Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đồng Nhân Tang Nghi] Nhập Ma_Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Cảnh Nghi tiêu hồn tránh né, trong miệng không ngừng phát ra những lời mắng chửi nặng nề đối với con mãnh thú đang hướng mình làm chuyện xằng bậy.

Nhiếp Hoài Tang đưa tay nắm lấy thắt lưng hắn, hung bạo mà xé xuống lớp vải vướng víu dưới thân Lam Cảnh Nghi, tính khí rủ xuống nằm giữa hai chân đã thành công thu hút ánh mắt của Nhiếp Hoài Tang.

Lam Cảnh Nghi bị nhìn đến xấu hổ, hắn nghiêng người muốn tránh né đôi mắt như chim ưng sắc bén của y.

"Ngươi cút! Ngươi mau cút! Nhiếp Hoài Tang ngươi đừng có làm chuyện khiến mình hối hận." Hắn long mắt đến đỏ lên, cảnh cáo mà trừng y.

Y ngược lại đem lời cảnh cáo của hắn vứt ở sau đầu, bá khí chồm người tới đè lấy hai cánh môi hắn mà day dưa, một tay y men tới phía sau dò tìm huyệt động tư mật giữa hai gò đào căng mộng.

Hắn cảm nhận bàn ray thô ráp của y vuốt ve cơ thể mình, đầu óc hắn trống rỗng đến rời rạc.

"Ngươi dừng lại, Nhiếp Hoài Tang ngươi dừng lại!" Lam Cảnh Nghi thở dốc trong hỗn loạn, hai tay vùng vẫy trong vô vọng, sợ hãi đến gần như phát hoảng.

Lần đầu tiên, hắn bị vũ nhục như thế là lần đầu tiên.

Còn người nhục nhã hắn, ngàn lần không thể ngờ được lại là y.

Nhiếp Hoài Tang nâng tay, xung quanh hai người một luồng khí đen cuốn lên thành một bức tường chắn, đem hai người che chắn thật kỹ bên trong.

Sau bức tường đen đặc Nhiếp Hoài Tang một tay nâng hông hắn, tay kia lại gấp gáp cởi bỏ lớp quần áo vướng víu của mình, y cũng đã nhịn đến thật thống khổ.

Lúc này trong đầu y chẳng còn nghĩ gì ngoài việc có thể hung hăng mà làm hắn.

Lam Cảnh Nghi sợ đến mặt mũi cũng trắng bệch.

Hắn nhìn thấy rất rõ, thứ phân thân to lớn được giải phóng khỏi lớp quần đang hùng dũng ngẩn cao đầu kia.

Chỉ vô tình lướt qua cũng khiến da đầu hắn nổi lên từng đợt tê dại.

"Đừng! Nhiếp Hoài Tang, đừng!"

Y nâng mắt, nhìn gương mặt đã trở nên tái xanh của hắn, không còn nữa sự kiêu ngạo ngông cuồng kia, mà thay vào đó là hoang mang cùng lo sợ.

Đột nhiên, sâu thẳm trong trái tim y quặng lên một hồi đau đớn.

Có một giọng nói, dường như chính y đang cố găng hô lên, đừng làm tổn thương hắn!

Đừng làm tổn thương Lam Cảnh Nghi!

Đôi đồng tử sẫm màu của Nhiếp Hoài Tang co lại, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.

Hắc xích trói tay Lam Cảnh Nghi thình lình siết chặt lại, hắn đau đơn đến đổ cả mồ hôi.

"Đừng? Nực cười, là của ta, thì thế nào cũng thuộc về ta." Y gằn giọng, thanh âm thấp đến mức giống như tự huyễn hoặc với bản thân.

Nhiếp Hoài Tang cười lạnh, y hai tay tách đôi gò đào của hắn, lại đỡ lấy tính khí cương cứng đến đỏ tím của mình mà thô bạo đẩy vào.

Lam Cảnh Nghi là lần đầu tiên, nơi đó khô khốc mà căng chặt, không có khuếch trương, không có dược liệu liền cứ như vậy mà đi vào chẳng khác nào một loại tra tấn.

