Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đoản] Khi Liên Minh đóng kịch "Cô bé lọ lem"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Dẫn

CP: ẩn Dụ Hoàng

--

Liên minh vì làm hài lòng (?!) số đông người hâm hộ, quyết định đóng một vở kịch, kịch bản là <Cô bé Lọ Lem>.

Cuối cùng bốc thăm lựa chọn diễn viên như sau:

Dì ghẻ - Mạc Phàm

(Chủ tịch Phùng phê bình: ... Hy vọng cậu ta có thể lưu loát đọc kịch bản.)

Cha - Sở Vân Tú

(Chủ tịch Phùng phê bình: Hiếm có con gái tham diễn, vậy mà phải diễn nhân vật nam, tiếc quá...)

Chị gái độc ác - Kiều Nhất Phàm và Lưu Hạo

(Chủ tịch Phùng phê bình: Nhìn qua có vẻ khá đáng tin.)

Đức vua và hoàng hậu - Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu

(Chủ tịch Phùng phê bình: Ừm, hai người này dáng vẻ cũng rất đáng tin.)

Tiên nữ - Tôn Tường

(Chủ tịch Phùng phê bình: 185 chị tiên nữ...)

Đại thần: Lư Hãn Văn

(Chủ tịch Phùng phê bình: ... Hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dáng cựu thần của cậu ta.)

Hoàng tử: Hoàng Thiếu Thiên

(Chủ tịch Phùng phê bình: ... Có cảm giác không thở được...)

Lọ Lem: Diệp thần

(Chủ tịch Phùng phê bình: ... Khụ khụ khụ khụ... Thuốc... Đưa tôi thuốc...)

"Tôi cảm giác sẽ chẳng có ai muốn xem." Diệp Tu ngậm thuốc lá. "Tiểu Chu không diễn, ai muốn xem cái vở kịch con nít này chứ."

Khuôn mặt của liên minh·Chu Trạch Giai ở bên cạnh có chút ngượng ngùng cười cười.

"Sao nói thế được, không phải còn có tôi sao!" Tôn Tường rất bất mãn với kết luận của Diệp Tu. "Ngoại hình tôi cũng đâu có kém bao nhiêu!?"

"Đúng đúng, còn có tôi cơ mà." Hoàng Thiếu Thiên vỗ ngực, "Cam đoan với mọi người lần đầu tiên nhìn thấy hoàng tử tuấn tú đến vậy! Cuối cùng vẫn là tôi diễn vai hoàng tử, đây chính là định mệnh đó! Nói cho mọi người biết, lúc rút thăm từ rương á, cầm trong tay ba tờ giấy, thực sự rất khó quyết định là lấy hay bỏ! Sau đó dựa vào xúc cảm nhạy cảm của tuyển thủ chuyên nghiệp lão làng tôi thử sờ nếp nhăn của tờ giấy, điều này chứng tỏ tờ giấy trước đó đã có người cầm qua, cũng chính là tờ đã bị người khác bỏ, tờ giấy giống như vậy bản Kiếm Thánh tuyệt đối sẽ không bốc blablabla¥%#&~*¥&..."

"Thôi dẹp dẹp, tất cả mọi người giải tán! ~" Diệp Tu bịt tai hướng ra cửa.

"Ấy chờ một chút, đừng quên cầm kịch bản, mọi người cầm về học nhé." Đới Nghiên Kỳ cầm mấy xấp giấy phân phát. "Chủ tịch Phùng nói thời gian tập luyện là sáng mai."

"Còn phải tập luyện nữa á?"

"Ầy, tập luyện gì nữa, trực tiếp diễn thôi, mọi người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, cùng phối hợp diễn có gì là khó."

"Tiền bối Diệp Tu, những lời này thực sự logic chứ?"

"Làm sao? Chẳng lẽ em muốn tập luyện?"

"... Không muốn."

"Được được được, cứ quyết định vậy đi, đằng nào sáng mai chủ tịch Phùng cũng đâu có đến, sao biết được chúng ta có luyện tập hay không. Nhưng mà ngày mai chúng ta trực tiếp diễn luôn sao? Không có vấn đề gì chứ!? Diệp Tu ông có thể đàng hoàng học kịch bản không đấy, tôi cùng đối thủ của ông làm nhiều trò như vậy, ông mà quên lời tôi cũng không giúp ông đâu!"

"Ha ha."

...

Ngày hôm sau, phòng thử đồ.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!" Tôn Tường vừa thấy Diệp Tu đã bạo phát cười đến kinh thiên động địa. Cậu chỉ vào Diệp Tu, cười chảy cả nước mắt: "Diệp Tu trên người anh là cái gì thế, sao mới bọc đống vải rách đã chạy ra ngoài rồi?! Há há há há..."

"Câm miệng." Diệp Tu lạnh nhạt phun một hớp khói. "Ồ, chị đi đâu vậy hở chị tiên Balala (*)?"

(*) Một bộ phim hoạt hình Trung Quốc.

