Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đồng Nhân Tang Nghi] Ma Đưa Lối, Quỷ Dẫn Đường_Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở bên này Lam Cảnh Nghi cũng thu liễm lại dáng vẻ đùa cợt của mình, hắn nghiêm túc quan sát bao quát xung quanh tổ đình Mao Sơn này.

Mao Sơn tổ đình nói lớn không lớn, nói nhỏ lại không nhỏ, nơi này chia làm ba toà, toà chính điện phía bắc, hai toà trấn hai bên tây và đông, đệ tử có vẻ cũng không nhiều lắm, ngoài A Bát lúc nãy ra thì trong sân cũng chỉ có ba đệ tử quét tước dọn dẹp.

Nơi này mà chỉ ba người dọn thì chắc đến tối mất.

Lam Cảnh Nghi đi tới chổ một người đệ tử, chủ động bắt chuyện: "Xin lỗi, ta muốn hỏi một chút..."

Hắn còn chưa nói hết câu thì nam đệ tử đột nhiên đứng thẳng lưng lên, gấp gáp cầm chổi đi một mạch: "...Ta không biết, ta không biết gì hết."

Lam Cảnh Nghi cảm thấy kỳ lạ, hắn quay đầu nhìn Nhiếp Hoài Tang: "Bằng hữu của ngươi?"

Y cũng không chấp nhất hắn làm gì, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ bản thân mình vì cái gì cảm thấy lạ.

Lúc này A Bát đã hớt hãi chạy ra, hắn dựa vào một thân cây thở dốc, Lam Cảnh Nghi nghĩ bụng, nhất định là tên này sợ hắn chạy loạn nên mới gấp gáp như vậy, thật sự kỳ quái nha.

A Bát chỉ chỉ về phía cây đại thụ trong sân, cái cây này thoạt nhìn đã qua ngàn năm tuổi, thân cây thô ráp, linh khí quấn quanh, trên cây treo rất nhiều giấy điều ước, hình như cầu xong sẽ đem ước nguyện treo lên cây.

"Đến đó cầu phúc, cầu xong thì đi được rồi!" A Bát điều hoà lại nhịp thở, nhưng bộ dạng vẫn là muốn đuổi người như cũ.

Nhiếp Hoài Tang cầm tay Lam Cảnh Nghi đi tới cây đại thụ đó, trước khi đi còn để lại cho A Bát một câu: "Cầu phúc xong sẽ đi thắp nhan cho Tam Đàn Hoả Diện Mao Đàn Chân Nhân."

A Bát nghe xong liền tức đến độ muốn thổ huyết tại chổ, sao những con người dưới núi này lại không biết điều như thế chứ?

Lam Cảnh Nghi đi theo y, thấp giọng nói: "Tam Đàn Hoả Diện Mao Đàn Chân Nhân là ai? Sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Đến bên cây đại thụ, y chấp tay đoạn nói với hắn: "Ba vị chân nhân này là tông sư đắc đạo của Mao Sơn phái, được Thái Thượng Lão Quân sắc phong là Ti Mệnh Chân Quân, Định Quốc Chân Quân và Bảo Sanh Chân Quân, tổ đình này hẳn là có thờ ba vị đi."

Lam Cảnh Nghi ngơ ngác, thì ra còn có chuyện như vậy. Nhiếp Hoài Tang không nhúng tay thì thôi, nhưng nếu đã nhúng tay thì gốc gác rễ cây gì cũng bị hắn đào lên không sót thứ gì.

Lợi hại a lợi hại!

Nhưng mà khoan, y lợi hại, hắn việc gì cảm thấy đắc ý như vậy?!

Lam Cảnh Nghi cố gắng đem sự chú ý dồn đến cái cây đại thụ trước mắt, lại nhìn qua Nhiếp Hoài Tang, y thật sự cầu nguyện đến chuyên tâm.

Hắn lòng mang nghi hoặc, còn lâu mới tin rằng Nhiếp Hoài Tang tin vào thần phật, hắn lại nghiêng đầu nhìn tới A Bát đang sốt ruột bên kia.

Dáng vẻ giống như là sợ hai người sẽ làm gì đó với cây cầu phúc này.

Cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đưa tay muốn chạm vào thân cây đại thụ phía trước.

