Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

-Đêm Của Các Cô Nàng: Quậy Phá-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Spider biết rằng mình đang gặp rắc rối khi người phụ nữ cao lớn đi cùng bước thẳng đến chỗ cô và cố gắng mua đồ uống cho cô.

Chuyện này đáng lẽ chỉ là một đêm đi chơi của các cô nàng. Phân Khu PHYSICS chuẩn bị thực hiện một đợt huấn luyện phản ứng nhanh kéo dài ít nhất một tháng. Đêm nay là cơ hội cuối cùng để được nghỉ ngơi trước ba tháng luyện tập mệt mỏi. Spider đã gợi ý đi chơi đêm với Kitten và Fox, vừa là một cách để xả hơi vừa là cơ hội để làm quen với những người đồng nghiệp lầm lì của cô.

Giá như Kitten không bị bắt trở lại căn cứ để chuẩn bị khẩn cấp cho bài tập huấn luyện.

Giá như Fox không phải đối phó với tình huống khẩn cấp vào phút cuối với một trong những thành viên Đội cô ấy.

Giá như Spider không nhìn thấy một Thực Thể Hiểm Họa Được Xác Nhận uống rượu trong quán như một đứa nhóc đại học vào kỳ nghỉ xuân...

...Theo dõi họ có lẽ là một sai lầm, nhưng các thông báo đã rõ ràng: 11971-Lục Than là một mục tiêu Cấp Độ Ứng Phó 3. Bất kỳ đặc vụ nào bắt gặp cô ta "ở bên ngoài" phải duy trì liên lạc cho đến khi đội STRIKE có thể được triển khai để bắt giữ và thẩm vấn (hoặc loại bỏ).

Nhưng Spider là một kỹ thuật viên, không phải đặc vụ. Kỹ thuật của cô ấy rất tệ, và cô biết điều đó. Một cuộc hội thảo kéo dài hai tuần chỉ có thể hướng dẫn được thế thôi. Xác định đội giám sát và chuyển hướng họ bằng Liên Mộng? Cô có thể làm được. Theo dõi bốn người phụ nữ trong một quán bar đông đúc? Rõ ràng không phải chuyên môn của cô...

Cô đã cảm thấy rắc rối khi nhóm người trong góc liếc qua mình và bắt đầu nói chuyện rất nghiêm túc. Khi cô gái tóc nâu, chân dài với nụ cười rạng rỡ bước tới, Spider biết rằng mình sắp tiêu rồi.

"Nè," kẻ thù nói, nở nụ cười quyến rũ. "Tôi có thể mua gì đó cho cô uống không?"

"À không, không cần đâu," Spider nói, quay mặt đi khỏi người phụ nữ có mái tóc màu gụ. "Tôi đang đợi một người bạn thôi."

"Tôi có thể là bạn của cô." Kẻ thù trượt vào ghế bên cạnh cô và nhìn cô một cách khó chịu, âm ỉ. "Mình có thể là người bạn tốt nhất của cậu trên thế giới này, cưng à."

"Cảm ơn nhưng," Spider nói. "Tôi thực sự không hứng thú mấy..."

Ba thành viên khác của nhóm (bao gồm cả KTE) đứng dậy khỏi buồng của họ và rời quán bar.

Spider giật mình. Sai lầm lớn.

"Vậy ha," kẻ thù nói cộc lốc. Cô đút một tay vào túi áo khoác. "Bây giờ hai ta có một sự lựa chọn. Hoặc chúng ta có thể lặng lẽ đi ra cửa sau để trò chuyện một chút, hoặc tôi có thể gây náo động và hai ta có thể làm phiền những người tốt bụng đang cố gắng có một buổi tối yên tĩnh. Lựa chọn của cô."

"Tôi sẽ đi lặng lẽ," Spider nói nhỏ.

"Ra cửa sau. Ngay bây giờ."

Spider đứng dậy khỏi ghế và bước ra khỏi cửa, cẩn thận giữ hai tay khỏi hai bên người. Con hẻm sau quán rượu vắng lặng và tăm tối. Không một bóng người trong tầm nhìn. Rất nhiều nơi tối tăm cách xa ánh đèn đường.

Một nơi phù hợp cho cuộc hành quyết.