Tôn Tường đóng vai tiên nữ. Cũng không biết Đới Nghiên Kì lấy đâu ra chiếc váy dài lượt thượt cho cậu ta, phía sau còn gắn thêm đôi cánh đủ màu sắc. Tôn Tường thân cao, eo thon chân dài, kết quả mặc vào vẫn còn lộ một đoạn chân, cảm giác quả thực quá mức vi diệu (*). Hơn nữa còn dùng tóc giả để cos Athena...

(*) Nguyên văn: 突破天际. Bắt nguồn từ anime Gurren Lagann, thường được dùng với nghĩa trêu chọc.

Diệp Tu không khỏi quay đầu sang chỗ khác, không đành lòng nhìn Tôn Tường.

So với cậu ta, Diệp Tu đột nhiên cảm thấy mình được mặc cái giẻ lau rách nát này đã là đãi ngộ rất tốt.

Thật không biết thằng nhóc này mặc như vậy còn lấy đâu ra đắc ý khiêu khích người khác nữa...

Đức vua Vương Kiệt Hi cùng hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên đứng cạnh nhau, quần áo chỉnh tề. Không thể không nói hai người đó thay đồ xong đúng là... nhân mô cẩu dạng (*).

(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Hoàng Thiếu Thiên cũng coi như là anh tuấn tuấn tú. Đồ của Vương Kiệt Hi hơi rộng nhưng cũng không ảnh hưởng tới hình tượng uy nghiêm mạnh mẽ.

Hai người kia hiện tại đang đứng chung một chỗ, giễu cợt nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp phải mặc đồ con gái: Một người dùng cặp mắt không cân đối bễ nghễ nhìn chúng sinh, kẻ kia thì không ngừng spam bong bóng thoại quấy rối người khác.

"Có gì mà khoe khoang? Chú thấy hãnh diện khi được diễn con giai của mắt bự à." Diệp Tu đội tóc giả mặc bộ váy xám tro, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc. Nếu như lại nhìn kỹ một chút, nói không chừng còn có thể thấy râu ria trên cằm hắn.

Có Lọ Lem nào như vậy không...

Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên sẽ không bị những lời rác rưởi của Diệp Tu tác động, thế nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới, hình như lát nữa mình phải nhìn vào cái bản mặt của Diệp Tu rồi nói cả đống lời ngon tiếng ngọt.

... Hoàng Thiếu Thiên có cảm giác suy sụp hoàn toàn.

Vương Kiệt Hi cao quý liếc Hoàng Thiếu Thiên.

Sau đó hắn lại bễ nghễ nhìn qua đám tuyển thủ nam chuyên nghiệp đang chạy loạn trong phòng thay đồ.

- Hừ.

Người-đàn-ông-may-mắn-nhất Vương Kiệt Hi chỉ khinh thường một tiếng trong lòng.

Dưới con mắt của mọi người, vở kịch cứ thế bắt đầu.

Người dẫn chuyện do tuyển thủ Trương Giai Lạc sắm vai: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé Lọ Lem."

Diệp Tu choàng cái giẻ lau bước lên sân khấu.

"Mẹ của cô mất khi cô còn rất nhỏ, mà cha lại thương cô nên cưới thêm một người vợ, mẹ kế mang theo hai cô con gái..."

Em gái Sở Vân Tú đóng vai người cha bước lên sân khấu, dịu dàng tràn đầy tình thương của mẹ (?!) hướng về phía Diệp Tu mà mỉm cười: "Lọ Lem, con gái ngoan của cha, mau tới đây."

Diệp Tu bước tới.

Từ dưới sân khấu lại có thêm ba người bước lên: Mẹ kế Mạc Phàm, chị gái độc ác số 1 Lưu Hạo, chị gái độc ác số 2 Kiều Nhất Phàm.

Sở Vân Tú xoa xoa đầu Diệp Tu, dịu dàng mỉm cười nói: "Con gái ngoan, tới đây gặp mẹ và hai chị nào."

Kiều Nhất Phàm lấy cây nước của cậu đánh cược, cậu chắc chắn thấy khóe mắt tiền bối Diệp Tu co giật.

Lưu Hạo - kẻ vô cùng giỏi quan sát đương nhiên cũng thấy, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia vui vẻ.

"Em gái đúng là có vẻ đẹp trời ban, chị thấy mà yêu ~" Lưu Hạo có chút hả hê nói. Không thể không nói, cái giọng quái dị hắn vừa thốt lên xong ngược lại có mấy phần giống với giọng điệu của chị cả ác độc.

Quả thực quá không tôn kính tiền bối! Chị gái độc ác thứ hai Kiều Nhất Phàm quả thực muốn run lên rồi.

Cha Lọ Lem Sở Vân Tú thì nén cười đến nỗi hai vai cũng run rẩy.

Lọ Lem Diệp Tu lạnh lẽo cô quạnh ha ha cười một tiếng.

Hắn đánh giá Lưu Hạo, ung dung sửa lại lời kịch của mình: "Nào có, toàn thân chị mặc bộ đồ lòe loẹt, đâu có khác gì con thiêu thân."

