Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tản văn

Lies

Tác giả: Đường Tử Yên

Chủ đề: Lời nói dối

Đánh giá : PG

Thể loại: Bi thương, buồn bã, cảm xúc.

Nhân vật chính: Diệc Phàm và Nghệ Hưng. Nhân vật phụ hoàn toàn là nhân vật hư cấu.

Cam đoan: Nhân vật trong tiểu thuyết không thuộc về tác giả, tác giả viết tiểu thuyết không vì lợi nhuận

Trích dẫn: Uhm, nếu mà anh nhớ em, thì anh hãy chạy ra biển, la thật lớn: "Zhang Yixing!" Em nghe thấy đó nhen.

Ghi chú của tác giả: Vì tản văn này không dài, tôi khuyên bạn, ít nhất đọc nó 2 lần.

Không sao đâu Diệc Phàm, anh đi đi... một tuần, một tháng chẳng sao.

Em không phải là Nghệ Hưng Ngơ nữa, không cần anh dắt đi vòng vòng trong sân bay vì sợ lạc, hay nhắc nhở trước khi ra khỏi nhà còn quên mang theo gì không... ai da, bảo mẫu Diệc Phàm!

Em ổn mà, em thật sự rất ổn, em đảm đang hơn anh nghĩ đấy.

Em sẽ quan tâm đến Mẫn Thạc và Chung Đại nhiều hơn, dạo này tiếng Hoa của Chung Đại tiến bộ nhiều lắm, em ấy không bị vấp nhiều khi nói một câu dài. Anh Mẫn Thạc thì tự tin hơn.

Ah, đó là quyết định của anh, tốt cho anh mà, anh đừng áy náy như thế.

Anh cứ về Quảng Châu, chơi đâu đó vài ngày cho khuây khỏa, trước còn bảo em là nhớ mẹ, sao giờ lại?

Anh đi thì em nhớ chứ, anh hỏi lạ vậy? Nhưng anh muốn đi em đâu cản anh được, xét cho cùng, nghĩ cho bản thân một chút sai trái gì?

Uhm, nếu mà anh nhớ em, thì anh hãy chạy ra biển, la thật lớn: "Zhang Yixing!" Em nghe thấy đó nhen.

Em hứa không bỏ bữa, không ăn mì gói nhiều, không chui vào chăn khóc một mình, bận quá thì em gặm bánh mì, không ăn mì gói thì ăn đồ ăn nhanh, không khóc một mình thì rủ người khác khóc chung vậy, haha.

Thỉnh thoảng em đi tới chỗ anh thích, mua áo nhãn hiệu anh hay mua, size anh mặc, film anh xem, chụp hết lại post lên weibo cho anh thèm chơi.

Em chụp hình selfie với tất tần tật thành viên trong nhóm và cả các tiền bối nữa, oa, anh sẽ ghen tị lắm!

Anh dọn đồ không hết, em tha hồ quậy phá tủ quần áo của anh! Trưng dụng làm đồ của em luôn, dù quần có hơi dài, áo có hơi rộng tí.

Em ngồi trên máy tính, người kế bên ngồi trang điểm thoa kem không hằn học kêu hỏng mắt bây giờ.

Không phải xách gối ra ban công ngủ sau một hồi chiến kịch liệt chiếm giường, nói vậy thôi anh xách gối ra ngủ chung mà hehe, dù gì ngủ ban công khá mỏi lưng, ngủ nệm lăn cho đã.

Thấy chưa? Anh đi đi, anh đi em thoải mái lắm, anh nhớ tự chăm sóc cho mình nhe, cẩn thận đừng để đồ lung tung kẻo mẹ mắng đấy. Về thì không cần báo, em lười ra sân bay đón lắm hehe.

Vui vẻ nhé anh, have a good time! Câu này anh dạy em!

Uhm, đã tạm hết tản văn này, độc giả đang ngạc nhiên phải không?

