Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

HÀNH TÂY, MẬT ONG, CÀ PHÊ VÀ KEM VANILLA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Honey, Onion, Coffee and Vanilla ice-cream


Title/Tên: Hành tây, Mật ong, Cà phê và Kem vanilla
Author/Tác giả: Katie (hoặc Katie_Gryffindor)
Rating/Phân loại: K
Genres/Thể loại: tình cảm
Summary/Tóm tắt: Ba năm sau khi Chúa tể Hắc ám bị tiêu diệt, Draco Malfoy đang ở Hẻm Xéo sau khi trở về từ nhà tù (không phải Azkaban, dĩ nhiên. Bác Shacklebolt tử tế lắm ^ ^).
Pairing/Cặp đôi: Draco/Luna
Disclaimer/Bản quyền: Nhân vật nào quen thì của cô Jo, còn lại là của tớ !
Chú thích: Fic được post nguyên thủy ở diễn đàn HPFO (Harry Potter's Fans Online)

-

Ánh nắng vàng ruộm long lanh của chiều tháng sáu nhẹ nhàng trải trên những con đường lát đá của Hẻm Xéo, đọng lại trên khung cửa kính bóng loáng của cái tiệm sách cũ kỹ Phú quý và Cơ hàn, rơi khẽ trên mái đầu của những con người bận bịu, len lỏi men theo những gót giày cũ kỹ chạm lộc cộc thô ráp trên mặt đường. Ai cũng bận, ai cũng vội vã theo đuổi những hoài niệm, những suy nghĩ và những toan tính riêng tư của bản thân, vô tình thả lại cho những hàng cây sự héo tàn, lạc lõng sự cô đơn và lạnh lẽo.Ánh nắng lấp lánh vẫn trải dài trên cái mảnh thế giới vô tình ấy, nhìn xa như một bức tranh ấm cúng, sáng lạn, với những đường nét điểm tô thanh mảnh và sắc sảo. Cái góc nhìn ấy sao mà quá đẹp, quá thực, quá sáng, sáng đến mức chói mắt người xem. Nhưng - thôi kệ " chẳng ai chăm chỉ mà dừng lại quá ba giây để ngắm nhìn cái không khí giả tạo ngột ngạt ấy làm chi, có tăng thêm được tháng lương nào đâu mà ham ! Người ta dường như bị cuốn vào cái vòng xoay cơm"áo"gạo"tiền chóng mặt, cái vòng xoay ngỡ như không bao giờ dừng lại, dù là ở thế giới Muggle hay phù thuỷ gì đi chăng nữa.Nhưng chẳng ai để ý rằng, bên cạnh cái bức tranh sáng lạn ấy, có một khoảng màu đen lạ, tăm tối, sâu lặng như muốn nuốt trọn người nhìn vào cả cái không gian vô tận ấy. Cái không gian đen đặc bóng đêm ấy không lớn, không rộng nhưng đủ để ngăn vầng sáng rạng ngời của mặt trời chạm đến. Phải chăng " mặt trời quá nóng bỏng, quá chói lọi để chạm đến cái màn đen đầy thu hút đến ghê gớm ấy ?
Hắn - Draco Malfoy là trung tâm của cái quầng đen đặc ấy. Hắn ngồi như tượng, đôi mắt săm soi nét hoa văn của cái bàn mà mình đang ngồi. À, mà nói chính xác, thì cái bàn ấy làm gì có hoa văn. Đơn giản, cái bàn ảm đạm đó chỉ là nét pha trộn của màu xanh lá cây và vài cái chấm tím rịm ngớ ngẩn mà thôi. Hắn cau mày - màu tím không phải là gu của hắn, nhưng so với mày đỏ và vàng thì như thế còn được chán.
"Thưa ông, ông dùng gì ạ?"
Cô phục vụ quán kem Florean Fortescue nhẹ nhàng nói. Giọng cô ta có vẻ hơi sốt ruột " dường như Draco đã ngồi nấn ná quá lâu rồi.
"Một tách cà phê không đường."
Hắn đáp mà mặt không hề ngẩng lên. Đôi mắt xám bạc lạnh lùng của hắn đang men theo một cái chấm hình tam giác.
"Vâng, nhưng mà ông có chắc là mình không muốn một tách kem Dâu với kiwi không ? Ông biết đây, đó là loại kem mới của chúng tôi, và chúng tôi bán hết một trăm hai mươi ly mỗ..."
Draco dứt mắt khỏi cái chấm tẻ nhạt, khẽ khàng ngẩng đầu lên. Đôi mắt hắn vẫn không thay đổi sắc thái, nhưng dù sao đối với cô phục vụ thì đó cũng là một điềm chẳng lành. Khi đôi mắt đen lắm điều kia chạm phải ánh nhìn sắc lạnh, cũng là lúc cô ta chợt trở nên run run, trán đỏ ửng lên. Cô ta lắp bắp :
"À vâng, cà phê không đường, vâng vâng..."
Draco nhếch mép, khi cô ta quýnh quáng bước vào trong quán với đôi mắt thất thần. Quay lại cái bàn, hắn chợt nhận rằng mình đã khám phá mấy cái cái chấm kỹ lắm rồi, nên hắn xoay đôi mắt của mình vào một góc không gian khác.
