Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đoản] [Trịnh Hiên] Trịnh Hiên biến thành Vương Kiệt Hi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Vương Kiệt Hi + Trịnh Hiên] Sáng sớm Trịnh Hiên bị tiếng đồng hồ reo đánh thức, phát hiện mình đã biến thành Vương Kiệt Hi.

Author: 冷烛西窗

Lời tác giả: Không phải cp, là sản phẩm atsm khi A Hiên xuất hiện trên trang bìa bản Đài. Cả fic là chuyện nhảm.



Một buổi sáng bình thường bắt đầu khi chuông báo thức reo lên.

Trịnh Hiên mơ màng đưa tay với lấy di động, màn hình khóa là huy hiệu to tổ chảng của chiến đội Vi Thảo sáng lên chói mù hai mắt anh.

........ Clgt? Chắc chưa tỉnh ngủ rồi, áp lực như núi luôn.

Anh nghĩ thế rồi nhắm mắt lại, thật thỏa mãn chợp mắt thêm 15 phút nữa mới lười biếng ngồi dậy, mò điện thoại nhìn thử, vẫn là ........ màu xanh lục quen thuộc.

Màn hình tối đi trong lúc anh đơ người, ánh sáng trên mặt kính phản chiếu một đôi mắt thân quen, hai mắt to nhỏ nổi danh toàn liên minh.

Có người gõ cửa, giọng nói đôn hậu của Hứa Bân từ ngoài cửa truyền vào: "Đội trưởng? Đội trưởng đã dậy chưa?"

Ôi, đội phó nhà người ta, Trịnh Hiên nhớ lại phương thức đạp cửa lôi dậy của đội phó nhà mình, cảm thấy bi thương thật sâu sắc.

Nếu Hoàng Thiếu Thiên ở đây á, thể nào cũng nhào tới nắm tóc anh mắng: Lúc này còn đờ người cái gì hả! Mau nhìn cậu kìa! Cậu biến thành Vương Kiệt Hi luôn nhá! Vương! Kiệt! Hi! Ế! Mắt! To! Nhỏ! Uầy!

Hứa Bân bên ngoài không thấy trả lời, lại gõ cửa mấy lần: "Đội trưởng? Đội trưởng?"

Bấy giờ Trịnh Hiên mới hồi thần: "Dậy rồi, xong ngay đây."

Lúc rửa mặt trong phòng vệ sinh còn nhìn gương ngẩn người mấy phút, Trịnh Hiên mới bắt đầu nghĩ đối sách.

Ồ, hơn mét tám góc nhìn đúng là khác nhau nha, cảm giác không khí cũng mát mẻ hơn nhiều, ôi, thấp hơn cả Hoàng Thiếu thật là áp lực như núi mà, cũng may còn có Tiểu Lô.............. Đúng rồi, giờ hẳn nên tìm đội trưởng hỏi phải làm sao nhỉ.

Anh lấy di động của Vương Kiệt Hi, mở khóa bằng vân tay, không được, nhắc nhở nhập mật mã. Vương Kiệt Hi không cài đặt mở khóa bằng vân tay.

Mật mã của Vương Kiệt Hi là gì nhỉ, nghe Hoàng Thiếu nói ổng không có bạn gái, có lẽ là sinh nhật ổng, nhưng sinh nhật ổng là ngày nào thế............ Hình như là cung cự giải..........

Trong phòng huấn luyện Vi Thảo, mọi người đợi nửa ngày rốt cục cũng thấy đội trưởng đến muộn nhà mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Trịnh Hiên: "Mọi người........ Mọi người còn nhớ sinh nhật tui không?"

Cả đội: ................

Vương Kiệt Hi bị tiếng đạp cửa dồn dập đánh thức, giường nệm êm ái dưới thân không giống xưa lắm, anh thấy mình lại hơi không khống chế được cơn buồn ngủ ập đến.

"Dậy đê! Mở cửa rồi! Mau dậy mau dậy nào! Đừng có trốn trong phòng không nói gì nha, tui biết cậu đang nằm lì trên giường đó! Trịnh Hiên tui nói cậu biết, không dậy là mai tui bán cậu cho Vi Thảo á! Để Vương Kiệt Hi trị cậu biết tay! Sợ không, sợ không hả? Sợ thì dậy nhanh lên_____"

Cửa bị kéo ra từ bên trong, chủ phòng mét 73 ánh mắt lấp lánh nhìn chòng chọc Hoàng Thiếu Thiên ngoài cửa, dường như ẩn tàng nội tâm của linh hồn mét 81.