Chiếc chuông nhỏ trong túi cô rung lên một lần.

Spider thở phào nhẹ nhõm và ngay lập tức biến thành một tiếng thở dốc ngạc nhiên khi kẻ lạ mặt tóm lấy cô và lôi cô vào trong con hẻm. "Được rồi," kẻ thù gầm gừ, vặn cổ áo Spider khi nhấc cô lên tường gạch. "Mày là con khốn nào và tại sao lại theo dõi bọn tao?"

Sự im lặng sau đó bị gián đoạn bởi tiếng lên nòng của một khẩu súng lục tự động.

"Tao nghĩ rằng một câu hỏi hay hơn có thể là, 'Mày là đứa nào và nghĩ mình đang làm trò gì với bạn của bọn tao vậy?'" Fox chế nhạo.

Tạ ơn Chúa, Spider nghĩ. Tiếp viện cuối cùng đã đến.

Ôi, chết chưa, Adams nghĩ. Nên biết rằng nó sẽ có đồng bọn.

Đầu óc nghiện rượu của cô đang làm quá giờ. Đây có phải là một đợt công kích phối hợp không? Một cuộc gặp gỡ tình cờ? Chỉ là may mắn? Ăn cướp? "Được rồi," Adams nói, lạnh lùng trượt một tay về phía chiếc điện thoại trong túi sau của cô. "Mấy người có thể lấy ví của tôi và điện..."

Ai đó đá vào đầu gối của cô từ phía dưới và đè đầu cô ấy xuống nền bê tông. Adams đã nếm mùi máu, bụi bẩn và bụi bê tông. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã ghì chặt cánh tay cô sau lưng, khóa cổ tay cô một cách thành thạo, với hậu quả nghiêm trọng nếu tiếp tục kháng cự.

"Lục soát cô ta, Kitten," một giọng nói trầm gầm gừ. "Spider, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Ba người phụ nữ vừa bước ra khỏi quán rượu," người phụ nữ gốc Á nói. "Cô gái tóc vàng là người trên thông báo vừa xuất hiện vào tuần trước về việc Tổ Chức đang tái kích hoạt đội công kích đặc biệt của họ..."

Thôi chết, Adams nghĩ.

"Chết tiệt. Katie Mười Một Chín Bảy Một à?" giọng nói trầm thấp gầm gừ. Nòng khẩu súng lục găm chặt vào sau đầu Adams khi một đôi tay khác lục soát cô một cách thô bạo. "Bây giờ nó ở đâu?"

"Có lẽ là ở phía trước. Chiếc sedan màu đỏ sẫm. Ba chiếc khác, bao gồm cả KTE. Họ có hỗ trợ vòng ngoài, nhưng tôi đã để họ đuổi theo Liên Mộng trong nửa giờ qua."

"...Được rồi," giọng nói thô bạo cất lên. "Nếu chúng ta đợi STRIKE thì sẽ có đánh nhau. Chúng ta sẽ tự mình bắt giữ nó. Kitten hạ một tên, tôi lo tên kia. Cô đi tìm mục tiêu."

"Cái này thì sao?" một giọng nói thứ ba, vô cảm cất lên.

"Tôi không muốn giết cô ta nếu kiềm chế được. Đưa tôi súng điện của cậu," giọng nói thô bạo nói.

Một cái gì đó đằng sau đôi mắt của Adams kêu lên.

Cô biết rằng nhúc nhích là tự sát. Với một khẩu súng dí sát vào sau đầu và cánh tay bị kẹp sau lưng. Nhưng nếu những gì kẻ thù đang nói là sự thật: nếu ĐĐNCĐ dự phòng bị phân tâm và chúng sẽ đuổi theo Iris, Blaire và Chelsea...

Nếu cô di chuyển đủ nhanh, đủ mạnh, cô có thể hất tung kẻ thù và thoát khỏi họng súng trước khi tên kia khai hỏa. Không có nhiều cơ hội. Nhưng đó là cơ hội duy nhất mà cô có được.

Cô đang cố lấy sức để di chuyển thì có một tia sáng xanh chói lóa và một âm thanh mô phỏng phát ra.

Có một tia sáng lóe lên và một tiếng "click" của máy móc.