Draco đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc bạch kim của mình, mái tóc từng là niềm tự hào của hắn - nhưng bây giờ đã dài và rối hơn nhiều. Da hắn vẫn nhợt nhạt, nhưng bây giờ lại thoáng thêm vẻ xanh xao. Hắn cười khẽ một mình. Nếu là ba năm trước đây, hắn sẽ nói là cô phục vụ kia đã "đổ" hắn, còn bây giờ, Draco sẽ nói, cô ta ghê tởm hắn.
Ba năm - ba năm ngồi nhà tù đã tạo nên một Draco khác thường và phong trần như thế. À, phải bổ sung chứ, khác thường về ngoại hình, chứ tính cách của hắn thì vẫn y nguyên. Điểm sung sướng nhất trong cái thời gian đằng đẵng đó - là hắn không bị ảnh hưởng của tụi Giám ngục như lão cha già yêu dấu của hắn. Lão Shacklebolt đã tử tế mà dẹp đi cái ngục Azkaban và tiêu diệt phứt bọn Giám ngục (tất nhiên sau quá nhiều thành tích của chúng trong trận chiến cuối cùng). Hắn cũng đã được tách ra thành một phòng đặc biệt (Phòng cải tạo dành cho những Tử Thần Thực Tử biết quay đầu). Nhưng những cái điều ưu ái đáng kính kia không khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn. Ba năm - không ai thăm hỏi, không ai chăm sóc. Tóc hắn dài thêm, thân hình hắn cao thêm, áo quần hắn bẩn thêm. ''Ừ thì mày cứ ngồi đó, phạm nhân được thế là ngon lắm, đòi hỏi gì nữa ?''. Chả phải bọn cai ngục đã quát vào mặt hắn như vậy hay sao ?
Hắn siết chặt tờ Nhật báo tiên tri mới toanh hôm nay. Nếu hắn không nhầm - mà làm sao mà hắn có thể nhầm được nhỉ, Potty đã làm lễ đính hôn với Granger, à không, Máu Bùn chứ. Hắn cười khùng khục trong họng, cái cười châm chọc độc địa. Mà làm sao Potty có thể tiến triển với Granger được cơ chứ, chả phải là hắn vẫn thường hun hít con nhỏ đầu đỏ Ginny Weasley tám lần một tuần đó sao ? Nhưng mà, thì cũng phải đồng ý, chuyện gì cũng có thể xảy ra trong thời gian hắn đang ngồi bóc lịch trong tù. Kể ra cũng chán thật, bỏ qua cái cảnh Potty ''đá'' đầu đỏ cũng đáng tiếc lắm chứ ! Được chiêm ngưỡng khuôn mặt của Nữ mặt chồn lúc đó thì cũng đáng để liều một cuộc vượt ngục chứ nhỉ ?
Hắn hít một hơi dài. Không khí. Đó là thứ mà hắn khao khát hằng đêm trong cảnh tù ngục. Dĩ nhiên là không phải cái không khí kiểu ''một hỗn hợp gồm 21% khí oxi, 78% nitơ và một ít cacbonic'' của lũ Máu Bùn. Đó là tự do. Hắn đã không biết đến tự do đã năm năm, từ cái đêm mà hắn dẫn đường cho bọn Tử Thần Thực Tử vào Hogwarts...
Hắn sặc. Sặc vì làn khói đen âm u đến ghê tởm xung quanh bản thân. Tại sao, ngay lúc này, cái lúc mà hắn đang thảnh thơi ngồi trong một góc của Hẻm Xéo, một góc của tiệm kem đầy nắng Florean Fortescue, hắn vẫn không cảm thấy tự do ? Hắn vẫn bị cầm tù, trong bị cầm tù bởi xiềng xích, mà bị cầm tù bởi lương tâm cay đắng. Khỉ thật, sao hắn không nghĩ đến điều đó nhỉ ? Lương tâm, lương tâm là cái gì mà sao lại mạnh mẽ đến thế. Hắn khao khát được biết...
"Cà phê của ông đây."
Tiếng nói của cô phục vụ ngắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn ngẩng đầu lên, tự hài lòng khi trong mắt cô ta ánh lên nét hãi hùng.
"À, phiền cô lấy cho tôi một ly kem củ hành trộn mật ong, rắc thêm một ít đậu phộng. Cô có thể găm cho tôi một nhánh Đường"trắng"nhào"gừng được không? Mẹ tôi vẫn thường làm cho tôi món đó, nhưng tôi sẽ không trách nếu cô làm không được đâu."
Cô phục vụ mở tròn mắt, nhìn người vừa ra thực đơn kiểu ''nhỏ này khùng rồi'', rồi ngúng ngẩy đi vào trong với khuôn mặt ngơ ngớ. Dường như trong một ngày, cô ta gặp quá nhiều điều xui rủi " một tên tù vừa mới được thả và một con khùng.
