Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[Đoản] [Tuyển thủ] Cậu Tôn, nhín thêm chút nữa đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu đề: Cậu Tôn, nhín thêm chút nữa đi!

Tác giả: Rơm (Rome Mo)

Thể loại: fanfic, OOC

Tình trạng: hoàn thành (oneshot)

Độ tuổi: 10+

Giới thiệu: Trước khi Diệp Thu phong độ xuất hiện ở cửa Hưng Hân, một vài sự cố nho nhỏ diễn ra trong nội bộ Gia Thế.

+++

Khi viết xong, mình chợt cảm thấy, thế giới phức tạp nhường ấy, thuyền BaekBama cũng có cơ lắm chứ đùa XD

+++

Lưu ý:

Nhân vật trong fic không thuộc về tác giả.Thời điểm hiện tại (khi viết cái này), hiểu biết của mình về TCCT mới dừng lại ở chương 564 theo bản edit của nhà , chém bậy mọi người thấy đừng spoil nhen :3

- - -

Tưởng cậu không biết chắc? Đám người này thực ra chẳng hề coi trọng cậu! Tôn Tường hậm hực ngồi một góc, bắn tia nhìn chết chóc ra bốn phía.

Từ khi Diệp Tu đi, Tô Mộc Tranh chả thèm cả nể ai nữa, hoạt động chung của chiến đội trốn được liền trốn. Cô nàng đương nhiên biểu thị thái độ: đội - trưởng - mới - là - cái - cóc - khô - gì?

Số còn lại hầu hết đang bu xung quanh phó đội Lưu Hạo. Trong mắt Tôn Tường, Lưu Hạo chẳng có tài cán gì mà được vị nể như vậy, chỉ có thể có một nguyên do: hắn là vây cánh còn lại của tên Diệp Thu khốn kiếp!

Tôn Tường nào hay, số người ủng hộ Diệp Tu đích thực không thèm ngồi cùng Lưu Hạo, càng không thèm để mắt tới cậu. Còn những người muốn gây cảm tình với đội trưởng mới một chút? Nhìn aura sát nhân của cậu ta xem, ai dám lại gần nữa. Chiến đội Gia Thế có lịch sử hình thành lâu đời cùng với sự xuất hiện của Liên Minh, đủ thời gian để tồn đọng bao vấn đề dây mơ rễ má mà Tôn Tường chân ướt chân ráo tới, tuổi đời non choẹt làm sao nhìn ra được. Kết quả mọi sự cậu đều đổ lên đầu tên khốn kiếp đã về vườn mà làm sao cái tên hắn vẫn phủ trùm lên mọi vinh quang của Gia Thế.

Diệp Thu khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Tình cảnh nhục nhã ở Ngôi Sao Tụ Hội lại bất tri bất giác tua lại trong đầu, mùi bia đọng lại trong họng trở nên đắng không thể tả. Tôn Tường cậu đã bao giờ chịu cảnh ê chề như vậy chứ? Rồng Ngẩng Đầu thì có cái vẹo gì? Cậu cũng làm được! Làm tốt hơn tên đó gấp trăm lần! Chỉ có lũ kém cỏi mới trầm trồ trước thứ dễ ợt như thế!

Tôn Tường có tư cách mắng ai? Bởi cậu thua trắng rồi! Không chỉ một trận ấy. Cậu thua Diệp Thu trong lòng Hàn Văn Thanh, thua Diệp Thu trong lòng chiến đội Gia Thế. Những mùa giải gần đây, hắn sa sút. Nhưng hắn vẫn cứ là đấu thần trong lòng người hâm mộ. Còn cậu? Đứng trước hắn, cậu chẳng có gì cả. Ai cũng trông đợi sự chuyển mình của Gia Thế, họ nào có hay, Tôn Tường còn gấp gấp mười họ. Xông lên, khiêu chiến, đè bẹp đối thủ, Tôn Tường hung hăng bung tất cả năng lượng của mình để tất cả phải thấy đằng sau Nhất Diệp Chi Thu lúc này là Tôn Tường! Người sẽ viết nên trang sử mới của tài khoản cấp thần này là Tôn Tường! Người sẽ sáng lập vương triều mới cho Gia Thế là Tôn Tường!

Cậu mới là hiện tại và tương lai của chiến đội, còn Diệp Thu chỉ là quá khứ!