Bạn đang đọc sai cách đấy, đúng ra hãy đọc như thế này.

ĐỌC NỘI DUNG TRƯỚC, RỒI ĐỌC TỰA ĐỀ SAU.

Bạn hiểu tôi đang viết gì rồi.


Tác giả: Đường Tử Yên

Chủ đề: Sợ

Đánh giá : PG

Thể loại: Bi thương, buồn bã, cảm xúc.

Nhân vật chính: Diệc Phàm và Nghệ Hưng. Nhân vật phụ hoàn toàn là nhân vật hư cấu.

Cam đoan: Nhân vật trong tiểu thuyết không thuộc về tác giả, tác giả viết tiểu thuyết không vì lợi nhuận

Trích dẫn: Anh sẽ "cũ", em sẽ "cũ" trong tâm trí của chúng ta?

Em luôn sợ một ngày nào đó, xung quanh em, chỉ còn là những thứ "cũ".

Người cũ, bạn cũ, con đường cũ, công việc cũ...

Cũ rồi, nghĩa là không thuộc về ta nữa, trôi đi tự khi nào, có thể ta còn nhớ, hay đã quên, nhưng dấu vết vẫn ở vị trí lúc trước, khi ta nhìn lại, gợi cho ta buồn, hay vui, hay vô cảm. Ta biện hộ, là thứ cũ.

Tình yêu cũ, liệu dùng lại được không? Ah, em ngốc quá, nó đâu giống như đồ vật, cứ mày mò sửa chữa là dùng lại?

Diệc Phàm, khi anh nhìn em sau này, ánh mắt anh là ánh mắt cũ? Nó vốn trìu mến dịu dàng, không thì ngạc nhiên và quên lãng?

Cuộc sống ngày một tất bật và vội vã, 24 giờ không đủ nữa, khi thời gian vụt qua, nhiều chuyện xảy ra, chúng ta lại phải tự reset bản thân để thích ứng, ah, giống như con cá tiến hóa để lên được bờ. Liệu tình yêu anh dành cho em được như thế?

Hay nó chỉ chờ để làm cho lạnh nhạt?

Người cũ, là người khi em gặp trên đường, em sẽ đắng lòng buông cho anh ta nụ cười gượng ép, cái vẫy tay thiếu thân thiện, sau em lại dằn vặt bản thân và trái tim quá đỗi tàn nhẫn, có thể không?

Bạn cũ, là người khi em gặp trên đường, em không nhớ nổi chút gì mà người đó để lại, họ đã nói chuyện với em bao nhiêu lần? Em gặp họ khi nào? Bạn học hay đồng nghiệp? Và chưa kịp nhận ra họ là ai, thì em đã cất bước đi.

Con đường cũ, là con đường khi em đi, em biết tường tận, đây là nhà người hàng xóm trồng cây táo thật to, luôn đem biếu em khi táo chín, họ đã dọn đi và người chủ mới không thích làm vườn, cây táo bị đốn rồi. Kia là tiệm gà rán em ưa thích, gặp khó khăn nên đã thay bằng cửa hàng quần áo... Tất tần tật, không như em trông đợi.

Công việc cũ, là giờ này em đang làm gì, em vội vàng ăn trưa trong vòng 15 phút để hoàn thành công việc dồn đống, em cạnh tranh người này, ganh đua người nọ, cố gắng cùng người kế bên, họ biến mất!

Anh sẽ "cũ", em sẽ "cũ" trong tâm trí của chúng ta?

Em mong ngày ấy mãi xa, khi bóng tối khuất dần sau lưng chúng ta, tia nắng dù cho ấm áp, dù cho không sưởi ấm được tình yêu chúng ta vốn dĩ không níu kéo nổi, thì hãy coi nhau như điều gì đó mới mẻ, để ta trân trọng nhau từng giây phút có thể bị đánh rơi bất cứ lúc nào.