Nhưng nếu cô hầu bàn ngạc nhiên một thì Draco ngạc nhiên... một tỉ. Hắn thất thần quay sang cái ghế đối diện với mình, nơi cách đây một giây vẫn trống trải, nay chợt xuất hiện một cô gái.
Cô có mái tóc vàng hoe rối bù, dài chấm lưng với một vài lọn loà xoà trên vai. So với cô ta, Draco còn có vẻ nghiêm chỉnh hơn hẳn. Đôi mắt cô ta to đùng đùng (à vâng, cũng phải công nhận là tính từ đã được phóng đại), màu xanh bạc, khiến cô nàng có cái nhìn ngô ngố và ngạc nhiên thường trực. Trang phục của cô ta - Draco lắc đầu, hắn không biết là cô ta đã may cái này từ thế kỷ thứ mấy - một chiếc váy đầm màu xanh dương ngang gối và một cái nơ to tổ bố thắt chình ình trên ngực. Nước da nhợt nhạt và cái mũi cao, cô ta giống như một người mẫu điển hình, nhưng là mẫu thời kỳ nào đó chứ nhất định không phải thời kỳ này !
"Anh có vẻ thích nhìn chằm chằm người khác như vậy nhỉ ?"
Cô gái mơ màng nói. Cô đang chấm đầu ngón út của mình vào cốc nước lọc, rồi đưa lên miệng mút mút. Draco nhăn mặt, mất vệ sinh quá. Hắn nhếch mép :
"Không hoàn toàn. Chỉ với những người khùng như cô thôi."
Cô gái tròn mắt nhìn hắn. Khuôn mặt lạ lùng của cô chợt giãn ra thành một nụ cười.
"Tôi biết là mình khác thường. Không nhiều người có thể nhìn ra những con Tảo"vọt, hoặc là từng được chiêm ngưỡng những con Ngạ"quái."
"Con gì ?" Hắn nhăn mặt.
"Ngạ"quái." Cô gái lặp lại từng chữ rõ ràng. "Chúng thường bu đến những nơi có nhiều tầm gửi."
"Cô điên rồi." Draco chặc lưỡi.
"Ồ không Draco." Cô bật cười. "Tôi không điên đâu, trên đầu anh có một con Tảo vọt kìa."
Hắn tròn mắt, không phải vì cô vừa nói rằng hắn có một con Tảo"vọt trên đầu (không nên tin vào loại người điên khùng như cô ta). Cái làm hắn ngạc nhiên, là cô ta biết hắn, mà cô ta đã gọi tên hắn. Draco. Từ nhỏ đến giờ, chỉ có ba mẹ hắn và đám bạn xu nịnh cùng nhà là gọi hắn là Draco. Chính xác hơn nữa, chỉ có ba mẹ hắn mới gọi hắn là Draco mà không kèm theo sự nịnh nọt. Và rốt cuộc, chưa có ai từng gọi hắn là "Draco" mà không kèm theo một âm điệu sai khiến ra lệnh.
Vậy mà bây giờ, một cô gái hắn gặp lần đầu tiên, thậm chí hắn còn không biết cô ta ở cái xó nào chui ra nữa, lại mở miệng gọi hắn là Draco. Hắn cộc cằn :
"Gọi tôi là Malfoy."
"Được thôi, Draco."
Hắn há mồm, khô rang khô rốc, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại. Một lần nữa, cô phục vụ lại ngắt ngang hắn :
"Thưa quý cô, kem hành của cô đây."
"À, cảm ơn Lila. Hình như không có Đường-trắng-nhào-gừng nhỉ ? Ôi, đừng nhăn mặt lo lắng như thế, Lila. Tôi ổn mà, kem hành mật ong thôi cũng tốt."
Draco nhíu mày. Hắn có một linh cảm rõ ràng là cô phục vụ kia nhăn mặt vì cái gọi là Đường-trắng-nhào-gừng, chứ không phải là lo cho ly kem.
Khi Lila đã đi khuất rồi, Draco mới tiếp tục câu hỏi:
"Sao cô biết tôi là Draco Malfoy?"
"Dĩ nhiên tôi phải biết chứ. Anh là hotboy ở Hogwarts mà, phải không?"
Draco nhếch mép cười thầm. Hắn chưa bao giờ khiêm tốn về cái vẻ đẹp trai trời phú cho cả.
"Thế cô cũng học ở Hogwarts?"
"Uhm." Cô gái gật đầu, nhấm một miếng kem.
"Thế cô cũng nằm trong đám fan nữ của tôi?"
Cô gái bật cười, cô nhìn Draco bằng ánh mắt long lanh :
"Chà, anh hơi tự tin về bề ngoài của mình nhỉ?" Draco cười mỉa. "Nhưng mà tôi rất tiếc phải nói cho anh biết, là tôi không có nằm trong cái đám con gái đó." Nụ cười của Draco vụt tắt. Hắn cau có đáp lại.
"Đồ khùng!"
Hắn lạnh lùng quay xuống tách cà phê của mình, cảm nhận rất rõ ánh mắt của cô gái đang chăm chú nhìn mình. Hắn ngẩng phắt mặt lên - quả không sai :
"Cô thích xài con mắt thao láo đó để soi mói người khác như vậy à?
Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Cũng như anh nhìn tôi thôi."
Draco đỏ mặt, hắn quay đi. Cô nói nhanh :
"Thế anh không muốn biết tôi ở nhà nào à?"
"Liên quan gì đến tôi!"
Không qua tâm mấy đến câu nói thô lỗ của Draco, cô gái tiếp tục:
"Tôi ở nhà Ravenclaw."
Draco ngẩng mặt lên, đôi mắt bạc của hắn khớp với ánh sáng xanh long lanh từ đôi mắt ấy. Draco chợt cảm thấy khó chịu. Dường như đôi mắt ấy hiểu tất cả về hắn, soi rọi tâm can hắn, hiểu thấu tâm hồn hắn. Quay đi, hắn chợt nhớ ra một điều.
"Cô là bạn của Potty?"
Cô gái gật đầu, mỉm cười.
"Có lẽ vậy, nhưng người ngoài không cho là thế."
"Nghĩa là sao?" Draco chợt bắt lại được cái phong thái kiêu ngạo thường ngày. "Cô nắm áo hắn, van xin hắn để cho hắn giũ bỏ cô như một cái giẻ lau nhà à?"
"Đâu tệ thế !" Cô bật cười, "Chúng tôi là bạn tốt, nhưng chỉ có một điều là người ta nghĩ rằng bọn này đi với nhau không hợp cạ cho lắm. Kẻ-được-chọn và Loony." Cô tỏ vẻ suy nghĩ, "không ăn ý lắm nhỉ?"
Loony? Tâm trí hắn chợt nháng lên một điều gì đó. Những ký ức tưởng chừng như đã trôi vào quên lãng của hắn lại hiện về, rõ ràng mà mơ màng trong gió thoảng. Hắn chỉ nhớ mang máng hình ảnh một cô gái mặc áo chùng xanh, hay đi kè kè theo con nhỏ tóc đỏ, đeo cái dây chuyền làm bằng nắp chai bia bơ và cái bông tai ngu ngốc làm bằng củ cải. Cô ta như một con búp bê sứ.
Khi ở Hogwarts, hắn đã từng chú ý đến cô. Ban đầu chỉ là do cái dáng vẻ kỳ lạ ngốc nghếch ấy, nhưng sau đó, Draco chợt nhận ra rằng, đôi mắt hắn nhìn cô đã trở nên ngạc nhiên, căm ghét, khâm phục và đôi chút sợ hãi.
Hắn không hiểu cô ta, có lẽ vì vậy nên hắn khao khát muốn hiểu cô ta. Cô ta không phải là một Gryffindor, không phải là một Weasley, càng không phải là Potter, vậy mà làm sao cô ta có khiến dũng cảm đứng lên chống lại Voldemort, cái mà một người có quyền lực, sức mạnh như hắn " lại không dám. Dường như đằng sau cái vẻ mơ màng kia là cả một tâm hồn mạnh mẽ, đầy sức sống bền bỉ, một sức sống rất tự nhiên, ngây thơ mà mãnh liệt.
"Loony Lovegood?" Hắn dò hỏi.
"À không, Luna chứ!" Cô chỉnh. "Nhưng mà tuỳ anh, muốn gọi sao cũng được. Cam kết nhé, anh có thể gọi tôi là Loony, còn tôi gọi anh là Draco nhé?"
Hắn cau mày. Con nhỏ này thật ngu ngốc.
"Thế cái nắp bia và củ cải đâu? Bán nhôm nhựa rồi à?"
"Không." Cô ngẫm nghĩ, ra chiều thích thú. "Chỉ là hôm nay tôi đi mua sắm với Ginny, mà cậu ấy thì không muốn tôi đeo hai cái đồ đó ra đường thôi."
"Ginny? Ginny Weasley?" Mắt hắn sáng lên. Chà chà, có chuyện hay để coi rồi đây. "Đâu? Đầu đỏ đâu? Cô gái anh hùng thời đại của chúng ta đâu rồi? Chà chà, tôi đang muốn phỏng vấn cô ta coi thử cảm giác bị ''đá'' là như thế nào đây." Hắn nhếch mép cười thâm hiểm.
"Cô ấy ở trong tiệm Trang phục cho Mọi dịp của Bà Malkin. Tôi vừa ở đó đi ra. Cô ấy lựa hơi lâu một tý. Tôi đã xong từ lâu rồi." Luna mỉm cười.
"Có củ cải chứ?" Hắn nói. "Cô sẽ cầm cái đó để đi thong dong ngoài phố hả?"
Luna nhấm miếng bánh quy của mình, rồi cười :
"Tôi không nghĩ thế. Lễ cưới thì nên ăn mặt cho đàng hoàng một tý."
Draco nhăn mặt.
"Lễ cưới? Cô cưới à?" Trong tâm trí Draco chợt nháng lên một tý khó chịu. "Thằng điên Khụt-khịt-sừng gì đó đó nào chịu nhận cô làm vợ vậy?"
"Không phải tôi." Luna phẩy tay, "Là Ronald, anh Ron ấy, anh nhớ không?"