Spider quay mặt lại. Có một bóng đen đang đứng trong ngõ. Nữ. Tóc vàng. Người đó có một chiếc điện thoại thông minh trong tay, và vừa chụp nhanh khung cảnh đó và...

Một dòng duy nhất từ thông báo về KTE-11971: "Đối tượng có khả năng thay đổi thực tại hạn chế và có thể tiếp cận thông qua một bức ảnh để di chuyển và điều khiển các đối tượng trong ảnh..."

"Ôi trời," Spider thì thầm.

Cô lấy vũ khí duy nhất còn lại của mình: con dao nghi lễ trong ủng phải của mình. Có một tiếng la sau lưng cô. Cô nhìn thấy, từ khóe mắt của mình, một bàn tay ma quái không biết từ đâu vươn tới và vật lộn trong chốc lát với Fox để giành lấy khẩu súng lục...

Người phụ nữ trên mặt đất di chuyển với tốc độ kinh hoàng. Cô ta xoay người lại, khiến Fox trượt tay khỏi cô. Cô dùng cổ tay đánh thẳng vào quai hàm Fox, khiến cô ta ngã vào Kitten. Kitten đẩy Fox khỏi mình, xác định tầm nhìn của mình, nâng cao khẩu súng...

Một tiếng súng vang lên.

Kitten nằm dài ra đất, ôm chặt lấy hông mình. Một viên đạn rơi xuống nền đất. Cô ta thở hổn hển bởi lực va chạm của viên đạn.

Cô gái tóc vàng đứng cách đó vài bước chân. Đôi tay run rẩy, rỉ máu của cô cầm khẩu súng lục của Fox. Cô nhanh chóng hạ nó xuống để hướng vào đầu Spider.

"ĐỨNG IM, ĐỒ KHỐN!" cô hét lên.

"ĐỨNG IM, ĐỒ KHỐN!" Iris hét lên. Tim cô đập thình thịch. Tay cô đầy máu. Cô muốn nôn mửa, nhưng Beatrix luôn nói với cô rằng một tiếng hét lớn và tự tin sẽ hiệu quả hơn những viên đạn để khiến kẻ thù phải cân nhắc kỹ về việc tấn công.

Người phụ nữ gốc Á đang quỳ sững người. Cô ta đang cầm một con dao trên tay: một con dao cong với chuôi trông giống như bằng xương hoặc ngà voi. Lombardi luôn nói gì về một tên cầm dao? Chúng cách cô trong hai mươi hay ba mươi feet? Hay là trong khi khẩu súng được cất trong bao?

Kẻ thù nhìn vào mắt Iris. Họ nhìn nhau một lúc lâu.

Người phụ nữ gốc Á đặt dao xuống đất và giơ hai tay lên đầu. Âm thanh duy nhất là tiếng thở gấp gáp của Adams, người phụ nữ tóc đỏ đang rên rỉ đang cố đứng dậy, và tiếng thở hổn hển của người phụ nữ cao có tàn nhang và mái tóc nâu nhạt.

Đèn pha. Tiếng lốp xe ma sát. Iris nhìn thấy một chiếc sedan màu nâu đỏ lái lên lề đường và vào con hẻm. "VÀO ĐI!" Chelsea hét lên, khi Blaire mở cửa ghế sau.

Adams đứng dậy và chạy đến, đua về phía cửa ghế sau, vượt qua Iris và (dựa theo âm thanh phát ra) ngã sấp đầu vào ghế sau của ô tô. Iris từ từ lùi lại phía sau ba người lạ mặt, giữ khẩu súng hướng lần lượt cho từng tên trong số chúng.

Cô leo lên ghế hành khách phía trước và đóng sầm cửa lại.

"Khốn kiếp!" Spider gầm gừ, khi KTE leo lên xe và bắt đầu lái đi. Cô do dự. Kitten và Fox đều bị hạ gục. Nếu cô đuổi theo...

"ĐI!" Kitten thở hổn hển, ôm chặt lấy hông mình. "Tôi sẽ canh chừng Fox! Đừng để chúng chạy mất!"