Lẽ giản đơn và hiển nhiên đến vậy, dường như không mấy ai chấp nhận. Tôn Tường nóng nảy thể hiện mình, kì tích chẳng đến như mong đợi. Mỗi trận thua, cái tên Diệp Thu lại ồn ào trong miệng người hâm mộ như một lời nguyền rủa.

Nhiều đêm giấc ngủ không yên, cậu nhìn thấy Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu đứng song song, lặng lẽ nhìn cậu. Ngày ấy trước khi rời đi, hắn nói gì đó. Trong giấc mơ, hắn cũng nói, chỉ là cậu không nghe được. Có lẽ hắn đang chế giễu cậu. Thiếu ngủ dẫn đến tinh thần sa sút, có hôm luyện tập mắc sai lầm liên tục, Tôn Tường điên tiết đập tan nát một cái bàn phím, phải đền tiền cho CLB. Mối hận của cậu với Diệp Thu vì thế ngày càng sâu.

Cậu thề phải đè bẹp hắn, bằng bất cứ giá nào. Thời gian rảnh hầu như Tôn Tường dành để vùi đầu nghiên cứu những trận đấu trước đây của hắn. Xem nhiều đến nỗi, có khi cậu vô thức bắt chước phong cách của hắn mà không hay. Có khi tự nhận ra, có khi là do ánh mắt của đội viên bắn tới cậu mới tỉnh ngộ. Cái bóng to lớn của Diệp Thu cứ ăn mòn cậu từng ngày. Cầm Nhất Diệp Chi Thu trong tay, Tôn Tường chẳng hề cảm giác được đó là nhân vật của mình. Chiến mâu Khước Tà từng theo tên đó giết địch bốn phía, có khi nào đột ngột quay lại đâm ngược cậu một nhát?

Cơn ác mộng choàng tỉnh giữa trưa bị ánh mặt trời chói chang thiêu rụi. Căn phòng đẹp nhất Gia Thế của đội trưởng, giường hắn nằm ngày xưa, ghế hắn từng ngồi, thậm chí trong phòng nơi nào cũng nhàn nhạt mùi thuốc lá. Tôn Tường không đổi phòng, cũng không kể với ai ác mộng của mình. Chỉ có kẻ hèn nhát mới chạy trốn, còn lâu Tôn Tường mới hèn nhát!

Cô độc giữa đồng đội, Tôn Tường vẫn cắn răng nỗ lực mỗi ngày. Trên cương vị một đội trưởng, cậu cho rằng mình phải trở thành kẻ mạnh nhất, dùng bạo lực nghiền nát mọi đối thủ, xông thẳng tới Quán quân. Khi đó Diệp Thu, chiến đội, người hâm mộ, tất cả đều phải ngước nhìn cậu! Cậu phải sáng lập ra vương triều của riêng mình!

So với ngày đó mang mĩ danh "thiếu niên thiên tài" bước vào giới chuyên nghiệp, cậu hiện tại càng gần với tham vọng hơn, chẳng có lí do gì phải sợ hãi trước một kẻ đã không còn đáng là đối thủ trên chiến trường đỉnh cao nữa.

Trò chơi vốn đơn thuần, Liên Minh hình thành, mọi thứ không còn như trước. Đây nào phải câu chuyện cổ tích tiêu diệt quái vật thì anh hùng sẽ làm vua? Chính cậu đã xác định Diệp Thu chỉ còn là quá khứ, lại vẫn hồ đồ cho rằng hắn là kẻ địch lớn nhất đời mình, diệt xong hắn... thì sao? Vốn nên để mặc thời gian. Diệp Thu cũng thế, mà đấu thần cũng thế, thời gian sẽ chậm rãi chôn vùi tất thảy. Vũ khí vô địch cậu có trong tay chính là thanh xuân trước mặt. Quá uổng phí khi cứ tiêu xài nó trên người hắn như vậy!

Đạo lí ấy Tôn Tường lại không nhận ra. Tôn Tường hiểu rõ mình là thiên tài gặp thời, đam mê và nỗ lực cậu bỏ ra không thua bất luận kẻ nào, vì sao thành tựu vẫn chưa tới? Vì sao? Nếu không có cái tên Diệp Thu treo lơ lửng trên đầu cậu, cậu sẽ bay cao bay xa hơn phải không?