"..."

Nội tâm chị hai độc ác Kiều Nhất Phàm: Có đúng là chúng ta đang diễn Lọ Lem chứ không phải Chân Hoàn truyện (*) không?

(*) Chân Hoàn truyện: Bộ phim xoay quanh những cuộc tranh đấu quyền lực và tình yêu của những nữ nhân trong chốn thâm cung vào triều đại Ung Chính nhà Thanh. Các phi tần lập mưu, tranh sủng và quyền lực của Hoàng đế.

Chân Hoàn là một thiếu nữ hiền lành, không màng danh lợi thế sự nhưng luôn bị hãm hại bởi những thế lực trong hậu cung. Hoàn cảnh buộc cô phải cứu lấy bản thân mình để rồi sau này cô trở thành phi tần quyền lực nhất trong chốn hậu cung.

Sắc mặt chị cả độc ác Lưu Hạo trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Hắn đè nén lửa giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười chỉ vào Diệp Tu nói: "Đi! Quét dọn sạch sẽ phòng bếp cho tao!"

Hắn vừa nói xong, Diệp Tu còn chưa có phản ứng gì, nhưng mẹ kế Mạc Phàm bên cạnh đang cầm tờ giấy nhỏ lập tức hóa đá. Bởi vì lời kịch hắn học nửa ngày, kết quả câu đầu tiên đã bị Lưu Hạo cướp mất.

Đạo diễn à cái này đâu giống trong kịch bản? Mẹ kế Mạc Phàm chớp chớp mắt, quay đầu về hướng cánh gà đằng sau, ánh mắt chờ mong nhìn Tô Mộc Tranh cầu cứu.

Tô Mộc Tranh vẫn quan sát tình huống trên sân khấu. Có thể nói cô chướng mắt nhất chính là Lưu Hạo, thế là cô hướng về phía Mạc Phàm cười lạnh một tiếng, tay khua khua trong không khí, ý chỉ: Đập hắn, đập hắn, hãy thể hiện tôn nghiêm của một người mẹ!

Mạc Phàm nhận được chỉ thị của Tô Mộc Tranh, nhất thời phúc chí tâm linh, bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn quả quyết tiến lên phía trước, đập đầu Lọ Lem Diệp Tu một cái, tích tự như kim mà phun ra hai chữ: "Mau lên."

...

Diệp Tu: "..."

Kiều Nhất Phàm: "..."

Sở Vân Tú: "..."

Lưu Hạo cũng sửng sốt, há miệng không biết nên làm vẻ mặt gì - không lẽ Diệp Tu dễ kéo thù hận như thế, ngay cả tiểu bối Hưng Hân cũng có oán niệm sâu sắc với hắn?

Dưới đài khán giả tỏ vẻ: Hu hu hu, Lọ Lem thật là đáng thương.

Mẹ kế Mạc Phàm làm xong một loạt động tác này, lại quay đầu nhìn Tô Mộc Tranh - a, vì sao Tô Mộc Tranh lại bụm mặt ngồi xổm dưới đất? Chẳng lẽ mình làm không tốt?

Mạc Phàm do dự quay đầu nhìn Diệp Tu, nghĩ thầm chẳng lẽ phải đập thêm vài cái mới thể hiện được sự xấu xa của dì ghẻ? Nhưng đây là Diệp Tu đó, hắn thực sự có chút không dám hạ thủ.

Cha Sở Vân Tú trên sân khấu nhanh chóng phục hồi tinh thần, cô có cảm tưởng nếu mình vẫn cứ bất động thì Mộc Mộc sẽ xông lên sân khấu mất! Vì vậy Sở Vân Tú hét lớn một tiếng, một chưởng đẩy Lưu Hạo. Lưu Hạo còn đang kinh ngạc chưa kịp hồi phục, mông trực tiếp hôn lên đất mẹ.

Cha Sở Vân Tú bảo vệ đứng trước Diệp Tu, chỉ vào Mạc Phàm: "Làm càn! Các ngươi đối trẫm... Đối với con tôi làm cái gì?

... Em gái Vân Tú à, thực ra em đang diễn <Chân Hoàn truyện> đúng không!?!

Nội tâm Lưu Hạo: Vì sao người đánh Diệp Tu là Mạc Phàm nhưng cô lại đẩy tôi?!

Nội tâm khán giả: Uwaa, đẩy tốt, thì ra cha Lọ Lem là người tốt!! Ông ấy vẫn rất thương yêu Lọ Lem!!

...

Nhưng nếu Lọ Lem không bị ngược đãi, vậy cốt truyện phát triển thế nào đây?!

Trên sân khấu năm người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Cho nên nói nam nhân đều không đáng tin cậy. Sở Vân Tú khẽ cắn môi, "A -" một tiếng, liền ngã xuống đất.

Diệp Tu & Mạc Phàm & Lưu Hạo & Kiều Nhất Phàm đều há miệng nhìn Sở Vân Tú: "..."