A Bát sắc mặt biến đổi, hoảng hốt kêu lên: "Đừng có chạm vào!"

Nhưng muộn rồi, nguyên bàn tay của Lam Cảnh Nghi đã yên vị đặt trên thân cây.

Nhất thời, một luồng khí lưu bên trong cây phóng ra, cự tuyệt sự đụng chạm bất kính của hắn.

Dòng khí lưu hình thành một đạo gió chướng, gần giống như lưỡi đao mà cắt qua yết hầu hắn.

Lam Cảnh Nghi phản ứng nhanh nhẹn, mũi chân vận lực bật người lộn ngược về sau, khí lưu sắc bén nhắm thấy không cắt trúng mục tiêu liền tiêu tán trong không khí.

"Cổ thụ tinh?" Lam Cảnh Nghi trợn mắt nhìn A Bát: "Đạo quán các người còn có cả thứ này?"

A Bát đương nhiên còn chưa hoàn hồn lại sau khi chứng kiến thân thủ của Lam Cảnh Nghi, nghe hắn hỏi vẫn còn mông lung chưa tỉnh hẳn nữa.

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên đi tới, hạ thấp giọng đủ để ba người nghe: "Rốt cuộc các ngươi đang sợ cái gì?"

Các ngươi? Lam Cảnh Nghi nâng mắt, nhìn thấy từ trong ba tòa điện đám đệ tử đều chạy hết ra ngoài, trên mặt biểu lộ sợ hãi mà nhìn xuống chân cầu thang dẫn xuống núi, lại nhìn đến hai người bọn họ bằng ánh mắt cảnh giác.

A Bát nhìn trước ngó sau, cũng nhận ra được hai người này không đơn giản, hắn vò đầu bức tai vô cùng khó xử, nói cũng chết mà không nói cũng chết a.

Lam Cảnh Nghi không có kiên nhẫn, hắn đương lúc muốn xắn tay áo dùng biện pháp mạnh để cạy miệng A Bát thì hắn cuối cùng cũng mở miệng: "Hai người các cậu không phải đến đây xem phong thuỷ đơn giản như vậy đi?"

"Đúng vậy! Là Hiểu đạo trưởng nhờ chúng tôi đến đây gặp Bão Sơn tông sư." Nhiếp Hoài Tang chủ trương nói.

Bên cạnh, Lam Cảnh Nghi cư nhiên không nghĩ y sẽ đưa ra cái lý do này, bọn họ vốn dĩ không có nhận được cái uỷ thác nào hết, hơn nữa lúc Hiểu Tinh Trần chết hắn căn bản còn không tận mắt chứng kiến cơ mà.

Nghĩ một lúc hắn mới nhìn ra được chổ cao tay của y, đương nhiên bọn họ không thể đến đây nói toạc ra là đến điều tra về cấm thuật được, mà lý do nào đi chăng nữa cũng vô cùng gượng ép, thậm chí còn khiến người ta nghi ngờ mục đích của bọn họ.

Còn đằng này đem Hiểu Tinh Trần ra lại là chuyện khác, có thể để người ta nghĩ rằng hai người chính là bằng hữu của Hiểu Tinh Trần, đường nào cũng không có hại.

Quả nhiên sau khi nghe thấy ba chữ "Hiểu đạo trưởng" sắc mặt A Bát liền thay đổi tốt hơn một chút, hắn gần như không khống chế được thanh âm của mình mà kêu lên: "Hiểu đạo trưởng? Hiểu Tinh Trần? Hiểu tiền bối?"

Nhiếp Hoài Tang gật đầu: "Là nhận uỷ thác của Hiểu đạo trưởng mà tới. Y nói cho chúng ta tổ đình này có chuyện."

Đằng sau hơn hai mươi đệ tử Mao Sơn chụm tai nhau thầm thì rất sôi nổi, hình như là liên quan đến Hiểu Tinh Trần, trên mặt bọn họ là sự thấp thỏm đến sợ hãi.

A Bát che miệng: "Nói như vậy, hai người, cũng có năng lực đi?"

Hắn hỏi như vậy cũng để chắc chắn một chút, bằng với thân thủ vừa nãy của Lam Cảnh Nghi thì hắn dám chắc hai người này không hề tầm thường.