Ừ! Spider nhặt con dao secespita của mình lên và chạy theo chiếc sedan màu đỏ sậm. Cô rút chiếc điện thoại thông minh từ trong túi ra và lấy cuốn ma đạo thư của mình lên. Có thể không có nhiều sự lây lan giữa các tế bào da trên cổ áo khoác của cô và người phụ nữ tóc nâu ăn mặc đẹp đẽ đã để chúng ở đó, nhưng nếu cô nhanh tay và giữ cho chiếc xe trong tầm nhìn, cô vẫn có thể sử dụng liên kết để...

Cô đâm sầm vào một phụ nữ Trung Quốc cao lớn, mặc áo khoác đen với mái tóc ngắn màu đen.

Spider hét lên một tiếng kinh ngạc sau đó thành một tiếng kêu thất thần khi chiếc điện thoại thông minh của cô rơi khỏi tay và rơi xuống cống thoát nước mưa. "Khỉ thật!" Cô chộp lấy điện thoại, nhưng nó ở quá xa để tiếp cận. Cô có thể nhìn thấy nó ở đó, ngay ngoài tầm tay, màn hình LCD vẫn sáng...

Cô nhìn lên. Đã quá muộn. Chiếc xe đã biến mất khỏi tầm mắt.

Spider giận dữ tìm kiếm người phụ nữ đã va vào mình, nhưng người phụ nữ đó đã không còn thấy đâu nữa. "Chow soola," cô nguyền rủa.

"Thánh thần ơi!" Blaire thở hổn hển khi chiếc xe lao đi. "Hai người không sao chứ?"

"Tôi ổn, không sao," Adams đáp, đẩy tay Blaire ra. "Chỉ bị thương chút thôi. Còn Iris?"

Iris hít một hơi thật sâu, rệu rã và thả khẩu súng vào lòng. Adams hài lòng một cách kỳ lạ khi thấy chốt an toàn đã được bật. Tốt lắm, cô nghĩ.

"Mấy người đó là ai vậy?" Chelsea hỏi. "Giáo Hội? Hỗn Kháng?"

Họ gọi cô ấy là Katie, Adams nhận ra. KTE. "Là Liên Minh," cô nói nhẹ nhàng.

"Chết rồi." Đôi mắt của Chelsea mở to trong sợ hãi tột cùng.

"Iris?" Blaire nói. "Tôi cần cô làm giúp tôi một việc."

"Gì?" Iris hỏi.

"Chị cần em lấy khẩu súng đó, tháo rời nó và ném tất cả các mảnh ra ngoài cửa sổ," Blaire nói.

Ý kiến hay, Adams nghĩ. "Liên Minh Huyền Bí Toàn Cầu đặt chip theo dõi trong tất cả các vũ khí của họ."

"Chết tiệt." Iris rút chốt giữ khỏi khẩu súng lục và tước bỏ nắp trượt, để lại vết máu trên thép.

Adams cau mày. Cô nắm lấy tay Iris và đưa nó về ánh đèn. "Em đang chảy máu."

"Em không sao," Iris nói, nuốt nước bọt. "Chỉ là... chị nhớ chứ, khi em nói rằng đưa tay qua chiếc điện thoại đó giống như đẩy qua cát ướt? Tay em bị trầy trong lúc làm việc đó..."

"Các phù thủy Liên Minh có thể theo dõi em bằng máu của em đấy," Adams nói, cầm lấy khẩu súng lục. "Chúng ta cần làm sạch cái này. Blaire?"

"Tôi hiểu rồi," Blaire nói. Cô rút một chiếc khăn tay có viền ren từ trong ví của mình và bắt đầu cẩn thận lau vũ khí.

"Làm thế quái nào mà chúng lại tìm thấy chúng ta ngay từ đầu?" Chelsea băn khoăn. "Có nội gián sao? Chúng ta có vi phạm quản thúc à?"

Chỉ là vận rủi, nếu những gì ba tên đó đang nói là sự thật, Adams nghĩ. Tiếc thật chứ. Mình thích những quán bar đó... Cô lần mò tìm điện thoại của mình, nhận ra rằng nó đã bị kẻ tấn công lấy mất từ cô. Khỉ gió. Hội Đồng sẽ chôn sống mình vì chuyện này...

"Iris?" Blaire hỏi. "Em có sao không?"