Người đầu tiên nhận ra đống vỏ lon bia tung tóe xung quanh Tôn Tường là Lưu Hạo. Mọi người không rõ tửu lượng Tôn Tường thế nào, chỉ thấy mặt cậu càng uống càng tái, hai mắt tối sầm. Không biết đây là biểu hiện của cao thủ ngàn chén hay là dạng càng say càng lịm. Có điều bầu không khí u ám dày đặc bao quanh tân đội khiến mọi người hơi rén, cuối cùng Lưu Hạo đành lãnh nhiệm vụ hỏi han boss to nhất trên bàn tiệc một phen.

Người vừa bước vào phạm vi công kích liền nhận thấy ngay tâm trạng của Tôn Tường rõ ràng đã tụt xuống âm độ một cách vô cớ, dùng ánh mắt chém gã thành nghìn mảnh. Bộ dạng im lặng này của cậu còn đáng sợ hơn vẻ mặt hung dữ khi PK nhiều lần. Lưu Hạo nhũn chân lui một bước. Con bà nó sao đội trưởng Gia Thế thằng nào thằng nấy đều đáng ghét!

Tôn Tường lừ lừ đứng dậy. Áp lực chiều cao khiến cả bàn tiệc thoáng chốc im lặng, vô thức nhích ra xa một tí. Khác hẳn vị đội trưởng lù rù như cọng bún thiu của họ trước đây, vị này trên đấu trường dũng mãnh mà ngoài đời cũng có thể PK chết người nha!

Tôn Tường không nói gì, cũng không té xỉu như dự kiến của một số người, cậu rất thong thả quẩy ba lô lên lưng, rời tiệc. Đám tuyển thủ mười mấy tuổi đầu bỏ học bỏ hành chơi game không nhiều người được gia đình ủng hộ nên Tết âm lịch mà người ở lại vẫn đông đúc. Bữa cơm năm mới này những năm xa kia từng rất náo nhiệt. Không khí rời rạc não nề không chỉ mình Tôn Tường cảm thấy, chỉ là cậu không đeo mặt nạ cười như hầu hết mọi người.

Đợi người đi khuất hẳn rồi, một người mới nói:

- Cậu ta say chưa nhỉ?

Một người khác lại nói:

- Mà đội trưởng đủ tuổi uống bia chưa? Ai để sang đó lắm bia vậy?

- Có tuổi uống bia hả ba? Có thì cũng đủ rồi. Nhể?

- Có mà. Luật mới sửa đổi cách đây...

Câu chuyện càng lúc càng quên béng Tôn Tường. Lưu Hạo trông thì mời rượu tới tấp, thực chất chẳng uống bao nhiêu, vẫn tỉnh táo lắm. Gã thoáng cảm thấy Tôn Tường say rồi, song lại nghĩ, có chuyện xảy ra cũng chẳng liên quan đến mình, có chuyện thật có khi còn là cơ hội tốt cho gã.

Trời biết, thứ bia duy nhất Tôn Tường từng tiếp xúc là trong món tôm hấp bia, gà nướng bia các thể loại. Cốc nước vàng vàng để trên bàn, trong cơn hờn giận, cậu cứ tưởng là soda trà chanh, nốc một ngụm hết sạch. Sau đó... say luôn, tới nỗi chẳng biết mình đang uống cái gì nữa, cứ nốc vậy thôi. Càng uống, giác quan càng mụ mị đi, những gương mặt đáng ghét nhòe mờ, tốt quá!

Chính phủ đã có khuyến cáo về việc hạn chế rượu bia trong dịp Tết. Đặc thù Liên Minh toàn những người trẻ tuổi sống xa nhà, xì căng đan rượu bia năm nào cũng có, các CLB cũng phải rút kinh nghiệm, phổ biến nghiêm ngặt điều lệnh hạn chế thức uống có cồn tới toàn thể tuyển thủ và nhân viên. Những năm trước Diệp Tu cầm trịch bàn tiệc, vui thì vui mà không có tình trạng cởi trần múa bụng trước cổng trụ sở. Sau Diệp Tu bị cô lập, sinh hoạt chung lần nào cũng mặt nặng mày nhẹ, các phe cánh hằm hè cắn nhau, thằng nào ngu đi chuốc say mình chứ.

Giờ đội trưởng đương nhiệm lang thang bên ngoài trong tình trạng say khướt như thế này, ông chủ Gia Thế nên cầu nguyện ma men Tôn Tường không phải dạng phá làng phá xóm đi!