Đắn đo một lúc A Bát quyết định kéo hai người đi vào đạo quán, lúc ngang qua đệ tử Mao Sơn người nào người nấy đều trừng mắt nhìn bọn họ, cái nhìn vô cùng kỳ quái.

Lam Cảnh Nghi vừa đi vừa nhìn bọn họ, đám người này sao lại kỳ quái như vậy?

Hình như hắn cũng phát hiện có chổ nào đó không đúng rồi.

A Bát đem hai người kéo vào trong một nhã gian trống, gấp gáp đến độ thậm chí còn vấp chân mấy lần, hoàn toàn là dáng vẻ nước ngập tới cổ mà không biết bơi.

Hắn còn không đợi hai người ngồi xuống đã trực tiếp nói: "Tôi còn nghĩ hai người vì cái gì mà có thể đi qua được ngôi làng dưới chân núi mà không bị làm sao, ai ngờ là người có nghề cả? Sao hả, lúc nãy làm sao vượt qua bọn họ?"

"Vượt qua ai?" Lam Cảnh Nghi cau mày.

A Bát nghe hắn nói mà xém chút nữa ngã ngược ra sau, không phải hai cái người này có thể bình an lên tới đây mà không gặp phải thứ gì kỳ quái đó chứ?

Nhiếp Hoài Tang để ý sắc mặt biến đổi của hắn, có hơi hiểu ra: "Ý ngươi là mấy căn nhà dưới chân núi có vấn đề?"

"Ông nội của tôi ơi không phải có vấn đề, mà là vấn đề lớn đó! Đám người dưới chân núi đó căn bản không phải người a, xung quanh mấy dặm gần đây không có người nào còn sống hết, đệ tử chúng tôi cũng là đang sống trên lưng cọp a." A Bát vuốt trán, lau đi mấy giọt mồ hôi lạnh trên mặt.

Nhiếp Hoài Tang nhìn hắn, tuy y không nói nhưng hắn cũng ngầm hiểu ý tứ trong mắt y, liền khổ sở dò hỏi: "Muốn tôi kể cũng được, nhưng tôi muốn biết các năng lực các cậu đến đâu, có bằng Hiểu tiền bối không? Nếu không bằng thì các cậu nên cuốn gói xuống núi đi thôi, ở đây cũng không thoát được."

Lam Cảnh Nghi hất cằm: "Không có bản lĩnh làm sao lên được tới đây."

Nói là vậy nhưng sự thật thì đường lên đây bọn họ cũng không gặp cái gì quá tai quái, vẫn chưa hình dung được dân trong làng là như thế nào.

A Bát ban đầu là nữa tin nữa ngờ, bởi vì Lam Cảnh Nghi nhìn tới nhìn lui cũng là một tên nhóc mười mấy hai mươi tuổi, làm ăn được cái gì chứ, không đáng tin. Nhưng mà người đàn ông bên cạnh thì khác, cho cảm giác rất an toàn, A Bát quyết định tin bọn họ một lần.

"Chuyện này kể ra cũng dài, mấy năm trước Bão Sơn tông sư nhập thiền bế quan, thời gian chính là sau khi Hiểu tiền bối phản bội lời thề mà xuống núi ấy. Tông sư bế quan một cái liền mất mấy năm, lúc đó đạo quán cũng không sa sút mấy, cơ bản là chúng tôi ai làm việc nấy, chăm chỉ học hành, đợi ngày có thể xuống núi hành đạo cứu người. Vậy mà..."

Nói tới đây A Bát thở dài một tiếng: "Mới hai năm trước đạo quán chúng tôi gặp phải một kẻ tu tà đạo, hắn một đường chạy tới đây đem chúng đệ tử đánh đến hấp hối, còn xém chút nữa thiêu luôn ba toà điện thờ, cuối cùng còn kinh động đến tông sư đang bế quan, xém chút nữa người cũng tẩu hoả nhập ma, cũng may hắn chỉ muốn một cuốn thư tịch gì đó, ban đầu tông sư sống chết cũng không chịu giao ra, lại chọc giận tên ma đầu đó, làm hắn trực tiếp đánh chết ba đồng môn của chúng tôi, giằng co qua lại tông sư đành phải cắn răng mà đưa thư tịch cho hắn."