Iris không đáp lại. Cô đang quấn chiếc khăn mới tinh quanh các đốt ngón tay bị trầy của mình để tránh máu dính khắp quần áo và xe hơi của Chelsea.

"Nè," Adams nói, đặt tay lên vai cô. "Lúc nãy em giỏi lắm. Cảm ơn."

Iris gật đầu. "Chắc rồi chị," cô thì thầm.

Chiếc xe tiếp tục xuống xa lộ. "Chúng ta làm gì bây giờ?" Chelsea hỏi.

"Chúng ta không thể quay trở lại nhà trú ẩn," Blaire nói nghiêm nghị, "và họ biết xe của em rồi. Chị rất tiếc, nhưng em sẽ phải bỏ nó."

"Aww, chán thật. Và em cũng vừa trả tiền xong cho nó nữa..."

Họ để chiếc xe bên lề đường trong khu dơ bẩn của thị trấn. Blaire tháo rời khẩu súng và ném các mảnh vỡ xuống sông trong khi Adams nhảy qua hàng rào vào một bãi đậu xe qua đêm. Một vài phút và loay hoay với một số dây điện, bốn người phụ nữ chui vào chiếc xe tải nhỏ màu trắng và lái vào màn đêm.

Chủ sở hữu trước của chiếc xe đó đã để lại một số chăn mền trong đó. Iris quấn một chiếc vào người và tựa đầu vào khung cửa sổ đầy sương mù khi chiếc xe tải nhỏ chạy qua sa mạc về phía Điểm-17. Cô chìm vào giấc ngủ chập chờn, lắng nghe âm thanh êm dịu của động cơ và cuộc trò chuyện thì thầm của Blaire và Adams.

"Còn những thứ cô mua ở khu thương mại thì sao?" Blaire hỏi nhẹ nhàng.

"'Tôi sẽ nhờ người đến lấy đồ của chúng ta từ chỗ đó sau," Adams giải thích. "Bây giờ, hãy quay lại cơ sở. Tôi cần soạn một số báo cáo."

"Các O5 sẽ không thích vụ này đâu," Blaire chỉ ra. "Họ sẽ nói rằng cô liều lĩnh gây nguy hiểm cho một tài sản quan trọng."

"Nếu thế thì họ không sai," Adams thừa nhận. "Nhưng họ thậm chí sẽ bực hơn khi biết bọn GOC biết rằng chúng ta đã tái kích hoạt Omega-7. Kẻ đang lén lút sau chúng ta đã báo về việc kích hoạt lại 'đội tấn công đặc biệt' của mình như thế nào." Một kẻ nào đó đã tiết lộ về Alpha-9. "

"... Chà, tệ thật. Đó là tất cả những gì chúng ta cần."

Họ tiếp tục dọc con đường trong im lặng.

"Nè, Adams?"

"Sao, Blaire?"

"... Nói chung, đây vẫn là một đêm tuyệt vời hơn so với 'Molotov II.'"

"Cô sẽ không bao giờ để cho tôi yên với vụ đó à ...?"

Iris trôi vào giấc ngủ với sa mạc đen tối lướt nhanh qua cửa sổ và tiếng cười khúc khích của Adams bên tai cô.

Họ lái chiếc xe qua cổng và đậu nó ở bãi giữ dưới tầng hầm. An ninh sẽ lo việc tiêu hủy chiếc xe. Đó là chuyên môn của họ mà.

Giờ này Điểm-17 đã chìm vào im lặng. Hầu hết các tiến sĩ và nhân sự đều đã ngủ. Chỉ có bảo vệ ca đêm là còn làm việc. Họ đi qua cổng và máy quét danh tính, và vào thang máy có tường thép, nhanh chóng đi xuống lòng đất và mở ra trước một hành lang trắng vô trùng với những đường màu được sơn trên tường.

"...Tôi đói rồi," Blaire nói. "Có ai muốn ăn không?"

"Tôi có thể ăn vài món," Adams thừa nhận.

"Ừ," Chelsea đồng ý.

Iris gật đầu lia lịa.

Họ tiến vào nhà ăn của cơ sở: tối tăm và yên tĩnh vào giờ khuya. Blaire lục tung tủ lạnh, xoay xở tìm một ít bánh mì và nhân. Chelsea dọn bàn, và Adams rót một ít đồ uống từ vòi nước ngọt ở góc.