Tôn Tường bồng bềnh trôi ra ngoài. Thần trí cậu không được tỉnh táo lắm. Nội tâm rối beng bởi bao chuyện phiền lòng. Cậu không muốn hít thở bầu không khí ngột ngạt ở Gia Thế nữa, ba lô trên lưng rồi nhưng cũng đâu thể về nhà.

Một bóng người ngoài cửa thu hút tầm mắt của Tôn Tường. Tàng cây che khuất mặt, cơ mà cái dáng quen lắm. Tôn Tường gõ gõ đầu, cố nhớ ra là ai. Đáp án cứ cút bắt không chịu hiện ra, cậu bực mình, phăm phăm lại gần nhìn cho rõ mặt một phen.

Nói về cái người kia, bữa nay hắn đã phải gác hết công việc, đi tìm ông anh già đầu còn lêu lổng nhà mình. Chuyện là Diệp Tu giải nghệ xong cũng không thèm báo cho gia đình là đi đâu, Diệp Thu lần đầu xuất hiện trước cổng Gia Thế với trọng trách lùng bằng được cậu hai Diệp gia mang về.

Cái mà Tôn Tường nhìn thấy là gã khốn kiếp nào đó ăn mặc hết sức bảnh chọe. Cái mà Diệp Thu nhìn thấy...

- Ô, không phải tân đội trưởng Gia Thế đây sao? Hân hạnh hân hạnh!

Cậu trai trước mặt cao hơn cậu cả cái đầu mặt mũi nhăn nhó, ăn mặc theo xì tai rất bụi bặm. Lúc xem poster Diệp Thu từng nghĩ tay nghề photoshop của Gia Thế khá như vậy mà chờ bảy năm mới có cơ hội trưng mặt đội trưởng lên, kể cũng tội. Chẳng ngờ hóa ra người thật trông cũng được lắm, biểu tình còn nghênh ngang dữ tợn hơn trên hình nhiều.

Đối với nhà họ Diệp, Tôn Tường cũng là một nhân tố - dù vô tình hay cố ý - tạo "cơ hội" cho Diệp Tu rời bỏ con đường sai lầm, quay về chính đạo. Không rõ Diệp Tu nghĩ sao về Tôn Tường chứ ba má Diệp rất hài lòng với kết quả này. Trong mắt họ, số dư tài khoản ngân hàng thảm không nỡ nhìn của Diệp Tu mới chứng tỏ năng lực sinh tồn ngoài xã hội của hắn.

Tôn Tường mới gặp Diệp Tu vài lần ngoài đời, cộng thêm tình trạng say bí tỉ, làm sao đủ sáng suốt để phân biệt hai anh em sinh đôi vốn giống nhau như hai giọt nước. "Tân đội trưởng" rồi hai tiếng "hân hạnh" đính kèm nụ cười xã giao chói mắt khác gì xỉa xói cậu. Kết quả... Tôn Tường bùng cháy! Cậu thộp lấy cổ tay Diệp Thu, hét lên:

- Lần này mi trốn đâu đồ rùa rút đầu!

Diệp Thu dở khóc dở cười, đụng phải ma men rồi.

- Cậu Tôn, cậu nhầm người rồi. Tôi là Diệp Thu.

- Hử? Ai chả biết! Diệp Thu thì sao? Có gì đáng khoe khoang! Đi! PK! PK! PK!

Tràng "PK PK" của Tôn Tường chứng minh sức ảnh hưởng của Hoàng Thiếu Thiên thật không tầm thường. Cứ khi nhắc tới chữ PK mọi người đều sẽ vô thức nhớ tới tràng "pê ka pê ka pê ka" như súng liên thanh của cậu ta, không hiểu sao rất quyến rũ người ta vọt ra miệng. Tôn Tường vô tình bị Hoàng Phiền Phiền ám mà không biết.

Hai người một lớn một nhỏ giằng co trước cổng Gia Thế hồi lâu, xui xẻo nỗi trực ban đi nhậu nhẹt đằng trực ban, cổng trong khuất mắt đường phố, chẳng ai đến cứu Diệp Thu khỏi tên dở hơi thở ra toàn mùi bia rượu này. Cực chẳng đã, hắn phải vỗ vai tên nhóc to xác đang phát khùng, đáy lòng thông cảm cậu ta ngồi trên ghế đội trưởng cũng không dễ dàng, bị Diệp anh trả đũa sao đó phát điên, thân là em thay mặt an ủi nạn nhân cũng phải đạo:

- Rồi biết rồi. Cậu siết thế tôi vẹo tay đấu thế nào nữa! Báo chí đăng tin tân đội trưởng hành hung cựu đội trưởng bây giờ.