Lam Cảnh Nghi nghe đến xuất thần, không cần nghĩ cũng biết thư tịch đó chứa cái gì, người tới là ai cũng rõ ràng.

A Bát uống một hớp nước thấm giọng: "Tên ma đầu đó lấy được bí tịch cũng không có tha cho chúng tôi, không biết hắn tu loại tà đạo gì mà có thể làm cho đám người dưới chân núi trở nên điên cuồng khát máu, chỉ cần nhìn thấy người là trực tiếp bổ nhào vào cắn xé, đệ tử chúng tôi từng lập thành nhóm muốn trừ khử họ nhưng mà cuối cùng vẫn là giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, hơn một năm nay bọn tôi đều bị giam lỏng trên núi này, không có bước xuống đường nữa bước."

Lam Cảnh Nghi thình lình cắt ngang: "Vậy tông sư đâu? Bà ấy không làm được gì sao?"

"Tông sư bị ép đưa bí tịch liền mất ngay sau đó, hai năm này người trên đạo quán luôn tìm cách thoát ra được cái thôn khát máu bên dưới, còn ôm hy vọng Hiểu tiền bối có thể tình cờ quay lại đây một chuyến thì đã khác." A Bát nhìn ra cửa, thở dài: "Tại sao người tài lại luôn đoản mệnh vậy chứ?"

Nhắc tới Hiểu Tinh Trần thì Lam Cảnh Nghi cũng xuống tâm trạng theo: "Hiểu đạo trưởng tiếng lưu muôn đời."

Không khí đang có phần xuống dốc thì Nhiếo Hoài Tang lại xoay về trọng điểm: "Nói như vậy người dưới chân núi rất nguy hiểm, các người hai năm gần đây không lưu thông được ra ngoài sao?"

A Bát gật đầu: "Cái gì mà nguy hiểm, bọn họ căn bản không phải người. Làm cho đạo quán gần như bị tách biệt với thế giới bên ngoài, may mà tông sư từ trước đến nay có thói quen tự cung tự cấp, ngoài gạo trong kho có hạn ra thì rau củ trên núi bọn tôi trồng rất nhiều, cũng không sợ đói. "

Lần này Nhiếp Hoài Tang tỏ ý đã biết, y nói chuyện này cứ giao cho hai người họ, Hiểu Tinh Trần đã ủy thác thì cứ yên tâm.

Lam Cảnh Nghi còn chút thắc mắc: "Cổ thụ tinh đó là như thế nào?"

A Bát nhìn ra ngoài cửa, nhíu mày: "Cái đó hả? Tôi cũng không biết phải nói sao, hình như tên ma đầu đó đem cả đạo quán này yểm hết rồi, cái cây cầu phúc đó ban đầu chỉ là cây thường thôi, sau này thì đột nhiên rất có linh tính, còn biết phóng dao giết người a."

Hắn nói xong liền vỗ đùi đứng dậy, thái độ cũng thả lỏng hơn trước: "Cũng tới bửa trưa rồi, ta xuống bếp đem cơm lên cho hai người. Cái đó...nhận ủy thác của Hiểu tiền bối thì mong hai người nói được làm được, phải giúp đỡ chúng tôi nha."

Nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài.

Lam Cảnh Nghi mờ mịt nhìn cây cổ thụ ngoài kia, sau lại hướng mắt đến Nhiếp Hoài Tang.

Y nhướng mày: "Làm sao?"

"Vừa nãy ngươi cầu nguyện cái gì?"

Nhiếp Hoài Tang đi tới bên giường, phủi một chút bụi bậm trên đó, không đáp mà hỏi: "Vậy ngươi cầu nguyện cái gì?"

"Ta hả? Ta không có cầu a." Lam Cảnh Nghi chớp mắt.

"Nếu vậy xem ra cũng không cần thiết." Y dùng linh lực làm nóng chăn mền trên đó, tiện thể trả lời.

Lam Cảnh Nghi là chúa tò mò, hắn thấy y lấp liếm như vậy liền không chịu được bứt rứt mà chạy tới chặn trước mặt y: "Cần gì phải ngại ngùng, nào, nói cho bản công tử nghe ngươi cầu cái gì?"