Vương Kiệt Hi có chút dở khóc dở cười mà dòm vị đồng sự đáng ghét đang đứng cửa, đối phương đã kinh ngạc rồi bất chợt vỗ vai anh: "Hôm nay làm gì mà nhanh thế? Ăn thuốc chuột hả?"

Vương Kiệt Hi đỡ trán: "Tui hơi hiểu tình huống thế nào rồi, tui muốn gặp Dụ đội."

Hoàng Thiếu Thiên liếc anh từ trên xuống dưới, nhạy bén phát hiện ra đồng đội hôm nay không đúng lắm, cánh tay khoác lên bả vai anh: "Thấy anh như thấy đội trưởng, có chuyện gì trước tiên chia sẻ với anh chút chứ."

Đoạn này nên phối với tiếng cười gian trá nữa. Mí mắt Vương Kiệt Hi run lên.

Khi Dụ Văn Châu nhận được điện thoại rồi tới ký túc xá của Trịnh Hiên, Hoàng Thiếu Thiên đang dang chân ngồi trên ghế, tư thế lưu manh ác bá: "Gọi đội phó, gọi đội phó, tui bây giờ là đội phó của anh, không gọi đội phó kêu anh Thiên cũng được á."

Vương Kiệt Hi hiểu đối với người này trừ "vô hình đại pháp" không còn biện pháp nào tốt hơn, chỉ đứng lên chào hỏi cùng Dụ Văn Châu: "Dụ đội."

Dụ Văn Châu nghe trong điện thoại biết sơ sơ tình huống: "Tui từng nghe qua chuyện linh hồn xuyên qua, thật không nghĩ tới lại xảy ra với hai người, Vương đội hiện tại định làm gì?"

Vương Kiệt Hi đúng là bình tĩnh khác thường: "Việc này ngược lại tui cũng có biện pháp giải quyết......."

Dụ Văn Châu cao thâm khó dò nhìn Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cao thâm khó dò ngó Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu: "Anh cần gì?"

Vương Kiệt Hi: "Chỉ cần Dụ đội gọi điện cho Trịnh Hiên, phiền cậu ta buổi tối 12h gọi video với tôi, à, đúng rồi, còn phiền cậu ấy chăm sóc đội ngũ, đừng để đội viên phát hiện."

Trịnh Hiên này, hơi lười chút, nhưng cũng sẽ không để xảy ra sai lầm lớn gì đi.

"Ôi, A Hiên này rất xấu tính xấu tính," Hoàng Thiếu Thiên thở dài, "Này........... Anh ở đây bái phật phù hộ đội viên Vi Thảo nhà anh đi."

Trịnh Hiên gọi cho Dụ Văn Châu, chậm rãi xoay người bước trong hành lang, lại xoắn xuýt tiếp.

Đi huấn luyện cơ bản? Tuy rằng qua thi đấu đều có thể suy đoán ra thuộc tính trang bị bạc nhưng dùng Vương Bất Lưu Hành luôn có cảm giác như mình đang thăm dò cơ mật của chiến đội Vi Thảo vậy......... Dường như không tốt lắm nha, nhưng không huấn luyện lại dễ gây nghi ngờ.

Hứa Bân đi ngang qua WC: "A, đội trưởng, đang nghĩ đến kết quả trận đấu với Bá Đồ à?"

Trịnh Hiên: "Phải, tui đang thử tìm thẻ tài khoản chuyên gia đạn dược cân nhắc cách đánh bại Trương Giai Lạc."

Hứa Bân: Đội trưởng không hổ là đội trưởng, quả nhiên có chú ý!

Trịnh Hiên lén lút huấn luyện một lát, kín đáo đứng lên quan sát đội viên Vi Thảo.

Ầy, phòng huấn luyện Vi Thảo kỉ luật thật tốt, đội viên yên tĩnh lại biết điều, không giống Lam Vũ nhà mình, Hoàng Thiếu nói quá nhiều, đội trưởng lại kệ ảnh, thật là áp lực như núi luôn.