Em không tuyệt vọng anh à, em đang mỉm cười đó thôi...

Nụ cười không biết đã cũ hay chưa...


Hãy đừng coi đó là kỷ niệm

Tác giả: Đường Tử Yên

Chủ đề: Mãi là kỉ niệm

Đánh giá : PG

Thể loại: Bi thương, buồn bã, cảm xúc.

Nhân vật chính: Diệc Phàm và Nghệ Hưng. Nhân vật phụ hoàn toàn là nhân vật hư cấu.

Cam đoan: Nhân vật trong tiểu thuyết không thuộc về tác giả, tác giả viết tiểu thuyết không vì lợi nhuận

Trích dẫn: Giờ đây tất cả... anh không thể biến chúng thành hiện tại...

Đã 12 giờ đêm, anh vẫn không tài nào chợp mắt nổi, hình như, anh đã quên mất thói quen ngủ sớm của mình, anh lại không nghĩ cho bản thân nữa rồi.

Anh xuống căn bếp lạnh lẽo, trống vắng và hoàn toàn xa lạ, không phải căn bếp em hay xuống nấu cho anh bữa sáng vội vã, hay bữa tối ấm cúng. Anh không còn nghe tiếng em mò mẫm lấy li uống nước trong bóng tối, em toàn khát nước vào lúc khuya. Anh quên bẵng đi việc tủ lạnh luôn chất đầy đồ ăn, em bảo: "Lịch trình thì nhiều, ăn được bữa cơm đàng hoàng không dễ tí nào, em thủ sẵn vài thứ cơ bản thôi, hứa rảnh là em nấu ăn cho anh liền!" bây giờ ngăn nào cũng ken đầy nước lọc đóng chai, đồ ăn nhanh, đồ ăn chế biến sẵn...

Anh lấy ra một gói giấy đựng mẩu bánh tiramisu đặt lên bàn, anh đã mua trong một lần dạo phố, bỗng nhớ đến em. Anh vốn chẳng thích ăn đồ ngọt, em thì ngược lại, nên mỗi lần em trổ tài làm bánh qui, hay xách từ đâu đó về ổ bánh kem thật to, anh ráng mỉm cười ăn với em vài miếng. Ban đầu anh nghĩ là cực hình, nhưng anh sẽ có thể không được chịu cực hình như thế nữa.

Mẩu bánh còn nguyên vẹn, anh lấy thìa và cái dĩa nhỏ, định ngồi ngẫm nghĩ về em. Vị đăng đắng của cà phê, thơm mềm của kem sữa làm sao sánh được với vị đắng của thời gian chúng ta cùng nhau khổ cực, làm sao sánh được với hương thơm trên mái tóc em và mềm mại làn da tinh khôi như sương sớm. Anh thèm, anh nhớ nhung biết bao, nụ cười trong trẻo, ngọt ngào hơn đường mật em trao anh vì bất kì lí do gì.

Giờ đây tất cả... anh không thể biến chúng thành hiện tại...

Tiramisu, món bánh tình yêu của nước Ý, Tiramisu nghĩa là Hãy nhớ về em. Anh sẽ nhớ về khoảnh khắc chúng ta nhận ra mình dành cho nhau, anh sẽ nhớ về giọt mồ hôi chúng ta cùng chảy xuống để với đến ước mơ, anh sẽ nhớ gương mặt em, dáng hình bé nhỏ của em, anh sợ ngày nào đó, giữa bộn bề cuộc đời, chúng ta phải đứng ở hai khoảng trời riêng biệt, nhìn về nhau mà không thể thấy nhau.


Anh chừa lại phần tư mẩu bánh, anh thở dài, anh nhìn xuống cái thìa anh lấy dư đặt đối diện, dang dở... như cuộc tình của chúng ta chăng?

Anh không biết nữa, anh không dám chắc, mình liệu đặt dấu ba chấm tiếp vào những dòng đẹp đẽ, hay lại thêm thật nhiều con chữ vuông tròn, kèm vài giọt nước mắt làm nhăn nheo tờ giấy?