"Cha lại phát bệnh rồi! Thật khó chịu! Cha muốn chết!" Hai mắt cha Sở Vân Tú nhắm lại, vẻ mặt kiên quyết nói. "Lọ Lem, con phải sống thật tốt!"

Diệp Tu & Mạc Phàm & Lưu Hạo & Kiều Nhất Phàm: "..."

Sở Vân Tú nhìn bốn thằng đực rựa không có chút phản ứng nào, các ông không phối hợp à! Cô chỉ còn biết câm nín, trực tiếp ngửa cổ nhắm mắt lại, 'Tạch' rồi.

Diệp Tu & Mạc Phàm & Lưu Hạo & Kiều Nhất Phàm: "......... A?"

Trong cả đám vẫn là Diệp Tu phản ứng nhanh nhất, hắn nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, hô: "Cha! Cha đừng chết!"

Lưu Hạo cùng Kiều Nhất Phàm dã mã trên phản ứng kịp, cũng ngồi xổm xuống cạnh cha Sở Vân Tú, vẻ mặt kinh hoảng: "Cha, cha đừng chết!"

Chúa có thể làm chứng vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ tuyệt đối không phải là giả, bọn họ thực sự bị cái kịch tình như ngựa hoang chạy rông dọa sợ rồi...

Chỉ có Mạc Phàm trầm mặc đứng yên tại chỗ.

Hắn căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đạo diễn à cái này đâu có giống trong kịch bản?!

Cho nên hắn chỉ có thể duy trì bộ mặt tê liệt, lãnh diễm đứng tại chỗ, nhìn ba người 'Nhìn qua là nữ nhưng thực chất là nam' quây thành một vòng, ngồi chồm hổm cạnh người 'Nhìn qua là nam nhưng thực chất là nữ'.

Khán giả: Chậc, mẹ kế này thật máu lạnh! Chồng chết mà không có phản ứng gì! Đúng là di sản dẫn vào cửa, trượng phu mặc kệ chôn!

...

Dừng ở đây, kịch tình thế này thực sự không phát triển nổi nữa.

Đới Nghiên Kỳ nhanh chóng hạ tấm màn xuống, cảnh này xem như kết thúc.

Người dẫn chuyện tùy cơ ứng biến rất nhanh, nhanh chóng nói: "Cứ như vậy, người cha thương yêu Lọ Lem cũng qua đời..."

Nếu cha Sở Vân Tú đã vì kịch tình có thể tiếp tục phát triển mà vinh quang hy sinh, vậy thì cảnh cô mang quà về cho ba đứa con cũng không cần diễn nữa.

Lúc tấm màn kéo ra lần nữa, trên sân khấu chỉ còn lại một mình Lọ Lem Diệp Tu.

Lời dẫn chuyện lại vang lên -

"Lọ Lem phải chịu sự hành hạ của mẹ kế hơn mười năm..."

Diệp Tu lấy tay che mặt, ý tứ đại khái là: Tui đang khóc.

"Lọ Lem chẳng khác gì kẻ hầu người hạ..."

Diệp Tu khom lưng cầm lấy cái chổi bên cạnh, làm xong tư thế.

"Ngày ngày phải làm việc nhà..."

Diệp Tu bắt đầu cầm cái chổi ở trên sân khấu quẹt quẹt.

"Ngày ngày vẫn phải làm việc nhà..."

Diệp Tu tiếp tục cầm cái chổi ở trên sân khấu quẹt quẹt...

"Ngày ngày tiếp tục phải làm việc nhà..."

Diệp Tu vẫn cầm cái chổi ở trên sân khấu lười biếng quẹt quẹt...

Người dẫn chuyện giống như bị diễn xuất xuất sắc (?) cùng với kỹ thuật tinh tế (?!) của Diệp Tu làm cho sợ ngây người, dừng một chút mới đọc tiếp: "... Lọ Lem dần trở nên gầy yếu..."

Động tác Diệp Tu dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ phải làm sao để thể hiện được những lời này. Suy nghĩ một thoáng, hắn liền ôm chặt cánh tay của mình, cố gắng co mình lại cho giống cuộn vải.

Thế nhưng rất hiển nhiên hắn thất bại.

Người dẫn chuyện có vẻ càng nội thương nghiêm trọng hơn, khán giả dám cược bọn họ có thể nghe thấy thanh âm nén cười.

Người dẫn chuyện suýt nữa không thể thở tiếp tục đọc: "... Nhưng Lọ Lem lại ngày càng trở nên xinh đẹp..."

Diệp Tu suy nghĩ một chút, vẻ mặt không đổi tiếp tục lấy tay bưng mặt.

Một tiếng rầm vang lên.

Qua hơn nửa ngày.

Lời dẫn chuyện rốt cuộc một lần nữa vang lên: "Mãi cho đến một ngày, Hoàng tử tổ chức vũ hội, mời tất cả thiếu nữ khắp kinh thành tham gia."