Nhiếp Hoài Tang nhướng mày, trong mắt sáng lên ý cười.

Y không trả lời mà đột nhiên tiến lên một bước, đem Lam Cảnh Nghi ép tới ngã ra trên giường, ngay khi cái mũi cao thẳng của y gần như chạm đến mũi hắn thì mới ngừng lại, động tác tiếp theo chính là giơ tay cầm lấy cái gối thêu đằng sau lưng Lam Cảnh Nghi ra, tiếp tục ủ ấm.

Mà người bị đùa giỡn là Lam Cảnh Nghi lúc này vẫn còn ngã ngửa nằm trên giường, cơ mặt đã trở về đúng với người họ Lam, mặt liệt a.

Đến khi cả căn phòng đều được Nhiếp Hoài Tang dùng linh lực ủ ấm thì hắn mới giật mình nhảy dựng lên: "Con mẹ nó ngươi đùa bởn ta?!"

Nhiếp Hoài Tang đi ra cửa, ý cười lan sâu: "Ta đã cầu Lam Cảnh Nghi trăm sự đều an."

Trăm sự đều an!

Hắn ngây ngốc ngồi trên giường, sao lại cầu cho ta?

Thật ra y rất tham lam, đến ước cũng ước đến hai điều.

Điều thứ nhất, Cảnh Nghi trăm sự đều an.

Điều thứ hai, Cảnh Nghi vạn sự thành toàn.

Cái gọi là vạn sự thành toàn cũng không cần đến thần phật, bởi vì chỉ cần hắn muốn, y đều sẽ tự tay thành toàn.

Đến khi Nhiếp Hoài Tang trở lại thì trên tay có cầm theo một mâm cơm hai người, toàn bộ đều là đồ chay, y đi vào, đặt cơm lên bàn.

"Ra ăn một miếng!"

Lam Cảnh Nghi lật đật ngồi dậy, hí hửng ngồi vào bàn, cầm chén cùng đũa lên chuẩn bị ăn.

Ngay khi đầu đũa hắn chạm vào một miếng đậu hũ định cho vào miệng thì đũa của Nhiếp Hoài Tang lại giơ lên chặn lại, miệng còn nói.

"Đậu hũ này ngon a, ngươi ăn nhiều một chút." Sau đó rất ý tứ gấp miếng đậu hũ bỏ lại vào dĩa.

Lam Cảnh Nghi hai mắt trợn tròn, vừa muốn lên tiếng mắng y thì chợt phát hiện bóng người vừa vút qua nơi cửa sổ.

Hắn chuyển mắt nhìn y, làm khẩu hình miệng: Không thể ăn?

Nhiếp Hoài Tang gật đầu nhưng miệng lại nói khác: "Hiểu đạo trưởng ủy thác chúng ta đến đây chính là muốn giúp đạo quán thoát khỏi cơn nguy này, ngươi ăn một chút, ngủ một giấc rồi chúng ta đi xem."

Lam Cảnh Nghi nhập vai rất nhanh: "Biết rồi, ăn nhanh rồi đi."

Lát sau bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đã đi xa.

Lam Cảnh Nghi thấp giọng: "Ngươi đã thấy cái gì à? Cơm này thế nào?"

Nhiếp Hoài Tang chọc chọc đậu hũ, gấp lên một miếng: "Không thấy gì hết. Nhưng mà ngươi thật sự dám ăn?"

Lam Cảnh Nghi chun mũi, nhìn cơm canh trước mặt mà không thể ăn có hơi đau lòng.

Nhìn hắn ủ rủ Nhiếp Hoài Tang cũng không đành lòng nói: "Nhịn một chút, tối nay ta làm cho ngươi ăn."

"Được a!"

Có điều, trên cao vẫn chưa lộ mặt trời, thời gian trên núi giống như không bao giờ trôi qua.

Đến tối? Chưa biết chừng không có buổi tối thì sao?

Thuyền trưởng: Tự nhiên hông có gì để nói hết, chỉ muốn nhắc chương này có manh mối, manh mối nhỏ xíu á.
Hi vọng trên núi bọn họ có thể phát đường để ta đỡ khổ a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top