Niềm tin duy nhất sót lại, xin trao gửi vào tận sâu tâm can, để hai chữ KỈ NIỆM mãi mãi không thoát ra được...

"Em, hãy chờ anh về, em nhé!"


Mãi mãi là bao xa? 

Tác giả: Đường Tử Yên

Chủ đề: Ai nghĩ cho anh lấy một lần?

Đánh giá : PG

Thể loại: Bi thương, buồn bã, cảm xúc.

Nhân vật chính: Diệc Phàm và Nghệ Hưng. Nhân vật phụ hoàn toàn là nhân vật hư cấu.

Cam đoan: Nhân vật trong tiểu thuyết không thuộc về tác giả, tác giả viết tiểu thuyết không vì lợi nhuận

Trích dẫn: Xin cho khởi đầu đẹp thì kết thúc có hậu...

Trải qua những ngày dằn vặt và đau khổ, tôi không nhận ra bây giờ mình đang ở đâu nữa? Chân trời góc bể?

Chỉ biết rằng, nơi tôi ở không có bóng hình em...

Tôi nhìn thế giới xung quanh cách mờ nhạt qua màng nước mắt, tôi khóc, tôi yếu đuối và bất lực, nhưng tôi không sợ. Tôi không sợ những lời khinh khi miệt thị, không sợ những lời chửi mắng, bên cạnh tôi còn rất nhiều người hiểu và ủng hộ tôi.

Tôi cám ơn điều đó...

Tôi sợ sẽ không chịu đựng được cảm giác thiếu vắng hơi ấm quen thuộc thêm giây phút nào...

Quyết định của tôi khiến nhiều người bức bối, thất vọng hay thậm chí tức giận, tôi không trách họ, mọi thứ nằm trong dự định. Tôi nghĩ, em là người giận tôi nhất, hận tôi nhất, có thể không thèm nhìn mặt tôi, nhắn tin, gọi điện cho tôi...

Em âm thầm gợi lại kỉ niệm tốt đẹp, chỉ là câu nói tôi thích đi biển mùa hè...

Em không để cho tức giận chiếm đoạt tâm trí, em không dùng lời lẽ để mắng mỏ tôi, vậy mà tôi vẫn đau đến xé lòng. Nghệ Hưng, em đánh anh đi, tát anh thật nhiều vào. Anh sai rồi! Anh sai khi cho rằng im lặng là sáng suốt...

Anh thèm được nhìn gương mặt đầm đìa mồ hôi sau khi nhảy của em, anh thèm được ăn mấy món em nêm nếm quá tay, anh thèm được em dựa vào lưng, anh thèm được nắm bàn tay gầy gầy, lạnh lạnh...

Liệu đây chỉ còn là mong ước thôi?

Yifan, Yixing, Yi beizi...

Mãi mãi, là khái niệm xa vời, thật ra, nó gói gọn lại bởi một khởi đầu và một kết thúc...

Xin cho khởi đầu đẹp thì kết thúc có hậu...

Xin cho sinh ra dành cho nhau thì tan biến vào cõi đời cùng nhau...

Xin cho đôi tay em đủ khỏe mạnh để níu giữ...

Xin cho đôi chân anh yếu mềm để ở lại...

Dù cầu xin...

Nghệ Hưng, em hứa mãi mãi tin anh, em nhé...

Nếu em thấy không thể làm tiếp việc này được nữa...

Em hãy đến bãi biển vào mùa hè...

Và chúng ta sẽ cùng viết lại câu chuyện chúng ta...

Từ điểm xuất phát...

Cho đến mãi mãi...


Ai chờ anh ở biển mùa hè?

Tác giả: Đường Tử Yên

Chủ đề: Cảm giác hỗn loạn

Đánh giá : PG

Thể loại: Bi thương, buồn bã, cảm xúc.