"A!..." Lam Cảnh Nghi bị ép tiếp nhận phân thân của Nhiếp Hoài Tang, hắn cong người đau đớn kêu lên một tiếng, đau đến mức nước mắt không ép cũng tự trào ra.

Hạ thân truyền đến cơn đau xé rách da thịt, nội bích mẫn cảm nuốt lấy Nhiếp Hoài Tang, nếp uốn phấn hồng bị nong đến gần như nhẵn nhụi, mà Nhiếp Hoài Tang khó khăn lại chỉ tiến vào chưa tới một nữa.

Lam Cảnh Nghi trán đổ mồ hôi lạnh ướt hết cả tóc mái, hắn kịch liệt nhích người muốn thoát khỏi xâm phạm, phía sau đã bị chen đến rách cả nếp uốn non mềm.

Hắn gần như không còn sức đâu để chống cự, chỉ có thể gập người thều thào gần như van xin mà khẩn cầu.

"...Hư a...Nhiếp...Nhiếp Hoài Tang, ngươi dừng...dừng lại đi...a!"

Dừng lại, làm sao mà dừng lại, y còn muốn thảo phạt hắn, muốn nhìn thấy dáng vẻ bị vấy bẩn của hắn, khiến hắn không thể nào kiêu ngạo được nữa.

Khiến hắn trầm mê dưới thân y, khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Nhiếp Hoài Tang đè trên người hắn, một tay nâng hắn gác lên vai, thân dưới mở rộng đón nhận lấy mọi thứ của y. Nhiếp Hoài Tang thúc phần hông đâm mạnh vào huyệt khẩu, Lam Cảnh Nghi điếng người, thống khổ kêu lên, y lần này đã đem phân thân doạ người của mình hoàn toàn chen vào trong vách thành nóng bỏng thít chặt của hắn.

Y hừ nhẹ một tiếng, cảm nhận được khoái cảm dâng lên đến tận da đầu, khiến toàn thân y giống như rơi vào hố sâu của khoan khoái, nóng đến mức không thể quay đầu.

Lam Cảnh Nghi bị dày vò dưới thân y, đau đớn cùng nhục nhã từng hồi tra tấn hắn, đem hắn từ trên chân mây ngàn trượng nghiền nát xuống vực sâu thăm thẳm.

Nhiếp Hoài Tang chôn mình trong cơ thể hắn, chiêm ngưỡng thân thể trắng mịn đã ngập tràn dấu hôn dưới thân, nơi nào đó vẫn còn cắn chặt lấy y không buông.

Y chuyển động hông, lập đi lập lại động tác đưa đẩy nguyên thuỷ để gần gũi hắn, nội bích phấn hồng nuốt nhả Nhiếp Hoài Tang càng lúc càng thuận lợi.

Lam Cảnh Nghi đau đến trước mắt cũng mơ màng, hạ thân hắn đang cắn nuốt một cây gậy thịt thô nóng đến gần như bỏng lửa, hắn không thể tưởng tượng đến tần suất đưa đẩy này có thể đốt lên ngọn lửa hừng hực trong người mình.

"Lam Cảnh Nghi, nhìn ta! Nhìn xem ta làm ngươi." Y hôn mi mắt hắn, lạnh lùng ra lệnh.

Nhiếp Hoài Tang liên tục thúc đẩy, theo mỗi động tác ra vào cơ thể Lam Cảnh Nghi cũng ma sát kịch liệt dưới đất, cũng may có áo dạ lót bên dưới, nếu không lưng hắn cũg đã bị đất đá cọ đến rướm máu.

Lưng hắn không chảy máu, nhưng huyệt khẩu bên dưới dã rách đến không thể nào nhìn được nữa.

Nhiếp Hoài Tang cuối xuống ngậm lấy môi hắn, trao đổi mật ngọt, cũng là để đánh lạc đi cơn đau rách da nơi tư mật đáng xấu hổ kia, y cũng muốn đưa hắn vào trầm mê, khiến hắn đạt đến cảm giác hưng phấn không thể nào khước từ.