Dầu gì cũng là "Diệp Thu" cả, có hơi khác "Diệp Thu" mà Tôn Tường đang nghĩ đến thôi. Bỗng ý tưởng nảy ra, Diệp Thu cảm thấy anh trai giả dạng mình suốt 10 năm, bao nhiêu nguyền rủa oán hận của đối thủ và anti-fan đều dập lên đầu hắn hết, giờ hắn cũng giả dạng ổng đi phá hoại một phen, có gì người ta trốc đầu ổng ra trả thù, hắn phủi tay áo một cái là sạch không quan hệ.

Tôn Tường nới lỏng nắm tay nhưng không chịu buông, lầu bầu:

- Anh không được lơ tôi nữa. Đấu nghiêm túc. Tôi thắng... Nhất Diệp Chi Thu là của tôi.

Diệp Thu nghe không hiểu gì cả, hắn chỉ đưa ra được mỗi kết luận là hình như thằng nhóc này không phải ghét ông anh mình mà còn... "thầm thương trộm nhớ" ổng nữa. Trông người to vậy chứ mặt vẫn còn nét trẻ con, chẳng có ai nhắc nhở để say khướt thế này. Nhớ ngày xưa ông anh mình ra ngoài chưa được bao lâu đã tập tành hút thuốc, riết rồi nghiện không bỏ được, Diệp Thu thu lại ý xấu, nói:

- Được. Vậy phải vào trong mới có máy chứ, ha? - Không để ý mình dùng giọng "trưởng bối" dỗ dành.

Ý hắn định là vô trong đó để người của Gia Thế đưa đội trưởng của họ đi nghỉ ngơi, còn hắn sẽ hỏi han tình hình của Diệp Tu. Chẳng ngờ bên trong còn biết bao nhiêu duyên cớ sâu xa, Tôn Tường bực tức đáp:

- Không!

- Thế cậu tính sao? - Diệp Thu đến bó tay. Hay là cứ tri hô lên cho người ta biết? Nhưng mà hô to gọi nhỏ lại không phải phong cách của hắn.

Không nói không rằng, thằng nhóc cướp miếng cơm của ông anh lôi ông em đi xềnh xệch. Diệp Thu đi được vài bước chợt nhận thấy Tôn Tường vẫn nắm tay hắn, một trước một sau, trông có vẻ hài hòa tình cảm chết đi được. Hắn vội níu áo thằng nhóc lại, nói:

- Khoan khoan cậu Tôn ơi! Bỏ tay ra cái đã tôi có chạy đi đâu đâu. Định đi đâu thì cậu cứ đi trước, tôi theo sau được rồi.

Tôn Tường trừng mắt, rõ ràng không tin lời Diệp Thu. Cậu ta hất đầu một cái, kiêu ngạo ra lệnh:

- Thế thì anh phải đi cạnh tôi, cấm chạy.

Diệp Thu lặng lẽ nội thương. Thích thật phải không? Nhóc này thật ra thích Diệp anh bỏ xừ ra phải không hở!?

Đáng tiếc fan Gia Thế không biết mặt Diệp Tu, bằng không cảnh hai thế hệ đội trưởng vui vẻ dạo phố chắc chắn sẽ khiến họ xúc động tới rơi lệ; đám paparazi mà chộp được hình cũng coi như xong, tha hồ mà sốt dẻo, giật tít. Hên cái là từ khi Diệp đội thần bí giải nghệ, không còn người rình rập trước cửa Gia Thế nữa.

Tôn Tường khi say bản tính cố chấp và kiêu ngạo chỉ có tăng theo cấp số nhân. Diệp Thu đi tụt lại một tí là bị lườm ngay. Cuối cùng hắn từ bỏ ý định đào tẩu, cố gắng thả lỏng mình, coi như một chuyến du xuân dịp Tết.

