy một cổ xú khí đến buồn nôn dội vào trong mũi, nhưng mà kinh nghiệm về phương diện này hắn có nhiều lắm a, mùi thối này còn không phải phát ra từ người chết.

Hắn cầm lên một cây nến nằm ngổn ngang dưới sàn, lại lấy ra một tấm Minh Hoả Phù, mồi lửa thắp nến, lửa chăm từ Minh Hoả Phù sẽ không bị gió thường dập tắt.

Nến trắng được thắp lên xung quanh cơ hồ nhìn rất rõ, Lam Cảnh Nghi thấp giọng nói: "Đây là nơi ở của Bão Sơn tông sư?"

Hắn đây cũng chỉ là thuận miệng đoán bừa một chút nhưng mà không ngờ A Thập lại gật đầu như bổ củi, cậu kéo tay Lam Cảnh Nghi, đẩy cửa đi vào trong phòng ngủ, trong phòng ánh nến rọi tới, chỉ thấy trên giường có một người đang nằm.

Lam Cảnh Nghi đi tới, nến rọi thật rõ, đương nhiên người nằm trên giường chỉ là một cái xác thối rữa đến lộ cả bạch cốt.

"Là tông sư sao?"

A Thập chỉ chỉ cái xác, sau đó quay đầu lại muốn nói gì đó với hắn, nhưng mà cậu lại không sao mở miệng được.

Sắc mặt A Thập gấp đến độ gần như vặn vẹo, cậu thình lình giơ tay muốn bổ nhào về phía Lam Cảnh Nghi, nhưng từ đầu hắn đã có cảnh giác nên theo phản xạ liền tránh khỏi cái vồ của A Thập.

Đột nhiên lúc này đằng sau có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, Lam Cảnh Nghi nghiêng người lui về sau, quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy A Bát mặt mũi khổ sở đến cực điểm.

"Tổ tông của tôi ơi, ai mượn cậu đến đây hả? Còn nữa, A Thập, cậu lại lên cơn gì đây a? Nghịch đồ còn không để tông sư yên nghỉ."

Lam Cảnh Nghi còn chưa kịp phản ứng thì A Thập đã lách mình bán sống bán chết chạy ra ngoài, lúc chạy đi cậu còn không quên quay đầu trừng mắt nhìn Lam Cảnh Nghi một cái.

A Bát lúng túng đi tới đẩy vai hắn hòng đuổi hắn ra ngoài, cẩn thận đóng cửa, ra tới ngoài còn thở phào một tiếng nhẹ nhõm.

"Vì sao không an táng?" Lam Cảnh Nghi nhíu mày.

A Bát ách một tiếng: "Là di nguyện! Tông sư nói đời này bà làm sư thất bại, thu đồ đệ lại không làm tròn chức trách, cuối cùng đến cả thư tịch cũng quản không xong, trước khi chết không cho ai an táng, tông sư nói, đây là tự trừng phạt mình."

Lam Cảnh Nghi cụp mắt, hai người bọn họ đi tới sân trước chính điện, hắn ngẩng mặt lên trời, chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi: "Nơi này mặt trời khi nào mới xuất hiện? Cũng giữa trưa rồi đi?"

Chỉ thấy A Bát hơi mím môi, muốn nói rồi lại thôi.

Lam Cảnh Nghi còn muốn hỏi tới thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Nhiếp Hoài Tang: "Mặt trời sẽ không xuất hiện đâu."

Y chậm rãi đi tới, nhìn lên trời: "Từ khi chúng ta đứng dưới chân núi thì nơi này vốn đã không có mặt trời."

Lam Cảnh Nghi nhíu mày: "Chẳng phải sương mù quá dày nên mới không thấy mặt trời à? Nếu không có thì làm sao sáng được như vậy chứ?"

Nhiếp Hoài Tang còn chưa nói thì A Bát đã lên tiếng trước: "Đúng vậy! Không có mặt trời, mà mặt trăng cũng không có. Ở chổ này, không ngày không đêm, sắc trời luôn luôn một màu u ám như vậy."

Lam Cảnh Nghi trố mắt, tuyệt đối không tin nha.

"Là sau khi tên ma đầu đó giam lỏng đạo quán chúng tôi thì đã như vậy, ở đây không biết rốt cuộc là ngày hay đêm, sắc trời luôn xám xịt một màu sương đục, có nhiều người vì vậy mà không thể ngủ được, năm sáu ngày liền phát điên." A Bát thở dài một tiếng, tựa hồ đem chuyện nói ra khiến hắn không còn nặng lòng nữa.

Lát sau hắn lại nói: "Trước đây màn sương còn rất thấp, có thể giơ tay mà đụng được, nhưng sau mấy lần chúng đệ tử xuống núi đánh nhau cùng người dưới thôn thì cái tầng sương này mới được đẩy lên cao một chút."

Lam Cảnh Nghi gật gù: "Nói như vậy cái thôn đó là căn nguyên của tất cả? Chỉ cần diệt họ thì mọi thứ liền trở lại bình thường?"

A Bát thở ra một hơi, cũng không phản đối lời hắn nói.

Nhiếp Hoài Tang ngáp một cái liền kéo tay Lam Cảnh Nghi: "Đi thôi, trở về ngủ một lát đã, cái thôn gì đó từ từ tính."