Lam Cảnh Nghi mơ mơ hồ hồ đón nhận cái hôn ướt át từ y, cảm xúc môi lưỡi quấn quýt vô cùng kích thích, nó xua đi phần nào đau đớn nơi xác thịt, thậm chí còn đốt lên khoái cảm rạo rực chạy khắp người hắn.

Y ôm hông hắn, đỉnh một cái thật mạnh, nơi nào đó trong vách thành bị chạm đến, Lam Cảnh Nghi cả người rung lên vì khoái cảm kỳ lạ đột nhiên xuất hiện.

Hắn bất giác kêu thành tiếng, rên lên thứ thanh âm đến hắn cũng không tin được. Mi mắt lim dim ngập nước, làn da trắng nõn phím hồng như hấp nóng, y nhìn đến cao hứng, nơi nào đó lại càng bị kích đến càng to lớn hơn.

"Lam Cảnh Nghi, tiểu thố tử, ngươi thật nóng." Y cuối người quấn lấy môi lưỡi hắn mà triền miên đốt lửa.

Lam Cảnh Nghi cắn răng muốn trốn thoát giao hợp đáng xấu hổ, nhưng Nhiếp Hoài Tang lại nhận ra được chổ mẫn cảm của hắn liền chuyển hông đẩy tính khí chạm tới nơi đó, quả nhiên cả người Lam Cảnh Ngh liền mềm nhũn xuống, nơi xương cụt truyền đến cảm giác gần như tê liệt, cổ họng phát ra thứ thanh âm mê loạn khó kiềm chế, Nhiếp Hoài Tang nghe đến cao hứng, y càng điên cuồng lập lại đâm rút như mãnh thú đói khát đang cắn xé con mồi, đem cả hai nhấn chìm trong bể dục của luyến tình si mê.

"...A...đừng, đừng...đâm chổ đó..." Lam Cảnh Nghi khàn giọng khẩn cầu, hắn muốn thoát ra từ trong cuồng loạn dâm mê, hắn không thể như thế này được.

Nhiếp Hoài Tang lại cố tình hiểu sai nghĩa, y thở dốc cuối xuống hôn lấy hắn, chỉ bạc kéo ra giữa bốn cánh môi mọng nước: "Đâm chổ đó? Được, nghe lời ngươi!"

Y ôm lấy thân thể mềm oặt của Lam Cảnh Nghi, hắc xích trói buộc tay chân được thu hồi lại, Nhiếp Hoài Tang đem thân thể hắn lật lại, từ đằng sau đỉnh tới, khiến cho Lam Cảnh Nghi từ trong đau đớn tìm thấy xúc cảm hưng phấn khó hình dung.

Cả khu rừng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng va chạm của xác thịt, tiếng thở dốc nặng nề, âm thanh khản đặc của thoã mãn phát ra từ trong cổ họng, giữa cánh rừng âm u tịch mịch, từng âm thanh vang lên rót vào tai càng thêm cuốn hút rạo rực.

Lam Cảnh Nghi bị cưỡng ép giao hoan đến gần như rơi vào ảo cảnh, hắn không còn biết đâu là thực, đâu là hư.

Hắn chỉ cảm thấy nhục nhã, từ bên trong cho đến bên ngoài.

Hắn không thể tin chính mình nằm dưới thân nam nhân lại có thể kêu đến thống khoái như vậy, y chà đạp tự tôn danh dự của hắn đến không thể cứu vớt được nữa.

Lam Cảnh Nghi bị lăn lộn đến kiệt sức mà ngất đi, hắn muốn đến khi tỉnh lại, mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Cánh rừng chỉ còn lại mỗi Nhiếp Hoài Tang vẫn còn điên cuồng chiếm hữu thân xác hắn, cũng không biết qua bao lâu y mới từ trong mê loạn thoát ra.

Nhiếp Hoài Tang ôm thân thể kiệt quệ của Lam Cảnh Nghi, đôi đồng tử sẫm màu vẫn không có lấy chút xao động nào, nhưng trong tâm can y lại khác, một mảng tối đen bất chợt lấp loé chút ngân quang ấm áp.