... Chắc chắn đã đổi người dẫn chuyện rồi! Đừng tưởng rằng khán giả nghe không hiểu chứ?! Giọng nói này là Trương Tân Kiệt phải không!? Người dẫn chuyện vừa nãy bị sao vậy?

Nội tâm khán giả dưới đài kêu gào.

Thời điểm mẹ kế Mạc Phàm cùng hai chị gái ác độc Lưu Hạo & Kiều Nhất Phàm đi lên sân khấu, đập vào mắt là tư thế quét rác không hề tiêu chuẩn của Diệp Tu.

... Có thể dùng chổi như cây lau nhà, mài cũng coi như là nhân tài.

Lưu Hạo oán thầm.

"Lọ Lem, bọn tao sẽ tới dự vũ hội của hoàng tử. Mày đố kị phải không ah ~ ha ha ha ha ha!" Lưu Hạo cười to phách lối.

Khán giả: ... Diễn xuất chị gái ác độc này đúng là y như thật.

"A, em thật hâm mộ." Lọ Lem Diệp Tu cầm chổi, hai mắt khép hờ lười biếng nói.

Khán giả: Hoàn toàn không nhìn ra chút ao ước nào...

Thanh âm người dẫn chuyện lãnh tĩnh không chút gợn sóng lần nữa vang lên: "Lọ Lem ở nhà làm cực khổ làm việc."

Diệp Tu tiếp tục cầm cái chổi quẹt quẹt.

"Cô cũng rất muốn tham gia vũ hội của hoàng tử nên thương tâm bật khóc."

Diệp Tu dùng tay xoa xoa khuôn mặt trước sau như một của hắn.

"... Đúng lúc này, một tiên nữ xuất hiện trước mặt Lọ Lem."

Tôn Tường 1m85 mặc chiếc váy dài, đeo một đôi cánh lớn cánh nhỏ chạy tới, đứng trước mặt Diệp Tu.

...

"Oa, chị thật đẹp, chị là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây." Diệp Tu dùng thanh âm bình thản nói.

Tiên nữ cao to lộ nửa đoạn chân nhỏ - Tôn Tường liếc Diệp Tu. "Ta là tiên nữ. Lẽ nào em không nhìn ra sao?"

Nội tâm khán giả: Không nhìn ra...

Lọ Lem Diệp Tu: "A, nhìn ra chứ. Ngoại trừ tiên nữ, làm gì có ai có thể thuần khiết mỹ lệ đến vậy."

Khán giả: ...

"Lọ Lem hiền lành xinh đẹp." Tôn Tường cảm giác cánh trên lưng đang dần tụt xuống, không khỏi tự dùng tay đỡ. "Ta có thể giúp em hoàn thành giấc mộng. Nhưng em..."

Diệp Tu lặng lẽ nhìn tiên nữ trước mặt dùng hàng loạt tư thế nâng đôi cánh trên lưng, lúc xoay thành S khi vặn thành B.

"À, cái này, ừm..." Tôn Tường dùng sức nâng vai, hy vọng cánh không rơi xuống, "... Trước mười hai giờ đêm em phải trở về, vì phép thuật sẽ biến mất..."

Tiên nữ Tôn Tường vì đôi cánh mà thấy vô cùng phiền phức, hắn nhịn không được tay hơi dùng lực.

Rắc.

Tiên nữ tháo ra một mảnh cánh của mình.

"..." Lọ Lem Diệp Tu và tiên nữ Tôn Tường đều trầm mặc nhìn cánh trong tay Tôn Tường.

Khán giả cùng nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp sau cánh gà cũng trầm mặc.

Cứ yên tĩnh như vậy một hồi.

Tôn Tường nhìn đôi cánh bung ra, cảm thấy không thể an toàn trở về nữa rồi.

Diệp Tu đỡ trán, nói: "Tiên nữ, chị cần tháo cả cánh để biến ra xe bí ngô sao? Cám ơn chị, em rất cảm động."

Tôn Tường lúc này cơ trí phục hồi tinh thần lại: "A, a, không sai, là thế này."

Nói xong, Tôn Tường giơ lên mảnh cánh nhỏ sặc sỡ, nói: "Hô biến... !" - còn rung rung làm rơi hai chiếc lông chim.

Tô Mộc Tranh ở sau tấm màn vội vàng đem chiếc xe bí ngô cho Phương Duệ đẩy lên sân khấu.

Phương Duệ đại đại đóng xa phu lảo đảo cưỡi xe lên sân.

Khán giả tiếp tục hắc tuyến.

Đây là xe bí ngô? Chứ không phải là xe xích lô dán thêm giấy hình bí ngô à?!

...

Giống như nghe thấy tiếng nghị luận dưới đài, Tôn Tường nâng cánh ho khan một tiếng, nói: "Hôm nay ta hơi mệt, pháp lực không đủ, cho nên chỉ có thể biến ra thế này."

Lọ Lem Diệp Tu biết nghe lời nói tiếp: "Không sao, dù sao cũng là xe ba bánh chạy bằng điện, em rất hài lòng."