Đi đi đi đi đến phía sau Lưu Tiểu Biệt, lưng người sau chấn động, càng ngồi thẳng thêm.

Trịnh Hiên lại dán mắt vào QQ lấp lóe dưới góc phải màn hình của cậu, ảnh chân dung rất quen thuộc, chính là Lô Hãn Văn của Lam Vũ nhà anh đây mà.

Trịnh Hiên hắng giọng: "Tiểu Biệt này, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Lưu Tiểu Biệt rất hồi hộp.

Lưu Tiểu Biệt rất thấp thỏm.

Lưu Tiểu Biệt nhìn đội trưởng mắt to càng thêm to, mắt nhỏ lại càng nhỏ hơn.

Trịnh Hiên: "Em gần đây cùng Tiểu......... Lô Hãn Văn rất thân thiết ha."

Lưu Tiểu Biệt lúng túng: "Chỉ PK mấy trận thôi, tên nhóc kia quá quấn người."

Lòng bảo vệ con em nhà mình của Trịnh Hiên bốc lên: "Lô Hãn Văn là đứa bé ngoan, em cứ thường PK với em ấy đi, trao đổi tình cảm nhiều chút."

Lưu Tiểu Biệt: ".........."

Không biết có phải áo giác của cậu không, hôm nay đội trưởng lưng không phải thẳng tắp, khí thế cũng rất thả lỏng, lúc nhắc tới Lô Hãn Văn, vẻ mặt tác hợp duyên trời vô cùng quỷ dị.

Có một loại, cảm giác vi diệu, gọi là OOC.

Dưới ánh mắt hoài nghi của cậu, Trịnh Hiên mau chóng kêu cậu về phòng huấn luyện, nhìn Lưu Tiểu Biệt vừa đi vừa ngoái đầu lại, cảm giác mệt tâm.

Ôi, Vương đội thật sự khó giả mà, áp lực như núi.

Nhà ăn Vi Thảo không có xá xíu nhỉ, áp lực như núi.

Tại sao trận pháp của Vương đội chỉ làm được lúc 12h đêm, áp lực..... như núi.

Vương Kiệt Hi lại rất nhàn nhã, Dụ Văn Châu tuyên bố Trịnh Hiên không khỏe muốn nghỉ ngơi, đổi lại là, cùng, Hoàng Thiếu Thiên PK.

Đây cũng không phải là đại sự gì, coi như huấn luyện miễn dịch với lời rác rưởi mà, gian phòng Vương Kiệt Hi mở cấm phát ngôn, Hoàng Thiếu Thiên hận không thể từ phòng huấn luyện chạy tới đánh anh.

Đánh xong mấy ván, Hoàng Thiếu Thiên còn không ngừng lải nhải trên khung chat trong phòng đấu, Vương Kiệt Hi bình tĩnh đi lấy cốc, quay về liền thấy một câu: "Tui nhớ tới ổ D trong máy Trịnh Hiên rất nhiều phim truyền hình, anh nếu thấy chán không có việc gì làm có thể coi thử", tay run lên, nửa cốc nước hắt vào áo sơ mi.

Đều nói Lam Vũ tự do cởi mở, đúng là không lừa mình mà.

Vương Kiệt Hi cởi áo mở tủ tìm đồ, lấy ra áo T-shirt trên mặt in [Áp lực như núi] đủ màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, không biết là mặc cuối tuần hay là vì đồng chí chống phân biệt đối xử ( =))) Các bạn thường hiểu đồng chí theo nghĩa nào thì nó chính là nghĩa thế đấy =))) Cờ 7 màu =))) ). Tủ quần áo của vị đồng sự này còn sống động hoạt bát hơn anh nghĩ nữa, Vương Kiệt Hi xoắn xuýt xách một cái áo hình mèo mặt to mặc lên.

Không biết hôm nay mọi người có tập luyện tốt không, anh nghĩ, đã quên nói Trịnh Hiên buổi tối phải kiểm tra phòng dặn đội viên đi ngủ, Lam Vũ có vẻ không có thói quen này.