Một tay y ôm lấy hắn, vận lực đạp lên hắc xích mà quay trở lại Mạc gia trang.

Đến khi Lam Cảnh Nghi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, hắn trong mơ hồ mà mở mắt, không tỉnh thì thôi, một khi tỉnh lại thì hạ thân truyền đến đau nhức kinh người, tay chân bủn rủn không còn sức, eo lưng mỏi nhừ giống như vừa bị một hòn đá ngàn cân nghiền qua vậy.

Trước mắt hư ảo đến không thật, hắn muốn nhấc tay lên dụi mắt để nhìn cho rõ nhưng hắn phát hiện đến đầu ngón tay căn bản cũng không còn sức để nhúc nhích.

Là thực! Chuyện ngày hôm qua, dưới đạo quán Mao Sơn, tất cả đều là thực.

Nhiếp Hoài Tang nhập ma loạn tính, cưỡng ép chà đạp hắn.

Nực cười, thật sự quá nực cười.

Hắn hiện tại chỉ muốn dùng trường kiếm lấy cái mạng chó của y, đem y nghiền nát trong bãi tha ma trên Loạn Táng Cương.

Nắm tay Lam Cảnh Nghi vô thức siết lại kèm theo một cơn run rẩy lan đến toàn thân, hắn ngửa cổ hít sâu một hơi, khoé mắt rơi xuống một giọt nước trong đến lạnh lẽo.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy vào, Nhiếp Hoài Tang điềm nhiên đi vào, y ngồi bên mép giường, bởi vì Lam Cảnh Nghi nằm quay lưng lại nên y cũng không nhìn thấy hắn đã tỉnh.

Mà Lam Cảnh Nghi nghe thấy động tĩnh đệm giường lún xuống, bên cạnh có khí tức lạnh lẽo của y, cơ thể theo phản xạ liền dâng lên một sự cảnh giác cao độ.

Đối với hắn thì nam nhân này hiện tại chẳng khác gì một con thú hoang, hoang dã, dữ tợn, mất nhân tính.

Y giương tay chỉnh lại gối đầu cho hắn, thuận tiện xoay người hắn lại đối mặt với mình, mà Lam Cảnh Nghi cũng không có né tránh, hắn mở đôi mắt chứa đầy sát khí mà nhìn y.

"Tỉnh rồi? Có còn muốn chạy nữa không?" Nhiếp Hoài Tang nghiêng người nằm xuống bên cạnh, xốc chăn chui vào trong, bàn tay thô ráp tiếp tục xoa nắn khắp cơ thể mềm mại như ngọc của hắn.

Lam Cảnh Nghi theo bản năng liền muốn tránh khỏi đụng chạm của y, nhưng mà hắn vừa cử động thì sắc mặt cũng không mấy tốt lắm, cơ bản là bởi vì rất đau.

Nhiếp Hoài Tang bàn tay lướt xuống tới bụng dưới, ở nơi nào đó bắt lấy tính khí đang nằm yên của hắn.

Toàn thân Lam Cảnh Nghi liền phát run vì kích động, một tay cũng luồng vào muốn đẩy tay y ra: "Nhiếp Hoài Tang ngươi..."

Hắn nói được một nữa lại dừng nữa chừng, bởi vì phát hoảng với giọng nói gần như biến đổi của mình, một phần lại vì tay y ở bên dưới đang lấy lòng mà săn sóc phân thân của hắn.

Lam Cảnh Nghi cắn răng, đè nén cảm giác tê rần phát ra từ bụng dưới, lại phẫn nộ mà nhìn y, có điều hắn nhìn qua rất yếu đuối, trong mắt lại còn có ánh nước, Nhiếp Hoài Tang càng nhìn càng cảm thấy hắn đang làm nũng.

"Thích không? Có muốn không?" Nhiếp Hoài Tang hỏi hắn một câu lại gia tăng trừu sáp phía bên dưới, bên trên lại ngậm lấy yết hầu nhấp nhô của hắn mà gặm nhắm.

Lam Cảnh Nghi đối với hai phía kích thích cũng không thể kiềm chế được mà phát ra thứ âm thanh mê mẩn trong cổ họng.