"........."

Việc đã đến nước này nhiều lời vô ích, Diệp Tu quả quyết vén quần lên, hào hùng bước lên xe ba bánh chạy bằng điện. Theo động tác của Diệp Tu, giấy dán bí ngô cũng rung lên.

Xa phu Phương Duệ đạp chân một cái, xe bí ngô ba bánh "brừm brừm" chạy về phía sau sân khấu.

Tiên nữ Tôn Tường ở trên sân khấu vẫy cánh (đây là thật là lấy tay vẫy cánh), vui vẻ tiễn Lọ Lem đi xa.

Tấm màn sân khấu lần nữa hạ xuống.

Khi tấm màn lần nữa kéo lên, khung cảnh đã được chuyển thành hoàng cung.

... Đừng tưởng các người sơn màu vàng không sót thì chúng tôi không biết lâu đài này cũng dùng giấy dán.

Liên minh còn có thể nghèo nữa không?!

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên đứng giữa sân khấu, mẹ kế Mạc Phàm mang theo chị cả độc ác Lưu Hạo cùng chị hai độc ác Kiều Nhất Phàm đứng ở một bên.

Kiều Nhất Phàm: "A! Mẹ, chị nhìn xem, Hoàng tử thật là ~ anh tuấn tiêu sái!"

Lưu Hạo: "Đúng vậy! Ta thật muốn," Hắn nghẹn một lát, tiếp tục nói: "... Thật muốn, gả cho chàng!"

...

Lúc này, Lọ Lem Diệp Tu từ dưới sân khấu đi lên.

Lúc này hắn đã đổi tạo hình, giống như những cô gái khác, mặc váy dài, làn váy còn dài loạt soạt. Không biết có phải là ảo giác hay không, bước chân hắn đi lên có chút bất ổn.

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên đứng ở chính giữa sân khấu, hướng về phía Diệp Tu với tư thế ngắm nhìn rất giống Tôn Ngộ Không.

"A, cô nương kia thật mỹ lệ."

... Lời kịch thật ngắn. Đại khái là Hoàng Thiếu Thiên cũng đã rất cố gắng để không ói ra đi?

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên: "Ta muốn mời nàng khiêu vũ!"

Nói xong, Hoàng Thiếu Thiên tiến lên phía trước hai bước.

Sau đó.

Hắn đột nhiên rầm một tiếng, ngã trên sân khấu.

Lọ Lem: "..."

Đức vua & hoàng hậu: "..."

Khán giả: "..."

Mặt Hoàng Thiếu Thiên chạm đất, (đất: chính diện tôi đấy!!) nửa ngày mới tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy.

Hoàng hậu Dụ Văn Châu phản ứng nhanh nhất, liền vội vàng tiến lên nâng Hoàng Thiếu Thiên lên: "Thân ái... Hoàng nhi. Con có sao không? Có bị thương hay không?"

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên rơm rớm nước mắt che mũi: "Không, không sao..." Hắn cầm lấy tay hoàng hậu Dụ Văn Châu đứng lên, "Con không sao, đội... Mẫu hậu."

Bị té thế này cũng không thể trách Hoàng Thiếu Thiên được. Hắn vốn thấp hơn Diệp Tu hai centimet, nhưng vở kịch này lại yêu cầu cả hai cùng đứng trên sân khấu, Diệp Tu làm rơi giày pha lê, nhất định phải đi đôi giày cao gót. Hoàng Thiếu Thiên là hoàng tử nên chắc chắn phải cao hơn Lọ Lem, cho nên Đới Nghiên Kỳ không chỉ chuẩn bị cho hắn đôi giày đế cao, còn cho vào trong ba miếng đệm lót.

Hoàng Thiếu Thiên sau khi đi vào, có cảm giác sợ độ cao.

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên cùng Lọ Lem Diệp Tu khiêu vũ.

Khán giả: ... Đừng hòng lừa chúng tôi, chúng tôi có đọc truyện đấy nhé! Hai người chỉ là đang đứng yên lắc lư chứ khiêu vũ cái mịe gì!?!

"A, nàng là công chúa ta yêu nhất. Nàng động lòng người, như vậy; mỹ lệ, như vậy..." Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu đều dùng đôi mắt cá chết nhìn nhau, Hoàng Thiếu Thiên mặt không đổi đọc lời kịch đầy yêu thương. "Trái tim ta, từ hôm nay trở đi, chỉ thuộc về nàng. Ta vô, vô cùng, yêu nàng..."

Khán giả: Hoàng Thiếu Thiên vậy mà cũng có ngày nói lắp.

Nội tâm Hoàng Thiếu Thiên thực sự rất muốn rít gào: Con bà nó đệch đệch đệch!!! Nhìn lão Diệp Tu trạch nam này khen mỹ lệ, cho dù là ai cũng sẽ nói lắp được không?! Không những vậy còn phải bày tỏ! Bày tỏ!! Trời ạ cái này về sau nhất định sẽ trở thành lịch sử đen tối của mình, Diệp Tu có thể dùng chuyện này cười nhạo mình một trăm năm TAT...