Iris ngồi xuống bàn. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đầy máu của mình một hồi lâu.

Rồi khi Blaire đặt chiếc bánh kẹp gà tây và phô mai Thụy Sĩ xuống trước mặt cô, Iris cũng bật khóc.

Những cánh tay mềm mại ấm áp vòng qua vai cô, ôm sát vào lòng. "Không sao đâu," giọng nói nhẹ nhàng của Blaire cất lên. "Em giỏi lắm, cô bé à."

Còn bốn giờ nữa trước khi các cuộc thẩm vấn kết thúc. Cô đã bị hỏi về mọi thứ đã xảy ra kể từ thời điểm cô và Adams rời khỏi Điểm. Nhớ lại chúng còn mệt mỏi gấp đôi so với lúc trải nghiệm chúng.

Cơ sở chuyển sang Ca Ngày khi nhân viên an ninh đóng cửa phòng giam phía sau cô. Iris gục xuống giường, không thèm thay đồ.

Cô nằm ngửa và nhìn chằm chằm vào thứ mà cô biết là trần nhà phía xa của phòng giam. Cô biết mình đã làm rất tốt. Hành động quyết đoán, sử dụng máy ảnh của điện thoại để tước vũ khí của kẻ thù từ xa. Hành động của cô có lẽ đã cứu mạng Adams, và gần như chắc chắn cho cô ấy cơ hội để trốn thoát.

Vậy tại sao mình lại cảm thấy buồn nôn đến thế?

Có lẽ chỉ là do rượu.

Hoặc có thể là do việc nhìn thấy khẩu súng ấy chỉ vào đầu Adams khiến cô nhớ lại lần khác cô đã nhìn thấy một khẩu súng dí vào đầu một người bạn...

"Tôi không thể làm việc đó nữa rồi," Iris thút thít. "Anh đã đọc báo cáo của Dantensen rồi. Sức mạnh của tôi không còn nữa rồi."

"Tôi biết rằng Dantensen sẽ nói bất cứ điều gì để khiến cô được thả," Adrian đã nói. "Nhưng tôi cũng biết rằng cô không thể chạy trốn mãi được. Họ sẽ tìm ra cô, Iris. Và người tiếp theo họ gửi đến sẽ không dễ dãi như tôi đâu.

"Tôi mặc kệ! Tôi thà chết còn hơn quay lại nơi đó!"

"... Tôi biết," Adrian nói một cách cảm thông. "Nhưng cô có để tôi chết không?"

Adrian ném một bức ảnh xuống đất, rút súng lục và đưa sát vào đầu mình. "Tôi sẽ đếm đến ba," anh nói. "Và sau đó tôi sẽ bóp cò súng. Có một bức ảnh chụp các cơ cấu trong khẩu súng của tôi ở đó. Cô biết phải làm gì rồi đấy. Một."

"Adrian?"

"Hai..."

"ĐỪNG!"

"Ba."

Búa đập của súng đập vào với tiếng "click" thật lớn.

Iris khuỵu xuống, cầm bức ảnh trên một tay và tay kia cầm kim hỏa của khẩu súng. Cô bỏ cả hai xuống sàn và bật khóc.

Một vòng tay ấm áp, mềm mại ôm lấy cô từ phía sau. "Không sao đâu," Beatrix thì thầm. "Em giỏi lắm, cô bé à."

Iris lăn lộn trên cũi của mình. Cô sẽ không ngủ được trong nhiều giờ. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cô sẽ không thức dậy đúng giờ để ăn sáng.

"Vậy mọi chuyện là thế à," Clef nói. "Tiếc là các cô không tổ chức được tiệc ngủ qua đêm của mình."

"Câm đi, sếp à." Adams vẫn còn đang dưỡng thương một bên vai thâm tím và một cái mũi rỉ máu, chưa kể cảm giác buồn nôn do rượu, hai mươi giờ không ngủ và một cái tôi bị tổn thương. Cô không có tâm trạng để đùa giỡn.

"Lần này thì cô không được lên thái độ đó với tôi đâu, Adams," Clef nghiêm nghị nói. "Lạy trời, cô đã đi uống rượu với một SCP. Cô nghĩ cái quái gì vậy?"