Đầu óc hắn lại một lần nữa quay về mấy năm trước. Tóc đỏ, mặt tàn nhang, hay cách gọi khác là Mặt chồn. Nhà nghèo kiết xác, không có một cắc nào trong túi, bị Granger đá thê thảm. Draco nhấp một ngụm cà phê, rồi hỏi:
"Ai mà chịu lấy thằng Mặt chồn vậy?"
Luna nghiêng đầu, mắt cô lấp lánh trong nắng vàng. Một lần nữa, Draco lại né tránh đôi mắt ấy. Luna mỉm cười, cô nhẹ nhàng nói :
"Anh biết người này mà, phải không? Là chị Pansy."
Draco nín lắm mới kịp quay mặt sang bên trái mà phun toẹt hớp cà phê mới nhấp thử. Dù cho Loony có điên thật, nhưng phun thẳng nhấp cà phê vào mặt cô ta thì cũng không được lịch sự cho lắm. Hắn lắp bắp trong cơn sặc :
"Ai cơ?"
"Pansy." Luna đáp. Dường như cô đã đoán ra thể nào cũng có tình huống này, nên cô nhẹ nhàng đưa ly nước lọc cho Draco. Hắn đón lấy, nhưng ngập ngừng chưa uống. "Pansy Parkinson."
"Cô có nhầm không?" Draco cau mày.
"Không." Luna nói chắc. "Mai là đám cưới mà. Chị ấy có mời anh không?"
Ôi, đây quả là câu hỏi hay nhất trong ngày đấy. Từ ngày ra tù, Draco chưa hề nhận được một tý tin tức nào từ đám xu nịnh. Đầu tiên là Pansy (chả hiểu cô ta đổi gu từ lúc nào, Draco chặc lưỡi, hay là cô ta muốn thử cuộc sống "một mái nhà tranh hai trái tim vàng" nhỉ ?), còn Goyle thì đã tong đời trong cuộc chiến cuối cùng rồi (Draco không tiếc nuối thì cho lắm, béo và ngu đần như nó mà chết thì trái đất đỡ đi mấy kilôgam trọng lượng), Crabbe càng không (đồ con lợn ham ăn ham uống), và cuối cùng là Blaise Zabini (tay này thì khỏi nói, hình như hắn đã cùng vợ hiền bay sang Pháp cho một chuyến nghỉ dưỡng dài ngày).
Tốt, tốt thật. Bây giờ mà ngồi điểm lại thì rốt cuộc hắn chẳng có người bạn thực sự nào. Mà hắn thì cần quái gì bạn với bè cơ chứ. Có được tích sự gì đâu, ngoài việc làm rối tay rối chân thêm. Mà cứ lấy ví dụ là Potty coi, có một đống bạn...
Potter?
Có một đống bạn?
Weasley, Granger, Weasley, Longbottom.
Và Lovegood?
Có phải đó là lý do vì sao Potter không bao giờ cô đơn ? Hắn luôn luôn chiến thắng, hắn luôn luôn được mọi người nể phục, phải chăng là vì hắn luôn luôn có bạn ?
Hắn không bao giờ cô đơn.
"Draco?"
Tiếng nói nhẹ nhàng của Luna trẽ trôi vào tâm trí Draco, như một làn sương thanh mảnh khẽ đánh thức một cái cây già cỗi đang lặng ngủ trong cơn ác mộng nhức nhối. Hắn ngước mắt lên, nhìn cô gái trước mắt hắn bằng đôi mắt tò mò.
"Gì?" Hắn cộc cằn đáp gọn lỏn.
"Anh... có chuyện gì muốn hỏi tôi không?"
Draco giật mình. Dường như Luna biết hắn sắp định hỏi cô một chuyện gì đó. Hắn im lặng. Hắn biết rõ rằng, người con gái này có thể nhìn rõ tâm can hắn, soi sáng tâm hồn hắn, chỉ là hắn không muốn thừa nhận mà thôi. Hắn cau mày, đáp nhát gừng :
"Không có gì."
"Chắc không?"
Luna nghiêng đầu, ánh mắt xanh bạc nhấp nháy. Vừa nhẹ nhàng, tinh nghịch, tò mò, êm dịu và... đáng yêu. Ôi trời, hắn đang nghĩ gì trong đầu thế này. Có lẽ mình cần thêm một tách cà phê đen nữa, Draco tự nhủ sau khi nhìn vào cái tách trống trơn của mình.
"Phục vụ."
Draco cáu bẳn gắt. Mặt hắn lại săm soi cái hình tam giác tím rịm trên bàn - dù có ngán thì có ngán thật, nhưng còn hơn là nhìn vào ánh mắt thăm thẳm xanh kia.
"Thưa ngài?"
Vẫn là cô phục vụ hồi nãy. Cô ta đã thay đổi cách xưng hô, Draco biết. Quả là tâm trạng sợ sệt của con người không bao giờ có giới hạn.
"Lấy cho tôi..."
Trước khi Draco kịp mở miệng gọi cho mình thêm một cốc cà phê đen nữa, cái giọng mơ màng "truyền nhiễm" đã cắt ngang lời nói của hắn :
"Làm ơn lấy cho chúng tôi hai ly kem vanilla."