- Thực ra sẽ không có chuyện đó đâu Kiếm Thánh đại đại. Cậu không cảm thấy lần diễn kịch này của Diệp Tu sẽ trở thành lịch sử đen tối hơn cả cậu sao.

Diệp Tu yên lặng cúi thấp đầu, đại khái tỏ ý mình đang rất thẹn thùng.

Kỳ thực là bởi hắn đột nhiên phải đối diện Hoàng Thiếu Thiên cao hơn hắn, cảm giác không quen lắm...

Bên kia sân khấu đức vua cùng hoàng hậu nâng ly rượu đỏ (nước trái cây).

"Thân ái, nàng em, có vẻ như hoàng nhi đã tìm được cô nương nó yêu." Đức vua Vương Kiệt Hi dùng thanh âm mừng rỡ nói.

"Đúng vậy, cô nương thật mỹ lệ làm sao! Thiếp hi vọng hai đứa sẽ được hạnh phúc." Hoàng hậu Dụ Văn Châu cũng đáp lại bằng giọng nói vui mừng.

Khán giả: ...

Tuy hơi khó nuốt trôi cảnh đội trưởng hai đội Lam Vũ và Vi Thảo hòa thuận, nhưng nếu không tính Lưu Hạo thì có thể nói vở kịch này hai người diễn tốt nhất.

Người dẫn chuyện: "Hai người cứ như vậy, nhảy, nhảy..."

Người dẫn chuyện: "Nhảy, nhảy..."

Người dẫn chuyện: "... Nửa đêm đã tới."

Lúc này từ bộ phận âm thanh vang lên tiếng keng keng của tháp chuông.

Lọ Lem Diệp Tu: "A, em phải đi rồi."

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên: "Không được, ta không để nàng đi!" kỳ thực hắn đã biết nghe lời mà buông lỏng tay ra.

Diệp Tu đẩy Hoàng Thiếu Thiên một cái, chạy tới phía sau sân khấu.

Hoàng Thiếu Thiên giơ tay Nhĩ Khang (*) chậm chạp đuổi theo.

(*) Tay Nhĩ Khang:

Đột nhiên.

Diệp Tu bị vấp phải váy dài, ngã xuống.

... Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên trong lúc nhất thời không biết có nên đuổi theo Lọ Lem hay không.

Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên trong cái khó ló cái khôn, lần nữa rầm một tiếng, cũng ngã xuống đất.

Nội tâm cơ trí của Hoàng Thiếu Thiên: Ha ha ha như vậy tui sẽ không thể đuổi kịp Lọ Lem, tui đúng là thiên tài... Diệp Bất Tu ông còn không mau chạy đi!

Khán giả: "..."

Các ông đang chơi trò gì thế?

Củ cải trắng té, củ cải trắng té, củ cải trắng té rồi lại đến cà rốt té?!

Lúc này, Lọ Lem Diệp Tu khó khăn bò dậy. Hắn tháo đôi giày cao gót ra, nghiêm túc ném xuống đất, sau đó xách làn váy chạy xuống sân khấu.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn đôi giày pha lê ném tới trước mặt mình: "..."

Hắn cũng muốn vứt đôi giày đế cao với ba miếng đệm lót.

Lúc này, đại thần Lư Hãn Văn vội vã chạy tới: "Hoàng tử điện hạ! Ngài không sao chứ!"

Hoàng Thiếu Thiên không để ý tới hắn. Hắn cầm đôi giày thủy tinh Diệp Tu để lại đứng lên.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn theo hướng Diệp Tu chạy đi, ánh mắt xa xăm vẻ mặt nghiêm túc nói: "... Nữ nhân dám chạy khỏi ta, nàng vẫn là người đầu tiên!"

"... =口="

Cứu mạng, bá đạo tổng tài không phải là phong cách của cậu đâu Thiếu Thiên!

Hoàng Thiếu Thiên cầm đôi giày thủy tinh của Lọ Lem tiếp tục tự do phát triển lời kịch, biểu tình tà mị quyến cuồng: "Tìm! Tìm cho ta! Cho dù phải lục tung cả đất nước này lên cũng phải tìm ra nàng cho ta!"

"Lại dám chạy đi trước mặt ta! Hừ, nếu nàng muốn dùng lạt mềm buộc chặt để hấp dẫn ánh mắt của ta, vậy thì nàng thành công rồi!"

"Chết tiệt, chưa từng có nữ nhân nào dám đùa giỡn với trái tim của ta!"

"Nữ nhân, nàng cứ như vậy xông vào tầm mắt của ta, ta sẽ không để nàng dễ dàng chạy mất như vậy đâu! Nàng châm lửa, thì phải chịu trách nhiệm dập lửa!"

...

Toàn trường đều yên lặng.