Nhân vật chính: Diệc Phàm và Nghệ Hưng. Nhân vật phụ hoàn toàn là nhân vật hư cấu.

Cam đoan: Nhân vật trong tiểu thuyết không thuộc về tác giả, tác giả viết tiểu thuyết không vì lợi nhuận

Trích dẫn: Shei hai ji de shi shei xian shuo, yong yuan de ai wo

Ghi chú: Trước khi có bất kì kết quả nào từ chuyện của Yifan, tác giả sẽ ngưng viết Erebus Odora, thay thế là loạt tản văn cảm xúc, tác giả xin chịu mọi khiển trách.

Gió biển lồng lộng, tôi tay xách đôi dép lê, cổ đeo máy chụp ảnh, đầu đội nón rộng vành, mắt đeo kính mát, bước thật chậm trên nền cát mịn. Lâu rồi mới có một ngày nghỉ, bản thân và thiên nhiên, dù khó thể hòa hợp, ít ra thấy thoải mái hơn đôi chút. Trái tim đã không trải ra từ khi kí ức đau buồn xâm chiếm...

Không biết nữa, cảm xúc không lời thổi tâm hồn tôi chơi vơi...

Biển Bắc ở Quảng Tây* mùa hè thật đẹp, nắng rực rỡ mà không gay gắt, cảm nhận được sự ấm áp trên da thịt, nhưng tôi thấy trái tim mình lạnh lẽo biết bao, và càng nhìn những ngọn sóng vuốt ve bờ cát, tôi càng nhớ nhung hình ảnh quen thuộc. Bất chợt nước mắt rơi, mặn như nước biển.

Shei hai ji de shi shei xian shuo, yong yuan de ai wo

(Ai vẫn nhớ rằng ai đã nói trước, sẽ mãi mãi yêu em)

Yi qian de hi ju hua, shi wo men yi hou de shang kou

(Câu nói của ngày xưa, là vết thương của chúng ta sau này)

Ghi nhớ-Lâm Tuấn Kiệt

Người nói với tôi: Anh không thích biển mùa đông, anh muốn đi biển mùa hè.

Và bây giờ là mùa hè, trước mắt tôi là bãi biển, đúng thế, ước nguyện của anh tôi đã làm được...

Vậy mà không có anh ở bên cạnh...

Diệc Phàm à, như thế nào nhỉ? Anh đang tung cánh bay, trên bầu trời của riêng mình, anh say với gió, ngây ngất với trời, anh quên nhìn xuống phần màu xanh diễm phúc bao phủ 3/4 Trái Đất này. Tình yêu em dành cho anh, uhm, không đủ tự tin để khẳng định rằng nó thênh thang rộng lớn, nhỏ bé và vừa vặn, không khe hở trong trái tim em.

Em nên hét thật to: Diệc Phàm em nhớ anh! Anh nhớ em không?

Hay chỉ im lặng, mỉm cười, mặc cho nước mắt tuôn rơi?

Liệu biển gửi được tình cảm em đến cho anh?

Diệc Phàm, anh còn nhớ hay đã quên mất...

Xin giữ lại cho em nơi tận cùng trái tim, trái tim không hoen úa vì năm tháng...

Diệc Phàm, anh nhẫn tâm...

Xin giữ lại cho em cảm xúc đau buồn cũng không sao, khi em đau buồn, em sẽ không quen anh được nữa, em sẽ không quên bản thân mình, em sẽ yêu luôn phần anh đã yêu...

Diệc Phàm, anh đừng lừa dối, anh thật lòng...

Khi anh không kìm chế được cảm xúc, anh đứng trước những kỉ niệm của chúng ta, nồng cháy và trải dài như biển mùa hè...

Nhớ về em anh nhé! Em trao anh trái tim đong đầy nắng, tâm hồn thanh mát tựa gió biển...

Diệc Phàm...