Chúng tôi? Chợt Draco thấy ngộp thở lạ kỳ. Chúng tôi? Ngay cả Pansy cũng chưa bao giờ nói là "chúng tôi". Lúc nào cũng là "anh và em". Cái đại từ "anh và em" mới ngọt ngào, dịu dàng và giả dối làm sao. Cái đại từ đó khiến cho Draco mệt mỏi vô cùng, cái đại từ "anh" lúc nào cũng đặt trước, lúc nào cũng mang nặng cái trách nhiệm của con người bậc trên. Không như là "chúng tôi"...
Tuy thế, nhưng Draco vẫn kịp lấy lại bình tĩnh, ngắc ngứ nói :
"Tôi không ăn kem vanilla. Lấy cho tôi một tách cà phê đen."
Luna bật cười, bàn tay thanh mảnh của cô đặt trên cái chấm hình tam giác mà Draco mới vừa xem xét.
"Ôi Draco, anh đã uống một tách cà phê rồi. Đừng có đơn điệu hoá khẩu vị như thế chứ."
Draco nhăn mặt nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô nàng :
"Tôi không thích mấy cái ngọt lịm thé cổ !"
Luna vẫy tay, hất lọn tóc loà xoà trước trán.
"Nó đâu có thé cổ. Chẳng là anh chưa quen mà thôi."
"Đừng có nhiều chuyện. Tôi đã nói không là không !"
"Okie, vậy chiều theo ý anh vậy."
Draco sững người. Hắn không mong đợi cô phản ứng như thế. Hắn cứ nghĩ rằng, cô sẽ cố năn nỉ, van nài, dụ khị hắn hết mức. Nhưng, tất cả những gì mà hắn nhận được chỉ là một tiếng "okie" gọn gàng mà lắng đọng. Hắn đưa mắt nhìn Luna, và lần đầu tiên trong buổi chiều rực nắng, hắn nhận ra cô không chỉ có nét hời hợt.
Hắn cứ im lặng ngắm cái ly không của mình, ngẫm nghĩ. Một ít cặn cà phê còn lắng ở đáy cốc. Hắn nhếch mép cười. Cà phê đã uống hết mà vẫn còn cặn, huống chi một con người, có xoá hết mọi quá khứ đen tối vẫn còn danh. Hắn sẽ không thể nào quên được cái quá khứ đen tối đau đớn ấy, hắn sẽ không thể nào xoá nổi cái "danh hiệu" mĩ mãn là "người hầu của Chúa tể Hắc ám", cái mác là "Tử thần thực tử". Hắn không muốn cố, mà cũng chẳng thể cố. Như con chó chui vào vũng lầy, càng cố thì càng lún sâu mà thôi.
Rất khẽ, hắn chợt nhận ra một làn hơi ấm khẽ truyền từ đầu ngón tay của hắn, một làn hơi ấm thoảng nhẹ, ấm áp đến diệu kỳ mà mỏng manh đến vô thực. Không gian xung quanh hắn như mờ dần, thị giác, thính giác và vị giác dường như tê đi. Hơi ấm lan khắp làn da hắn, để lại hương thơm quấn quít bên đầu mũi hắn. Hương thơm của vanilla...
Draco nhận ra rằng ly cà phê đen nóng hổi đang ở nằm trong bàn tay mình, nhưng hắn chắc chắn rằng, cái hơi ấm kỳ lạ ấy không phải từ ly cà phê. Nếu hắn không nhầm, đôi bàn tay của Luna vừa chạm vào ngón tay hắn.
"Draco, anh có định đến thăm tụi tôi không ?"
Draco nhấm một ngụm cà phê. Nóng đến tê cả lưỡi. Hắn thừa hiểu, "tụi tôi" có nghĩa là Potter, Granger, hai anh em Weasley và... Luna.
Hắn im lặng. Hắn biết, rất biết là đằng khác, Potter rất vui lòng đón nhận hắn. Potter luôn luôn cao thượng, hắn luôn biết cách tha thứ cho người khác. Granger cũng vậy, cô ta luôn luôn căm ghét Draco, nhưng lý trí của cô ta rất mạnh mẽ. Có lẽ cô ta sẽ biết bỏ qua tất cả lỗi lầm của hắn. Đầu đỏ, dẫu thật ngu ngốc, nhưng Draco biết, Weasley sẽ nghe lời khuyên của hai đứa bạn chí cốt.
Nhưng còn... hắn ? Liệu hắn có đủ khoan dung để tha thứ cho bản thân mình không ? Bản thân vẩn đục, bàn tay vấy máu ? Liệu hắn có thể sẵn sàng vứt bỏ cái quá khứ u tối đó để đến với mọi người không ? Liệu hắn có đủ dũng cảm để bước ra khỏi không gian u ám này để bước ra khung trời trong sáng không ?
Hắn mong là không.
Hay là... hắn rất muốn ?
Hắn rất muốn, chỉ là hắn sĩ diện. Hắn chỉ muốn tìm cho mình một cái cớ để trốn chạy. Hắn không muốn mọi người nhìn hắn bằng đôi mắt thương hại. Hắn CĂM GHÉT.