Đường phố nườm nượp người qua lại, trên tay ai cũng cầm theo hoa hoặc hàng hóa, túi đỏ túi nơ đủ màu đủ kiểu, nhộn nhịp vô cùng. Diệp Thu để ý các cửa hàng hai bên đường đều đã treo câu đối đỏ chót, đèn lồng chăng kín trên không. So với kí ức tuổi thơ của hắn, diện mạo thành phố đã khác đi nhiều lắm, nhưng hóa ra có những thứ vẫn cứ ở yên đó, bất chấp tháng năm.

Đã lâu, hắn không có cơ hội hưởng thụ cảm giác hoài niệm của một "người già". Thì cũng tại Diệp Tu, anh em chênh nhau vài phút tuổi mà cứ nhắc tới sự giải nghệ của Diệp Tu là người ta nghĩ tới "nghỉ hưu"...

Diệp Thu làm việc trong môi trường nước ngoài, không có khái niệm nghỉ Tết, càng không có cơ hội đi sắm Tết bao giờ. Đến ngày đến tháng, trong nhà có đủ hết mọi thứ. Lâu lâu lắm trước kia Tết còn thích, cùng ai đó xem pháo hoa giao thừa, cùng ai đó diện bộ đồ mới giống hệt nhau, giả dạng ai đó nhận tranh lì xì. Sau hắn trốn rồi, một mình chẳng có gì vui nữa. Thế nhưng, ít ra hắn còn có nhà để đoàn viên.

Diệp Tu cũng như cậu nhóc bên cạnh hắn đây, đón bao nhiêu cái Tết không gia đình thì có ý nghĩa gì? Càng nghĩ, Diệp Thu càng cảm thấy thương hại cho Tôn Tường.

Chỗ Tôn Tường dẫn hắn đến chỉ cách vài con phố, là một tiệm net khá lớn. Sau khi Diệp Tu cương quyết theo đuổi nghiệp game quái gở của hắn, nhà họ Diệp tốn không ít công phu tìm hiểu về ngành nghề mới toanh này, Diệp Thu đã không còn bị choáng bởi quy mô khổng lồ của tiệm net như trước. Chỉ là, bấy lâu hắn vẫn đánh giá sai sức hấp dẫn của game online.

Diệp Thu vô tư cùng Tôn Tường đi vào tiệm net. Tôn Tường phô mặt cho toàn thiên hạ nhìn, không mũ nón, không khẩu trang, poster có hình cậu ta còn chình ình ngay cửa chính kìa.

Nhìn Tôn Tường làm thủ tục, Diệp Thu quả thực cảm thấy đây là thời cơ tốt để bỏ trốn. Song bỏ lại cậu ta trong tình trạng thế này hắn không yên tâm chút nào. Còn chưa biết tính sao, bỗng một tiếng thét chói tai cắt đứt tâm tư của hắn.

- Đội trưởng Gia Thế!!!

Cái tên Tôn Tường chưa thân thiết với fan lắm, bù lại, họ nhớ kĩ cậu chính là đội trưởng đương nhiệm của Gia Thế.

Ngay sau đó, vô số tiếng la hoảng sợ ở những máy ngoài cùng - nơi dễ nhìn thấy hai người Tôn Tường nhất - đồng loạt vang lên. Diệp Thu được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng hãi hùng: người từ khắp quán net như thể phát điên, hung hãn xô ghế, lao về phía cậu. Bản thân nhân viên trực ban ban nãy rất bình thường giờ phát hiện ra chân tướng cũng đột nhiên cũng hóa thú, hầu như song phi từ trong quầy ra túm lấy Tôn Tường còn lơ mơ không phản ứng kịp.

Thấy poster Tôn Tường treo ngay ngoài cửa không? Ít fan thì ít, không phải không có. Nhân viên trực ca này chính là fan cuồng nhiệt của Tôn Tường.

Diệp Thu còn tỉnh táo, nhanh chóng nhận ra tai họa đến từ ai, bất chấp hình tượng hét lên:

- Chạy!

Ồn ào trong quán net thu hút cả những khách đang đi vào. Thoáng chốc bốn mặt lâm địch, Diệp Thu cực kì chật vật mới kéo được Tôn Tường ra khỏi đám đông đang phát cuồng, toan lẫn vào dòng người ngoài phố. Ai dè, Tôn Tường cao quá, cái đầu cậu ta cứ nhấp nha nhấp nhô, nổi bần bật.