Diễn viên trên sân khấu và khán giả ở dưới đều dùng vẻ mặt ngây ngốc nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

Bọn họ đều bị kinh hãi.

Lúc này Dụ Văn Châu mặc bộ váy của hoàng hậu trầm mặc nghĩ, sau khi về đội, nhất định phải kiểm tra điện thoại của Thiếu Thiên xem rốt cuộc mỗi ngày em ấy đọc tiểu thuyết gì.

... Thế nhưng việc đã đến nước này, Dụ Văn Châu không thể làm gì khác hơn là dựa vào kinh nghiệm thu thập cục diện rối rắm nhiều năm, đi tới bên cạnh hai đội viên của anh. Anh đẩy đẩy Lư Hãn Văn đang dại ra: "... Khụ, còn không mau đi chấp hành mệnh lệnh của hoàng nhi."

Lư Hãn Văn như vừa mới tỉnh ngủ "A!" một tiếng, đáp lại Hoàng Thiếu Thiên "Thần xin tuân mệnh" rồi lui xuống.

Tấm màn sân khấu vạn năng lại kéo xuống.

Tấm màn lần nữa kéo lên, không thấy tòa thành màu vàng nữa, khung cảnh lại trở về nhà Lọ Lem.

Lọ Lem Diệp Tu đổi lại quần áo vải, lại cầm cái chổi - vật bất ly thân quẹt quẹt.

Mẹ kế Mạc Phàm mang theo chị cả độc ác Lưu Hạo và chị hai độc ác Kiều Nhất Phàm đi tới.

Kiều Nhất Phàm: "... Hừ, tức chết mất, hoàng tử chỉ mời con, con nhóc xấu xí đó khiêu vũ."

Đừng nói với giọng run run đó chứ, đồng chí Kiều Nhất Phàm.

Lưu Hạo: "Thật là ghê tởm! Lọ Lem, việc giao cho mày làm xong chưa?"

Diệp Tu: "Xong rồi."

Lưu Hạo: "..."

Mạc Phàm nhìn qua tình huống bế tắc trước mặt, phát hiện lời kịch của mình chỉ có thể nói: "Ngủ đi."

...

Người dẫn chuyện: "... Sáng hôm sau."

Lư Hãn Văn mang theo một đôi giày hoan hỉ chạy lên sân khấu.

Khán giả: ... Đậu xanh sáng hôm sau! Lọ Lem với mẹ và chị gái đứng trên sân khấu cả đêm không nhúc nhích sao?!

Lư Hãn Văn: "Hoàng tử có lệnh, tất cả thiếu nữ trong thành đều phải đi thử đôi giày này."

Chị cả Lưu Hạo & chị hai Kiều Nhất Phàm: "Để ta đi thử để ta đi thử!"

Chị cả Lưu Hạo thở hồng hộc, không đi vừa.

Chị hai Kiều Nhất Phàm làm bộ cố gắng cho chân vào chiếc giày, kết quả dùng sức một cái, vậy mà chân chui tọt vào thật!

Khán giả: ...

Kiều Nhất Phàm: "... Ai, tôi cũng không đi vừa!"

Khán giả: ... Đừng có thản nhiên nói dối được không.

Vì vậy Kiều Nhất Phàm bắt đầu cố gắng tháo giày ra, cuối cùng dưới sự trợ giúp của đại thần Lư Hãn Văn cũng tháo được chiếc giày pha lê xuống.

Lư Hãn Văn gian khổ lau mồ hôi trên trán: "... Tiểu thư cũng không đi vừa, vậy thì không phải là người Hoàng tử muốn tìm."

Khán giả: Nhóc làm ăn như vậy Hoàng tử nhà nhóc có biết không?!

Diệp Tu ung dung đi tới, nói: "Để anh thử cho."

Khán giả: Lạy hồn! Đừng đem thói quen xưng hô vào diễn kịch chứ!!!

Diệp tu dễ dàng đi vừa đôi giày pha lê, dù sao đạo cụ cũng là dựa theo kích cỡ của hắn mà chọn.

Lư Hãn Văn: "Thì ra tiểu thư chính là người Hoàng tử muốn tìm!"

Diệp Tu: "Ừm, đúng vậy."

Lư Hãn Văn: "Vậy xin hãy cùng tôi về hoàng cung để báo với hoàng tử điện hạ!!"

Diệp Tu: "Được. Ấy từ từ, để tôi đập vỡ một chiếc giày đã."

Lư Hãn Văn: "Vậy tiểu thư nhanh lên một chút."

Khán giả: ... Hai người đều từ bỏ chữa bệnh rồi phải không...

Lời dẫn chuyện: "... Từ đó về sau, Hoàng tử và Lọ Lem sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi!"

(Hoàng tử Hoàng Thiếu Thiên: "... A?! Chờ đã?! Đoạn cuối tui không được lên sân khấu sao? Không phải chứ? Sao lại cắt phần diễn của tui!? Tui là hoàng tử cơ mà! Mọi người không thể như vậy!!! -" [tay Nhĩ Khang]

Hết chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top