"Draco ?"
Tiếng nói mỏng manh của Luna lại đánh thức hắn lần nữa. Đôi mắt cô bây giờ đã đong đầy sư quan tâm diệu kỳ.
"Gì?" Hắn vẫn đáp cộc lốc, nhưng không còn cộc cằn nữa.
"Anh suy nghĩ xong chưa ?"
"Rồi."
Chẳng hiểu sao, hắn lại đáp như thế. Một khoảnh khắc, hắn chột dạ.
"Vậy anh tính sao ?"
"Sao là sao?" Hắn đáp nhát gừng.
"Anh thừa biết tôi muốn nói gì mà?" Luna cau mày.
"Tôi không đi đâu."
Luna lại khẽ cau mày, đôi chân mày của cô đan vào nhau trên vầng trán cao :
"Tại sao."
"Tôi không muốn."
Trong một khoảnh khắc, Draco có một cảm giác ngột ngạt ở trong tim là đôi mắt xanh trong suốt kia lại xuyên thấu tâm can mình lần nữa. Hắn quay đi, dường như mọi cảnh vật bên ngoài đều xoay mòng mòng bên cạnh hắn :
"Anh không muốn, hay... anh không dám ?"
Lần này thì Draco đã ngộp thực sự. Câu hỏi ngập ngừng mà rõ ràng từng chữ của Luna như một mũi tên đâm xuyên vào tim hắn. Mũi tên phép thuật. Dường như máu không chảy ra, mà nỗi đau cứ thế mà lan toả. Đau vì chính bản thân mình, chứ không phải đau vì mũi tên kia. Mũi tên của thiên thần.
"Tôi không biết."
Draco ậm ừ nói. Dường như cái mẫu câu "Tôi không biết" kia đã khẳng định với Luna câu trả lời. Chính hắn cũng biết, nhưng chỉ là do hắn không dám thừa nhận mà thôi. Hắn sợ.
"Tại sao anh không dám ?"
Draco nhấm một ngụm cà phê. Đen đặc. Đắng. Lưỡi của hắn dường như tê đi trước cái vị đắng ngắt đến hãi hùng đó. Hắn như tách cà phê này, đen vẫn là đen, đắng vẫn hoàn đắng, chẳng có gì có thể pha loãng cà phê đen, cũng như chẳng có ai có thể san sẻ với Draco Malfoy " Tử thần thực tử " Bề tôi trung thành của Chúa Tế Hắc Ám.
Chẳng có ai ?
Hắn thấy ba chữ đó đau lòng đến lạ. Có thật là chẳng có ai không ? Chẳng lẽ Draco Malfoy lại chẳng có ai để san sẻ thật ư ? Chẳng lẽ hắn thực sự không có bạn sao ? Hắn cô đơn đến thế ư ?
"Anh không cần lo lắng. Mọi người có thể là bạn của anh mà."
Tiếng nói nhẹ nhàng êm đềm của Luna lại lần nữa trôi qua trí óc của Draco, khẽ đánh thức hắn dậy. Khẽ thôi, mà vẫn khiến hắn giật mình. Hắn vẫn không nói gì, lơ đãng ngắm tách cà phê đã vơi đi quá nửa của mình. Ngẩng đầu lên, hắn lặng lẽ đếm từ giọt nắng vương trên mái tóc như bừng ánh sáng của Luna. Hắn ước chi, hắn có thể bóp chết những giọt nắng ấy. Nhưng " hắn không thể.
Draco Malfoy ? Không thể ? Giết ? Dù chỉ là những giọt nắng ? KHÔNG THỂ ? Với bàn tay đã nhuốm máu ? KHÔNG THỂ ? DÙ CHỈ LÀ NẮNG ???
Đôi mắt hắn lại lia qua cái cảnh vật vô tình xung quanh mình. Nắng, nhưng chói chang, giả dối. Hắn khẽ đưa bàn tay nhợt nhạt xanh xao ra. Hắn siết chặt. Cái cảm xúc vô hình mỗi lúc hắn giết người chợt quay lại. Ghê tởm, gớm ghiếc. Máu. Một màu đỏ sẫm trôi lơ đãng trong đôi mắt hắn. Hắn muốn cười, muốn cười bằng cái giọng khinh bỉ nhất mà mình có thể tạo ra.
Vậy tại sao, hắn không thể giết những giọt nắng trên mái tóc của người con gái ấy ?
"Draco ?"
Hắn nhận ra một làn hơi là lạ quấn trong bàn tay của mình. Giật mình, hắn nhìn xuống. Đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại và ấm áp của Luna đang nằm gọn trong bàn tay của hắn. Rụt rè giật tay lại, hắn chợt thất vọng tràn trề khi cái không khí lạnh lẽo thường ngày lại tràn về quay hắn.
"Cô có thấy cái này không, Lovegood ?"
Draco nói, ánh mắt xám vô hồn hướng về phía tách cà phê. Luna đang cúi xuống gần hắn, hắn biết, vì mùi hương củ cải của cô đang lan toả quanh người hắn. Ngọt.