Trôi đi, trôi đi đẹp đẽ, nỗi nhớ nhung, có phải tan biến hay không?

Sáng hôm sau, người dân sống ở đó tìm thấy giữa ngọn sóng xô vào bờ, một đôi dép lê lót dưới một cái máy chụp ảnh, máy hết film, còn tấm ảnh duy nhất...

Nụ cười...

Chú thích (*) Biển Bắc: Tức Bắc Hải ở Quảng Tây, một trong 8 biển đẹp nhất của Trung Quốc.


From Sarah with love

Tác giả: Đường Tử Yên

Chủ đề: Nỗi khổ của giáo viên.

Đánh giá : 13+

Thể loại: Hài hước, lãng mạn, kết thúc có hậu.

Nhân vật chính: Diệc Phàm và Nghệ Hưng.

Cam đoan: Nhân vật trong tiểu thuyết không thuộc về tác giả, tác giả viết tiểu thuyết không vì lợi nhuận

Trích dẫn: Lời chúc ngủ ngon trước khi đóng cửa cái rầm, đúng hơn là trù cho gặp ác mộng.

Ghi chú: Kỉ niệm 40 người theo dõi Đại Long phủ Tàng kinh các

Âm nhạc:

So don't make me blue when I write to you
From Sarah with love

..._Ơ, đang hay mà sao tự nhiên tắt nhạc vậy?Nghệ Hưng tròn mắt nhìn vị giáo sư trẻ trông không mấy thiện cảm, mặt mày tối hù, quất nguyên xấp tài liệu cộng cái bìa kẹp xuống bàn cái rầm!_Lo điền từ vào chỗ trống trong lời bài hát không lo, lo ngồi nghe cho đã vào rồi chưa làm một chữ nào hết là thế nào? Tôi bật bài hát này để cho em tập nghe tiếng Anh chứ có phải để em thư giãn giữa giờ học đâu! Em dỡn mặt với tôi đấy à?Nghệ Hưng tái xanh như lá, cứng đơ như tượng, chỉ tỉnh ra khi Diệc Phàm không thèm nhìn quay phắt lên bảng và nói nhỏ đủ để mình cậu nghe thấy._Ra về gặp tôi.Bắt đầu có tiếng cười khúc khích.Diệc Phàm dọng phấn lên bảng, và lập tức đám học sinh còn lại im bặt.Nói như thế thôi, thực chất, đây là "chuyện thường ngày ở huyện".Trung tâm Anh ngữ Quốc Tế 2Y, chuyên: luyện các chứng chỉ tiếng Anh như Toeic, Toefl, IBT...Bảo đảm đậu.Uy tín, chất lượng, đăng kí khóa học tại văn phòng.ĐẶC BIỆT: GIÁO SƯ NGÔ DIỆC PHÀM, TỐT NGHIỆP NGÀNH NGÔN NGỮ LOẠI ƯU TẠI CANADA.Đó là cái bảng hiệu trung tâm.Nhìn xuống dưới.Hàng trăm người (nên tin như vậy) chực chờ, xếp hàng, nằm la liệt, ngồi ủ rũ đẩy đủ thể loại ngay cửa trung tâm._Trời ơi sao giáo sư Ngô chưa ra, tan học lâu rồi mà._Em muốn đăng kí vào lớp của giáo sư Ngô, không được là em không đi học._Giáo sư Ngô, tình yêu đời em!_Này, thầy giáo con có vợ chưa?...Bỗng một tiếng hét thất thanh phá vỡ bầu không khí!_Nghệ Hưng, tiểu mỹ nam Nghệ Hưng kìa! Á á! Dễ thương quá.Và thêm loạt con trai đâu đó xông vào._Đâu! Nghệ Hưng đâu? Nghệ Hưng à! Hãy chấp nhận anh làm bạn trai của em nhé._Đứa nào dành Nghệ Hưng ta đập phù mỏ!