"Tôi đã có hai biện pháp dự phòng, và một Đội Đặc Nhiệm Cơ Động canh gác vòng ngoài."

"Họ cũng không giúp ích được gì cả. Ả phù thủy GOC đó đã cho họ ăn ảo giác trong nhiều giờ. Tôi đoán là ả ta đã làm thế ngay trước khi đi vào quán rượu thứ ba đó ..."

"Nottingham," Adams nói.

"... Có lẽ đã sử dụng hai điểm dừng trước đó để xác định đội dự phòng của cô để đối phó. Nếu ả ta nhẫn tâm hơn, chúng ta có thể đã có cả một Đội Đặc Nhiệm Cơ Động chết trong tay, cô có nghĩ về điều đó không hả?

"Hơn nữa," ông nói. "Một nửa Hội Đồng Tối Cao muốn thấy Alpha-9 thất bại và bị loại trừ, và cô đã cho họ cái cớ để sử dụng chống lại chúng ta trước khi thứ này thậm chí còn chưa kịp khởi động nữa!" Môi Clef cong lên thành một nụ cười mỉa mai. "Vì vậy, có đáng để chơi 'Sex and the City' với SCP-105 không?"

Hàm của Adams hoạt động khi cô nghiến răng tức giận. Tay cô siết chặt tay ghế đến mức kêu cót két. "Thưa ngài? Tôi có thể thoải mái nói chuyện được không?"

"Điều đó chưa bao giờ làm phiền cô," Clef đáp. "Nhưng cứ tự nhiên."

"Đêm qua, Iris đã khiến tay mình bị thương để cứu mạng tôi," Adams nói. "Và sau đó cô ấy bắn một người phụ nữ để cứu mạng tôi một lần nữa. Và cô ấy đã làm điều đó khi tất cả những gì cần làm để trốn thoát chỉ là bỏ chạy. Lý do cô ấy làm vậy là vì cô ấy và tôi là bạn. Bởi vì chúng tôi gắn bó với nhau qua những việc ngu ngốc như sắm quần áo và đi uống rượu. Không phải vì một Giám Sát Viên ép cô ấy gia nhập một Đội Đặc nhiệm Cơ Động mà ngay từ đầu cô ấy không bao giờ muốn tham gia. "

"Vậy ý cô rằng tối hôm qua là một bước tiến?" Clef nói một cách ngờ vực.

"Tôi đang nói rằng hai điều quan trọng nhất trong bất kỳ quân đội nào là sự tin tưởng và tinh thần đồng đội. Không có những điều đó, ngài không có binh lính, mà là những người nhập ngũ hoặc những kẻ cuồng tín. Một người nhập ngũ nghĩa vụ sẽ chiến đấu để tồn tại. Một kẻ cuồng tín sẽ chết vì đức tin. Một người lính sẽ giết để cứu người đứng cạnh họ. "

Đồng hồ tích tắc từng giây. Clef lắc đầu. "Đó là cách cô muốn tôi giải thích với các Giám Sát Viên à?" ông hỏi. "Như một bài tập xây dựng tình đồng đội gặp sự cố à?"

Adams chạm các đầu ngón tay lại với nhau. "Thưa ngài, nếu không phải vì Liên Minh bằng cách nào đó biết rằng chúng ta đang lên kế hoạch kích hoạt Alpha-9, đêm qua sẽ được coi là trò đùa tai quái vô hại. "

Nụ cười của Clef mang cảm giác đặc trưng của một kẻ săn mồi. "Sự khác biệt giữa chuyện này và Brazil," anh ấy nói, "Đó là tôi được sự ủng hộ tuyệt đối của Hội Đồng Tối Cao, và tôi là 'học trò cưng' của một trong số họ. Còn cô có ai, Adams?"

"Chỉ ông, thưa ngài," Adams nói.

Cái nhìn chằm chằm của Clef hóa lạnh lùng. "Ra ngoài."

Adams đã tuân theo.

Clef vùi mặt vào tay và thở ra một hơi dài và chậm rãi. "Đáng ra không nên để bà đưa tôi vào chuyện này."

"Bắt đầu hối hận rồi sao?" giọng của một người phụ nữ đặc biệt cất lên từ hư không.