"...Nhiếp...Nhiếp Hoài Tang, ta có...một thỉnh cầu..." Hắn một tay nắm lấy tay y, một tay lại siết chặt ga giường, cố gắng tỏ ra kiên cường hết mức có thể.

"Ồ? Thỉnh cầu? Kiêu ngạo như ngươi cũng hạ mình thỉnh cầu ta?"

Lam Cảnh Nghi trong lòng phát lạnh: "Kiêu ngạo của ta, ngươi cũng dẫm đạp rồi." Hắn thở dốc ra một hơi, nghiến răng nén giận.

Nhiếp Hoài Tang nắm lấy tính khí hắn, lại mô phỏng động tác đâm rút mà trừu sáp ngày một nhanh hơn.

"Đúng vậy, ta không cho phép ngươi kiêu ngạo trước mặt ta."

Lam Cảnh Nghi cắn môi, thở đến dồn dập, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi mà tiết ra trên tay y.

Tầm mắt mơ màng đọng nước, hắn ở trong lòng phát lạnh đến tái tê.

Nhiếp Hoài Tang hài lòng xoa nắn tinh dịch sền sệt trên tay, hướng hắn nói: "Nói nghe thử thỉnh cầu của ngươi."

"Đến đạo quán Mao Sơn,...dưới gốc cây đại thụ có chôn một quyển trục ký, ta muốn nó." Hắn không có nói thư tịch mà là nói trục ký.

Nhiếp Hoài Tang sắc mặt tối xuống, y một tay đầy bạch trọc luồng tới phía sau hậu huyệt vừa trải qua một trận dày vò tối qua, ngón tay y đưa bạch trọc vào trong cửa động nóng ẩm

Lam Cảnh Nghi rùng mình, theo bản năng muốn nhấc hông tránh khỏi xâm phạm, Nhiếp Hoài Tang lại không cho hắn trốn tránh, hắc xích từ bốn thanh giường túa ra tiếp tục trói lấy tay chân hắn, Nhiếp Hoài Tang một bên bóp lấy hông hắn, Lam Cảnh Nghi hít vào một hơi khí lạnh, ngón tay trong huyệt động đã khuếch trương đủ rộng, y liền thô bạo đưa phân thân mạnh mẽ tiến vào.

Cơ thể Lam Cảnh Nghi qua một đêm triền miên dày vò đã trở nên mềm rục, lý trí của hắn đều bị từng cú thúc dồn dập của y đánh tan thành bọt biển.

"A...ưm, dừng lại...cầu xin ngươi..." Kích thích đến quá đổi dồn dập khiến Lam Cảnh Nghi chẳng khác gì rơi vào biển dục, sai đến không sao sửa lại được.

Nhiếp Hoài Tang ôm hông hắn nâng lên, đồng thời hắc xích trói hai tay hắn cũng phối hợp mà biến mất, cơ thể Lam Cảnh Nghi bị y kéo mạnh về trước, hai tay theo đà gác lên vai y, đồng thời hắc xích rất phối hợp mà còng hai tay hắn lại.

Tư thế hiện tại chính là Nhiếp Hoài Tang nằm tựa vào thành giường, Lam Cảnh Nghi bị ép ngồi trên người y, toàn bộ tính khí cương cứng dũng mãnh của y đều được hắn nuốt trọn vào sâu nhất.

Lam Cảnh Nghi cắn môi đến bật máu, sâu, sâu quá.

Hắn có cảm giác chính mình cũng sắp bị xỏ xuyên qua rồi, hơi thở dồn dập đến đứt quãng, thanh âm ướt át đè nặng trong yết hầu.

Có chết, có chết hắn cũng không muốn lại kêu ra thứ âm thanh đáng xấu hổ như thế.

Cơ thể mảnh khảnh không chút sức phản kháng nằm trọn trong tay y, eo lưng bị trừu sáp đến sắp đứt lìa, mồ hôi tắm trên sóng lưng, nhiễu xuống thành giọt, theo đường cong lăn xuống gò bồng đào trắng trẻo rồi mất hút ở nơi đang điên cuồng giao hoan kia.