_Bỏ mặt mày ra, che hết ống kính tao quay bây giờ!Diệc Phàm vừa ló đầu ra, thấy Nghệ Hưng đần thối người đứng trơ trơ giữa đám người bâu xung quanh, sẵn sàng xẻ thịt cậu như xẻ... pizza, liền kéo tọt cậu vào trong, dắt xuống cửa sau trung tâm._Cám ơn giáo sư..._Lên xe đi, tôi đưa về..._Dạ thôi... em đi về bộ... cũng được mà..._Em về bộ rồi đám người kia chặn em giữa đường thì sao? Nhà em gần nhà tôi mà.Nghệ Hưng ngại ngại, bước vô xe thắt dây an toàn."gần nhà"Tức phòng kế bên ở khu chung cư cao cấp. Oan gia ngõ hẹp._Đừng tưởng hôm nay xảy ra chuyện này mà tôi tha cho cậu, liệu hồn học cho nghiêm túc vào, bớt ngơ đi._Dạ.Lời chúc ngủ ngon trước khi đóng cửa cái rầm, đúng hơn là trù cho gặp ác mộng.Thật ra thì Nghệ Hưng học rất giỏi, được tính siêng năng cần cù, khổ nỗi Anh văn chỉ thuộc loại khá, từ vựng làu làu nhưng ngữ pháp và cấu trúc câu chưa biết cách áp dụng, nên điểm thi đạt 65-70 điểm là cao. Cũng vì thế mà hạng cứ thấp tha thấp thỏm nhất nhì lên xuống chóng cả mặt.Diệc Phàm thì nhức đầu vì Nghệ Hưng... sao ngu ngơ quá, tiếp thu tuy không thuộc loại quá chậm, điểm lại không lên nổi 80-90 là thế nào?Thấy bực thì bực thật, rồi phải thông cảm, "nhân vô thập toàn" đòi hỏi cao quá thì... lại gắng sức học ngã bệnh lại khổ.Tít tít tít.Bạn có một tin nhắn.Tin nhắn từ Giáo Sư Ngô:Đang làm gì đấy? Rảnh không?Tin nhắn từ Đại Ngố Nghệ Hưng:Em đang làm bài tập về nhà, tầm 1 tiếng nữa thì xong ạ.Tin nhắn từ Giáo Sư Ngô:Lo làm cho lẹ đi, online weibo làm gì, xong thì tôi qua kèm hộ tiếng Anh cho.Nghệ Hưng giật mình, nhìn vào màn hình laptop thì cái tài khoản tên "Giáo Sư quyến rũ đẹp trai" hiện đèn xanh lè.Soạn bài tập được vài phút, liếc cái Ipad thì thấy cái tài khoản tên "Trương Nghệ Hưng" tắt đèn đen thùi lùi.Tự nhiên thấy mắc cười vô cùng. ...Từ tối hôm đó, Diệc Phàm tranh thủ từ 10 giờ đến 11 giờ kèm cho Nghệ Hưng thêm chút ít, kết quả là điểm số của cậu cũng miễn cưỡng leo thang lên 87 điểm. Sau bao cái cốc đầu từ giáo sư Ngô, bao dĩa kimbap, bánh bao, há cảo chiên từ Tiểu Hưng mỗi đêm, thì Diệc Phàm tăng cân liên tục và đang đi tập thể dục cấp tốc để giữ dáng.Nghệ Hưng giữ vững được hạng nhất, đậu luôn vào trường đại học danh tiếng.Hôm lấy giấy báo trúng tuyển đại học, Nghệ Hưng nhảy chân sáo về nhà, định khoe Giáo Sư Ngô đầu tiên.Giáo Sư Ngô rất vui, xoa xoa mái tóc màu nâm mềm của Nghệ Hưng, dặn dò ráng cố gắng học hơn nữa._Tôi không còn là Giáo Sư kèm cặp cậu nữa._Dù giáo sư không dạy kèm em nữa, nhưng em vẫn luôn gọi giáo sư là giáo sư._Nếu thế tôi phải dạy cho cậu cái gì đó. Cậu muốn học gì?Nghệ Hưng cúi xuống, gò má đỏ ửng, di di chân dưới đất, bằng hết can đảm, cậu nói thật to:_Giáo sư dạy em cách... chinh phục được giáo sư đi!Thì ra, trong thời gian giảng dạy, cậu nhóc