Anh đang tự hỏi có nên nhắn tin cho Trịnh Hiên không, đã có người gõ cửa rầm rầm bên ngoài, Lô Hãn Văn giọng còn non nớt từ ngoài vọng vào: "Anh Hiên ơi anh Hiên, em mang cho anh thịt xào chua ngọt nè!"

Tương lai Lam Vũ đem cơm hộp đặt vào lòng Vương Kiệt Hi: "Anh Hiên không sao chứ? Anh hôm nay không tới làm mọi người rất lo lắng."

Cậu nói rồi thận trọng quan sát sắc mặt Vương Kiệt Hi: "A, đúng là mắc bệnh rồi, anh Hiên vẻ mặt đoan chính thực đáng sợ!"

Vương Kiệt Hi: "........"

Lô Hãn Văn ngồi trên ghế đối diện Vương Kiệt Hi, vui vẻ khẽ đung đưa đôi chân nhỏ nhắn trong không trung, dường như có điều muốn nói.

"Có chuyện vui gì muốn nói sao?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Ánh mắt Lô Hãn Văn phát sáng: "Có có, hôm nay Tiểu Biệt tiền bối PK với em, Tiểu Biệt tiền bối còn nói đội trưởng của ảnh nói ảnh là tụi em phải thường xuyên bàn luận cùng nhau nha."

Mí mắt Vương Kiệt Hi run lên, động tác nhỏ này rơi vào ánh mắt cực tốt của Lô Hãn Văn liền biến thành ý tứ ngợi khen, cậu liền vui vẻ nhảy khỏi ghế tựa bám lấy vai Vương Kiệt Hi lắc lư: "Ye ye ye, sau này có thể thường xuyên pk cùng Tiểu Biệt tiền bối rồi, anh Hiên buổi tối em mời anh uống trà sữa!"

Giọng Hoàng Thiếu Thiên vang vọng trên hành lang: "Lô Hãn Văn! Thịt xào chua ngọt của anh đâu?!"

Lam Vũ tự do cởi mở, đúng là không lừa mình mà. Vương Kiệt Hi yên lặng ăn thịt xào.

12 giờ, thành phố B và G cách nhau chừng 2000km, 2 cái notebook tản ra ánh sáng yếu ớt.

Trịnh Hiên ngáp một cái, ở đầu kia video Vương Kiệt Hi nhìn mặt mình lười nhác, ho khan hỏi: "Vương Bất Lưu Hành trong phòng tui hả?"

Trịnh Hiên lộ ra vẻ mặt đan xen giữa "Anh lại nuôi Vương Bất Lưu Hành trong phòng ngủ" và "Oa có đội viên nữ đúng không, thật không dễ dàng mà", nhìn khắp xung quanh rốt cục phát hiện ra bồn cây trên ban công, nâng nó đến trước máy tính.

Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm Vương Bất Lưu Hành.

Vương Kiệt Hi dùng khuôn mặt Trịnh Hiên thâm tình nhìn chằm chằm Vương Bất Lưu Hành.

Vương Kiệt Hi dùng khuôn mặt Trịnh Hiên thâm tình nhìn chằm chằm Vương Bất Lưu Hành 15 phút.

"Được rồi." Lúc Trịnh Hiên sắp ngủ luôn rồi, Vương Kiệt Hi nói, "Đi ngủ đi, sáng sớm mai dậy là ổn rồi."

Sau một giấc ngủ an tâm, Vương Kiệt Hi mở mắt ra, ừ, phòng của mình, cầm lấy điện thoại xác nhận một lúc, ừ, điện thoại của mình.

Rốt cục trở về, Vương Kiệt Hi tâm tình rất tốt rửa mặt dùng cơm, mãi đến tận khi Hứa Bân lo lắng đi theo anh nhắc tới Lưu Tiểu Biệt sao còn chưa tới huấn luyện.

Không chừng tối qua tán gẫu cùng Lô Hãn Văn quá trễ, Vương Kiệt Hi phỏng đoán, nhấc chân đi tới trước cửa phòng ngủ của Lưu Tiểu Biệt.

"Tiểu Biệt, dậy đi."

Một lát sau cửa chậm rãi mở ra, Lưu Tiểu Biệt bên trong vẻ mặt tan vỡ.

"Vương đội, tại sao tui còn ở đây," anh nói, "Thực sự là áp lực như núi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top