Người say phản ứng chậm hơn bình thường, hai người luồn lách giữa phố, Tôn Tường đụng trái đụng phải, trông bộ dạng híp-pi của cậu ta rõ là đang gây sự. Diệp Thu đành phải xin lỗi rối rít.

Quay lại phía sau, nhiều fan vẫn chưa chịu bỏ cuộc, mắm môi mắm lợi đuổi theo.

Hơi nóng phừng phừng trong cơ thể phả lên mặt qua cổ áo. Mái tóc tạo kiểu tỉ mỉ bị gió vò rối tung, chân tóc chân mày mướt mải mồ hôi.

Diệp Thu chẳng hề ý thức khóe miệng cứ cười toe toét. Năm tháng thiếu niên đáng lí nên bời bời sức sống, cậu ủ ê vùi mình trong những lớp luyện thi khốc liệt. Giờ đây, một thoáng thanh xuân nhuốm hồng gò má.

Trốn tìm, đuổi bắt, những niềm vui trẻ dại ngày ấy, khoác bộ Âu phục lên rồi, dường như bị nó tước đoạt tất cả. Nào sơ mi, gi-lê, vest, đồng hồ, thắt lưng,... Diệp Thu muốn lột phăng tất, trở lại làm thằng nhóc mặc độc chiếc quần đùi sải chân chạy bay bên đường ray, phút trước cười ha ha, phút sau vấp vào hòn đá ngã vêu mồm. Khi đó Diệp Thu không muốn chữa sẹo, nhưng Diệp Tu lại nói một câu: "Thế chúng ta không giống nhau nữa à?" Mặt không còn tì vết, chỉ có trong lòng khắc sâu.

Chẳng biết chỉ mình Tôn Tường say, hay Diệp Thu cũng học cậu ta, say sưa với những cảm giác phấn khích khó tả. Người hâm mộ cắt đuôi từ lâu - nói thì ngại, một đám ru rú góc nhà sức đâu mà đuổi dai được - nhưng hai người vẫn cứ chạy. Chạy mãi, tới khi Tôn Tường chợt phanh lại, kéo giật Diệp Thu, ném ra một quả bom hạng nặng:

- Buồn tè.

Tôn Tường day day thái dương, lông mày nhíu chặt, dáng đứng... hơi uốn éo, xem ra nhín lâu lắm rồi. Diệp Thu nhìn xung quanh, thoáng chốc mặt đen thui. Không hiểu chạy tới tận đâu, toàn bộ khu phố kéo cửa chống trộm, đóng cửa từ đời nào. Đào đâu ra nhà xí hả giời!

Diệp Thu vẫy điên cuồng mới thu hút được một anh taxi, vội xô Tôn Tường vào. Anh tài hỏi đi đâu, hắn đáp rất khẩn cấp:

- Cho tôi tới nhà vệ sinh.

Anh tài: ...

Nhà vệ sinh không xa nhưng taxi vẫn phóng hết ga. Má ơi, trăm nghìn lần đừng bỏ cuộc nha anh giai. Thoáng chốc, một khu nhà một tầng nhỏ xinh trắng trẻo, có hoa thơm có bãi cỏ xanh tươi hiện ra. Anh tài vội vàng tống khách, không cần tiền, mau xuống lẹ lẹ là được. Diệp Thu vẫn phong độ trả tiền mở cửa xe, Tôn Tường thì đã vọt đi từ đời nào.

Việc còn lại... chỉ có thể dựa vào sức của Tôn Tường, Diệp Thu hết bảo mẫu được rồi. Hắn thả bộ từ từ. Vầng mặt trời đỏ ối đã nằm chếch ở hướng Tây bầu trời lúc nào không hay. Áo khoác, áo gile, áo len vắt ở trên tay, Diệp Thu chỉ còn mặc đúng một cái áo sơ mi bỏ cúc cổ, bỏ cúc cổ tay, những ngọn gió lành lạnh tha hồ luồn vào trong, xua đi cơn nóng hầm hập. Phố phường dịp Tết, nơi mua sắm thì ồn ào như trẩy hội, nơi thì lại hiếm được dịp vắng vẻ quạnh hiu.

Thảm hoa hẳn mới được chăm sóc, phô bày đủ dáng vẻ đẹp xinh. Rất tiếc không khí nồng nặc mùi sát trùng và mùi chất tẩy ùn ùn tỏa ra từ phía nhà vệ sinh cạnh đó.