Hai tay cùng hai chân hắn đều đã rệu rã đến gần như không còn cảm giác, chỉ có thể mềm nhũn mà dựa vào y.

Khốn kiếp chính là, hắn như vậy mà có thể cảm thấy thoải mái, hắn vậy mà lại sinh ra ham muốn, mong y cứ như vậy ở bên trong hắn tiếp tục giao hoan.

Hắn điên rồi, chính là điên rồi.

Lam Cảnh Nghi buông xuôi, tâm hắn, đã đau đến không cách nào chữa lành.

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên chuyển mình, xoay người đặt hắn dưới thân, mà hai tay hắn vẫn còn bị còng bởi hắc xích nên lúc bị đặt xuống giường lại nhìn qua giống như đang ôm cổ y không muốn tách rời vậy.

Nhiếp Hoài Tang lại nổi hứng muốn trêu đùa, y cuối người hôn khắp trên mắt, mũi, môi, xuống tới yết hầu, rồi ngậm lấy hai viên thịt hồng trên ngực hắn cắn mút đến sưng đỏ cũng không buông ra.

Hắn trong cơn mê rên đến thống khoái, nữa tỉnh nữa mê mà đón nhận mưa rền rơi trên da thịt.

Lồng ngực Lam Cảnh Nghi theo từng cú thúc mà nhấp nhô thở dốc, cổ họng âm ỉ từng hồi kêu rên kín kẽ.

Hắn không muốn kêu, thật đáng xấu hổ, nhưng mà hắn không tự chủ được chính mình.

Nhiếp Hoài Tang đưa đẩy càng lúc càng kịch liệt, phân thân đã cương đến thẳng đứng của Lam Cảnh Nghi chọc vào bụng y, quy đầu vẫn còn rỉ ra chút bạch trọc trắng đục.

Y nhìn hắn đã bắn đến lần thứ hai liền nảy ra chút ý muốn bắt nạt, tính khí Nhiếp Hoài Tang đang ra vào như giã gạo lạ đột nhiên dừng lại, chậm rãi rút ra, đến khi chỉ còn lại đầu khấc nằm ngay cửa động liền cuối đầu thì thầm: "Muốn bắn sao? Cầu xin ta đi, ta sẽ giúp ngươi."

Bên trong Lam Cảnh Nghi lúc này trống rỗng đến kỳ lạ, hắn muốn thứ đó lấp đầy bên trong mình, hắn muốn cảm giác bị xỏ xuyên như lúc nãy.

Cảm giác sắp đạt đến cao trào nhưng không được thoả mãn khiến hắn bức rứt đến thống khổ.

Đừng dừng lại, hắn muốn nói, hắn muốn phát tiết, nhưng lời lên đến miệng lại bị hắn triệt để nuốt xuống.

"Ngươi thỉnh cầu ta, cũng cũng phải cho ta chút lợi lộc chứ?" Nhiếp Hoài Tang cuối xuống, đầu lưỡi như truy như đuổi mà quấn lấy cái lưỡi mê hoặc của Lam Cảnh Nghi, hút lấy mật ngọt, hút lấy từng hơi thở tỉ tê ngắt quãng của hắn.

Lúc Nhiếp Hoài Tang tách ra, trong miệng hai người vẫn còn kéo ra một sợi chỉ mỏng của triền miên mê loạn.

Lam Cảnh Nghi bên dưới đã ngứa đến đau khổ, huyệt động không tự chủ mà níu lấy phân thân đang nằm ở cửa huyệt non mềm kia, hắn gục đầu hức lên một tiếng, giọng nói đã khàn đến không còn nghe ra lúc ban đầu nữa.

"...Cho ta, xin ngươi...ưm, cho ta..." Lam Cảnh Nghi đã bị dục vọng ham muốn nhấn chìm, trên trán mồ hôi ánh lên từng giọt , lăn xuống sườn mặt.

Đuôi mắt khép hờ, đồng tử giãn ra rời rạc, gương mặt kiêu ngạo ngông cuồng giờ đã bị ham muốn xác thịt lấn át đi, trông hắn lúc này càng kiều mị, càng hấp dẫn đến mê hoặc.