"Nhận ra đống rác mà bà đã lôi tôi vào sâu đến mức nào." Clef nói.

Một trong những tấm lát trần nhà trượt ra sau, một chiếc máy chiếu hạ xuống từ đó vào đúng vị trí. Hình ảnh một người phụ nữ trung niên trong chiếc áo choàng tắm cũ kỹ xuất hiện trên bức tường của văn phòng Clef. Bà ấy đang nhâm nhi một tách cacao. "Tôi muốn nhắc anh, Tiến sĩ à, rằng chính anh là người đã nêu ý tưởng đưa Adams vào chiến dịch này," O5-7 nói. "Nếu cấp dưới của anh đang hoạt động dưới mức tiêu chuẩn, anh không thể trách ai khác ngoài chính anh."

"Không phải là cô ấy đang hoạt động dưới tiêu chuẩn. Mà là cô ấy đang làm sai hết mọi thứ!" Clef phàn nàn.

Bảy nhếch mép. "Một ý kiến mà tôi đã bày tỏ với anh sau Anh có nhớ mình đã nói gì với tôi không?

"'Nếu bà không muốn tôi làm mọi thứ theo cách của mình, thì ngay từ đầu bà đã không nên bảo tôi làm thế'," Clef trích dẫn. "Chết tiệt chứ, thưa bà. Bà đang tận hưởng chuyện này."

"Tất nhiên là vậy rồi," Bảy nói. "Nhìn thấy anh chịu đựng một cấp dưới đầy nghị lực nhưng tài năng rất thú vị ở mức độ cá nhân."

Clef dựa lưng vào ghế và không ngừng càu nhàu. "Chỉ có vậy thôi à, thưa bà?"

"Không," Bảy nói. "Không đâu." Bà ấy ngả người ra ghế trong một cử chỉ giống như của Clef. "Tôi nhận ra rằng yếu tố quan trọng trong cuộc tẩu thoát đêm qua là thế lực tấn công cũng vô tổ chức và không được thông báo trước. Chúng ta không thể tin vào trường hợp đó lặp lại trong tương lai. Khi GOC xác nhận rằng chúng ta đang tái kích hoạt Alpha-9, họ sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn. Lần sau, sẽ không chỉ là một vài đặc vụ được trang bị nhẹ. "

"Nếu Alpha-9 có đầy đủ lực lượng, tôi nghĩ họ có thể cân sức được một đội STRIKE," Clef nói. "Nhưng việc đó sẽ cần ít nhất trong vài tuần..."

"...Trong khi Liên Minh có thể chuyển sang trạng thái sẵn sàng trong vòng 48 giờ," Bảy kết luận, "để lại khoảng cách kéo dài khoảng một tháng mà chúng ta dễ bị tổn thương — trừ khi chúng ta thực hiện một số biện pháp quyết liệt."

"Bà muốn tôi tiến hành Giai Đoạn 2?"

"Tôi ra lệnh cho anh tiến hành Giai đoạn 2. Trước khi Hội Đồng bỏ phiếu."

"Còn quá sớm," Clef phản đối. "Chúng tôi vẫn chưa xác nhận cấu trúc bộ nhớ mới đang được lưu giữ. Nếu cô ấy..."

"Làm đi, Clef. Bảy kết thúc."

Máy chiếu được thu vào trong trần nhà và tấm lát được lắp trở lại vị trí cũ.

Clef mất một lúc để nguyền rủa vận may của mình. Ông kéo mũ lên đầu mình và nắm lấy áo khoác. Ông lao ra khỏi văn phòng của mình, đi ngang qua cậu nhân viên văn phòng có khuôn mặt chán nản mà bên Nhân Sự đã giao cho ông và Adams làm trợ lý hành chính của họ. "Peon!" Clef hét lên. "Dọn sạch lịch trình của tôi cho phần còn lại của buổi chiều, và nói với bất cứ ai gọi điện yêu cầu tôi cút đi!"

"...vâng, thưa ngài," cậu ta thút thít. "T-... tôi nên nói với họ rằng ngài đang làm gì?"

Nụ cười của Clef trở nên vui vẻ. "Nói với họ rằng tôi đi gặp một chú chó bàn về một bộ đồ," ông nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top