"Cô có thấy tách cà phê đen này không ? Làm sao mà tách cà phê này có thể chuyển thành màu trắng được?"
Hắn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Luna. Cô vẫn đăm đăm vào khoảng trống quanh tách cà phê của hắn. Đôi mắt cô dường như vô cảm. Hắn chỉ chợt nhận thấy một tia sáng xanh long lanh vụt qua đôi mắt cô.
"Làm sao anh chắc là cà phê không thể thành màu trắng?"
Draco nhún vai.
"Nếu tôi biến nó trở thành màu trắng được thì sao?"
Hắn điếng người. Im lặng một chốc, hắn chợt nói :
"Cô không dùng sữa, phải chứ ?"
Luna mỉm cười, khẽ gật đầu :
"Uhm, có lẽ tôi sẽ không dùng sữa. Bởi nếu thế, cà phê sẽ không còn là cà phê nữa, và anh sẽ không còn là Draco. Sữa quá ngọt."
Draco không biết làm gì hơn là lại ngắm mái tóc của Luna. Nắng lại lung linh trên mái đầu của cô, nhưng dường như lần này có chút gì khác lạ.
"Cô sẽ làm thế nào?"
Luna mỉm cười.
Và Draco, kinh ngạc và tê điếng, khi thấy Luna dốc hết toàn bộ ly kem vanilla của mình vào tách cà phê của hắn. Thị giác của hắn không nhầm, chắc chắn không, nhưng đầu óc cô ta ắt hẳn phải có vấn đề chứ. Đúng là ly cà phê của hắn đã chuyển màu, những gợn cà phê đen đen xám xám đang sóng sánh trong nắng, và có nguy cơ tràn ra ngoài tách. Đáp lại ánh mắt kinh ngạc của hắn, Luna chỉ cười.
"Cô... có vấn đề gì à ?"
"Cà phê đã đổi màu đó thôi."
Luna vui vẻ đáp. Dường như trong giọng nói của cô có pha một chút đắc thắng.
"Không... không phải thế chứ ?" Hắn vẫn lắp bắp.
"Phải. Tách cà phê đã đổi màu rồi đó."
"Nhưng..."
Chưa đủ, Draco còn kinh ngạc gấp mười khi Luna đổ bớt một nửa tách cà phê của hắn vào ly của mình. Hắn ngồi im ghế, miệng mấp máy mà nói không ra hơi.
Cà phê và, vanilla.
Cô, và hắn.
Hai tâm hồn hoà quyện vào nhau.
Sẻ chia.
"Anh thấy không ? Mọi người, và em luôn tìm cách san sẻ cho anh, dù anh là cà phê, hay cà phê-vanilla mà. Chỉ là anh không chấp nhận thôi."
Draco lặng người, người con gái trước mặt hắn dường như bừng sáng trong cái bầu không khí đen đặc. Ánh sáng của cô rất nhẹ, rất dịu dàng mà vẫn làm tâm hồn hắn tê dại. Ánh trăng màu vàng, trong sáng, khẽ xua tan màn đêm lắng đọng quanh hắn...

~ * ~

Ánh sáng vàng ruộm long lanh của chiều tháng sáu nhẹ nhàng trải trên những con đường lát đá của Hẻm Xéo, đọng lại trên khung cửa kính bóng loáng của cái tiệm sách cũ kỹ Phú quý và Cơ hàn, rơi khẽ trên mái đầu của những con người bận bịu, len lỏi men theo những gót giày cũ kỹ chạm lộc cộc thô ráp trên mặt đường. Ai cũng bận, ai cũng vội vã theo đuổi những hoài niệm, những suy nghĩ và những toan tính riêng tư của bản thân, vô tình thả lại cho những hàng cây sự héo tàn, lạc lõng sự cô đơn và lạnh lẽo.
Ánh sáng lấp lánh vẫn trải dài trên cái mảnh thế giới vô tình ấy, nhìn xa như một bức tranh ấm cúng, sáng lạng, với những đường nét điểm tô thanh mảnh và sắc sảo. Cái góc nhìn ấy sao mà quá đẹp, quá thực, quá sáng, sáng đến mức chói mắt người xem. Nhưng - thôi kệ "chẳng ai chăm chỉ mà dừng lại quá ba giây để ngắm nhìn cái không khí giả tạo ngột ngạt ấy làm chi, có tăng thêm được tháng lương nào đâu mà ham ! Người ta dường như bị cuốn vào cái vòng xoay cơm-áo-gạo-tiền chóng mặt, cái vòng xoay ngỡ như không bao giờ dừng lại, dù là ở thế giới Muggle hay phù thuỷ gì đi chăng nữa.
Nhưng, chỉ riêng cái khoảng không đen đặc đáng sợ nay đã sáng hơn, vì có ánh trăng chiếu rạng.
Và lần đầu tiên trong đời, Draco nhận ra rằng, anh phải thay đổi chính mình.


~ End ~

Written by Linh Nguyên
Sunday, 4.5.2008
Chúc các bạn có một ngày tốt lành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top