"Một phòng rất chật, để tôi chuẩn bị thêm một phòng nữa cho hai người." A Bát ở đằng sau gọi với theo.

Nhiếp Hoài Tang lắc lắc tay: "Hắn thiếu ta thì ngủ không có được."

Lam Cảnh Nghi liền không khách khí đạp một cước vào chân y, cho chừa thói hồ ngôn.

Trở về phòng việc đầu tiên Nhiếp Hoài Tang làm chính là vận linh lực tạo ra một vòng kết giới bao phủ toàn bộ bên trong nhã gian, sau đó đi tới bàn uống một hớp nước thông giọng.

"Phát hiện cái gì?" 

Lam Cảnh Nghi xoa cằm, bộ dáng suy tư: "Trong nhã gian của tông sư ta nhìn thấy thi thể của Bão Sơn tông sư đã thối rửa, ta có hỏi qua tại sao không an táng thì A Bát nói rằng đó là di nguyện của bà ấy."

Nhiếp Hoài Tang nghiêng đầu, một tay chống cằm: "Ngươi tin không?"

"Một nữa, có điều tiểu huynh đệ A Thập kia cũng có chổ có thể tiếp cận được, là hắn dẫn ta đến chổ đó." 

Đuôi mày y khẽ động, giọng nói cũng hàm chứa cao hứng: "A Thập? Thu hoạch không nhỏ nha."

Lam Cảnh Nghi lại đột ngột chuyển chủ đề: "Lúc sáng ngươi nói cảm thấy có gì đó không đúng, là nói về mặt trời không mọc sao?" 

Nhiếp Hoài Tang tựa tiếu phi tiếu: "Đúng nhưng mà chưa đủ, ngươi hảo hảo nghĩ kỹ lại xem."

Lam Cảnh Nghi mím môi, nhìn y thế này cũng biết nhất định đã nhìn thấu cái gì đó rồi, không nói ra lại còn muốn thử hắn, xấu tính!

Nhưng mà hắn cũng thành thật nằm trên giường nghĩ một hồi, nghĩ đến cũng thật sự không có thông, phải nói rằng cái đạo quán này từ ngọn cây gốc cỏ chổ nào cũng đáng nghi, muốn hắn trong một lúc tìm ra điểm khả nghi chính xác thì có hơi khó khăn.

Kỳ thực mà nói hắn rất thông minh, cũng rất nhạy bén, nhưng lại chẳng hiểu vì cớ gì từ khi có Nhiếp Hoài Tang xuất hiện hắn liền đem cái thông minh nhạy bén của mình quăng ra chuồng gà mất rồi.

Chẳng lẽ đứng gần một người thông minh mưu lược hơn thì bản thân sẽ trở nên đần độn đi?

Hay là nói gần đây hắn dựa dẫm vào y quá nhiều nên lụt nghề?!

Nhìn thấy dáng vẻ lăn tới lăn lui của hắn Nhiếp Hoài Tang không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cảnh Nghi của y chính là như vậy mới đúng, sắc bén với người ngoài nhưng ở bên cạnh y là thuần một bộ dạng manh đến không thể cưỡng lại.

Y đi tới bên giường, vén chăn muốn nằm xuống.

Lam Cảnh Nghi đột nhiên ngồi dựng dậy: "Ta biết rồi!"

Nhiếp Hoài Tang xém chút nữa bị cái "biết rồi" này của hắn dọa cho rớt xuống giường.

Tuy vậy y cũng không có quan tâm tới hắn biết cái gì, quyết định đắp chăn kín đầu, thật sự muốn ngủ.

"Ban ngày ban mặt ngủ cái gì? Ta biết sai ở đâu rồi, chính là cái đó...."

Lam Cảnh Nghi còn chưa nói xong thì y đã trở mình, một tay vòng qua người hắn, triệt để đem hắn ôm chặt.

Đồng thời ngoài cửa cũng truyền tới tiếng người: "Cảnh Nghi, ngươi nghĩ chưa? Có muốn đến chính điện xem một chút không?"

Hắn muốn chống tay ngồi dậy trả lời nhưng Nhiếp Hoài Tang đã nhanh hơn một chút, y nói: "Hắn ngủ rồi!"

A Bát ngoài kia ừ một tiếng rồi cũng chuyển gót đi xa.

Lam Cảnh Nghi nằm trong lòng y khẽ lên tiếng: "Chính là đạo quán này từ đầu đã không đúng rồi phải không?"

Nhiếp Hoài Tang chắc lưỡi: "Một phần thôi, ngươi tranh thủ nghỉ một chút, lát nữa ta xuống chân núi xem tình hình thế nào."

"Ta đi với ngươi."

Y cao hứng cười: "Lo cho ta?"

Lam Cảnh Nghi thuận tay vỗ lưng hắn một cái: "Còn không buông lão tử ra."

Nhiếp Hoài Tang cười, có điều vẫn là không buông nha.

Hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lúc, dù sao nơi này đêm ngày như một, âm u một tầng sương mù dày đến thấu xương, muốn ngủ cũng không dễ dàng.

Thuyền trưởng: Hi vọng trên cái núi dở hơi này Nghi Nghi sẽ có một bước tiến đột phá về mặt từng tứng tưng.
Em nó đầu gỗ quá các nàng ạ, mẹ ruột như ta đang cảm thấy khổ tâm.
Sâp sửa quẹo cuaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top