Nhiếp Hoài Tang bắt gặp gương mặt đó của hắn, lại nghe thấy âm thanh khản đặc nỉ non bên tai khiến y xém chút nữa cũng đã bắn ra.

Y hừ nhẹ một tiếng, sau một đêm day dưa y cũng đã tìm được điểm mẫn cảm của hắn. Nhiếp Hoài Tang cuối xuống mút lấy dái tai hắn, thô bạo đẩy hông đỉnh về điểm mẫn cảm của Lam Cảnh Nghi.

Bị đỉnh một cái choáng váng, bên dưới hắn liền run rẩy co rút mà bắn ra, đồng thời huyệt khẩu non mềm cũng thắt chặt lại siết lấy tính khí Nhiếp Hoài Tang.

Chỉ nghe y thoã mãn đẩy hông càng kịch liệt, ngữa cổ mà rên lớn một tiếng đầy khoái lạc, bạch trọc tất cả đều xuất ra bên trong Lam Cảnh Nghi, đến phân thân y cũng không rút ra mà cứ như vậy ở bên trong hắn.

Nhiếp Hoài Tang ngã người xuống, ôm lấy cơ thể bị dày vò liên tiếp hai ngày của hắn, bàn tay luồng qua eo, cẩn thận mà ôm sát.

Lam Cảnh Nghi ngay lúc tiết ra lần thứ ba cũng đã sức cùng lực kiệt mà ngất liệm.

Y nằm phía sau hắn, gác cằm lên đầu vai gầy gò như xương hạc kia.

Trong đôi mắt trống rỗng vô cảm kia cuối cùng cũng loé lên một tia mỹ mãn.

Có điều tia mỹ mãn kia đến cũng nhanh mà vụt tan đi cũng rất nhanh, sớm đã không còn nhìn thấy gì nữa.

Nhiếp Hoài Tang ôm hắn nằm đến hừng đông liền rút tay trở dậy, phải nói rằng sau mấy tiếng hoang lạc kia y chưa từng chợp mắt.

Bởi vì lo lắng, bởi vì bất an.

Sợ đến lúc tỉnh dậy rồi, trong tay y chỉ là hư vô cùng lạnh lẽo.

Hừng đông sáng hôm đó Nhiếp Hoài Tang một mình rời khỏi Mạc gia trang, hướng đến Mao Sơn đạo quán mà đi tới.

Cửa gỗ khép lại, Lam Cảnh Nghi nằm trên giường cũng lặng thinh mở mắt.

Khi Nhiếp Hoài Tang đi khỏi y cũng không quên dùng hắc xích trói một chân hắn lại, phạm vi hoạt động không nhiều, tới mép cửa là giới hạn.

Hắn nằm nghiêng trên giường, chăn mền đắp kín cơ thể sau một đêm mê loạn.

Rèm cửa sổ màu kem đón ánh nắng nhạt nhòa ngoài kia, có điều trong phòng vẫn vậy, một màu hôi sắc âm u.

Chỉ cần lấy được thư tịch, hắn sẽ có thể trở về rồi.

Lam Cảnh Nghi trở mình, lúc này tầm mắt hắn tình cờ nhìn tới chân tường dưới cửa sổ.

Chân tường màu trắng ngà, trên đó nguệch ngoạc ghi một dòng chữ.

Lam Cảnh Nghi nheo mắt đọc thầm: "Tắm máu thời không, tế đao Bá Hạ!"

Sắc mặt Lam Cảnh Nghi chuyển thành một màu trắng bệch.

Thuyền trưởng: Cao trào tới rồi! Cao trào tới rồi! Cao trào tới rồi!
Cũng sắp Endgame rồi quí dị, hãy nhìn màn xử lý đi vào lòng đất của Nhiếp tông chủ.
Đcmn anh rape con trai ta thì anh nhắm mà chặt cu đi nha, ta là ta không gả đâu đấy.
Đợi người nhà con ta xuyên qua thì tôi vote đem anh đi thiêu sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top