Chắc hẳn lúc này đi được rồi. Diệp Thu thầm nghĩ. Thế là hắn thong thả xoay người, cất bước.

Tôn Tường xả xong, đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều. Nước lạnh vã lên mặt càng thêm thoải mái. Khi cậu ra ngoài, cái người kia đã đi xa xa, trông có vẻ ung dung nhàn tản lắm. Tôn Tường khó chịu nghĩ, lại để hắn thấy bộ dạng chẳng ra sao. Rồi lại nghĩ, nếu fan biết mặt hắn, vậy cơn bạo động trong tiệm net ban nãy chẳng dễ trốn như thế.

Suy nghĩ tiêu cực ùn ùn kéo nhau đến, tâm trạng Tôn Tường lại rớt về âm độ.

Cậu nóng nảy chạy thục mạng đuổi theo tên kia, không dám quát bảo hắn đứng yên, sợ người chạy mất. Đám phóng viên dữ dằn nhường nào còn không một lần tóm nổi hắn, hôm nay Tôn Tường cũng hiểu đại khái rồi.

Ai đó đột nhiên vui vẻ quay đầu, "hù" một cái làm cậu thót cả tim. Diệp Thu trông bộ dạng khổng lồ của Tôn Tường co rúm lại, không khách khí cười ha hả vào mặt.

Cái mặt... sao mà dễ ghét! Nhưng "dễ ghét" này nó cứ khang khác sao đó...

- Anh đồng ý đấu với tui rồi, định nuốt lời hả?

Diệp Thu mỉm cười, nói:

- Cái đồ ma men như cậu ý hả? Tay chân còn run lẩy bẩy như vầy cũng dám khiêu chiến tôi sao? Thôi về nhà ngủ một giấc đi.

- Anh định chạy đâu?

- Tôi chạy đi đâu? Cậu thích Vinh Quang phải không? Tôi cũng thế. Chạy đi đâu được?

Lời này thốt ra, Diệp Thu bị chính mình làm cho ngạc nhiên. Như thể "Diệp Thu" của Tôn Tường vừa trả lời chứ không phải hắn.

- Thôi nào, đội trưởng, tốn tâm tư lên người tôi làm gì. Tôi đâu có khả năng cướp ghế của cậu chứ, phải không? Về đi.

Tôn Tường đột nhiên hỏi:

- Anh là Diệp Thu đúng không?

Hắn lưỡng lự một thoáng, gật đầu:

- Vẫn luôn.

- Cái loại gác net quèn như anh tui mà thèm để mắt! - Tôn Tường mãi mới rặn ra được một câu với theo.

Cả buổi chiều vất vả tưởng công toi, cuối cùng cũng thu được chút tình báo hữu ích. Diệp Thu hết sức chân thành cám ơn Tôn Tường.

Sau hôm đó, Tôn Tường về ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy Diệp Thu một câu "cậu Tôn", hai câu "đội trưởng", rõ ràng là chọc ngoáy cậu! Còn tại sao ngày đó hắn lại xuất hiện trước cổng Gia Thế, Tôn Tường chẳng thèm nghĩ nữa, một mực cho rằng hắn đến để thâu bè kết cánh ra oai với cậu. Thù này thêm sâu!

Đấy là chuyện xảy ra sau, còn trước mắt, Tôn Tường đứng đợi mươi phút, cả một đội bảo an của Gia Thế dẫn đầu bởi Lưu Hạo nháo nhào đi cứu tân đội trưởng lạc đường - lạc ở con đường cách cửa sau Gia Thế một con phố. Theo miêu tả của cậu, bọn họ chạy đúng một vòng tròn. Lúc nhìn thấy Tôn Tường cau có ngồi trên ghế đá theo phong cách đại ca, cả bọn câm nín luôn. Ai mới là người muốn hét ở đây? Ai?

Tôn Tường:

- Làm gì mà chậm như rùa thế hả ông bị muỗi đốt sưng chân rồi!!!

Tất cả dùng ánh mắt kiềm chế mà méo cơ mồm ra một nụ cười xin lỗi. Tôn Tường hừ mũi khinh bỉ. Bị người ta giễu cợt rất khó chịu, nhưng không hiểu sao, cậu cứ nhớ nhớ cái bản mặt đáng ghét của ai đó...

Nhất định là vẫn đang choáng đầu rồi! Về phải xả thêm phát nữa. Tôn Tường chắc mẩm nghĩ.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top