này có tình cảm vói giáo sư.Diệc Phàm nựng Nghệ Hưng, cố cúi cho bằng cậu, cạ mũi vào mũi cậu, thì thầm._Nếu thế không cần dạy đâu.Nghệ Hưng ngại quá, không biết làm gì, lùi lùi làm sao đập đầu vào tường, kêu "á". Diệc Phàm lo lắng, chạy vòng vòng._Bông băng thuốc đỏ, bông băng thuốc đỏ, thuốc thuốc, nước đá, em để đâu thế?Nghệ Hưng níu tay Diệc Phàm lại, lắc đầu lia lịa, không dám đối mặt với anh. Thấy đáng yêu quá, chịu không nổi, anh ôm luôn vào lòng._Em tỏ tình kiểu gì vậy chứ. Toàn đỏ hết mặt lên rồi còn đập đầu vào tường. Dù sao thì, anh cũng yêu em, Nghệ Hưng.... Bên nhau chưa được bao lâu, thì Nghệ Hưng dành được một học bổng du học toàn phần tại Anh, cả hai xảy ra trận cãi nhau to, người đòi đi kẻ cản lại, người kêu chịu không nổi thời gian một mình kẻ bảo bỏ cơ hội như thế này thật tiếc, người hứa sẽ online weibo thường xuyên kẻ dậm chân nhất quyết không là không...Cuối cùng, thì Nghệ Hưng... đình công, cắt mọi liên lạc với Diệc Phàm nhân lúc anh trong thời gian ôn thi cho học sinh để... ra đi an toàn...Diệc Phạm biết thế thì giận gay giận gắt, cũng quyết, cắt liên lạc luôn, thử coi, ai mặt dày hơn ai.Weibo không ai thèm online...Điện thoại không ai thèm nhắn tin......Trống rỗng......Một hôm trời mùa đông lạnh giá, quán cà phê vắng bóng người qua lại, bàn ghế thưa nhau. Ly cà phê tỏa hơi nóng trên bàn, không đủ ấm để sưởi lòng Diệc Phàm, anh lẳng lặng, cầm ly cà phê, buông ra, không uống...Từ chiếc loa quán vang lên...From Sarah with love
She'd got the lover she's dreaming of
She never found the words to say
But I know that today she's gonna send her letter to youChợt nước mắt... tan vào, đắng hơn cả cà phê...Diệc Phàm lấy điện thoại từ túi áo, vô thức nhấn gọi...Đại Ngố Nghệ Hưng...She could dare to fall in love with you
So don't make her blue when she writes to you
From Sarah with loveƠ, sao lại? Diệc Phàm tìm quanh, tại sao bài hát này lại vang lên nữa...Nghệ Hưng đứng ngay phía sau, tay cầm điện thoại, tay xách chiếc vali nặng ịch đồ, mắt ngấn nước, đỏ hoe.Diệc Phàm dịch ghế ra, không nói gì cả, đi vội ra cửa quán, Nghệ Hưng níu tay Diệc Phàm lại, ôm anh thật chặt từ phía sau..._Em đã về rồi đây, em nhớ anh, anh giận em cũng được, nhưng xin anh, đừng buông tay em ra...Diệc Phàm quay người lại, ôm chầm Nghệ Hưng vào lòng... Never found – words to say
But today, but today
From Sarah with love
She took your picture to the stars above
And they told her it is true
She could dare to fall in love with you
So don't make her blue when she writes to you
From Sarah with love


Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top